CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thấm thoát tôi được 13 tuổi và vào cấp hai, tiền học của tôi là gánh nặng lớn nhất, lần nào tôi hỏi xin tiền học, mẹ liền nói: Không sao, để mẹ lo.... Rồi mẹ chạy vay đủ mọi nơi, những buổi tối đó, tôi không được ngủ cạnh mẹ... vì mẹ đang... kiếm tiền mà !!! Tôi đi học suốt năm chỉ có một bộ áo duy nhất, thay đổi, tôi không dám chơi với ai, và cũng chẳng đứa nào trong lớp chịu chơi với con nhỏ lầm lì giống con trai, mẹ đang làm cave ở phòng trà, nhà nó cũng là chỗ đó... Tôi mặc kệ, vì buồn quá thành ra chai sạn, tôi chẳng muốn bày tỏ với tụi chẳng ra gì đó, ngoài mẹ tôi... tôi chẳng sợ ai buồn...
Rồi có một dạo, mẹ ốm, nằm liệt giường, tôi lo lắng vô cùng, suốt ngày líu ríu nấu cháo, mua thuốc, và xoa dầu cho mẹ... Còn khách vào quán thì có các mẹ khác tiếp, và ca hát (Cũng may mắn là bà ngoại nuôi của tôi tức mámi ở phòng trà này không phải hạng vắt chanh bỏ vỏ, cũng thương cảm thân phận hai mẹ con tôi nên vẫn có thể bám trụ ở đây)...
Mẹ nằm đó, trên giường hộp cũ kỹ ở góc trong khu nhà ở của nhân viên quán, gầy yếu và xanh xao, hơi thở mẹ dồn dập, đôi mắt sâu và to một thời cuốn hút, giờ nhìn vô hồn và mỏi mệt... Sáng đó, tôi chạy mua thuốc và định mở cửa phòng thì nghe mẹ tôi nói chuyện với mẹ Hương. Giọng mẹ thì thào:
- Em biết là nó theo em sẽ cực khổ, nhưng dù sao có hai mẹ con hủ hỉ với nhau em thấy an ủi lắm chị à...
- Chị hiểu chứ, nhưng em suy nghĩ xem, mình sinh ra nó, thì phải nghĩ đến tương lai của con, không lẽ nó theo em suốt đời ở quán? Em có lo nổi cho nó ăn học dến nơi đến chốn không nè... Chỉ sợ lớn lên thì nó cũng...
- Không đâu, em nuôi dạy con em rất kỹ, nó ngoan ngoãn biết nghe lời, mai mốt em sẽ cho nó học nghề... không đâu, không bao giờ nó khổ như em cả... hu hu...
- Học nghề cũng cần có tiền, muốn cuộc đời nó tốt đẹp thì em nên suy nghĩ lại...
- Không, em không bao giờ BÁN CON em cả...
Tôi nghe mà ù hết cả hai tai, "mẹ bán mình cho người ta? Hay tại mình không ngoan chỗ nào? Chắc tại nuôi mình mẹ quá cực khổ?... Ước chi mình có thể kiếm được nhiều tiền, lúc đó chắc mẹ không bán mình đâu.... Và cũng tối đó, tôi chạy bàn gắp đá vào lý cho mấy người khách. Có mấy người đàn ông bảo tôi đứng hát và múa cho họ xem, họ sẽ cho tiền... Một ông khách liệng tờ mười nghìn lên bàn... Tôi chụp lấy và hát, rồi múa ... trước sự khoái trá của bọn họ... họ lại bỏ tiền ra, và kêu tôi đi hôn từng người.... Quả thật, người họ đầy mùi rượu, hơi men bốc lên, hòa lẫn với những món ăn đắc tiền, rồi mùi thuốc lá nồng nặc.... vô cùng khó chịu... Tôi cầm tiền, và hôn từng người, người thứ nhất, thứ hai, thứ ba... thứ tư, thứ..năm, đến ông cuối cùng, chẳng đợi tôi hôn mà kéo người tôi sát vào ông ta rồi ... sờ mó, tôi giãy giụa nhưng vẫn không thoát được, tôi khóc... trước những giọng cười khả ố của những ông còn lại... Mẹ Hạnh và Hương, vội nói dịu ngọt với ông ta để kéo tôi ra...
- Thôi mà anh, nó còn con nít, anh có sờ thì sờ em nè...
- Con nít cái gì, nó tự nguyện với anh mà... Phải hong con...he he
- Xí, anh bỏ rơi em hả, nãy giờ lo giỡn không hà, uống với em nè...
- Ghen hả, cho cô biết, một, hai năm nữa là tôi mua trinh nó luôn... Tôi khoái hàng loại này... ha ha ha
Mẹ tôi bước ra, xô mạnh ông ta, và giằng lấy tôi, kéo về phòng.... Tôi không còn biết gì nữa, tôi quá sợ... sợ đến chết điếng... Mẹ mệt mỏi loạn choạng lấy cây roi ra và bắt tôi nằm xuống.... Giọng mẹ nghẹn ngào như nước mắt chực trào ra:
- Sao con dám cãi mẹ vậy hả, mẹ đã cấm con không được lấy tiền của khách và không được bước ra ngoài đó, sao con dám cãi mẹ... hư nè.... Bốp bốp...
- Mẹ ơi, con muốn kiếm tiền phụ với mẹ.... hu hu
- Trước giờ mẹ có để con đói ngày nào chưa hả? Ai biểu con làm vậy?
- Nếu không có tiền, mẹ sẽ bán con ... con sợ lắm... hu hu
- Ai... Ai nói với con vậy? Mẹ mà bán con hả?
- Mẹ nói chuyên với má Hương.... Hồi sáng con nghe được...
- Mẹ mà bán con được sao? Con có cần mẹ thề không? Mẹ mà có ý bán con, mẹ sẽ chết liền tại chỗ...
- Mẹ ơi,... mẹ đừng thề mà... con xin lỗi mẹ, con có lỗi... hu hu
Mẹ buông cây roi, rồi ôm chầm lấy tôi, hôn lên trán tôi... hai mẹ con cứ ôm nhau cả đêm... Tôi mệt mỏi ngủ thiếp bên vai mẹ.... Sáng ra, mắt mẹ quầng thâm.... Mẹ dắt tôi đi ăn sáng... Nhưng người cứ nhìn tôi, mà không buồn ăn.... Rồi mẹ bảo:
- Hôm nay mẹ muốn nói với con một chuyện
- Dạ?
- Con có muốn sau này sẽ lo lắng cho mẹ đầy đủ không? Khi mẹ già yếu rồi, con sẽ mua thức ăn ngon cho mẹ nhé, rồi gắn cho mẹ cái máy lạnh nhé, mẹ thích lắm...
- Dạ con muốn chứ...
- Vậy thì con phải cố gắng học thật tốt, thật là giỏi, nhưng mẹ thấy con chỉ có năm điểm môn Toán thôi... Chắc lúc này mẹ bệnh nên con không có thời gian làm bài tập phải không?
- Dạ, lần sau con sẽ gỡ lại ....
- Con hãy vì mẹ mà cố gắng trong mọi hoàn cảnh..., muốn vậy, con phải hứa với mẹ một việc... Nếu con không chịu thực hiện... mẹ sẽ không yên tâm dù chết hay sống mẹ cũng sẽ không thương yêu con nữa.....
- ......
- Hứa với mẹ đi con gái ngoan- Ánh mắt mẹ tha thiết như khuẩn cầu tôi, tôi không suy nghĩ liền đáp... "Dạ, con hứa mà"
- Ừa, ngoan... Ngày mai, con hãy đi học ở một trường nội trú nhé... Ở đó cách xa chỗ mẹ con mình lắm, nhưng mẹ hi vọng, sống trong môi trường đó, con sẽ nên người, vì con của mẹ rất là giỏi giang lại thông minh.... Mẹ...
- Nhưng con không chịu ở xa mẹ đâu....
- Chỉ là tạm thời một thời gian thôi... khi nào con học xong, thì về với mẹ nhé, mẹ sẽ lên thăm con gái ngoan mà....
- Con nghe nói ở nội trú mắc tiền lắm... con....
- Mẹ không có tiền, nhưng ... người khác có, người đó phải có trách nhiệm với con... Mẹ thương con lắm... Phi Phi của mẹ!!!

Sáng hôm sau, mẹ chuẩn bị đầy đủ hành lý cho tôi. Nói là hành lý nhưng thật ra chỉ có một balô đựng tất cả đồ đạc của tôi, hộp bánh mẹ để sẵn phòng khi tôi đói bụng, một sợi dây chuyền vàng, và một số tiền mà tôi chắc là mẹ vay mượn của người khác... Chiếc xe hơi màu đen bóng bẩy dừng lại, một người đàn ông nhìn rất trí thức, với cặp kính gọng vàng... bước ra, mở cửa xe sau, và dắt tôi vào....Cửa xe đóng sầm lại... Qua cửa kính mờ vì dính hạt mưa, tôi thấy mẹ khóc, người run rẩy, tôi chỉ kịp hét lên, \"CON THƯƠNG MẸ LẮM, CON SẼ TRỞ VỀ...\" Không chắc là mẹ nghe được hay không, tôi không chắc điều gì cả bạn à... Và đều tôi càng không thể ngờ:.... Lần đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ yêu dấu...

Ngồi trên xe, lòng tôi trống rỗng và cô độc đến vô hồn.... Rồi tôi sẽ ra sao khi không có người thương yêu bên cạnh... Tôi tủi thân rồi lại khóc... khóc đến khi chẳng còn nước mắt để khóc... thì lại chìm vào giấc ngủ, chập chờn không yên... Chiếc xe vẫn chạy đều đều êm ái, đưa tôi ra khỏi thành phố náo nhiệt, chở tôi đến một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ, cao sang, nhưng lạnh lùng như tảng băng giữa đêm đông tối trời  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro