Đôi khi như thế- Là con!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước chân ra khỏi nhà là khoảng trời mới bao la để con bay lượn. Ngoài kia phố xá phồn hoa, ngoài kia điện đèn sáng rở, ngoài kia nam công sở trong bộ vest trang nghiêm, gái nhân viên thanh tú rạng ngời,... Khung trời ấy bao lần con thấy trên tivi, cũng bấy nhiêu lần con mong mình nhanh lớn, lớn mãi, lớn mãi để thoát li khỏi gia đình, để bay xa đến miền đất mà con thổn thức đêm ngày.

Đã như thế, như con mong ước, ngày con rời xa vòng tay cha mẹ có lưu luyến cũng đầy khát khao, có bịn rịn không nỡ cũng đầy háo hức ngóng chờ. Và con đã đến, chỉ khác đây không phải thành phố con mơ thuở nào. Không phải Hà Nội cổ kính nên thơ, không phải nơi đong đầy mùi hoa sữa, lắng lạnh những ngày đông. Nơi con đến chỉ có nắng gắt, mưa rào, chỉ có khói bụi, nước ngập.... Nơi con đến không phải nơi khiến tim con rạo rực, máu nóng sôi trào... nơi con đến đơn thuần chỉ là "nguyện vọng thứ hai". Nhưng là nó vẫn sẽ mở ra cuộc sống mới của con, riêng con, chỉ mình con.

Những ngày dài nằm lì trong phòng vì chẳng quen biết ai, vì đường phố tấp nập nhưng xa lạ. Ai cũng hối hả ngược xuôi, ai cũng vui cười hạnh phúc,  chỉ là những biểu cảm ấy không dành cho con. Con thấy mình bơ vơ, lạc lỏng và nhỏ bé. 

Rồi con ốm, những trận ốm triền miên, chân tay con như rã rời, con không muốn đi chợ nhưng vẫn cần phải ăn, con chẳng muốn khiêng bình nước lên lầu, song con vẫn cần phải uống, con không muốn tắm giặt, không muốn bò dậy khỏi giường nhưng là con vẫn phải sống. 

Con bật khóc. Chao ôi, con nhớ nhà!

Con nhớ mẹ sẽ quát nạt cái út rửa chén, nấu cơm, giặt đồ thay con.

Con nhớ mẹ mua quýt đường, táo ngọt, hầm cháo gà ép con ăn.

Con nhớ ba quát nạt mỗi khi con ốm, rằng là "làm không ra tiền mà toàn đem nuôi bệnh viện với bác sĩ".

Con nhớ anh chị con sẽ thay phiên nhau sờ trán con, làm việc thay con, đùa nghịch trêu con "giả ốm để trốn việc nương rẫy".₩

Thế rồi con bật khóc, con khóc òa lên. Rằng con từng mạnh mẽ biết bao, từng cố gắng biết bao thế mà giờ đây con yếu đuối. Ai bảo con ốm! Đúng, chỉ tại con ốm thôi! Chỉ khi bệnh tật con người ta mới lắng lòng, mới có thời gian suy tư để hoài niệm, yếu đuối để tiếc thương.

Dù sao đi nữa con vẫn là con, một con người có cả bộ não và trái tim, có cả lí trí cùng cảm xúc. À, khi đau ốm dù nam hay nữ cùng thèm khát sự quan tâm, cưng chiều, huống hồ con chỉ là một cô gái. Một cô gái nhỏ bé giữa thành phố lớn lao, một cô gái mới lớn nơi phồn hoa xa lạ. 

Con thèm hơi thở gia đình như thể thèm khát chính sinh mệnh mình. 

Hôm nay, con lại ốm... một trận ốm không quá to tát nhưng vẫn làm tan nát vỏ bọc cứng cỏi của con. Hơn một năm rồi, giờ con lại khóc.... lại nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ cái út, thương anh chị con đang bươn chải với đời để lo cho con.

Thực ra yếu đuối cũng đâu phải điều gì xấu lắm phải không? Nếu không có những trận ốm này con vẫn sẽ lao đi vì tiền bạc, vì bài vở mà quên mất tâm hồn con có bao phần trống trải; quên mất con còn người thân để mà hỏi han, nhớ mong; quên mất một cô gái cần có những cảm xúc yếu mềm đúng tuổi của mình. Hôm nay con ốm và con lại là chính con. Không phải kẻ hỉ hả cười với mọi thứ, không phải cô bạn "lạc quan chẳng sợ ai" mà bạn bè con vẫn trêu chọc. 

Có bình minh sẽ có hoàng hôn, cứ rực rỡ như ánh nắng trưa hè thì mặt trời đâu còn đáng yêu được nữa phải không ạ! Con không thích chỉ mãi là tia nắng chói chang nhất, vì như thế cô đơn sẽ thật nhiều, nào ai dám ngước mắt nhìn thẳng vào mặt trời khi nó rực rỡ nhất.... Con thích bình minh và còn thích hoàng hôn hơn nữa.

Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng ôm lấy cả bầu trời, nó có màu lắng đọng suy tư, vẫn là nắng nhưng không gay gắt chói chang, không mộng mơ huyễn hoặc. Nó chỉ là nó,

bình lặng thở ra, có khoảng trống để suy tư, mong ngóng, chút hối thúc lúc cuối ngày, mỏng manh đối chọi với bóng tối.

Đủ đầy ý vị. Con cũng như thế.

Ngày mai con lại sẽ cười, sẽ khỏe lên, lại là cô bạn không biết khóc trong mắt người ngoài, lại là cô gái kiên cường với công việc. Nhưng là con vẫn sẽ yếu đuối, cần yêu thương và thích được yêu thương. Chỉ có con mới hiểu được, bao giờ khởi động như bình minh, chạy đua như nắng hè, lắng đọng như hoàng hôn.

Yếu đuối chút thôi cô gái của mặt trời!

-NB-

P/S: hãy chia sẻ những cảm xúc của các bạn khi đọc bài viết này dưới phần bình luận nha.
Nếu mọi người thấy thích câu chuyện của tôi thì hãy truy cập blog của tôi theo link dưới đây để có thể tìm đọc thêm những bài viết khác 🌹

https://www.blogger.com/blogger.g?blogID=1921977255872257345#editor/target=post;postID=4368047977839839031;onPublishedMenu=allposts;onClosedMenu=allposts;postNum=4;src=postname

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro