CHƯƠNG 44: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc tiếp nhận tờ giấy trên tay Diệp Khả, mở ra đọc:

--- Con khốn! Mày không nên tồn tại trên thế giới này … Mau lãnh nhận sự trừng phạt!

Câu nói này có thể thấy rõ được sự ác ý của đối phương. Giấy và chữ viết không có gì bất thường.

“Đây là?” anh cau mày hỏi.

“Đây là tin đe dọa em nhận được mấy ngày trước đây. Hôm đó tan sở, ở bãi đậu xe em thấy tờ giấy tung bay trước mặt em, mở ra đọc là câu nói này. Em cũng không thèm để ý, nghĩ là trò đùa dai của ai đó nên tiện tay vứt đi. Kết quả … ngày hôm sau em lại trông thấy nó, rồi luôn có cảm giác có người đi theo dõi mình, nhưng quay đầu thì lại chẳng có ai. Do vậy em đến nhờ anh giúp em.”

“Đây là lần thứ mấy em nhận được tờ giấy này?”, Chính Quốc hỏi.

“Lần thứ hai, lần đầu tiên tờ giấy và câu chữ giống y như chang. Rất đáng sợ … Ai lại rảnh rỗi đến mức này cơ chứ???”

Chỉ là tờ giấy A4, chất liệu thông thường, không phải chữ viết tay mà là được in ra. Người này khá cẩn thận, không để lại bất kỳ tin tức dư thừa: “Gần đây em có đắc tội với ai không?”

Diệp Khả lắc đầu: “Anh biết đó nghề cố vấn pháp luật của em rất dễ đắc tội với người khác, do vậy cụ thể là người nào em cũng không biết. Dạo gần đây chỉ có chuyện công ty giảm biên chế. Em là người phổ biến những kiến thức pháp luật căn bản cho người lao động … Không lẽ vì chuyện cắt giảm nhân sự mà có người không can tâm, muốn tìm em trả thù?”

“Công ty giảm biên chế thì có quan hệ gì với em?”, anh thấy khá kỳ lạ, chuyện phổ biến kiến thức pháp luật làm sao có thể trở thành đối tượng bị ghi thù chuốc oán.

“Em quên nói với anh Tổng giám đốc của Uy Hải là bạn trai của em … Vì vậy …”, Diệp Khả khó khăn cất lời.

Hóa ra là như vậy … Chính Quốc gật đầu: “Nếu đúng là như thế thì lý do này có thể chấp nhận. Em muốn tôi tìm xem ai đang đe dọa em?”

“Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của em. Mỗi ngày em đi một mình trên đường đều phải lo lắng đề phòng trước sau”, Diệp Khả làm như đang nhớ lại tình huống bị theo dõi, vỗ vỗ ngực tự trấn an: “Do đó, em muốn nhờ anh tìm ra người này.”

Bạn cũ đã mở lời xin giúp đỡ, Chính Quốc không tiện từ chối: “Được! Tuy nhiên, gần đây e rằng tôi không có thời gian. Để tôi cố gắng sắp xếp qua Uy Hải một chuyến nhìn coi có kẻ tình nghi hay không. Tốt nhất thời gian này em cố gắng đừng đi một mình để tránh sự cố.”

“Vậy … khoảng thời gian này …”, Diệp Khả mở miệng, “Anh có thể đưa em đi làm không? Bạn trai em đi công tác nước ngoài …” Ánh mắt cô ta đầy chờ mong nhìn Chính Quốc, hi vọng anh đồng ý.

Chính Quốc: “…”, anh ngừng một chút: “Chuyện này thì không thể. Tôi phải đưa đón bạn gái mình đến trường, e rằng không còn thời gian đưa đón em. Nếu như em thật sự sợ hãi, có thể báo cảnh sát. Họ sẽ phái người bảo vệ em. Chúng ta nộp thuế nuôi bọn họ chính là muốn họ bảo vệ chúng ta.”

“Anh có bạn gái?”, Diệp Khả kinh ngạc, thanh âm đầy mất mát: “Không nghĩ anh đã có bạn gái”, cô ta cười cười: “Nếu vậy thì thôi … Cám ơn anh đã đồng ý giúp em!”

Chính Quốc đem toàn bộ biến hóa trên gương mặt cô thu vào trong mắt, mặt không chút biểu cảm: “Vậy nếu không còn việc gì tôi đưa em ra ngoài. Sở Sự Vụ còn nhiều việc quá. Rảnh sẽ gọi điện thoại cho em!”

“Được …”

Đưa Diệp Khả về, Chí Mẫn hiếu kỳ: “Sếp! Người vừa rồi là bạn học của sếp?”

“Không phải vậy chứ cậu nghĩ là gì?”, Chính Quốc nhíu mày, đưa cho anh ta tờ giấy: “Cậu rảnh vậy thì xử lý vụ này đi.”

Chí Mẫn như nhận được củ khoai lang nóng bỏng tay: “Em không biết gì hết!”

“Vừa nãy cậu đứng đó rình trộm là nghe thấy cái quỷ gì?”, anh giọng không vui.

Chí Mẫn cười khúc khích: “Lại bị phát hiện, nhưng mà dạo này chúng ta bận lắm, làm sao có thời gian lo vụ án nhỏ này.”

“Tôi thấy cậu rất nhàn!”

“Anh Trân và Tại Hưởng ra ngoài điều tra, em và Lisa ở đây sắp xếp lại tư liệu, đâu có nhàn đâu ạ?” Chí Mẫn giọng nghiêm túc.

Chính Quốc kéo ghế ngồi xuống, ung dung lên tiếng: “Vậy cậu tìm tư liệu đến đâu rồi?”

Chí Mẫn lắc đầu: “Chẳng tìm được gì … Sếp! Chúng ta thật sự không cần tìm ba tên đại gia đó hỏi chuyện sao? Đây là ba kẻ tình nghi duy nhất trong vụ án, một manh mối quan trọng như vậy sao sếp không nắm trước.”

“Ngốc! Tôi biết cảnh sát đã tìm đến bọn họ, chúng ta nhân lực không đủ, đừng lặp lại công việc của cảnh sát. Chờ khi phía cảnh sát có kết quả chúng ta lấy báo cáo từ họ.”

“Trước đây còn dễ, bây giờ có tay Phác Xán Liệt, dễ dàng lấy được báo cáo không sếp?”

“Ai nói không được?”, anh nhíu mày: “Phác Xán Liệt bây giờ là đệ tử của tôi!”, mặc dù tên Xán Liệt này không hề muốn thừa nhận anh là sư phụ.

“Từ khi nào vậy sếp????”

Xán Liệt là người hay ra vẻ, biện pháp tốt nhất chính là khích tướng. Lần trước trong vụ án nhảy lầu, Chính Quốc và Xán Liệt đánh cược nếu như anh có thể phá án trong vòng vài ba ngày thì anh ta phải tôn anh làm sư phụ, theo anh học tập cách phá án từ cơ bản nhất. Sau đó, kết quả rõ rõ ràng ràng Xán Liệt buộc phải chịu thua nguyện bái anh làm sư.

Bọn họ còn đang tán gẫu thì có người đến gõ cửa, là một anh cảnh viên trẻ tuổi. Anh ta cung kính đưa tư liệu cho Chính Quốc: “Thám tử Điền là Đội trưởng Phác phái em mang đến!”

Chí Mẫn nhận tư liệu, anh cảnh viên giống như làn khói mau chóng tan biến.

Chính Quốc nhìn vài tờ giấy trên tay Chí Mẫn: “Xán Liệt đưa xấp giấy này qua là được rồi sao … Thật chẳng biết phép tắc.”

“Sếp! Sếp để em coi, đọc xong em tổng hợp lại cho anh!”, Chí Mẫn xung phong nhận việc.

“Vào việc thôi!”

Chí Mẫn đọc rất nhanh, chỉ cần nhìn lướt qua, đây chính là đặc tính của những chuyên viên IT. Được một lúc anh ta chạy vào phòng của Chính Quốc, bắt đầu báo cáo.

“Trước tiên nói về nghi phạm Lý Trạch Huy. Ông ta quen biết Lý Linh Linh tại thẩm mỹ viện. Lý Trạch Huy tháp tùng bà vợ đi làm đẹp. Đến tiệm trông thấy Lý Linh Linh rất đẹp, lựa lúc bà vợ không để ý liền đùa đùa giỡn giỡn với cô ta vài ba câu, thế nhưng Lý Linh Linh xác thực từ chối Lý Trạch Huy thẳng thừng. Từ đó về sau hai người không xuất hiện. Em cũng nghe được chuyện này nên mới đưa Lý Trạch Huy vào danh sách tình nghi. Thời gian Lý Linh Linh mất tích Lý Trạch Huy đang công tác tại nước ngoài nên được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi.

Tình hình của Triệu Đình thì khác. Ông ta đi thẩm mỹ viện làm đẹp, nghe nói là do vợ giới thiệu. Ông ta đến đây vài ba lần, cảm thấy nơi đây phục vụ rất tuyệt nên trở thành khách quen ở đây. Người phục vụ cho ông ta là Lý Linh Linh, còn phát sinh chuyện gì thì không ai biết. Triệu Đình xuống tay khá hào phóng, tiền boa luôn hơn một ngàn nên nhân viên ở đó đều muốn được phục vụ cho Triệu Đình, tuy nhiên ông ta chỉ thích Lý Linh Linh. Sau khi Lý Linh Linh mất tích, bởi vì người phục vụ cho ông ta không còn là Lý Linh Linh nên mới bỏ đi. Thời gian Lý Linh Linh mất tích và tử vong tuy rằng không có chứng cứ vắng mặt thế nhưng thời điểm Dương Tuệ mất tích ông ta có chứng cứ. Trước một ngày khi biệt thự bị mất trộm cũng chính là trước ngày Lý Linh Linh mất không lâu vợ ông ta đột phát bệnh tim, chắc có lẽ là do bà ta phát hiện mối quan hệ của ông ta và Lý Linh Linh. Do hổ thẹn nên mấy ngày sau đó đều ở bệnh viện. Mấy ngày trước đưa vợ đi du lịch mới về tối qua. Nếu coi đây là vụ án giết người liên hoàn, Triệu Đình cũng được loại khỏi danh sách nghi phạm.

Người cuối cùng là Phác Doãn Kỳ, hắn khá có vấn đề, cũng là người khả nghi nhất. Phác Doãn Kỳ khai gặp Lý Linh Linh trên dòng đường tấp nập, khi ấy cô ta mặc bộ váy trắng trông như một tiểu tinh linh …”

“Ngừng …”, Chính Quốc ngắt lời: “Cậu ngâm thơ à. Nói bình thường!”

Chí Mẫn nhún vai: “Báo cáo ghi chép như vậy mà!”, anh ta ho khan một tiếng, “Phác Doãn Kỳ và Lý Linh Linh gặp nhau trên đường. Khi đó hắn ta lái xe không chú ý Lý Linh Linh băng qua đường, hắn nhanh chóng đưa cô ta đi bệnh viện. Hai người gặp nhau, nói chuyện đôi ba lần, Doãn Kỳ dần dần bị Lý Linh Linh thu hút, nên cũng bắt đầu theo đuổi cô ta. Lý Linh Linh cũng không hề nói với hắn ta chuyện cô ta có bạn trai, vào khoảng thời gian đó cô ta quan hệ với cả bạn trai cũ và Phác Doãn Kỳ. Mặt khác, theo kết quả nghiệm thi cho thấy đứa con Lý Linh Linh đang mang là con của Phác Doãn Kỳ.”

“Nói nửa ngày trời chỉ có Phác Doãn Kỳ là kẻ đáng nghi nhất”, Chính Quốc nhíu mày: “Thời điểm án mạng phát sinh hắn đang làm gì?”

“Phác Doãn Kỳ khai khi đó Lý Linh Linh muốn chia tay với hắn, hắn không hiểu nguyên do vì sao nên hắn cực kỳ tức giận, mấy ngày trời cũng không gặp cô ta, không ngờ sẽ mãi mãi không gặp được nữa. Thế nhưng khi cảnh sát tra hỏi thời gian án phát hắn làm gì, hắn không chịu khai, cũng không có người chứng minh hắn không có mặt tại hiện trường. Hơn nữa thời điểm Dương Tuệ mất tích và tử vong hắn cũng không có chứng cứ.”

Chính Quốc sờ sờm cằm: “Lý Linh Linh muốn chia tay, ắt hẳn là do biết mình có thai, cảm thấy cô ta không thể tiếp tục mối quan hệ với Phác Doãn Kỳ  được … vì chuyện đó đều không công bằng đối với cả bạn trai cô ta và Phác Doãn Kỳ … Xem ra Phác Doãn Kỳ có vấn đề …”

“Sếp! Khi nào anh đi tìm Phác Doãn Kỳ có thể mang em theo được không?”, Chí Mẫn lên tiếng: “Em biết anh nhất định sẽ đi cùng chị dâu. Em cũng muốn thử xem chị dâu và Rose ai là người lợi hại hơn ai!”

Chính Quốc hừ một tiếng: “Đến đó rồi tính!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro