Trả lại cho em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Khi Chúa tạo ra con người, Người đã trao cho nhân loại đôi mắt, để ngắm nhìn thế gian muôn màu, để cảm nhận hết thảy xúc cảm rực rỡ, để có thể đau buồn, để có thể rơi nước mắt. Nhưng tôi nghĩ, thật may mắn khi tôi có thể dùng đôi mắt này để ngắm nhìn em,ngắm nhìn hàng mi cong vút như lông vũ nhẹ nhàng đậu lại nơi đầu tìm, ngắm nhìn nụ cười dịu dàng tựa nụ hoa hồng e ấp đầu xuân, ngắm nhìn em hạnh phúc.

         "Với mỗi thứ được trao cho, sẽ lại phải chịu đựng quy luật quẩn quanh, mất đi một thứ có giá trị tương xứng. Cuộc đời tuy có khoảng bất công, nhưng cũng mang những quy luật nghiêm khắc để giữ cho cán cân của sự công bằng không sụp đổ". Những lời đã được tôi ghim sâu vào tâm trí. Những lời mà người cha kính yêu đã dặn dò trước khi bước qua cánh cửa sống và chết. Vậy nên, tôi nào có dám quên dù chỉ một từ ?

         Tôi được trao cho một đôi mắt sáng từ khi mới hé mắt nhìn cuộc đời, còn em thì kém may mắn hơn. Em vì tôi mà đánh mất ánh sáng của nửa đời sau. Em vì tôi mà đánh mất tương lai xán lạn. Em vì tôi mà đánh mất cả ngàn bức tranh để đời. Em vì tôi mà đánh mất cơ hội đã nắm chắc trong tầm tay. Nàng công chúa với mái tóc đen óng, đôi mắt biết cười với giọng nói dường như vọng xuống từ thiên đàng mỗi khi em cất tiếng. Nàng công chúa đã từ bỏ lâu đài để bước đến và cứu rỗi linh hồn kẻ tội đồ này.
     
         Giây phút được mở đôi mắt non nớt đón nhận cuộc đời cũng là lúc mẹ tôi khẽ nhắm nghiền hàng mi nặng trĩu nước mắt, từ giã cõi đời. Trong suốt những năm tháng chông chênh sau này, tôi mang danh "đứa con bất hiếu khắc chết mẹ ruột của mình". Cả cuộc đời 27 năm đằng đẵng với tội giết mẹ. Vào một ngày tuyết rơi phủ kín bia mộ người cha tần tảo đã một tay nuôi nấng tôi 18 năm ròng. Cha ra đi thảnh thản, mỉm cười tít mắt bên bia mẹ. Căn bệnh ung thư phổi đã giày vò ông, vậy mà ông chẳng hé răng nói một lời vì bận rộn chạy khắp nơi kiếm tiền lo cho tôi ăn học. Năm 18, lại mang tội giết cha. Miệng lưỡi người đời đã chỉ cho tôi biết hết thảy những tội lỗi của mình. "Khắc chết mẹ. Hành chết cha." Họ bảo vậy. Có lẽ số tôi từ khoảnh khắc tồn tại đã được định sẵn là cô độc cả đời. Từ chính miệng cô ruột, tôi đã nghe được "Mệnh thiên sát cô tinh, những người ở bên nó không  sớm thì muộn cũng sẽ chết hoặc gặp bất hạnh".

           Đôi mắt không tránh khỏi sự mệt mỏi, sụp xuống, mãi không thấy mở ra nữa. Tôi thấy cái chết vẫy gọi từ phía địa ngục, tôi kiệt sức ngã vào vòng tay của tử thần. Hoá ra cái chết đã không bỏ quên tôi. Kẻ tội đồ nhất cũng xứng đáng được giải thoát huống chi là tôi.

          Như một cái 'nghiệp' mà tôi phải gánh vì những người tôi đã hại chết. Tôi biết bản thân bị ung thư biểu mô tuyến ức và nhiễm trùng máu nặng ở tuổi 28. Giai đoạn 3, đã chuyển biến thành u ác tuyến ức. Bác sĩ đã khuyến nghị cho dù phẫu thuật cũng chỉ làm chậm sự lan của các tế bào ung thư không nhiều, kéo dài sự sống cho tôi được thêm 3 tháng. Tôi đã chẳng còn lưu luyến gì cuộc đời này, tôi chỉ lưu luyến em. Chút hơi tàn vẫn còn cố cầm cự cũng chỉ là vì em. Tôi đã sớm đã mất đi mục đích và lí do để tồn tại. Chút hy vọng mà tôi bấu víu vào những ngày cuối đời cũng chỉ có em cùng những kỉ niệm của đôi ta trong kí ức tôi. Chưa bao giờ phai nhạt theo sự rửa trôi của thời gian. Đọng lại cùng khúc vĩ thành của ngày mưa mà mình ngỏ lời yêu.

           Chẳng ngần ngại đặt bút kí tên lên tờ đơn hiến tạng. Và đặc biệt, trả lại đôi mắt này cho em. Như vậy thì tôi sẽ ra đi mà không nợ ai bất cứ thứ gì. Cũng là đặt lại đoạn tình cảm này ở lại bó hồng thẫm mưa tháng 8 ấy, ở lại cây cầu gió mưa lạnh buốt, để lại tình ta nơi quá khứ êm đềm, đứt duyên, hết phận, cạn tình. Chẳng còn lại gì cho kẻ duy nhất còn nhớ ngoài đau thương và trách hận. Bởi em đâu còn nhớ, chỉ còn mình tôi thôi. Mắc kẹt. Đắm chìm vào chén rượu đắng chát-quá khứ.

          Con dao mổ dứt khoát khoét đi đôi mắt trên thân thể lạnh lẽo, trao lại cho em ánh sáng rạng ngời của nắng mai vàng trong vắt một màu si mê. Kẻ lãng quên hạnh phúc đến cuối đời, người ở lại kết thúc sau 29 năm dài, kiệt quệ, gục ngã ở cửa địa đàng phảng phất mùi máu nồng tanh. Mất mạng trên bàn mổ. Sau 3 cuộc phẫu thuật hiến tạng. Tôi đã chết. Hồn lìa khỏi xác. Tình lìa khỏi tâm.

        Nguyện cầu hạnh phúc đời đời kiếp kiếp cho công chúa của tôi. Cầu cho em hạnh phúc bên người sau, cùng họ viết tiếp câu chuyện tình từng có đôi ta. Cầu cho tương lại em rực sáng như những ngôi sao băng tôi đã ước cho em mỗi khi chúng vụt qua khoảng trời tăm tối. Cầu cho những bức tranh của em mãi mang một màu tươi đẹp như cái cách cuộc đời của em vẫn luôn xoay vần.

         Em à, mãi đến tận sau này, em cũng không thể nhớ những gì đôi ta đã đánh mất vào ngày mưa năm ấy. Em mãi cũng không thể nhớ lấy dáng hình chiếc xe đã đâm nát chuyện tình đôi ta trong làn mây mù hơi nước. Em mãi cũng không thể biết, có một người đã nhủ thầm lời yêu em như kẻ mộng du cả ngàn lần trước khi chìm vào khoảng không vô tận của hoàng hôn. Ráng chiều, tuyết rơi lấp kín các con đường, chôn vùi một kẻ si tình cùng đôi mình vĩnh hằng.

         Ánh sáng bây giờ đã bao bọc lấy em chưa? Hạnh phúc đã trở về với em chưa? Đau thương đã qua đi chưa? Đôi mắt đã giúp em lấy lại tất cả những thứ tôi nợ em chưa? Người mới liệu đã đến ? Hay áng văn nồng tình này có còn được mơ về một ngày được nàng nâng niu trên tay hay không?

       Đau khổ qua đi. Người đi, người ở lại. Tình vỡ, tình hợp. Kết thúc, khởi đầu. Vĩnh hằng, bất biến. Lãng quên, sụp đổ. Tạm biệt, vĩnh biệt. Người tôi yêu ở kiếp này. Em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro