đồi gió hú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

năm 1801

tôi vừa đi thăm vị chủ nhà về-người láng giềng duy nhất rồi đây sẽ day hướng quan hệ với tôi. đây quả thực là 1 miền tuyệt diệu! trên khắp nc anh tôi không tin rằng mình có thể cố định ở nơi nào mà cách biệt sự nhộn nhạo của xã hội đến như thế này. 1 thiên đường hoàn hảo cho kẻ  yếm thế,và ông hethclif với tôi là 1 cawoj thích hợp để chia sẻ cảnh dìu hiu ở đây. 1 tay cực kỳ! ông khó lòng tưởng tượng dc tim tôi ấm lên biết bao nhiệt tình với ông lúc nhìn thấy đôi mắt đen của ông rụt lại , đầy vẻ nghi ngại , dưới cặp lông mày,khi tôi thúc ngạ tới và lúc những ngón tay ông, cảnh giác quyết liệt,náu sâu hơn nữa trong áo gi-le khi tôi xưng tên

- ông hethclif ? tôi hỏi

1 cái gật đầu là câutrả lời

- thưa ông ,tôi là Locchut, khách mới đến thuê nhà ông. tôi tự cho mình cái vinh hạnh lại thăm ông sớm nhất ngay sau khi tới nơi , để bày tỏ hi vongj rằng tôi đã không làm phiền ông bằng việc kèo nèo xin được thuê ấp Thratscrox, hôm qua tôi nghe nói ông đã góp ý.

- ấp Thratscrox là sở hữu của tôi , thưa ông ,ông ta ngắt lời, mặt cau lại . tôi ắt chẳng cho phép ai làm rầy mình nếu tôi có thể làm dc diều đó. ông vào đi

câu "ông vào đi" thốt ra từ 2 hàm răng thits lại và biểu thị 1 tinh cảm khác :"quỷ tha ma bắt ông đi" ngay cả đến cai cổng mà oong ta đang người lên cũng không động đậy gì chi cho hợp với lời nói;và tôi cho tình huống lúc đấy thúc tôi nhận lời mời: tôi cảm thấy tôi muốn tìm hiểu về 1 người chừng như còn rè rặt quă đáng hơn cả tôi

khi thấy con ngựa của tôi lấy ức đẩy mạnh thanh chắn , ông ta mới thò tay ra tháo xích cổng, rồi càu cạu đi trước dẫn tôi theo con đường đắp cao, và lên tiếng gọi, lúc 2 chúng tôi bức vào sâu trong :" Jodep , ra dắt ngựa của ông Lochut và mang ít rượu vang nhé"

"chắc hẳn đây là toàn bộ gia nhân trong nhà " cái mệnh lệnh tổng hợp đó khiến tôi nghĩ vậy ."hèn nào mà cỏ mọc đầy giữa những phiến đá lát và chỉ có gia scs làm công việc tỉa xém hàng rào".

Jodep là 1 người đứng tuổi , đúng hơn 1 lão già, có lẽ là già lắm rồi, mặc đàu còn tráng  và gân guốc."layj chúa cứu giúp chúng con !"lão khẽ lẩm bẩm 1 mình , giọng bực bội trong khi đỡ cương ngựa khỏi tay tôi, đòng thời nhìn vào mặt tôi vẻ cau có đến nỗi tôi ái ngại nghĩ rằng lão hẳn đang nhờ thánh thần giúp đỡ thánh thần giúp đỡ cho tiêu bữa chiều và lời cầu xin ngoan đạo vừa bật ra từ miệng lão không liên quan gì đến sự đến thăm bất ngờ của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bebi