CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  12h trưa hôm sau, điện thoại reo vang....

- Aloo....
- Rất may là cô ngoan ngoãn, không gọi cảnh sát...
- Tôi muốn gặp Lan ngay.....

Tiếng còi tàu xe lửa và cả tiếng bước chân lộc cộc..... Từ đầu dây bên kia...

- Phi à, em đây.... Em không sao đâu, đừng lo!! – Giọng Lan hét lên
- Bọn nó có làm gì em không?

Điện thoại im bặt.... Một lúc sau, tiếp tục đổ chuông
- Sao, cô yên tâm rồi chứ... Nhưng tôi chưa chắc nếu cô không ngoan ngoãn, thì cô ta sẽ ra sao đâu nhé....
- Các người muốn gì mới thả người?
- Muốn cô thua 1 vụ kiện
- Vụ nào
- Sáng thứ 3 tuần sau, có 1 vụ kiện buôn hàng quốc cấm . Cô là người bên công tố, và cô phải thua kiện....
- Nhưng chứng cớ không do tôi quản lý... tôi...
- Tôi chỉ cần biết, nếu bị cáo bi buộc tội, thì tôi thủ tiêu cô ta ngay!! Tối nay tôi sẽ gọi lại... Nếu làm tôi bực lên, cô sẽ nhận trước mấy ngón tay người thân!!
- Đừng mà....
- Tít tít...

Tôi đang rơi vào cơn hãi hùng thật sự.... Không biết mình phải làm gì, nghĩ gì...Những bạn bè quen biết điều biết chuyện... Dĩ nhiên không ai dám gọi cảnh sát, nhất là ngay lúc này... Tôi thừa biết bọn bắt cóc không chỉ 1 người và chúng có thiết bị hiện đại.. Nghe lén, quay lén.....

Chị Thảo, Thái, Quỳnh... Và cả Thịnh nữa... Đã biết chuyện.... Sau đó, 3 luật sư chúng tôi, bàn luận với nhau là... Sẽ có 1 phiên tòa giả diễn ra... Phiên tòa xét xử thật sự phải được dời lại 1 thời gian và diễn ra không công khai..... Nhưng vấn đề chủ tọa và các vị bồi thẩm đoàn có chấp nhận không?
2 người bạn của tôi rất nhiệt tình... Họ chạy án, và dùng các mối quan hệ, đánh đổi được cái kế hoạch mà 3 người đặt ra.

Trong thời gian đó dài đợi đến ngày xử án... Tên bắt cóc đã không liên lạc gì thêm.. Khiến tôi càng đặt nghi ngờ mình lên cao... Hắn không lo lắng cho mục đích đạt được của mình như lời hắn nói, hễ tôi thua kiện, thì hắn giết con tin... Vậy Mục đích chính của hắn, không phải là mối ưu tiên số một sao? Hắn có thể tự tin rằng tôi thua kiện? Hay là...

Nhưng có nghi ngờ gì chẳng nữa, nỗi lo lắng vẫn xâm chiếm lòng tôi... Không biết em hiện giờ ra sao... Tôi có cảm giác tên bắt cóc đang khiến tôi phải đau đớn, dày vò.....

Phiên tòa giả đã diễn ra như dự kiến... Dĩ nhiên là phải đóng kịch cho đến hết buổi.. Tôi cố cãi chày cãi bướng, mà không đưa ra luận cứ gì thêm... Tôi thua... Và 2 ngày sau, tòa tuyên bố bị cáo bị tù treo và chỉ chịu 1 số tiền phạt....

Tôi vừa bước chân khỏi tòa án, đang chờ cuộc gọi thì hắn gọi đến ngay:
- Cô làm được lắm...
- Tôi đã làm những gì ông cần... Làm ơn thả người dùm...
- Hừ, làm sao tôi biết cô không gian trá trong đây, hoặc là đã báo cảnh sát....
- Tôi làm sao dám báo cảnh sát và gian dối... Nếu anh không tin thì cứ cử người kiểm tra – Tôi nói cứng, trong lòng nhiều nghi vấn: Vậy không loại trừ là kẻ bắt cóc không có tay trong theo dõi...

- Thôi, giờ vụ đó không còn quan trọng... Cố muốn lấy lại người ư? 1 tỉ... Có 1 tỉ, thì sẽ đoàn tụ... Không có thì âm dương chia lìa...
- Alo, alo... - Đầu dây bên kia tắt máy, và dĩ nhiên mỗi lần gọi, hắn điều thay sim khác nhau....
Vậy là bao nhiêu nỗ lực mấy ngày qua, tan thành mây khói. Điều tôi đau lòng là không biết em ra sao!!


- Tên bắt cóc này lạ thật, lúc thì đòi thua kiện, lúc thì đòi tiền.. Không biết về sau, nó sẽ đòi đến cái gì nữa.. – Chị Thảo bực tức
Thịnh ngồi mệt mỏi ở góc phòng, nói ngay:
- Vây, mình gọi cảnh sát đi... Dậy dưa với nó làm gì
- Không được đâu Thịnh, chị không muốn Lan gặp nguy hiểm
- Mình nhân nhượng hoài không được đâu Phi, mình càng làm vậy, Lan càng gặp chuyện xấu... - Thịnh nói như nài nỉ tôi vậy. Anh ta đâu biết trong lòng tôi chỉ có 1 ao ước duy nhất là biết tin em vẫn bình an... Có đánh đổi cái mạng này vẫn được

- Thôi, mọi người đừng làm Phi rối lên, cổ đang rất đau rồi - Thái lên tiếng
- Phi, Thịnh nói cũng có phần đúng... Càng kéo dài, hắn sẽ đòi đến cái gì.... Chi bằng, gọi cảnh sát... Họ sẽ giúp mình giải thoát cho Lan... Không thể ngồi yên vậy hoài được.....

Tôi gục đầu xuống bàn, nhắm nghiền đôi mắt... Cố nhớ lại tất cả... Kẻ bắt cóc, tôi đoán là không thể nhiều được... Tiếng bước chân chẳng qua là hắn vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy đến chỗ Lan bị trói... Bước chân nghe rõ ràng như đang bước trên các tấm ván... Vậy khu vực hắn trú ẩn có thể là 1 căn nhà gỗ gần đường ray.... Chỉ có bấy nhiêu chi tiết... Không làm rõ được điều gì hơn!!

Vấn đề thứ 2... Kẻ bắt cóc hầu như không có liên hệ đến bị cáo trong vụ án "buôn hàng quốc cấm"... Thậm chí hắn nghi ngờ chúng tôi nhưng vẫn không có bằng chứng nào để hắn tin là chúng tôi "chạy án".... Vụ này được đài VTV phát lại, báo chí đăng ngày giờ xét xử... Nên muốn có thông tin không phải là khó... Khi biết tôi thua kiện... Hắn gầm gừ chuyển sang yêu sách khác... Thử lòng kiên trì nhẫn nại của tôi. Nhưng tại sao hắn không nói ra mục đích chính của mình???

Trong thời khắc này, tôi thấy tội nghiệp cha mình... Ông lo lắng đến gầy gò hẳn đi... Cả nhà đã xem Lan như con cái.... Nếu em có chuyện gì, tôi cũng có chuyện gì... Cha tôi sẽ sống sao đây?

Không biết ông đi đâu mà ghé nhà tôi... Đưa tôi 1 giỏ tiền.... Đúng số tiền tên bắt cóc đòi....
- Con hãy cầm số tiền này.... Quan trọng là cha muốn 2 con được bình an vô sự...
- Cha à.....
- ...................
- Chưa chắc số tiền này sẽ giúp gì cho Lan được... Nhưng... Con cám ơn cha... Con lo được rồi, Cha cầm tiền về đi...
- Ta đã già rồi... Không thể bảo vệ các con... Chỉ biết cầu trời khẩn phật... Đừng để con cái nó chịu khổ thêm đứa nào nữa cả.......
- Con hứa với cha, con sẽ mang bé Lan trở về với cha....

Hai cha con tôi bùi ngùi, nhìn hoàng hôn dần buông xuống... Đợi bình mình, chắc là lâu lắm đây!!!!

- Alo, đã chuẩn bị tiền xong chưa? – Vẫn giọng của hắn. Tôi lắng nghe xung quanh thì cảm giác rất im lặng...
- Chuẩn bị xong rồi. Nhưng trước khi đưa tiền, tôi phải biết Lan vẫn an toàn....
- Hừ... Cô lo lắng cho cô ta lắm à? Nếu cô ta bị mất gì trên thân thể... Cô cảm giác ra sao... Ha ha ha

Hắn cất giọng cười khinh tởm nhất mà tôi từng nghe

- Nếu Lan có bề gì, chỉ cần trầy 1 vết xước, ông sẽ không có 1 xu – Tôi cố hết bĩnh tĩnh, gằn giọng với hắn
- Cô dám?
- Tôi dám đấy
- Không sợ cô ta chết hả?- Hắn hét lên
- Nếu ông ép tôi vào đường cùng, tôi sẽ liều mạng với ông...
- Ghê nhỉ... Thôi được rồi...

Hắn cho tôi xem 1 đoạn phim quay trực tiếp bằng điện thoại. Đoạn phim cho thấy Lan bị trói chặt vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, mệt mỏi xanh xao... Tôi thấy bàn tay hắn lấy nước tạt vào mặt em... Em thoáng lắc đầu.... Tội nghiệp em quá... Thật là xót xa..
- Được chưa?
- Cho tôi nghe giọng Lan
- Đòi hỏi quá đáng hả con kia... Tao giết nó liền mày tin không? – Hắn rít qua khẽ răng những lời hăm dọa...
- Khi nào ông thả người?
- Ngày mai... Tôi sẽ liên lạc địa điểm sau...

Hắn cúp máy..... Và tôi quyết định.... Nhờ sự can thiệp của cảnh sát, bởi tôi không có niềm tin hắn sẽ giữ lời.....

---

Đúng 2 ngày sau, hắn bắt đích thân tôi là người đến giao tiền, địa điểm là chợ Đà Lạt.....

Chúng tôi chạy không ngừng nghỉ lên ngay Đà Lạt... Hắn lại đổi địa điểm, yêu cầu 1 mình tôi lái xe lên khu đồi hoang...... Thái chở tôi lên đến nơi, chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng ai.... Thì hắn gọi:

- Cô đã không giữ lời, kêu thêm người...
- Tôi ... Không biết lái xe hơi. Nhất là đoạn đường đồi dốc này
- Hãy đến nghĩa địa "Ngàn năm"
- ..........................
- 1h nữa Đến ngay mộ "Lý Ngọc Tường Vân"
- Sao?
- Nhớ là chỉ đi 1 mình

Tôi thật sự kinh ngạc và không tin vào tai mình... Sau 1 hồi trấn tĩnh, tôi suy nghĩ, và đoán ra hắn là ai rồi...
Thì ra, mọi chuyện hắn làm, bày mưu bắt cóc tống tiền... Tất cả chỉ để nhắm vào tôi... Trả thù kẻ đã cướp đi tình yêu của hắn...

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thịnh sẽ đi cùng Phi
- Không được, nguy hiểm lắm....
- Thịnh sẽ không sao...
- Phi sợ nguy hiểm cho Lan, lỡ hắn điên lên thì....
Nói rồi tôi chợt im bặt, vì gặp ánh mắt buồn của Thịnh. Anh ta nghĩ cho tôi, tôi nghĩ cho Lan....
- Thịnh sẽ nằm ở phần sau của xe... Hắn không thể biết được đâu... Dù gì cũng có cảnh sát theo sau mình mà...
- Uhm.... Cám ơn Thịnh nhé


Tôi lái xe chạy trên các đồi dốc cheo leo, lòng heo hắc lắm... Không biết rồi sẽ ra sao.... Chạy vòng quanh mãi cũng đến nơi.... Tôi chạy thẳng xe lên gần ngôi mộ Vân... Ngôi mộ luôn được quét dọn kỹ càng.... Và mỗi dịp lễ lộc.. Tôi đều ghé tự tay lau bụi... Lau bụi thời gian, lau đi kỉ niệm...
Bước xuống xe, trong tay tôi là chiếc vali tiền...

Hắn ngồi đó, gục đầu dưới di ảnh của Vân.... Chẳng thèm nhìn ngó xung quanh... Hắn ngẩn người nhìn tôi và cười 1 nụ cười điên dại....

Hắn tên Hùng, người đã làm hại cuộc đời Vân, đưa nàng vào bước đường cùng, phải kết liễu cuộc đời tươi trẻ của mình....

- Nhận ra tôi rồi phải không?
- Ừa, có hóa thành tro, tôi cũng nhân ra...
- Ha ha ha.... Từ nước ngoài trở về, tôi nhìn vào cuộc sống hiện giờ của cô, thấy nó êm quá.. Nên gây chút sóng gió cho vui vẻ....
- Đừng nói nhiều nữa!! Tiền ở đây. Lan đâu?
- Vừa đến gặp người yêu cũ, thì cô đã tìm kiếm người yêu mới. Bọn đồng tính như cô quả thật không có khái niệm chung thủy là gì – Hắn cười mỉa mai tôi với 1 thái độ trân tráo vô cùng

- Nói mà không biết nhục... Ông còn đến đây mà không sợ Vân sống dậy bóp cổ ông sao?

Hắn thoáng sợ hãi... Sự bối rối sợ sệt hiện thoáng qua trên nét mặt nhắn nhún của hắn.... Rồi đột nhiên đôi mắt Hùng long lên, nhìn tôi đầy căm thù:

- Cô, chính cô đã hại Vân tìm cái chết. Nếu không có cô xen vào, chúng tôi đã là vợ chồng rồi....
- .............................

Rồi hắn quay lại, nhìn vào di ảnh của Vân mà thốt lên:

- Em thấy không Vân, trên đời này, chẳng ai yêu em bằng anh cả... Vậy mà tại sao em cứ ám ảnh anh trong giấc ngủ vậy. Tại sao? Tại sao?

Tôi lắc đầu:
- Ông sai rồi... Dù không có tôi, Vân cũng sẽ không yêu 1 kẻ bất chấp thủ đoạn như ông đâu
- Ha ha ha... Cô nói quá đúng... Những gì Hùng này không đạt được, thì kẻ khác cũng đừng hòng.

Nghe hắn nói điên như thế, tôi chợt lo lắng:
- Đây là tiền của anh, mau thả người đi
- Hừ, cô tưởng tôi cần tiền ư? Tôi cần cái mạng của cô hơn...
Nói rồi hắn rút con dao thái lan dài trong người ra...
- Lan đâu? - Nén mọi sợ sệt khi mà nguy hiểm sắp xảy ra... Tôi quát hắn..
- Đời đời kiếp kiếp, cô cũng không bao giờ gặp được nó
- Muốn giết tôi cũng được, đừng hại Lan... Tôi xin ông...
- Muộn rồi... Lan cũng sẽ đoàn tụ với Vân... đến phiên cô...
- Tại sao anh không sống cuộc đời riêng của mình, tại sao cứ hại tôi hoài vậy?
- Đơn giản là bây giờ Hùng này chẳng còn gì để mất...

- ĐỨNG IM... Không được đụng đến Phi....

Thịnh chạy đến, kéo tôi lùi về phía sau... Trong tay anh ta không một tất sắt... Trong khi đó Hùng lắc đầu, đôi mắt hắn như điên dại... 1 thứ tinh thần đã bệnh hoạn, không còn tỉnh táo...

- Trên đời này, tao ghét nhất là lũ luật sư khốn nạn... Vì tụi mày... Mà sản nghiệp tao tiêu tan.... – Hăn gầm gừ
- Tôi nhớ ra anh rồi.. Võ Chí Hùng... Làm ăn phi pháp, phá sản là đúng. Với lại, điều tra và ghép tội anh là cảnh sát, chứ không phải luật sư....
- Tao không cần biết... Bước chân ra tòa án, nhìn tụi bồi thẩm đoàn, cách nói điêu của tụi bây... Tao phát điên lên được... Mày nghĩ mày là cái gì? Thay quyền công lý cái gì? Ông trời thật bất công với tao....
- ........................
- Tụi mày đi chết đi....

Nói rồi hắn vung dao xông tới... Bỗng 1 tiếng súng bắt chỉ thiên vang lên...
- Đoàng....
- ..........................
- Hạ vũ khí xuống... Anh đã bị bắt.... – Khắp nơi trong nghĩa địa là bóng dáng của những cảnh sát cầm súng.....

- À, thì ra là thế... Vậy Cô sẽ không bao giờ được thấy mặt người tình của mình nữa....
- Khôngggg Đừng mà!!!!!


Tôi hét to lên khi Hùng tự vung dao lên đâm thẳng vào ngực mình tự kết liễu.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro