CHƯƠNG 23: Điền Nam Tuấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, hai người đến nhà mẹ Điền từ rất sớm, ngay sau đó mẹ Điền thần thần bí bí lôi kéo Thái Anh vào trong bếp, chẳng biết hai người trong đó to nhỏ chuyện gì.

Chính Quốc ngồi một mình ở ghế sofa đoán xem chừng nào thì thằng em Nam Tuấn về nhà.

Không lâu sau, có tiếng cửa mở, là Nam Tuấn, anh ta ôm một cậu bé trai khoảng năm tuổi, theo sau là một cô gái. Ngụm nước vừa vào trong miệng Chính Quốc xém phun ra ngoài. “Mới mấy ngày mà hai người đã có con luôn rồi sao?”, cô gái chính là người anh đã gặp lần trước ở Cục cảnh sát, Kim Trân Ni.

Nam Tuấn nhìn Chính Quốc bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

Kim Trân Ni vốn tưởng rằng khi mở cửa sẽ gặp được mẹ Điền, vì vậy cô hiền lành đứng sát bên cạnh anh ta, hi vọng sẽ lưu lại cho bà ấn tượng tốt, ai ngờ cô lại được nhìn thấy người mà cô đã quen biết từ trước, Chính Quốc. Cô uể oải hướng về anh chào hỏi: “Chào anh!”. Sau đó quay sang đứa trẻ đang nằm trong ngực Nam Tuấn: “Duệ Duệ, mau chào bác!”

Cậu nhóc mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo thắt chiếc nơ bướm màu đen, không khác nào một tiểu thiếu gia. Cậu bé khá điển trai, cặp mắt long lanh trông như một viên bảo thạch chưa qua mài giũa, lóng lánh ánh sáng. Cậu bi bô: “Chào bác!”

Cậu nhóc cười càng thêm anh tuấn, cực kỳ thông minh lanh lợi.

Mẹ Điền và Thái Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ trong bếp nhanh chóng bước ra. Vừa liếc mắt bà đã trông thấy đứa nhỏ trong lòng của Nam Tuấn, dáng vẻ của một ông bố nghiêm túc khiến bà bất giác ngẩn người.

Đứa trẻ vừa nhìn thấy Thái Anh liền cười rạng rỡ, đưa tay đòi bế: “You!”

Thái Anh đi thẳng đến bên nó, ôm chầm lấy, lại còn hôn lên trán nó một cái.

Chính Quốc: “Tiểu Anh, bọn em biết nhau sao?”

Thái Anh mỉm cười giải thích nhưng giống như là trả lời cho mẹ Điền thì đúng hơn: “Dì ơi, cô ấy là Kim Trân Ni là cháu gái của dượng, bọn con cũng coi như là chị em. Cậu nhóc này là con của Trân Ni tên Kim Duệ.”

Kim Duệ rất lễ phép, mở miệng chào lớn: “Con chào bà nội!”

Mẹ Điền cứng đờ, nhưng ngay lập tức mỉm cười với cậu bé: “Thật là một đứa bé ngoan!”. Sau đó bà ra hiệu cho Nam Tuấn đến phòng bà nói chuyện.

Nam Tuấn vỗ vỗ vai Kim Trân Ni, ra hiệu cô đừng quá căng thẳng, rồi đi vào cùng với mẹ Điền. Kim Trân Ni đứng chết trân tại chỗ.

Thái Anh ôm cậu nhóc, ngồi xuống bên cạnh Chính Quốc: “Em đừng lo quá, chuyện gì đến sẽ đến, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Kim Trân Ni nhún vai, cũng ngồi xuống bên cạnh Thái Anh, bế cậu bé về phía mình: “Em không lo lắng, số phận của em với anh ấy còn chưa biết thế nào, làm gì còn thời gian lo lắng đến chuyện mẹ của anh ấy!”

Thái Anh nghe cô ta trả lời như vậy, chớp chớp mắt, đột nhiên kéo tay Chính Quốc lại hỏi: “Anh, nếu như dì kiên quyết không đồng ý cho hai người bọn họ đến với nhau, anh sẽ đứng về phía Nam Tuấn đúng không?”

Không hiểu sao lại bị điểm mặt gọi tên, Chính Quốc giật mình, lắc đầu: “Đừng nói mẹ anh có tiếp nhận hay không mà ngay cả anh cũng không muốn nó cưới một người phụ nữ đã ly hôn.”

Kim Trân Ni thẳng thắn đáp trả: “Em không phải phụ nữ đã ly hôn?”

Thái Anh gật đầu: “Cô ta chỉ chưa kịp kết hôn đã mang thai mà thôi!”

Chính Quốc: “Vậy thì mẹ càng không thể tiếp nhận!”

Trong nháy mắt, Trân Ni ỉu xìu như bông hoa héo: “Thật sự sẽ không chấp nhận sao?”

“Em xem, còn nói là không lo lắng?!”, Thái Anh liếm môi, “Từ khi mới bắt đầu em đã ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, cứ lo lắng mãi không thôi. Bây giờ nghe bọn chị nói dì sẽ không tiếp nhận em, cả người em chán chường thế này ư!”

Trân Ni trừng mắt nhìn Thái Anh: “Đừng áp đặt cái suy nghĩ của chị lên người em!”

Đúng lúc này mẹ Điền và Nam Tuấn  bước ra, mẹ Điền quay trở vào nhà bếp, Nam Tuấn thừ người ngồi bên cạnh Chính Quốc, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Thái Anh chớp mắt, đột nhiên nắm lấy tay Chính Quốc, sau đó đặt cậu nhóc vào lòng Chính Quốc rồi nói: “Đi thôi! Chúng ta đưa Duệ Duệ xuống lầu ăn kem!”

Trong thang máy, bầu khí đang yên tĩnh đột nhiên  Duệ Duệ lên tiếng hỏi: “Dì ơi, mẹ không vui sao?”

Thái Anh nhéo mũi nó: “Không đâu, Duệ Duệ đừng lo!”

Chính Quốc liếc nhìn Thái Anh, nhìn cô đối với thằng nhóc đầy vẻ yêu chiều, bất giác trong lòng anh dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu, hiếm khi nào mọi người được chiêm ngưỡng một đôi tuấn nam mỹ nữ lại còn thêm cậu nhóc rất đang yêu nên không khỏi bàn tán xôn xao. Sau khi mua kem Duệ Duệ xong, bọn họ tìm một chỗ râm mát ngồi xuống.

Đặt cậu nhóc qua một cái ghế, hai người bắt đầu trò chuyện.

Chính Quốc hỏi cô: “Em sớm biết Nam Tuấn sẽ dẫn hai người bọn họ đến đây?”. Anh nhớ ngày hôm qua Tiểu Anh nhắc anh là sẽ có rất nhiều người đến chơi.

Thái Anh gật đầu: “Em cũng chỉ đoán thôi. Trân Ni nói cô phát hiện người chết ở nghĩa trang, không thể nào ngủ được, liền gọi điện thoại cho em, kể cho em nghe chuyện đã xảy ra. Nó nói rất coi trọng người anh trai của bạn trai nó, nghe nói là một thám tử khá nổi tiếng ở thành phố Bắc. Em nghĩ, thám tử nổi tiếng khắp thành phố chỉ có mình anh Chính Quốc thôi mà …”

Chính Quốc: “…” Nghe những lới tán dương này, ngay chính bản thân anh cũng thấy rất vui.

“Sau đó Trân Ni lại nói thứ bảy sẽ ra mắt mẹ của bạn trai, em đã đoán được nhất định là ở đây”, Thái Anh vò vò đầu Duệ Duệ: “Duệ Duệ rất hiểu chuyện!”

Duệ Duệ gật đầu: “Con sẽ học tập theo dì, sẽ bảo vệ mẹ!”

Thái Anh có cảm giác thành tựu: “Duệ Duệ rất giỏi!”

Chính Quốc nhìn dáng vẻ của Thái Anh lúc này: “Cháu muốn học dì cái gì nè?”

Một lớn một nhỏ mỉm cười thần bí: “Đây là bí mật!”

Cuối cùng hai người mua cho thằng bé thêm một túi đồ ăn vặt lớn rồi mới về nhà. Thái Anh tiếp tục giúp mẹ Điền nấu cơm nhưng bà lại đuổi cô ra ngoài bắt phải tiếp khách. Gần gũi như vậy, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Ngoài phòng khách, bốn người lớn và một cậu nhóc im lặng cùng nhau xem Chú cừu vui vẻ và sói xám.

Chính Quốc cảm thấy lần này về ăn cơm là uất ức nhất. Trên bàn ăn không ai mở miệng nói một lời, mọi người im thin thít chỉ chăm chăm vào món ăn trước mặt mình. Cũng may còn có đứa nhóc này, nó ngoan ngoãn gắp cho mỗi người một miếng thịt.

Đến mẹ Điền trông thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn lễ phép như vậy cũng phải nở nụ cười, bà xoa xoa đầu của Kim Duệ: “Duệ Duệ thích ăn món gì, lần sau tới bà nội nấu cho ăn nhé!”

Duệ Duệ cắn cắn chiếc đũa: “Lần sau con còn có thể đến nhà bà nội ăn cơm không? Món nào bà làm cũng rất ngon”, cái miệng mới bé xíu xiu mà đã ngọt như mía lùi vậy rồi.

“Được chứ tại sao lại không?”, mẹ Điền rất vui vẻ, gật đầu, lại gắp cho  thằng bé thêm mấy miếng thịt. “Chỉ cần Duệ Duệ thích món gì, gọi cho bà nội, bà nội làm cho Duệ Duệ ăn!”

“Cám ơn bà nội!”, Duệ Duệ gật đầu, đứng dậy ôm cổ mẹ Điền, hôn bà một cái.

Mẹ Điền cực kỳ vui sướng, cười lớn: “Duệ Duệ thật ngoan!”. Sau đó bà nảy ra ý kiến: “Nếu như bà nội có một đứa cháu trai ngoan ngoãn như Duệ Duệ là sướng nhất.”. Thật sự tiếc quá đi, nếu cậu bé này mà là con ruột của Nam Tuấn, bà nhất định hối thúc nó kết hôn ngay lập tức.

Nhưng lúc bà nói câu này lại vô thức quay sang Chính Quốc và Thái Anh, Thái Anh ánh mắt vô tội nhìn về phái Chính Quốc.

Chính Quốc: “…” Anh nảy lên dự cảm rất xấu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Thái Anh và Kim Trân Ni dọn dẹp bát dĩa, còn Chính Quốc bị mẹ Điền kéo vào phòng nghe thuyết giáo, tự dưng anh thấy rõ ràng mình bị ‘lạc đạn’.

“A Quốc, không phải mẹ nói con, nhưng con cũng lớn rồi, khi nào thì tính cưới Tiểu Anh đây?”, mẹ Điền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhìn thấy đứa bé đáng yêu như Duệ Duệ, ham muốn được ôm cháu đích tôn ngày càng mãnh liệt.

Chính Quốc dở khóc dở cười: “Mẹ, có phải mẹ lầm lẫm không? Con cùng Tiểu Anh mà kết hôn gì?”

“Haizza, hai đứa ở cũng ở chung rồi, con không tính chịu trách nhiệm sao?”, mẹ Điền nói cực kỳ nghiêm túc: “Mẹ không ngờ con là người như vậy, không lẽ con muốn Tiểu Anh cũng giống như cô Trân Ni kia, chưa kết hôn đã mang thai, rồi sinh con, rồi sau đó muốn kết hôn cũng không ai thèm lấy sao?”. Bà trừng mắt nhìn Chính Quốc: “Con làm vậy làm sao mẹ đây còn mặt mũi với bạn cũ đây?”

Chính Quốc: “…”, điều then chốt là anh và Thái Anh chưa nảy sinh bất cứ chuyện gì, làm sao cô có thể mang thai chứ? “Mẹ! Con và Tiểu Anh không có chuyện gì hết, mẹ đừng có suy nghĩ bậy bạ được không?”

Mẹ Điền không vui: “Hai anh em các con không bao giờ khiến mẹ đây bớt lo nghĩ. Thằng em cũng vậy, lại muốn kết hôn với bà mẹ đơn thân, đây là chuyện không thể được. Mẹ cũng biết cái cô Trân Ni này được nuông chiều từ bé, để thằng em con cưới nó chẳng khác nào phải đi hầu hạ con bé sao?”

Thấy tiêu điểm đã dời sang Nam Tuấn, Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm nhưng mẹ Điền tiếp tục nói: “Mẹ rất thích Tiểu Anh, mẹ nói cho con biết nếu con bé không là con dâu mẹ, con cũng đừng mong gọi mẹ là mẹ nữa.”

Chính Quốc: “… Mẹ! Coi như con muốn kết hôn nhưng mẹ cũng phải nghĩ đến cảm giác của Tiểu Anh chứ, lỡ cô bé không thích thì sao?”

Mẹ Điền giống như chỉ mong con trai nói ra câu này, bà vỗ vỗ vai anh: “Chuyện này con yên tâm, chỉ cần con đồng ý cưới Tiểu Anh mẹ đây nhất định sẽ khiến con bé đồng ý gả cho con!”

Chính Quốc: Sao giống như mình bị gài bẫy thế này!

Anh đang không biết cách nào để thoát thân, điện thoại di động của anh liền reo vang.

Là Tại Hưởng, thứ bảy mà cậu ta gọi đến dự cảm là chuyện không tốt chút nào …

“Sếp! Có chuyện không hay! Đại học Y lại xảy ra án mạng, một nữ sinh nhảy lầu trước mắt mọi người.”

Nhảy lầu, mà lại còn trước mắt mọi người? Chính Quốc vội vàng cất điện thoại, nhìn mẹ Điền: “Mẹ! Có vụ án, con phải đi rồi!”

Mẹ Điền hiểu chuyện, gật đầu: “Như vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi …”

Bên ngoài, trông thấy Chính Quốc vội vội vàng rời đi, Thái Anh tò mò hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

“Đại học Y có nữ sinh nhảy lầu.”

“Hả!”, Thái Anh giật mình, sau đó nghiệm túc: “Em đi cùng anh!”. Nói thế nào cô cũng là giảng viên của Đại học Y.

Chính Quốc gật đầu: “Được! Đi thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro