CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vậy mà khi tôi nói lên sự thật về mình, hắn trố mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rồi "HẢ??" lên một tiếng!!! Và ... chưa chịu chấp nhận cái sự thật của bạn, hắn dò xét, hỏi thăm, và dụ dỗ tôi kể về cảm xúc của mình... Buồn cười thật!!! Trong khi nghe tâm sự của hắn, tôi tin một trăm phần trăm thế cơ mà!!!... Về sau, lý do hắn đưa ra là:
- Không phải Thái không tin Phi, nhưng mà nhìn Phi không có giống.... – Lại ngập ngừng, dò xét...
- Cái đó là ở tâm hồn Thái à, Phi nghĩ là Thái hiểu điều nay hơn những người khác chứ.... – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói rõ ràng từng tiếng, tôi cần một người bạn có niềm tin với tôi
- Okie, Thái tin, vậy Phi có cảm giác dằn vặt, đau khổ như Thái không?
- Phi cũng sợ lắm chứ, nỗi sợ hãi khi nghĩ đến một ngày nào đó, mọi người ai cũng biết, rồi thái độ của họ, dư luận....
- Phải học cách chấp nhận bản thân mình thôi... - Thái buồn buồn đáp
- Phi chưa bao giờ chán ghét cơ thể mình... Vì nó do mẹ Phi sinh ra...
- .....
- ........
- Okie, thôi bây giờ tụi mình ngéo tay thề, đây là bí mật riêng nhé – Thái cười và chìa tay ra...
- Phải ngéo tay nữa hả?
- Ừ, ngéo đi mà, Thái cũng ngại chứ bộ...
- Hiii, nếu ngại thì ta ngéo luôn tay kia, vậy là huề nha...
- Hiii hiii
Thế là từ đó, tôi và Thái như cặp bài trùng, nương tựa vào nhau... Chẳng hạn Thái giúp tôi cắt đuôi đám con trai bình thường săn đón, tôi cũng giúp Thái thoát khỏi tai tiếng là thằng bêde vì ngoài hình lộ của hắn... Giờ đây, do ngành học khác nhau, nên thời khóa biểu của chúng tôi không trùng khớp... Tôi đi về một mình, Thái cũng vậy.

Sáng nay trời chuyển gió, áp thấp nhiệt đới từ tận hôm qua lận.... Thèm được rút người trong chăn ấm ngủ tiếp nhưng tôi phải cố tha người đến lớp vì chỉ cần vắng lần này nữa thì sẽ cấm thi.... Cô Hiền dạy triết học nổi tiếng là sát thủ... Sát thủ điểm danh... Hình như nhưng giảng viên giảng bài buồn ngủ lại có sở thích là điểm danh..... Không có gì hấp dẫn, chẳng có gì hứng thú...
Đang lang thang ở dãy hành lang vào lớp, thì một cơn gió lạnh thổi ngang qua mạnh đến nỗi làm tóc tôi bay rối tung lên.... Từ đâu đó, một chiếc khăn choàng cổ màu hồng bay thẳng vào mặt tôi.... Và bị gió giữ yên ở đó khoảng vài giây.... Một mùi hương dịu ngọt từ từ tan chảy trong tôi, nhè nhẹ, thoang thoảng... thật là dễ chịu... Tôi đưa tay đỡ lấy khăn, và tiếp tục để nó ở vị trí cũ... Bất chợt tôi không muốn đánh rơi hương thơm ngọt ngào này chút nào...
- Bạn gì đó ơi, cho mình xin lại chiếc khăn nhé – Một giọng con gái hơi ngập ngừng sau lưng tôi
- À... đây nè bạn!!! – Tôi trở về với thực tại quay lại phía sau chìa tay trả khăn cho chủ nhân của nó...
Trước mặt tôi là một người con gái có dáng dấp mong manh như sương gió... Khuôn mặt trái xoan được tô điểm thêm bằng đôi mắt đen huyền.... Phải, chính xác là đôi mắt ấy, rất kỳ lạ, ấm áp, rạng rỡ và cuốn hút hồn tôi vào một cõi riêng nào đó.... Tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, bay bổng, giác quan cảm xúc chợt đứng lại, ngừng động một hồi lâu.... Có thể lâu hơn nữa nếu như cô ấy không cất tiếng:
- Cám ơn bạn nha – Kèm theo đó là nụ cười nhẹ, như đóa hoa cúc, hé nở lúc rạng đông...
- Không có gì đâu bạn – Tôi mỉm cười đáp lễ, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng cô ta...
Cô ấy định nói gì tiếp với tôi, nhưng đằng kia có một tên con trai vẫy tay gọi... Quay lại mỉm cười với tôi môt lần nữa, rồi cô bước đến bên tên đó rồi hai người khoát vai nhau rời khỏi tầm mắt tôi...
"Thì ra đây là một cô gái bình thường như bao cô gái khác... Không phải là người mình cần tìm...." Tôi trở lại thực tại và dùng lý trí để kết luận câu trên... Dù sao... Sáng nay là một buổi sáng tuyệt vời !!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro