419 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tác giả: 亡人言卯
trans: babysshuu

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả vui lòng không reup. Bản dịch chỉ đúng 70-80%

war: niên hạ, 419 (khuyến cáo người mới tập lái xe xin vui lòng tập nhiều hơn hẳn lái bộ này=))))))

.
(Thượng)

Rượu trên bàn mới uống một lượt, Lưu Vũ cảm thấy mình không thể ở lại lâu hơn được nữa. Bàn tay đang mò mẫm trên chân anh là của một người đàn ông đầu béo tai to, đúng vậy, đối tác yp mà Lưu Vũ đã chọn là một người đàn ông trung niên bụng phệ.

Lưu Vũ muốn hộc máu, muốn cho đầu người này vào thùng rượu cho hắn tỉnh táo, để hắn biết hắn thực sự là loại b/ nào. Sao hắn dám nói dối rằng hắn có cơ bụng cao 1 mét 88?

Anh cũng tự trách mình, vì đã nhịn nhục quá lâu, khiến lão ta bị lòng tham làm cho chóng mặt. Nhìn vào ngày hôm qua. Nhìn bàn tay lợn mặn ngày càng nhiều, Lưu Vũ không thể chịu đựng được nữa, Anh đứng dậy ngay lập tức, cúi xuống dưới đôi mắt kinh ngạc của người đàn ông và mỉm cười. Ngoan ngoãn,

"Anh, em đi toilet trước."

Nam nhân không chút nghi ngờ,

"Đi."

Hắn còn đăng một cái tục tĩu hôn gió, Lưu Vũ bình tĩnh né tránh, vươn tay dưới, chộp lấy thật mạnh

"Anh nhớ đợi em~"

Vẻ mặt của anh quyến rũ đến mức người đàn ông nhất thời không phân biệt được anh là cố ý hay thật sự tán tỉnh, vì vậy chỉ có thể nghẹn ngào chịu đựng đau đớn, thả anh ra.

Châu Kha Vũ đến bằng ô tô.

Đang chơi game giữa chừng, một tin nhắn hiện lên, hắn cũng không định để ý, tùy tiện nhìn thoáng qua liền phát hiện là Lưu Vũ. Hắn và Lưu Vũ gặp nhau trên một phần mềm xã hội, dù sao cũng không phải người quen, mới add WeChat được hai ngày, trong hai ngày đó Lưu Vũ đã biến mất cả ngày. Châu Kha Vũ nhấp vào cửa sổ nhỏ để kiểm tra thông tin.

"Bây giờ anh có rảnh không?"

"Anh có thể đón tôi ở quán bar xxx không? (Biểu cảm, jpg tội nghiệp.)

"Tôi bị một tên khốn kiếp theo dõi."

Suy nghĩ ba giây, Châu Kha Vũ dứt khoát từ bỏ trò chơi, cầm áo khoác đi ra ngoài. Quán bar cách đó không xa, Châu Kha Vũ nhớ rằng Lưu Vũ nói anh ấy làm việc ở gần đây, ngày đầu tiên họ thêm WeChat, Lưu Vũ đã gọi hắn ra ngoài. Hắn muốn chơi, nhưng hắn không có thời gian vào ngày hôm đó, vì vậy hắn đã từ chối. Lưu Vũ ngày hôm sau liền mất liên lạc.

"Tôi ở đây rồi, anh ở đâu vậy?"

"Vào trong, anh hỏi người phục vụ ngoài cửa bàn 27 là bàn nào, nhanh lên. Tôi không thể chịu đựng được nữa."

Châu Kha Vũ vừa đi vừa gửi tin nhắn.

"Anh đang mặc đồ như nào?"

"Áo hoodie màu hồng có mũ"

"Ô, tôi đang mặc áo tay ngắn màu đen"

"Tôi thấy rồi, người cao cao kia là anh sao?"

"Ừ"

Sau đó Châu Kha Vũ như xem vở kịch Tứ Xuyên được gọi là phiên bản cường điệu, thay đổi khuôn mặt của Lưu Vũ đột nhiên nhìn về phía Châu Kha Vũ, khuôn mặt đầy hoảng sợ

"Anh à?"

Anh đứng dậy cùng hắn cụng ly.

"Làm thế nào mà anh đến đây?"

Anh quay lại nhìn người đàn ông, rồi nhìn Châu Kha Vũ

"Anh, không như anh nghĩ đâu!"

Châu Kha Vũ ngay lập tức hiểu kịch bản của mình và không nói nên lời, nhưng cơ thể của hắn đã tự động kết hợp. Hắn tiến lên hai bước, nắm lấy cổ áo sau lưng của Lưu Vũ.

"Sau này không được lẻn ra ngoài uống rượu nữa!"

Đôi mắt giận dữ quét tới, người ngẩn ngơ, giọng điệu khô khan

"Em trai tôi vẫn chưa đủ tuổi. Anh không sợ quả báo sao?"

"Ca ca, ca ca đứng tức giận, em....."

"Im miệng, xem về nhà anh xử em thế nào!"

Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ kéo đi mất giữa vẻ mặt hoang mang của người đàn ông. Lưu Vũ bắt đầu cười khi ra khỏi cửa, khiến nhiều người sợ hãi không kém. Xe của Châu Kha Vũ đậu đối diện với Lưu Vũ. Anh đến chỗ người phụ lái và ngồi xuống, quay lại nhìn hắn, vẫn mỉm cười.

"Anh phản ứng thật nhanh."

Châu Kha Vũ muốn nói rằng đó là do kỹ năng diễn xuất của Lưu Vũ quá khoa trương

Lưu Vũ vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Phải nói rằng Lưu Vũ là mẫu người yêu thích của Châu Kha Vũ. Nếu không hắn sẽ không đồng ý thêm WeChat, Châu Kha Vũ đã không dùng tới ứng dụng này trong một thời gian dài. Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ trong gương, anh có khuôn mặt trắng trẻo, hơi phúng phính, trông mềm mại và véo rất đã tay. Tóc trông mềm quá. Hơn nữa, hắn nhận thấy rằng Lưu Vũ dường như có một nốt ruồi nước mắt. Châu Kha Vũ nghĩ, thật xinh đẹp.

"Anh muốn đi đâu?"

"Nhà của cậu? Hay nhà của tôi?" Lưu Vũ tìm một tư thế thoái mái ngã lưng.

"Nhà của anh" Châu Kha Vũ nghĩ tới căn phòng không mấy ngăn nắp của mình, thôi vậy, cho người vào không tiện lắm.

"Được thôi, vậy đi nhà tôi đi"

"Sao hôm qua anh lại đi?"

"Hôm qua? Có chuyện gì sao?"

"Anh không trả lời tin nhắn của tôi"

"A, cái đó..." Lưu Vũ híp mắt nhìn hắn

"Tôi nói tôi đi uống rượu, anh tin không?"

Đừng tin, Châu Kha Vũ trả lời trong tiềm thức. Vì hắn không chỉ có một ly rượu, còn vì điều gì anh chưa nói rõ sao phải hỏi lại hắn? Hắn thấy hơi bực mình vì cái tính nói nhiều của mình.

Lưu Vũ quan sát vẻ mặt của hắn, cúi người nhéo tay Châu Kha Vũ

"Anh có giận không?"

"Không."

"Vậy thì cười đi."

"Có chút khó chịu."

"Sau đó như nào?"

Sau đó như nào? Châu Kha Vũ cắn môi suy nghĩ. Sau đó giả vờ bình tĩnh nói

"Xin lỗi anh"

Lưu Vũ với ngữ khí vô cùng chân thành cảm ơn

"Cảm ơn lòng tốt của ca ca"

Châu Kha Vũ vẫn không nhịn được cười, hắn liếc nhìn khuôn mặt của Lưu Vũ từ khóe mắt, ánh đèn đường lần lượt xẹt qua mặt anh, khiến ánh sáng trong mắt anh lập lòe. Sẽ thật tuyệt nếu hắn hứa với anh sẽ ra mắt vào ngày đầu tiên. Châu Kha Vũ có chút buồn. Nghĩ bâng khuâng.

Lưu Vũ đã giới thiệu hắn với các tòa nhà trên đường đi, giống như một hướng dẫn viên du lịch tận tâm, và Châu Kha Vũ đã hợp tác với anh trong vai diễn này. Đây là một trung tâm mua sắm. Tốt. Nhà hàng này rất nổi tiếng. Tốt. Đây là lối vào trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Tốt. Cho đến khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lưu Vũ đột nhiên hỏi:

"Anh đã mua bao cao su chưa?"

Nhìn thấy đôi mắt bối rối rõ ràng của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ phát ra âm thanh, gõ cửa sổ và nói:

"Sau này nhớ mua nhé"

Khách sạn không xa, chỉ vài phút đi xe.

Lưu Vũ đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi gần đó, nhưng Châu Kha Vũ không đi vào, mà đứng bên ngoài qua cửa kính nhìn anh lựa đồ. Khi đi ra, Lưu Vũ nói:

"Tôi không biết kích thước của anh, vì vậy tôi đã lấy một vài cái."

Nhà của Lưu Vũ ở tầng sáu. Sạch sẽ và ngăn nắp, thật ngạc nhiên vì đây là một căn nhà của người đàn ông độc thân. Anh cũng nuôi một con mèo, nghe anh về bé con nhảy xuống khỏi khung leo mèo và chậm rãi đi đến chân Lưu Vũ, cọ trái phải, hoàn toàn phớt lờ Châu Kha Vũ, vị khách không ngờ tới.

"Đây là sáu sáu."

"Ồ." Châu Kha Vũ gật đầu.

Lưu Vũ mời hắn ngồi, Châu Kha Vũ đi đến ghế sofa và ngồi xuống, trên bàn cà phê có một vài bức ảnh, tất cả đều là Lưu Vũ. Lưu Vũ trên sân khấu, Lưu Vũ dưới ánh đèn, Lưu Vũ cầm cúp.

"Còn có một con chó." Lưu Vũ rót hai cốc nước, ngồi dưới đất, dựa vào bắp chân của Châu Kha Vũ

"Nó gọi là bình xăng."

"Ồ." Châu Kha Vũ vẫn chăm chú vào bức ảnh, và thậm chí không nhận thấy tư thế ấm áp, mơ hồ của hai người họ.

Lưu Vũ đặt cằm lên đùi Châu Kha Vũ. Vươn tay muốn đem tấm ảnh chụp đi, đem Châu Kha Vũ tập trung về mình. Cảm nhận được bắp đùi đột nhiên siết chặt dưới cánh tay, Lưu Vũ hài lòng, không giống như vẻ mặt như đang đối mặt với kẻ thù của Châu Kha Vũ, anh có một khuôn mặt bình tĩnh

"Đây là huy chương vàng cho nhóm thanh niên mà tôi đã giành được."

".....Ừm"

"Trông có đẹp không?"

"Đẹp."

"Châu Kha Vũ"

"Ừm. "

"Sao anh lại ngây thơ như vậy?"

Lưu Vũ vốn cho rằng Châu Kha Vũ là loại hải vương, vua sống trong thế giới hào nhoáng và không bao giờ chạm vào cơ thể mình, dù sao thì hắn cũng có một bộ mặt phong lưu. Ai biết được hắn lại ngây thơ như vậy, Lưu Vũ cảm thấy giữa anh và Châu Kha Vũ trước khi xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải nói ra "tội lỗi, tội lỗi" trước. Nhưng thịt đã tới miệng, không ăn thì vô ích, cùng đã mua hết đồ an toàn.

Không thể lãng phí tiền, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro