CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chúng tôi chọn một quán nước yên tĩnh, thoáng mát bên cạnh trường. Nơi đây có khuôn viên rộng lớn với nhiều cây cảnh tự nhiên...rồi có những chiếc bàn đặt ở môt góc riêng, hơi khuất tầm nhìn, ngồi đó ta có thể chiêm ngưỡng những bức thư pháp và nghe tiếng suối chảy róc rách bên tai để suy ngẫm về mọi lẽ vô thường... Đặc biệt là quán chuyên mở những bản nhạc không lời... Tôi yêu nhạc không lời, có khi tôi nhắm mắt lại và tập trung nghe chỉ một nhạc cụ trong bản nhạc đó... cứ nghe mãi mà không bao giờ cảm thấy nhàm chán...
Hôm nay cũng vậy, tôi chọn một chỗ ngồi hai người gần chậu hoa Phong Lan đỏ rực... Vân dùng một tách Lipton sữa, tôi thì vẫn như cũ, Cafe số tám... Giờ tôi lại có dịp ngắm nhìn Vân.... Vẫn cái khuôn mặt khả ái, nụ cười nhẹ hút hồn người, đôi mắt ấm áp ấy, mà tôi may mắn được ngắm nhìn trọn vẹn vào sáng sương lạnh, trưa nhẹ mát, giờ là chiều dịu dàng...tự dưng cảm thấy mình quá hạnh phúc... tôi mỉm cười nhẹ.. Bất chợt, Vân bắt gặp cái nhìn của tôi, và cô ấy nghiêng đầu nhìn lại... Ý thức tràn về, tôi ngại ngùng nhìn quanh quẩn và nói vu vơ:
- Vân đến quán này bao giờ chưa? Thấy thế nào?
- Uhm, Vân mới đến hôm nay thôi... Ngồi ở đây cảm thấy dễ chịu thật...
- Oh, thật chứ? Có một số người không nghĩ vậy đâu... trừ Vân và Phi
- Vậy họ nghĩ sao? – Vân đưa mắt nhìn tôi hỏi
- Nơi đây, tầm nhìn bị khuất, làm cho ta có cảm giác gò bó, khuôn khổ... Nên nó chỉ dành cho những ai đang có tâm trạng, thích một mình, chứ nếu muốn tìm vui thì nên tìm nơi khác....
- Vậy hỏ, vậy sao hôm nay có người dẫn người ta đến tìm... sầu?
- Vì.... Vì... biết rằng có người sẽ cảm thấy dễ chịu
- Sao mà biết hay vậy? Xạo không
- Biết chứ, vì giác quan thứ năm chấm năm mách bảo mà... hiii hiii
- Ui trùi, có chiện đó nữa sao?.... hiii
Rồi chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên đời... Lạ thật, cứ như đã quen nhau từ lâu lắm rồi...
Tôi biết được sơ lược về Vân, học cùng khóa với tôi nhưng khoa Đông Phương học, là con út trong gia đình có bốn anh chị em, các anh chị đều đã đi làm... Khi Vân hỏi về tôi, tôi đáp gọn: Là con một và tự lập....
Tôi thừa nhận mình thích Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy.... Bằng chứng là khi chia tay nhau từ quán trở về nhà.... Tối đó tôi không ngủ được, dù rất buồn ngủ... dù cơn mệt mỏi kéo đến, dù ngoài trời lại trở lạnh....quái lạ là thế... Khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy đôi mắt Vân đang nhìn tôi... Tôi trở dậy, bật ngẫu nhiên bản không lời hòng mời gọi giấc ngủ kéo đến... Bài "Juliette" vang lên, rồi những hình ảnh về Vân lại tái hiện như cuốn phim... rõ mồn một đến không ngờ... Lần đầu tiên tôi biết rung động đến mất ngủ vì một người chỉ mới quen... lần đầu tiên tôi biết... cảm giác mất ngủ để thấy đêm dài đến dường nào.... Chỉ mong trời lại sáng thật sớm, để vào trường và hi vọng gặp lại Vân...
Những ngày sau, dù cố đi thật sớm, cố đảo mắt nhìn quanh, và tìm kiếm ở những giảng đường nhưng hình bóng Vân vẫn mất dạng... Tôi tự trách mình ngốc...sao chẳng biết được số điện thoại của Vân để có thể liên lạc... Mà xin số rồi thì sợ gì không có lý do để gọi... hỏi mượn tập chép bài chẳng hạn, hỏi thăm môn... gì gì đóa của ngành Đông Phương mà tự nhiên ta .... muốn học... hoặc chẳng cần lý do gì cả, hai người cùng phái, gọi điện tám... thì đâu có sao.... Nhất định, tôi sẽ gặp Vân, ông trời sắp xếp để tôi và cô ấy tình cờ tìm đến với nhau hai lần trong một ngày, vậy sao không thể có lần thứ ...ba? Tôi tin là sẽ gặp nhau không chỉ ở lần ba...
Sáng thứ bảy, môn Xã hội học bắt đầu... đi dọc hành lang tầng hai, tôi chợt thấy Vân đang đứng ở cuối tầng một dãy B, chẳng suy nghĩ gì, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đến bên cô ấy... Tôi đang nhanh chân bước xuống lầu thì thấy Vân và tên hôm trước, nắm tay nhau nói điều gì đó, họ đang cười vui thích thú... rồi sánh vai bước đi.... Tôi lặng người...Tôi đúng là ngốc thật...
Trên đời này, đau khổ nhất là đuổi hình bắt bóng... Lần sau gặp Vân, tôi có bình thường như trước không? Có còn cảm giác thích Vân? Có... muốn bên cạnh Vân không?... v..v... Mỗi câu trả lời có, tôi trừ của mình hai điểm. Viết linh tinh vào giấy, hồi lâu tính lại... tôi nhận điểm số âm... Điều ấy có nghĩa là... tâm hồn tôi chưa cân bằng, con tim đã lấn áp lý trí... đến nỗi khi nhìn lại... tôi không được trở về con zero như lúc đầu, như chưa từng có gì...

Khi yêu
Tôi bổng thành người lớ ngớ!
Mọi người cười tôi
Nhưng họ đều lớ ngớ
Khi yêu !!!

Có nhiều người càng yêu
Càng lớ ngớ....
Và càng lớ ngớ
Họ lại càng yêu !


Tôi không thể để mình lớ ngớ được, vì tôi là chính tôi. Vân là chính Vân, cảm xúc của ngày hôm đó chính là của ngày hôm đó... Hôm nay là một ngày mới, hoàn toàn khác biệt... Tôi cho phép mình được rung động, nhưng quyền được yêu à? Ai có thể yêu tôi?... Cứ xem như tôi biết rung động trước cái đẹp, tôi biết mình vẫn hòa nhập được với một người mới quen...Vậy là quá đủ... còn lại thì cứ để họ trôi vào cuộc sống của họ, ta dạt vào mảnh đời riêng ta... Thế rồi tôi thanh thản, tiếp tục bị cuốn hút vào công việc và những bài học trên giảng đường, nhồi nhét vào đầu các điều luật người ta đã vạch ra.... Dần dần, hình ảnh về Vân có vẻ nhạt nhòe.... Cho đến một hôm...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro