#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm ấy thật lạ lắm, trời đã hát thu nhưng tiết trời vẫn nóng gay gắt, đó là cái mùa lạ nhất mà ông Tài từng thấy. Nóng như đốt như đốt, người có bao nhiêu mỡ cũng muốn ra cho bằng hết. Phần vì nóng, phần vì lo cho vợ đang chuyển dạ trong nhà. Đến cái tuổi tứ tuần của ông mà có thêm con cũng không có gì vui, nhưng lỡ rồi phải đào chứ thì kiện lắm.


Lúc này trong phòng bà Tâm đang cố gắng chiêng mình chống chọi với những cơn đau sắp sinh, bà đỡ cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Bà đỡ loay hoay điều gì giữa hai cơ đùi bà tâm rồi nói.

- Cố lên, sắp ra rồi, rặn mạnh thêm một chút hơi chứa em bé khó chịu nghen.

Bà Tâm cố gắng ôm chặt thanh giường, gồng mình rặn một hơi theo lời bà sinh. Cô nàng cũng kiệt sức rồi, bao nhiêu hôi hôi ướt áo, chảy ướt hết tóc. Phải chi bà trẻ thêm hai tuổi tuổi thì không đến nỗi vất vả thế này.

Bà đã giúp đỡ những đứa trẻ đầu đời đã ló ra, bà lại về hậu tâm trí.

- Rồi... hai ba... rặn...

Bà tâm dùng hết sức bình sinh có thể để rặn một lần nữa.

Oe...oe...

Tiếng con nít chào đời thật mạnh mẽ, bà lau máu trên người trẻ con và sẵn nó tặng cho bà Tâm.

- Ôi cha... là con gái, vậy là nhà mày đủ nếp đủ tẻ rồi nghen Tâm.

Bà Tâm vẫn không có động thái gì, bà hỗ trợ bà tâm mệt mỏi. Bà gọi lại.

- Nè, mở mắt ra nhìn con nè...

Gọi một lần không được, bà gọi thêm vài lần. Thấy có điều bất ngờ, bà đỡ ngón tay con trỏ lên mũi bà Tâm rồi tái sinh rút tay lại gọi lớn.

- Tài ơi... Tài...

Ông Tài nghe tiếng bà hỗ trợ nghĩ mọi chuyện đã xong, nên chạy vào.

- Sinh rồi hả? Trai hay gái?

- Là con gái.

Ông Tài cơ mặt giãn ra, hiện lên nét vui.

- Úi chà, lần này có những đứa trẻ đi chợ nấu cơm rồi nghe...

Niềm vui chưa được bao lâu thì ông liền nghe bà hỗ trợ thông báo tin dữ.

- Nhưng vợ mày... vợ mày... nó chết rồi.

Như không tin vào tai mình, anh Tài lại bên giường bà Tâm lay vợ.

- Mình ơi, tôi nè mình ơi, mình mở mắt ra nhìn tôi đi mình...

Dù có than khóc bao nhiêu, dù cố gọi bao nhiêu cũng không có ai trả lời ông cả. Ngày ông đón thêm thành viên mới, lại là ngày ông vĩnh biệt người vợ đầu ấp tay gối hơn 20 năm của mình. Bà Tâm nằm đó, mặt trắng bệt, máu bên dưới kinh tế xuống nền đất lạnh.

[...]

Đám tang nhỏ diễn đàn trong ngày hôm nay, nhà nghèo nên đám tang cũng sơ sài. Chỉ có bà con hàng xóm gần đó qua hương khói mà thôi. Ông Tài không nổi nổi nữa, chỉ im lặng ngồi một góc nhìn cái ôm khó xác bà, hai con trai ông thì khóc tức tưởi.

Con bé con ông được người nhà thay nhau chăm sóc. Nếu không phải là ông Tài hay hai anh trai nó bồng bềnh thì dù là ai nó cũng khóc ré lên, giống như ai đánh nó vậy. Nhưng đặt xuống sàn nó lại nằm im mỏng thít, lâu dài khát sữa, oe lên vài tiếng thở lại ngay. Họ sợ nó đói nên xin sữa bồi cho nó, nó cũng chỉ húp được hai kiềm là nhẹ ra, cảm giác thì căng tròn, lạ thật ấy. Phải giảm nó là trẻ sinh vào rằm tháng 7 nên khó nuôi?

Đêm đó mọi người ngủ hết, con bé cũng say giấc nồng. Ông Tài thì vẫn ngồi phủ phục bên hòm vợ ông, lâu lắm, bởi đến bây giờ ông vẫn chưa tin đó là sự thật. Ông nghe có tiếng ai gọi mình.

- Mình... ơi... mình ơi....

Ông tưởng mình nghe tiếc, nên cố gắng đi nghe lại lần nữa. Lần này hãy gọi điện đến bên ngoài cửa nhà ông.

- Mình... ơi... mình... ơi...

Ông Tài lộc vàng lại mở cửa chính, đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài. Trời tối nhưng hôm nay rằm nên ánh trăng hắt xuống cũng đủ khiến anh thấy bóng dáng quen thuộc ngay ngoài cổng. Unknown user, drop length. Cái phong cách cao gầy, cái bộ bà ba nâu dần bà Tâm mang lúc sinh con bé. Biết là vợ mình Tài chạy ra ngoài sân.

- Mình ơi... tôi đây mình ơi... ở lại đi mình ơi...

Ông cố gắng chạy lại chỗ vợ mình nhưng đôi chân không hề di chuyển. Ông chỉ còn biết gọi mà thôi.

Tiếng gọi của má ông làm ông choàng tỉnh.

- Tài... Tài... dậy đi... mơ gì vậy con?

Ông nhìn quanh một lượt thấy mình vẫn còn ở trong nhà, ông nghĩ chắc ông mệt mỏi quá nên thấy linh tinh.

- Má chưa ngủ hả má?

Bà Liên - má ông Tài lấy 3 cây nhang lên cấm thờ.

- Tao đang ngủ nghe mày gọi to quá, tao chạy ra xem sao.

- Con mơ thấy vợ con nó về, nó đứng ngay ngoài cổng.

- Chắc chắn bạn mệt mỏi nên nghĩ linh tinh đó, không có gì đâu con.

- Con cũng nghĩ vậy.

Thắp hương xong bà Liên lại đóng cánh cửa nhà lại, bà không biết đêm hôm nay rồi mà con bà mở cửa ra làm gì, gió lùa vào lại tắt nến, tắt hương.

[...]

Ngày bà tâm mất thì nắng nắng đốt, nắng muốn thiêu cánh đồng. Ngày tiễn bà xuống ba tấc đất thì trời lại đổ mưa, thậm chí chí là mưa rất to. Chiếc hòm gỗ của bà được đặt lên cái xe bò, kéo ra bãi tha ma. Đi được một đoạn bánh xe bò vướn ngay vào vũng nước xoáy, có kéo thế nào cũng không đi, mọi người phải vất vả hơn 15 phút mới đi được. Lại đi được một đoạn, người kéo xe bò trượt chân, cái xe bò lại ngã nhào , cái hòm của bà Tâm cũng rơi xuống đất. Mọi người xúm vào Đẩy cái xe bò lên rồi cùng nhau rinh cái hòm bà tâm lên, nhưng lạ kỳ là họ không rinh nổi. Ai cũng nhìn nhau không nói gì.

Bà Liên biết chuyện nên nói lại tay trước quan tài con dâu bà khấn vái, bởi đây không phải lần đầu tiên bà gặp trường hợp này.

- Tâm ơi... con sống khôn thác thiên, con để mọi người đưa con về nơi an nghĩ nghe con. Con xuống đó để được đầu Thái làm người, chứ con không ở đây lại được đâu... con của con, má với anh chàng Tài sẽ chăm sóc cho nó. Con an tâm ra đi nghen con...

Bà Liên vừa nói vừa mơ lên ​​từng hồi, bà thương con dâu lắm. Nhà bà cũng đông lạnh đông rể, nhưng hiếm có đứa trẻ nào được như đứa trẻ này.

Lời khấn vừa dứt, mọi người lại mang được cái hòm lên xe bò. Người thân bà ai cũng đau thương, nhất là hai đứa con của bà quạc.

Đoàn đưa tang không kèn, không trống, mưa rơi giảm bớt thấm ướt hết những giấy tiền vàng mã mà họ rộng rãi từ chỗ nhà bà ra đến đây. Đâu đó ai thấy oan hồn của bà ngồi vẻ oai trên hòm, đôi mắt buồn nhìn về quê cũ.

[...]

Từ ngày bà Tâm mất đến nay, ông Tài không tha thiết làm ăn gì, mấy đứa con của ông cũng nhờ má ông với họ hàng chăm sóc. Ông cứ sa đà vào rượu, nhưng ông không như những gã đàn ông khác là rượu lại giở tính xấu ra. Ông ngồi trước cửa nhà đưa đôi mắt buồn ngóng ra cổng, khi ông nói rồi ông lại vào trong giường ngủ.

Tiếng nói của vợ ông lại vang vang bên tai.

- Mình... ơi...

Ông choàng mở mắt, ôm lấy người phụ nữ nằm bên rìa.

- Mình về rồi à...

- Mình lại... uống... nói... rồi à?

- Chỉ có thế này tôi mới gặp được mình. Hay mình mang tôi theo, chứ thế này tôi sống không nổi.

- Mình thương tôi... mình thương con... chăm sóc cho nó... tôi chỉ ở đây hết 49... ngày thôi...

- Vậy là tôi không gặp được mình nữa sao?

- Kiếp sau.. lại gặp... mình nhớ thương con nghe mình... con bé có ra sao... thì mình cũng thương con nghe mình..

- Mình... nói vậy là sao. Tui không hiểu à?

Đôi mắt bà tâm lại hiện lên vẻ u buồn, bà đột nhiên giật mình.

- Con đói... tôi qua với con... đây.

- Mình... mình...

Anh Tài gọi trong vô vọng, đôi tay huơ huơ vào không gian vô định như tìm kiếm gì đó. Nhưng lại được tiếng kêu trẻ con làm cho thức giấc.

Ông Tài mở mắt, hơi thở gấp gáp, thì ra... thì ra... sơn giờ ông mơ. Tiếng con gái ông đang tự nhiên lại im bặt. Da gà trên khắp người ông thi nhau nổi lên.

Sự việc cứ thế diễn ra liên tục hơn một tháng, người ông Tài cũng gầy gò hẳn đi. Ông Tài lúc này mới mang chuyện gặp vợ mình mỗi ngày nói cho bà Liên.

- Má... má tin con không má?

Bà Liên đang đùa giỡn với con bé bị câu hỏi bất ngờ làm cho chững hững đi.

- Tin dụ gì mới được?

- Con... con gặp vợ con mỗi tối đó má.

- Mày... nói tầm bậy không hà, bớt bớt uống rượu lại đi, nốc cho cố rồi nói linh tinh à.

- Thật đó má, vợ con nó nói là ở hết 49 ngày sẽ đi.

- Không có chuyện đó đâu, mày nằm mơ đó, bớt uống rượu lại là được nghe không?

- Má không tin hả má, vợ con về mỗi ngày cho con bé nó bú đó, chứ không sao con bé nhỏ xíu mà nó không khóc, không đòi.

- Tại tao cho nó ăn sữa mỗi ngày rồi, lấy gì nó đói mà đòi. Còn mày đó, con Tâm nó mất thì cũng mất rồi, mày còn ba đứa con để lo, tao già rồi không phụ được nhiêu. Coi sốc vác lại tinh thần mà còn làm ăn nghe không.

- Dạ... chắc vậy quá.

- Mà nè, coi đặt tên cho con bé đi chứ, hơn tháng rồi mà nó chưa có tên.

Ông Tài nhìn con bé con một lúc rồi mới lên tiếng.

- Gọi nó là Lệ.

Bà Liên nhìn con bà buồn buồn quay người ra phía nhà sau. Chuyện ông Tài kể bà tin chứ, đâu riêng gì ông bà Liên cũng thấy con dâu bà hoài, lúc thì đứng ngoài cửa sổ ngó vô, lúc thì đứng ngay đầu giường nhìn con bé. Nhưng trước ngày đưa tang, con dâu bà đã hiện về xin cho được ở đến 49 ngày, nên ngày đưa tang bà đâu có đập cái bùng binh xuống nền.

[...]

Thời gian gần 49 ngày, cứ lâu lâu ông Tài mới hay mơ thấy bà Tâm về một lần, ông cũng ít uống rượu lại hơn và dã lo đi làm. Má ông nói đúng, người mất thì đã mất rồi, ông lại còn ba đứa con phải nuôi, phận làm cha ông không thể vô trách nhiệm được.

Hôm nay ông đi làm ruộng về, gác cái cuốc nơi hàng rào chỗ ảng nước trước nhà, ông rửa tay chân sạch sẽ mới bước vào nhà. Trên bàn nơi trước án thờ là bao nhiêu áo giấy hương đèn, ông Tài ngồi xuống uống ngụm nước rồi mới hỏi má ông đang ngồi trên cái giường đối diện.

- Ủa, má mua chi nhiều đồ mã vậy má?

- Mai làm 49 ngày con Tâm mày không nhớ hả?

May má ông nhắc chứ ông không để ý, ông chép miệng.

- Mới đó mà... nhanh thật.

- Thời gian trôi nhanh lắm nên chuyện gì qua nó sẽ qua thôi.

Ông Tài đứng lên lại ẵm con bé Lệ, lâu lắm rồi ông chưa ẵm nó, ông sợ nhìn nó ông lại nhớ đến vợ ông. Bởi con bé Lệ nó giống vợ ông thật.

- Thôi má đi nấu cơm đi, lát hai đứa nhỏ về ăn, để con ẵm con bé cho.

- Ừa, mày chăm nó má xuống làm mấy con cá rô, sáng giờ để ngoài kia sợ nó ôi rồi.

Bà Liên vừa trèo xuống giường, đôi tay cũng linh hoạt quấn lại búi tóc rồi mới ra sau nhà nấu ăn. Bà Liên đi rồi, ông Tài mới cưng nựng con bé Lệ.

Đêm hôm đó, đang nằm ngủ ông lại mơ thấy linh hồn bà tâm về, bà không mang bộ bà ba nâu sờn nữa mà là mang bộ đồ màu trắng, bà không lên giường nằm ngủ với ông nữa, chỉ đứng nơi chân giường gọi ông.

- Mình... ơi...mình... ơi...

Ông Tài nghe tiếng gọi nên vội trả lời, ông thấy linh hồn bà Tâm đứng đó nhưng ông không sao ngồi dậy được.

- Tôi đây... tôi đây mình ơi...

- Mai... tôi đi.. rồi... ông nhớ... bảo vệ... con.. bé... bảo vệ... con bé... nghen... ông...

- Tôi biết rồi... mình ơi... mình ơi...

Ông nhìn thấy linh hồn bà Tâm quay người đi ra cửa chính, lúc bà Tâm đi tới cánh cửa bật mở cho bà. Ông Tài muốn chạy lại níu kéo bà lại, muốn đưa bàn tay chạm vào bà lần cuối, nhưng ông bất lực, toàn thân ông như bị tiêm thuốc tê, không thể nhúc nhích nổi.

Tiếng gọi của má ông Tài mới làm ông tỉnh hẳn.

- Tài... Tài...lại mơ gì nữa vậy, đã nói đừng có uống rượu rồi mà.

Ông Tài choàng tỉnh, mồ hôi tứa ra ướt cả trán, ướt cả cái áo ông đang mặc.

- Má ơi... con lại mơ thấy vợ con, nó nói gì mà kỳ lạ lắm...

Bà Liên nhíu mày tò mò.

- Nói gì là nói gì?

- Nó nói bảo vệ con bé, mà có tới ba đứa con, sao nó chỉ nói bảo vệ con bé?

- Ờ, thì chắc con Lệ nó nhỏ hơn, lại là con gái nên cần bảo vệ..

- Ờ, chắc vậy ha...

- Thôi mày ngủ tiếp đi, mai ngó con Lệ cho má làm đồ cúng, với cho sắp nhỏ ở nhà cúng tiễn má nó nghen không?

- Con biết rồi, má ngủ đi.

Bà Liên quay lại giường với con Lệ, ông Tài nằm gác tay lên tráng suy nghĩ. Vợ ông có điều gì mà hay về báo mộng với ông, mà mọi việc chỉ liên quan đến con bé Lệ.

[...]

Sáng hôm sau bà Liên dậy sớm, đi chợ mua thêm ít đồ rồi ra nhà sau vặn cổ con gà làm thịt. Tiếng gà bị vặn cổ nghe cái ''rụp'' thấy mà ghê, nhưng bà Liên quen rồi, hồi đó đến giờ bà vặn cổ biêt bao nhiêu con gà, con vịt. Quan niệm của bà là mấy con đó sinh ra để ăn, không ăn nó phí của trời.

Nấu nướng xong xuôi bà dọn lên trên bàn cúng. Bà thắp hương rồi khấn vái.

- Con ơi, nay má làm 49 ngày cho con. Con ra đi thanh thản nghen con, mọi việc đã có má với thằng Tài lo rồi, con đừng bận tâm gì nữa.

Khấn xong bà vái 3 vái rồi thắp hương lên ban thờ con dâu, rồi bà sang ẵm con bé Lệ cho ông Tài và hai đứa cháu trai được khấn vái chào vĩnh biệt má nó.

Trong lúc chờ hương tàn, mọi người ra trước hiên nhà ngồi chơi cho mát, cũng lâu lâu nên bà Liên biểu thằng cháu trai đầu chạy vào nhà xem hương đến đâu rồi.

- Lộc... mày chạy vào nhà xem dùm nội hương cháy đến đâu rồi.

Thằng Lộc là con đầu của ông Tài, nó 7 tuổi rồi, còn thằng thứ 2 là thằng Lành, nó mới 4 tuổi thôi. Thằng Lộc nghe lời rồi chạy vào nhà xem.

- Dạ.

Nó vào trong nhà, thấy hương trên ban thờ đã được hơn một nữa, nhưng nó nhìn xuống bên cạnh thấy dáng ai quen quen, nó tiến lại gần rồi bật khóc um sùm.

- Má ơi... má về với con rồi hả má... con nhớ má quá...

Nó lại ôm chầm lấy cái bóng dáng mờ ảo quen thuộc, nhưng cái bóng ấy ấy liền biến mất. Thằng Lộc khóc to hơn rồi chạy quanh đi tìm.

- Má ơi... má đâu rồi má ơi.. con nhớ má lắm má ơi...má đừng trốn con nữa..

Nó tìm đủ mọi nơi, từ gầm bàn cho đến góc tủ, gầm giường, rồi chạy ra cả đằng sau. Nhưng càng tìm càng vô vọng, nó ngồi bệch xuống giữa nhà mà khóc.

- Má ơi... sao má lại bỏ con... má không thương con nữa hả má...

Nghe tiếng khóc của thằng Lộc, ông Tài với bà Liên chạy vội vào nhà xem nó xảy ra chuyện gì. Thấy nó ngồi bệch dưới đất khóc, ông Lục lại ẵm nó lên.

 Lộc... sao tự nhiên khóc vậy con?

Nó vừa khóc vừa chỉ tay vào chỗ lúc nãy nó thấy má nó.

- Lúc nãy con chạy vô... con thấy má con đứng đó... nhìn má buồn lắm... con lại ôm má... nhưng má biến mất rồi..

- Má con mất rồi mà, con không nhớ sao?

- Con nhớ... nhưng con thấy má thật mà.. má mang đồ bà ba trắng... má đứng đó kìa...

Thằng Lộc lại khóc, ông Tài ẵm nó lên dỗ dành rồi nhìn sang bà Liên. Bà Liên nghe mà cũng sởn hết gai ốc, con nít nó không biết nói dối, với nhìn thái độ của thằng bé chắc nó thấy.. má nó thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro