Chương 2071-2080

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2071: Tình địch biến thái đến mức đáng sợ

Cuối cùng, Lông Vàng mắc bệnh dại nào đó vẫn xông vào được.

"Jung Sooyeon, bà có bản lĩnh thì đừng có mà trốn sau lưng cậu tôi!"

Sooyeon bĩu môi một cái: "Tôi có ngu đâu mà không biết trốn?"

Nói xong còn không sợ chết mà đổ thêm dầu vào lửa: "Này này,Key, rốt cuộc Orlando đã làm gì ông mà khiến ông tức đến thế hả?"

Key ôm ngực, suýt nữa thì hộc máu: "Ông đây rõ ràng là bị làm cho tức chết có được không hả!!!"

Sooyeon nhỏ giọng lầu bầu: "Xin nhờ, ông là đàn ông thì sợ tên đó cái quái gì! Anh ta ăn thịt ông được chắc! Hai tên cặn bã gặp nhau nhất định có một tên mạnh hơn! Tôi cảm thấy với công lực của ông thì có thể giết chết anh ta trong nháy mắt!"

Key nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật cám ơn lòng tin của bà đối với tôi quá!"

"Dù sao thì Orlando cũng ở tít tận Mỹ cơ mà..." Sooyeon vẫn còn cố gắng giãy dụa.

"Đuỵt, ngày kia Biệt Đội Điệp Viên Perak khởi chiếu rồi, tên kia khoảng thời gian này sẽ tới đây!" Key sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Sooyeon bấy giờ mới ngớ ra, vỗ ngực cảm thán như vừa sống sót sau cơn tai nạn: "Đúng nha! Mợ nó may quá may quá..."

May mà Key giúp cô cản một kiếp này!

"Jung Sooyeon!" Key lại bắt đầu phát rồ, quả nhiên con nhỏ này đem anh ra làm bia đỡ đạn mà.

Sooyeon bị gào thét cho tóc gió tung bay.

Ngay lúc ấy, Yuri giơ tay ôm cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng rồi nhìn về phía Key: "Mẹ cháu vừa mới gọi điện cho cậu."

Yuri vừa lên tiếng thì Key lập tức bật trạng thái chiến đấu luôn: "Hả! Mẹ cháu! Mẹ cháu nói gì với cậu?"

Mỗi lần mẹ anh ta đến tìm Yuri thì chắc chắn không có chuyện gì tốt!

Quả nhiên, Key vừa nghĩ tới thì đã thấy Yuri điềm tĩnh mở miệng nói: "Bàn chuyện kết hôn của cháu."

"Đờ!" Key nhất thời nguyền rủa một tiếng, mẹ của anh có thôi đi được không. Biết rõ anh ta sợ nhất là Yuri cho nên lần nào cũng cầm Yuri ra dọa để ép Key kết hôn.

"Cậu đã giúp từ chối rồi, bây giờ là lúc cháu cần tập trung vào sự nghiệp, chuyện kết hôn không cần vội vàng."

Key mặt mày xám ngoét, đột nhiên nghe được lời này thì có cảm giác như mình được ánh sáng của Đức Phật chiếu rọi, kích động đến suýt rơi cả nước mắt: "Đúng đúng đúng! Cậu nói quá đúng!"

Phải biết là, trước mặt mẹ Key chỉ có lời của Yuri là chân lý. Có "lời vàng ý ngọc" này của Yuri thì ít nhất trong vòng một năm nữa anh cũng không cần lo bị ép cưới!

Key cẩn thận cân nhắc vụ "mua bán" này, rồi quả quyết cảm thấy... mình không hề thua thiệt!

"Hừ, được rồi, lần này coi như ông đây trượng nghĩa giúp bà làm bia đỡ đạn một lần!"

"Woa, anh yêu quá tuyệt vời ~"

Key vừa mới xuôi cơn tức xong lại thấy ai kia ôm chặt lấy anh yêu nhà mình mà hôn lấy hôn để.

Thôi cho xin đi! Người hy sinh là ông đây đấy, người giúp bà cũng là ông đây nhé, này này!

Thôi kệ đi...

Hu hu hu lòng chua xót quá!

Key nhìn hai tên già đầu kia cứ "chít chít meo meo" mà giận đến đau cả phổi.

Nhưng chẳng biết anh chàng nghĩ đến cái gì mà đột nhiên hoảng hốt một chút...

Không biết bắt đầu từ lúc nào...

Khi thấy hai người họ ở chung một chỗ mà Key đã không còn thấy chua xót khó chịu nữa, hoàn toàn chỉ có cảm giác như đang đối với bạn thân hay người thân mà thôi...

Hừ, Yuri, ánh mắt của người cậu này cũng quá sắc bén đi! Sợ là cậu ấy đã sớm nhìn ra mình hoàn toàn không còn nguy hiểm nên mới có lòng tốt giúp mình từ chối vụ coi mắt đây mà!

Hay lắm, tình địch biến thái đến mức đáng sợ, mà người ông đây thích lại càng biến thái cho nên ông đây có thua cũng đáng...

...

Chương 2072: Xảy ra chuyện

Hai ngày sau, Biệt Đội Điệp Viên Perak bắt đầu công chiếu trên toàn cầu.

Chỉ ngày đầu tiên thôi mà tất cả những người hâm mộ điện ảnh sau khi coi xong đều lấy làm kinh hãi.

Cái gì mà bảy giây! Cái gì mà chỉ ngồi không! Cái gì mà làm quần chúng! Phần diễn của Sooyeon trong bộ phim này kéo dài chừng mười lăm phút, hơn nữa nhân vật này cũng cực kì đặc sắc lại còn có một cảnh tình cảm mập mờ với Orlando nữa! Cuối phim còn để lại chút thông tin rằng có thể vai diễn của Sooyeon vẫn còn sống và có khả năng xuất hiện trong phần hai.

Nhất thời, toàn bộ giới hâm mộ phim ảnh đều bùng nổ và các fan của Sooyeon thì cực kì hãnh diện.

[Hú hú hú, hình ảnh Nghiên ca mặc đồ đỏ trong phim đẹp quên sầu!]

[Lại chẳng! Tôi là một đứa con gái còn muốn quỳ liếm có được không hả? Nhất là những cảnh diễn cùng Orlando ấy, thật quá đẹp đôi quá đi! Thật mong có phần hai quá!]

[Mai tôi phải đi xem lần hai mới được!]

[Bây giờ ai mà nói vai của Nghiên ca nhà tôi trong Sát Thủ là dựa vào quan hệ với quy tắc ngầm thì tôi chắc chắn sẽ tát cho tên đó đến độ cha mẹ cũng nhận không ra!Nghiên ca đã dấn thân vào Hollywood từ năm trước rồi có được không hả? Thực lực cứng rắn cùng nền tảng của người ta bày rành rành ra đây này!]

[Cũng thiệt thòi cho mấy đứa fan não tàn của Jung Soohee vẫn chưa từ bỏ mà cứ nói Nghiên ca đoạt vai diễn của Jung Soohee trong phim này! Lạy hồn, lúc Jung Soohee còn chưa giải nghệ thì nhân vật cô ta lấy được cũng chỉ có bảy giây mà thôi! Về đến tay của Nghiên ca thì thành một nhân vật quan trọng luôn! Đây chính là sự chênh lệch về đẳng cấp đó!]

...

Trong căn phòng mờ tối.

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt u ám của Jung Soohee, trên mạng lúc này đều là những tin tức liên quan đến Biệt Đội Điệp Viên Perak hoặc là những tin tức liên quan đến Sooyeon với bao ngôn từ hoa mỹ.

Là của cô ta..

Biệt Đội Điệp Viên Perak vốn là của cô ta!

Tất cả mọi thứ của Sooyeon ngày hôm nay cũng là của cô ta!

Những ánh mắt mắt ngưỡng mộ, những tiếng vỗ tay, những ngôn từ hoa mỹ kia...

Cả Lee Donghae và Jung gia...

Tất cả đều là của cô ta!!!

Nhưng mà sẽ nhanh thôi... tất cả những chuyện này đều sẽ kết thúc nhanh thôi.

Jung Soohee bưng một ly rượu vang đỏ thẫm như máu, một hơi cạn sạch: "Hừ... Sooyeon... mày cứ hưởng thụ những giây phút này đi... tao đã nói rồi... càng lên cao... ngã càng đau..."

...

Trung tâm thương mại xa xỉ nào đó của Seoul.

Kim Eunjung vừa đi dạo qua mấy cửa tiệm đồ dành cho trẻ em và sơ sinh xong mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, người giúp việc với tài xế phía sau đã ôm bao lớn bao nhỏ trong tay.

"Phu nhân, hôm nay chúng ta đã đi lâu lắm rồi, cũng nên về nhà đi thôi! Nếu không ngài Jung sẽ lo lắng!" Một nữ giúp việc vội vàng khuyên nhủ.

"Mới có hơn một tiếng thôi mà, đừng có làm chuyện bé xé ra to." Kim Eunjung có chút mất hứng nói.

Nữ giúp việc cười nói: "Ngài ấy cũng chỉ lo lắng quan tâm phu nhân thôi mà, dẫu sao để có được đứa bé này phu nhân cũng không dễ dàng!"

Nhắc tới đứa bé, Kim Eunjung đưa tay vuốt ve bụng của mình theo bản năng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tính tình bà ta vốn hiếu thắng, không nghe bất kì ai mà cứ thế coi Jung Soohee thành con gái ruột của mình. Nhưng mà, việc con ruột của mình lại không được như vậy chính là một chướng ngại tâm lí mà bà ta mãi không vượt qua được. Sooyeon chính là vết nhơ lớn nhất trong đời bà ta, bất kể Kim Eunjung có phủi sạch quan hệ đến cỡ nào cũng không thay đổi được việc trên người Sooyeon có chảy dòng máu của bà ta.

Bà ta vì muốn chứng minh cái điểm nhơ nhuốc ấy không hề có quan hệ gì với mình cho nên mới đem toàn bộ tâm huyết đổ hết lên Jung Soohee.

Đương nhiên là bà ta rất hài lòng với Jung Soohee, nhưng mà... nếu có thể mang thai, có thể có một đứa con ruột thịt của chính mình, có một cơ hội để bắt đầu lại thì đương nhiên là bà ta vô cùng mong chờ.

"Đi thôi." Tâm tình Kim Eunjung không tệ nên cũng không so đo mà đồng ý đi về.

Mấy người đi cùng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng che chở cho Kim Eunjung đi về chỗ đậu xe.

Nhưng khi Kim Eunjung đang chuẩn bị lên xe thì...

Chương 2073: Hỗn loạn

Một chiếc xe gắn máy màu đen ầm ầm phi từ đằng xa tới, xông thẳng về phía bọn họ.

"Phu nhân cẩn thận!!!"

Tài xế cẩn thận che chở cho Kim Eunjung tránh về phía sau.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì chiếc xe gắn máy lại đổi hướng bẻ ngoặt lại phi thẳng về phía bọn họ, nói đúng ra thì là phi thẳng về phía Kim Eunjung!

Tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, lần này Kim Eunjung đã không thể tránh thoát!

Chờ đến khi người giúp việc cùng tài xế phản ứng lại được thì Kim Eunjung đã bị đâm bay ra xa hơn một mét, nằm bất tỉnh trong một vũng máu.

Chiếc xe gắn máy kia cũng không chờ bọn họ nhìn cho rõ ràng đã rú ga rời đi, hoàn toàn biến mất trong đám đông.

"Aaaaaa... Giết người... Giết người! Giết người rồi!!!"

"Phu nhân!!!"

Hai người giúp việc hét chói tai chạy tới, tài xế cũng sợ đến choáng váng, một lát sau mới tái mặt chạy vội tới: "Phu nhân!!! Gọi điện thoại mau! Mau gọi cho Jung tổng với Đại tiểu thư! Mau!"

Đám người đi đường thấy tình huống như vậy cũng kinh hô thành tiếng mà rối rít vây quanh hóng hớt, hiện trường loạn thành một mớ bòng bong.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hình như là bị xe đụng!"

"Dạo này quanh đây hình như có mấy vụ đi xe giật túi nhưng chưa hề nghe nói xảy ra án mạng cả!"

"Á, người phụ nữ kia hình như đang mang thai! Đứa bé sợ là không giữ được rồi..."

"Tôi thấy cái xe kia đâm mạnh lắm, có là đàn ông cũng đụng chết được chứ đừng nói đứa bé, haizz..."

...

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Trên giường bệnh có một người phụ nữ trung niên đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy đang hôn mê.

Kim Eunjung mơ màng mở mắt ra, bà ta cảm thấy toàn thân rã rời, phần bụng thì truyền tới từng cơn đau đớn.

Ánh mắt mơ hồ nhìn quanh căn phòng.

Jung Dongyup, Jung Soohee, Lee Donghae, Jang Yujin và Lee Wang với người giúp việc và tài xế đi cùng bà ta hồi nãy đều có mặt ở đây, bầu không khí trong phòng nặng nề, ngột ngạt một cách khác thường.

Jung Soohee cúi đầu thật thấp, trên mặt cũng dàn giụa nước mắt, vẻ mặt Jung Dongyup rất khó coi. Ba người nhà họ Lee thì nhìn không ra biểu cảm gì, còn hai cô giúp việc cùng tài xế thì sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy đứng trong góc phòng.

"Tôi... tôi sao thế..." Kim Eunjung nói có chút chậm.

Ngay khi bà ta mở miệng thì lập tức nhớ đến những chuyện vừa xảy ra, vừa nãy bà ta mới đi dạo phố còn đang chuẩn bị về nhà thì đột nhiên một chiếc xe gắn máy xông tới đâm thẳng vào bà ta, sau đó thì bà ta không biết gì nữa...

Lúc này, Kim Eunjung nhìn hai con mắt đỏ ngầu của Jung Dongyup, cơ thể ông ta đang run rẩy kịch liệt hiển nhiên đã cực kì giận dữ. Ông ta nghiêng đầu sang một bên rồi đá thẳng vào người tài xế: "Đồ khốn nạn! Các người đi theo bảo vệ phu nhân kiểu gì! Sao đi dạo phố mà lại để phu nhân bị đụng xe chứ!!!"

Mất rồi! Con trai ông ta mất rồi!

Đứa con trai vất vả lắm ông ta mới chờ được, người thừa kế của ông ta cứ thế mà mất rồi!

Chương 2074: Mọi chuyện đều đổ sông đổ bể

Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông ta là không có con trai, lần này chẳng những có mà lại còn là do chính Kim Eunjung mang bầu.

Một khi đứa bé được sinh ra thì nó nghiễm nhiên trở thành người thừa kế của Jung gia, đến lúc đó mấy lão già trong hội đồng cổ đông có ý kiến với thân phận của Jung Soohee cũng không nói được gì. Thậm chí ông ta còn có kế hoạch mượn đứa bé này mà đánh quan hệ với Kim gia...

Nhưng bây giờ... mọi chuyện đều đổ sông đổ bể hết rồi!

Lúc mới nghe tin, Jung Dongyup quả thật tức đến mức suýt chút nữa thì phát điên lên!

Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn làm đứa bé trong bụng phu nhân bị mất, hai cô giúp việc không kìm được mà run lẩy bẩy, Jung tổng với phu nhân coi đứa bé này như bảo bối, bọn họ chết chắc rồi!

Người tài xế mặt mày xám ngoét, trên người với tay vẫn còn dính máu, anh ta bị Jung Dongyup đạp cho một đạp thì mặt mũi sưng phù, lắp bắp nói: "Jung tổng... tôi không biết... tôi thật sự không biết tại sao lại như vậy... chúng tôi đang cùng phu nhân chuẩn bị lên xe về nhà thì... đột nhiên có một chiếc xe gắn máy lao như điên về phía chúng tôi rồi đâm trúng phải phu nhân!"

"Nói bậy nói bạ! Người sống đứng sờ sờ ở đó, chẳng lẽ tên lái xe kia không có mắt hay sao?" Jung Dongyup giận dữ quát lên.

Jung Soohee đứng một bên cũng cả giận nói: "Các người có nhiều người như thế, biết bao con mắt như thế mà không bảo vệ được mẹ tôi sao!"

Nghe Jung Soohee nói như thể bọn họ chiếu cố không chu toàn mà đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, người tài xế kia nhất thời nóng nảy liền vội vàng nói: "Đại tiểu thư, oan uổng quá! Không phải chúng tôi không để ý! Là người đi xe gắn máy kia không có mắt, tên đó lao thẳng về phía chúng tôi! Tôi che cho phu nhân lui về phía sau tránh đi rồi nhưng người kia giống như thể cố ý, nửa đường lại quay đầu đâm thẳng về phía phu nhân!"

"Cố ý? Anh có ý gì?" Jung Soohee hơi nhíu mày.

Lúc này một cô giúp việc tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi, rối rít phụ họa nói: "Tôi thấy người lái cái xe gắn máy đó chắc chắn là cố ý! Mấy người chúng tôi đều đứng chung một chỗ mà tên đó không đụng ai cứ nhằm về phía phu nhân mà đụng thôi!"

Một người khác nói: "Tốc độ của tên đó quá nhanh, chúng tôi hoàn toàn không phản ứng kịp! Muốn che chắn cho phu nhân cũng không kịp! Hơn nữa tôi thấy hình như kẻ đó cố tình nhằm vào bụng của phu nhân!"

Jung Soohee quay về phía Jung Dongyup, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Đây... chẳng lẽ đối phương cố ý!"

Lúc này giọng điệu của người tài xế càng thêm chắc chắn: "Nhất định là cố ý, nếu như nói cái tên đi xe gắn máy là kẻ xấu thì cũng phải cướp túi! Nhưng tên đó hoàn toàn không hề cướp bất cứ đồ gì! Hơn nữa ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là phu nhân! Tôi đã che cho phu nhân tránh được rồi nhưng tên đó lại quay đầu hướng thẳng về phía phu nhân mà đâm tới!"

Kim Eunjung nằm trên giường khóc đến đứt hơi: "Con của tôi... tại sao... rốt cuộc là ai... tại sao lại làm thế với tôi..."

"Là ai, là kẻ nào to gan như thế! Ngay cả người của Jung gia cũng dám động!" Jung Dongyup giận đến mức gân xanh nổi đầy mặt.

Jang Yujin đứng một bên làm bộ làm tịch như thể rất căm phẫn nói: "Ban ngày ban mặt mà làm như thế, đúng là không coi pháp luật ra gì rồi!"

Lee Donghae trầm ngâm phân tích: "Nghe bọn họ nói thì chỉ sợ chuyện này không phải đơn giản chỉ là một vụ tai nạn."

Lee Wang nhìn Jung Dongyup rồi trầm giọng hỏi: "Dongyup, gần đây ông có kết thù với kẻ nào không?"

Jung Dongyup hơi suy nghĩ một chút rồi lập tức phủ nhận: "Không thể nào! Dạo gần đây mọi chuyện trong công ty đều rất tốt!"

Cứ cho là có chút va chạm trong làm ăn, những lấy quy mô của Jung thị hiện tại lại thêm đám hỏi với Lee gia thì nào có ai lớn gan đến nỗi đánh chủ ý lên người nhà Jung gia.

Chương 2075: Thù riêng

Jang Yujin nhìn vẻ mặt như đưa đám của nhóm người nhà họ Jung, lại nhìn Kim Eunjung khóc đến không còn hình tượng thì âm thầm sung sướng trong lòng.

Kim Eunjung này đã sớm bị Trang gia đuổi ra khỏi cửa rồi nhưng hết lần này đến lần khác bà ta vẫn cứ ra vẻ là tiểu thư con nhà quyền quý, mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng tỏ vẻ khinh thường. Sau khi bà ta mang thai thì càng thêm quá quắt, bây giờ thành ra thế này cũng coi như là quả báo.

Tất nhiên, cái khiến bà ta chán ghét nhất chính là đứa bé trong bụng Kim Eunjung này. Nguyên nhân lớn nhất khiến Jang Yujin đồng ý cho Jung Soohee vào cửa chính là do Jung Dongyup và Kim Eunjung thề thốt chỉ có mình Jung Soohee là con gái. Bây giờ, bỗng tòi thêm một đứa con trai thì ai biết được sau bày bọn họ có đòi lại số cổ phần trong tay Jung Soohee hay không? Hiện tại đứa bé còn nhỏ cũng không tiện trở mặt nhưng một khi chờ thằng bé kia lớn rồi, Jung Dongyup lại là một con cáo già thèm con trai đến phát điên thì sao có thể không giao công ty cho con ruột của mình!

Đến lúc đó bọn họ sẽ coi Lee gia ra cái gì?

Cưới con phượng hoàng giả thì cũng thôi đi, đằng này lại mất cả quyền thừa kế Jung thị nữa.

Đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?

Mà Jung gia này tính toán cũng quá lộ liễu, hoàn toàn coi bọn họ thành kẻ ngu mà đùa bỡn. Những hết lần này đến lần khác,Lee gia bọn họ vẫn phải cố kị đứa bé trong bụng Jung Soohee nên cũng chỉ đành im lặng không nói được gì.

Chậc chậc, nhưng bây giờ nhân quả báo ứng, không biết Kim Eunjung đã làm ra cái chuyện thiếu âm đức gì mà lại bị người ta hãm hại đến mất cả con.

Jang Yujin trong lòng nghĩ như vậy nhưng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra mặt, bà ta giả vờ lo lắng thở dài nói: "Eunjung, có phải bà vô tình đắc tội đến ai rồi không?"

Không đợi Kim Eunjung lên tiếng thì Jung Soohee đã trầm giọng nói: "Mẹ con làm người hiền lành, nhân duyên cũng rất tốt! Dạo gần đây mẹ con dưỡng thai nên càng ít đi ra ngoài thì làm sao có thể đắc tội với ai chứ! Cứ cho là có mâu thuẫn nhỏ đi nữa cũng không đến mức thuê người làm hại mẹ con thế này!"

Nói tới đây, sắc mặt của ai ai đứng trong căn phòng này cũng càng thêm khó nhìn.

Jung Soohee nước mắt giàn dụa, đau lòng đến mức cứ như thể đứa bé bị mất là đứa con trong bụng cô ta vậy: "Người kia rõ ràng nhằm vào em trai con mà, rốt cuộc là ai mà lại độc ác như thế! Ngay cả một đứa bé trong bụng mẹ cũng không buông tha! Rốt cuộc là có mối thù giết cha giết mẹ gì mà phải làm ra cái chuyện tàn nhẫn như thế?"

Lee Wang nghĩ nghĩ một lát, sau đó phân tích với Jung Dongyup: "Nếu ra tay với Jung Soohee hay là ông thì có khi là do tranh chấp ở Jung thị, nhưng mà ra tay với Kim Eunjung hay với đứa bé trong bụng bà ấy thì có khả năng là do có thù riêng. Khả năng đây là hành động trả thù để giải hận là rất lớn!"

Lúc này, một người nữ giúp việc đứng trong góc yếu ớt lên tiếng: "Đại tiểu thư... thật ra thì... chiếc xe gắn máy kia, hình như tôi thấy ở đâu rồi..."

"Cái gì? Ở đâu?"

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người giúp việc kia.

"Tôi cũng không chắc lắm, có khi là tôi nhìn lầm rồi!" Cô giúp việc như thể không dám nói mà nhanh chóng ngậm miệng lại.

Jung Dongyup nghiêm nghị mắng: "Bất kể có phải nhìn lầm hay không thì cô cứ nói xem đã gặp ở đâu rồi!"

Cô giúp việc lúc này mới ngần ngừ đứt quãng nói: "Kiểu dáng đó không phải xe gắn máy thông thường... mà là xe phân khối lớn chuyên để thi đấu! Lúc trước tôi từng làm ở một chỗ cách chỗ ở của tiểu thư Sooyeon rất gần... lúc ấy, tôi thường thấy có mấy người đi xe giống vậy đậu ở chỗ tiểu thư Sooyeon... trong đó có một chiếc giống y hệt chiếc đã đụng phải phu nhân..."

Người giúp việc kia vừa dứt lời, sắc mặt Jung Dongyup đã trở nên đen xì: "Sooyeon? Cô vừa nói là thấy chiếc xe ấy ở chỗ Sooyeon sao?

Chương 2076: Nhận định

Vừa nghe tới cái tên Sooyeon, sắc mặt của những người trong phòng rất khác nhau.

Lee Donghae vẫn không nói gì đột nhiên nhíu mày: "Cô có thể xác định là cùng một chiếc không?"

Cô giúp việc kia lập tức co rúm lắc đầu: "Chiếc xe kia chạy nhanh quá, tôi chưa kịp nhìn kỹ! Cho nên tôi cũng không chắc chắn được, tôi chỉ nói là tôi từng thấy chiếc xe giống như vậy ở chỗ tiểu thư Sooyeon thôi..."

Không đợi bọn họ thảo luận ra kết quả, Kim Eunjung nằm trên giường bệnh thừ người ra mất mấy giây rồi đột nhiên kích động bật dậy: "Sooyeon! Là nó... chính là con nhóc chết tiệt đó... nhất định là nó... trừ nó ra thì còn ai hận tôi... hận đứa bé trong bụng tôi như thế..."

Jung Soohee thấy người giúp việc kia chỉ mới nói mấy câu, ấy thế mà Kim Eunjung đã nhận định luôn thủ phạm là Sooyeon thì khóe miệng nhếch lên một cách bí ẩn, tuy nhiên mặt ngoài thì cô ta lại vội vàng can ngăn: "Mẹ, mẹ tỉnh táo lại một chút! Lời của người giúp việc cũng chỉ là lời từ một phía thôi! Hơn nữa cũng không chắc chắn cơ mà! Con cảm thấy dù chị có chút hiểu lầm với chúng ta những chắc cũng không đến mức làm ra cái chuyện đáng sợ như thế..."

Từ lúc Kim Eunjung nghe được cái tên Sooyeon từ miệng của người giúp việc xong thì đã không nghe lọt lời của bất cứ ai.

"Trừ nó ra thì có thể là ai chứ! Nó không làm đến mức thế? Thế những chuyện ác độc, đáng sợ nó làm ra còn thiếu sao? Soohee! Con đã quên nó đã đối xử với con như nào sao? Nó phá hủy sự nghiệp, danh tiếng của con từng bước một và cũng phá nát cả công ty của con! Ép con đến mức như này!"

"Nó phá hủy một đứa con của mẹ còn chưa đủ, bây giờ lại phá tiếp đứa con thứ hai! Từ lâu mẹ đã nói rồi, rõ ràng là nó cố ý đối nghịch với chúng ta mà, nó không muốn chúng ta sống tốt! Nó muốn đùa bỡn chúng ta, Jung gia mãi mãi không yên ổn thì nó mới hài lòng!" Kim Eunjung ngày càng kích động, bà ta kêu gào một cách đau đớn.

Jung Dongyup đưa tay ôm lấy mặt, lúc này sắc mặt ông ta cũng cực kì khó coi: "Nó không có lá gan này!"

Kim Eunjung cười lạnh liên tục: "Không có? Nó bây giờ bản lĩnh lớn lắm rồi! Lại biết nhiều ngón nghề xấu xa như thế thì có chuyện gì mà nó không làm được? Nếu nó không có gan thì Jung Soohee có thể bị hại thảm như ngày hôm nay sao?"

Vẻ mặt Jung Soohee như không thể tin nổi vào chuyện này, cô ta đỏ mắt lắc đầu: "Không... không đâu... Sao chị có thể làm như thế... con biết chị hận con... con vẫn luôn biết thế... nhưng nếu chị hận con thì cứ nhè vào đầu con chứ! Chị ấy muốn làm gì con cũng đồng ý hết! Nhưng mà tại sao, tại sao chị ấy lại đem oán hận đổ hết lên đầu mẹ! Mẹ không có lỗi gì cả! Hơn nữa mẹ là mẹ ruột của chị ấy cơ mà, trong bụng của mẹ là em trai ruột của chị ấy! Tại sao chị lại có thể làm như vậy!"

Mới nghe thì tưởng Jung Soohee đang giải thích thay cho Sooyeon, nhưng từng câu từng chữ của cô ta lại khiến mối hoài nghi trong lòng Kim Eunjung và Jung Dongyup càng dày đặc hơn nữa.

Jung Soohee tỏ vẻ tự trách, đau lòng đến mức không muốn sống nữa, cô ta lau nước mắt rồi đứng lên: "Đều là do con... Nếu không có con thì chị cũng sẽ không lầm đường lạc lối thế... Mọi chuyện đều là con sai... con phải đi tìm chị nói cho rõ ràng!"

Thấy Jung Soohee xông ra khỏi cửa, Jung Dongyup với Kim Eunjung cũng phát hoảng theo.

"Con bé này! Sao lại xốc nổi thế chứ! Nó còn đang có bầu đấy! Lee Donghae, mau đưa Soohee về!" Jung Dongyup thấp giọng nói.

Lee Donghae gật đầu, sau đó vội vã đuổi theo.

Chương 2077: Trở về ăn thức ăn cho chó

Lúc Lee Donghae đuổi theo thì đã muộn một bước, Jung Soohee đã lên một chiếc xe taxi phóng vút đi, nhanh chóng biến mất trên con đường đông đúc.

Lee Donghae khẽ nguyền rủa một tiếng sau đó vội vàng lái xe đuổi theo.

...

Cao ốc của công ty Tắc Linh.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Hyomin vác bộ mặt đưa đám đến mạnh mẽ yêu cầu Sooyeon cho làm thêm giờ.

"Bà chủ! Van xin chị mà! Van xin chị! Cho em làm thêm giờ đi mà! Thứ bảy chủ nhật, tất cả các buổi tối đều xếp kín cho em đi mà!"

Sooyeon đặt tài liệu trong tay xuống nhéo nhéo mi tâm, dở khóc dở cười nhìn cô nhóc trước mắt: "Lần đầu tiên chị nghe được một yêu cầu nào lại mạnh mẽ thoát tục đến vậy đấy!"

Hyomin gấp đến mức ánh mắt đỏ bừng: "Bà chủ, em nói nghiêm túc!"

"Được rồi! Nói xem tại sao lại muốn làm thếm giờ?"

Hyomin nín nhịn hồi lâu, cuối cùng gào toáng lên một cách cực kì tủi thân: "Ba mẹ em ở nhà ngày ngày ngược đãi em thôi!!!"

Sooyeon sửng sốt: "Ngược đãi em?"

Hyomin bắt đầu kể khổ: "Bà chủ, em mới có 24 tuổi đầu! Tốt nghiệp đại học còn chưa tới hai năm! Là thời điểm tuổi xuân phơi phới đó! Thế mà ba mẹ cứ giục em đi tìm đàn ông, còn chê em không có bạn trai! Những mà, rõ ràng chính là lúc đầu do ba mẹ quản em nghiêm cơ mà, con trai nhà người ta tới tìm em chỉ để thông báo chút việc thế mà em đã suýt bị ba cắt chân! Bây giờ thì cả hai cứ nhao nhao giục em đi tìm trai, em phải tìm ở đâu chứ!"

"Tệ nhất là... ba mẹ còn ngày ngày trước mặt em show ân ái, sau đó còn giễu cợt em là cẩu FA! Cuộc sống thế này em làm sao mà sống nổi!"

"Bà chủ, trong lòng em có nỗi khổ! Xin chị cho em làm thêm giờ đi mà! Em không muốn về nhà ăn thức ăn cho chó đâu!"

Hyomin khóc lóc kể khổ xong, thấy bộ dạng Sooyeon có chút hoàng hốt nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt lại hiện lên vẻ buồn bã thì gãi gãi đầu dè dặt hỏi lại: "Bà chủ, chị sao thế?"

Sooyeon nghe vậy thì bừng tỉnh, cô lắc đầu nói: "Không có gì."

Chắc là vừa rồi nghe Hyomin kể những chuyện giữa cô bé và ba mẹ của mình thì đột nhiên có chút... cảm khái đi.

Lúc này di động của Hyomin đột nhiên vang lên. Cô nhóc nhìn tên người gọi tới thì bộ dạng cứ y như kẻ địch gọi tới, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi nhìn Sooyeon rồi vội vàng cầm di động qua một góc nhận điện thoại.

"Mẹ... không có! Con phải làm thêm giờ thật mà! Không gạt mà! Lừa mẹ con là chó con!... Con đâu có nói mẹ là chó con! Con nói chính con mà! Được rồi được rồi... dù sao con cũng phải làm thêm giờ thật..."

Sooyeon ngồi trước bàn làm việc lẳng lặng nhìn Hyomin gọi điện thoại.

Thấy bộ dạng khóc tức tưởi của cô nhóc thì cười nhẹ một tiếng rỗi vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo Hyomin đưa điện thoại cho mình.

Hyomin thấy vậy thì do dự một chút nhưng vẫn đưa di động qua.

"Alo, bác gái ạ! Cháu là cấp trên của Hyomin."

"A..." Đầu bên kia, mẹ Hyomin còn đang nhắc nhở con gái, đột nhiên nghe thấy giọng của Sooyeon thì im bặt rồi lập tức đổi qua một giọng vô cùng hồ hởi: "Là cấp trên của Hyomin đấy ạ! Xin chào xin chào! Có phải Hyomin cho cháu thêm phiền không? Hay là nó phạm phải lỗi gì?"

"Không phải đâu ạ,Hyomin rất biết phấn đấu, làm việc cũng rất tốt! Cháu đang chuẩn bị cho em ấy thăng chức nên khoảng thời gian này công việc của Hyomin khá nhiều." Sooyeon dịu dàng nói.

"Ồ! Không sao, không sao! Người trẻ tuổi cũng nên có thời gian vất vả phấn đấu, cháu coi trọng nó là vinh hạnh của nó!Hyomin, em nó tính tình có chút tùy hứng, có phải hay phạm lỗi lắm không? Nếu em nó có phạm lỗi gì thì cháu đừng khách khí, cứ phạt thật mạnh vào thì em nó mới nhớ lâu!"

Chương 2078: Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh

Hyomin đứng một bên nghe lén thấy mẹ mình nói vậy thì mặt cũng đỏ bừng: "Mẹ, con đâu có thế! Mẹ đừng nói linh tinh!"

Sooyeon cười khẽ: "Tính cách của Hyomin rất tốt, người lại đẹp nên nhân duyên ở công ty rất được ạ."

"Ôi thế á, có thật không?" Mẹ của Hyomin khách sáo một phen nhưng nghe giọng cũng thấy bà rất vui vẻ.

Sooyeon trò chuyện với mẹ của Hyomin một lúc lâu mới cúp điện thoại, lại còn khiến mẹ của cô bé từ bỏ ý định giục cô bé đi tìm bạn trai nên Hyomin kích động đến mức hận không thể lấy thân ra báo đáp.

"May mà Nghiên ca không phải đàn ông, nếu không đám con gái trong công ty mỗi ngày lại phải đánh nhau một trận!"

Sooyeon nhìn bóng lưng nhảy nhót rời đi của cô bé thì lắc đầu cười một cái.

Song gia trọng nam khinh nữ, nên lúc cô ở đó thì chả khác nào là một người trong suốt, không bị vứt bỏ đã là may mắn lắm rồi. Sau khi trở lại Jung gia thì không phải người trong suốt nữa... mà lại thành "thứ" bị người ta dùng ánh mắt hà khắc để tìm tòi nghiên cứu, sống mà như bước đi trên băng mỏng...

Dường như cô chưa từng biết cuộc sống của một người bình thường là như thế nào, phải làm thế nào khi sống chung với ba mẹ...

Đang xuất thần thì di động đột nhiên vang lên báo có tin nhắn đến.

Yuri vừa bay đến nước F công tác sáng nay gửi tin nhắn đến.

[Chiều nay gió mùa về, anh đã bảo Tina đưa quần áo đến cho em, nhớ phải mặc vào đừng để bị lạnh]

[Tổ yến đã nấu cho em rồi, bỏ vào nồi hầm tự động là có thể ăn, nhớ phải ăn!]

[Kịch bản kia anh đã xem giúp em, rất thích hợp, có thể nhận]

[Nhớ anh không?]

Thấy ba chữ cuối cùng, khóe miệng Sooyeon không kìm được mà nâng lên.

Cho xin đi, mới năm tiếng không gặp thôi có được không? Lúc này chắc là anh ấy vừa xuống máy bay thì phải?

Sooyeon gục xuống bàn cười híp mắt trả lời tin nhắn: "Giây thứ nhất anh đi liền nhớ anh, giây thứ hai anh đi cũng nhớ anh, giây thứ ba anh đi lại càng nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh... đã nhớ anh mười tám ngàn lần..."

...

Sảnh trước của Tắc Linh lúc này đang vô cùng ồn ào và huyên náo.

Một đám nhân viên nghe động tĩnh trước cửa thì thò đầu ra hóng hớt.

"Xin lỗi cô Jung, nếu cô không có hẹn trước thì không thể vào!"

"Cô Jung! Cô đừng nên cứ xông vào phía trong như vậy! Cô đừng làm khó chúng tôi!"

"Cô Jung... cô Jung..."

Nhân viên an Jung đang ngăn một cô gái lại, mà cô gái ấy lại chính là bà chủ của History - Jung Soohee.

"Chuyện gì đây, sao Jung Soohee lại tới địa bàn của chúng ta?"

"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ con điên ấy muốn gây sự sao?"

"Tôi thấy không giống lắm! Đến gây sự ai lại đi một mình?"

"Đồ khỉ gió! Dù sao cũng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!"

Mọi người thấy hình như Jung Soohee đang vô cùng kích động, bất kể bảo vệ có khuyên ngăn như thế nào cũng không chịu nghe, cô ta chỉ lặp đi lặp lại nói: "Tôi tìm Sooyeon có việc gấp! Phiền các người để cô ấy đi ra gặp tôi!"

Thấy bảo vệ nhất quyết không cho mình vào, Jung Soohee liền xông thẳng vào bên trong: "Chị, chị đừng có trốn nữa! Chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi! Trước đây em mặc kệ chị muốn làm gì em thì em đều nhịn! Nhưng mà lần này chị thật sự quá đáng! Chị có thù oán gì thì cứ nhằm vào em, em chịu hết! Tại sao chị lại muốn hại mẹ! Thậm chí cả một đứa bé vô tội cũng không tha!"

Lượng tin tức trong lời Jung Soohee quá lớn, những người đang vây xem chung quanh cũng ngẩn tò te ra cả.

"Jung Soohee nói cái gì thế?

"Hình như nói bà chủ của chúng ta hại mẹ gì gì đó? Còn nói không tha cả đứa bé?"

"Lại ăn nói xằng bậy rồi!"

...

Chương 2079: Khả năng diễn xuất

Nhân viên của Tắc Linh biết Jung Soohee mang thai cho nên không dám đụng mạnh vào cô ta, kết quả lại thành cứ thế để cô ta xông vào.

Một nhân viên lễ tân hoảng quá nên bất đắc dĩ gọi điện cho Sooyeon: "Jung tổng, cô Jung Soohee đột nhiên xông đến tìm cô! Cô ta không có hẹn trước nên chúng tôi ngăn lại! Nhưng cô ta quá kích động, cứ nói mấy lời khó hiểu mà thừa dịp chúng tôi không chú ý xông lên!"

Đầu bên kia trầm mặc chốc lát rồi sau đó mới vang lên tiếng nói của Sooyeon: "Cô ta nói gì?"

Nhân viên lễ tân nghe thế thì có chút chần chừ, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Cô ta nói... nói chuyện giữa hai người nên kết thúc, còn chất vấn cô sao lại ra tay với mẹ... nói cô ngay cả đứa bé vô tội cũng không tha... Jung tổng, thật xin lỗi vì để cho cô ta đứng trước công ty nói nhăng nói cuội! Nhưng cô ta đang có bầu, chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên cũng không dám cứng rắn cản lại..."

"Tôi biết rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi."

"Vâng, Jung tổng."

Sau sự hỗn loạn trong chốc lát, công ty lại tạm thời khôi phục lại như thường.

Trong phòng làm việc, Sooyeon cúp máy xuống.

Jung Soohee đột nhiên chạy tới công ty tìm cô, lại còn làm loạn lên như thế làm gì?

Đây cũng không phải tác phong của cô ta...

Ra tay với mẹ?

Đứa trẻ vô tội cũng không tha...

Trước đây cô có nghe tin Kim Eunjung mang thai, Jung Soohee nói thế này tức là đứa trẻ của Kim Eunjung đã không còn?

Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.

Mấy bảo vệ khó xử đứng sau lưng Jung Soohee: "Bà chủ, cô ta..."

"Không sao, mọi người cứ về vị trí đi."

"Vâng!" Những nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, nhận lệnh rời đi.

Trong lúc nhất thời, cả phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại hai người.

Đầu tóc Jung Soohee rối bù, trang điểm cũng nhòe nhoẹt, nhìn qua đúng là rất chật vật, Jung Soohee vừa thấy Sooyeon đã quỳ xuống: "Chị, coi như em cầu xin chị, bất kể chị hận em cỡ nào thì cứ ra tay với em đi, đừng làm tổn thương những người khác..."

Khóe miệng Sooyeon khẽ giật, cảm thấy Oscar đã nợ Jung Soohee này một tượng vàng rồi.

Bộ dạng vì mẹ bị sảy thai mà đau lòng tự trách đến không muốn sống thế này, chắc chắn không ai hoài nghi cô ta là một đứa con có hiếu.

"Được rồi, ở đây không có người khác, không cần chứng tỏ khả năng diễn xuất của cô với tôi."

Sooyeon vừa dứt lời, vẻ giận dữ trên mặt Jung Soohee đột nhiên biến mất thay vào đó là một nụ cười quỷ dị.

Cô ta chậm rãi đứng lên, rồi thảnh thơi sửa lại tóc mai có hơi chút lộn xộn của mình rồi cười khẽ: "Jung tổng, bây giờ muốn gặp cô thật không dễ dàng."

"Jung đại tiểu thư có gì muốn làm sao?"

Nghe cái danh "Jung đại tiểu thư" đầy giễu cợt này từ miệng Sooyeon thì rõ ràng da mặt Jung Soohee căng cứng lại một cái.

"Ha, đương nhiên là tới xem Jung tổng bây giờ có bao nhiêu đắc ý!" Sự âm trầm trong mắt Jung Soohee giống như một vòng xoáy điên cuồng: "Sooyeon, mày bây giờ rất đắc ý sao? Ép tao ra khỏi giới giải trí, để mọi người ai ai cũng biết tao là một con nhà quê, rồi lại đem chuyện Lee Donghae muốn ly hôn với tao vì mày cho cả thiên hạ đều biết! Bây giờ ngay cả History một tay tao lập nên cũng hủy trong tay mày! Hôm nay thanh danh của tao hỏng hết, mặt mũi cũng mất sạch! Bây giờ tao chẳng có cái gì, mày thấy thế nên rất vui vẻ, rất đắc ý đúng không?"

Cái mà cô ta còn lại bây giờ chỉ có duy nhất cái vị trí Lee thiếu phu nhân này. Nếu không phải trong bụng

còn có đứa bé thì chỉ sợ cô ta đã bị Lee gia vứt bỏ từ lâu rồi.

Con khốn này...

Đã dồn ép cô ta đến mức độ này!

Chương 2080: Chứng cớ xác thực

Sooyeon nghe vậy thì cực kì ngạc nhiên: "Bóp chết một con ruồi cũng là một chuyện rất đắc ý sao?"

"Mày..." Jung Soohee siết chặt nắm tay, giận đến mức cả người phát run, nhưng cô ta cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ưu nhã của mình, cũng chẳng thèm để ý mà cười nhạt một cái: "Sooyeon, tao vốn định cho mày một con đường sống..."

Ngoài cửa, một tràng tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, dường như nghe được cả giọng của Lee Donghae.

Khóe mắt Jung Soohee liếc về ly nước lạnh trên bàn trà, cô ta chậm rãi nhìn về phía Sooyeon rồi nở một nụ cười quỷ dị.

Trong lòng bàn tay cô ta chẳng biết lấy đâu ra hai viên thuốc màu trắng, mà cả hai viên thuốc đó rơi vào ly nước kia liền nhanh chóng tan ra không thấy bóng dáng.

Jung Soohee bưng ly nước kia lên, rồi sâu xa nói: "Muốn trách thì chỉ trách mày, là mày cứ thích tự tìm đường chết... vậy thì... cũng đừng oán trách tao..."

Nói xong liền uống cạn ly nước.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Jung Soohee lập tức thay đổi.

Cái ly trong tay cô ta rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ chói tai.

Khóe miệng Jung Soohee tràn ra màu tươi, cô ta ôm bụng mình lăn lộn dưới đất.

"Soohee!!!" Lee Donghae nghe được tiếng động bên trong thì tông cửa "rầm" một cái rồi xông vào.

Sắc mặt gã không còn chút máu khi nhìn thấy Jung Soohee đang nằm dưới đất cùng cái ly vỡ nát bên cạnh cô ta, còn có phía dưới cô ta thì đang không ngừng chảy máu.

Còn Sooyeon... lại đang ngồi trước bàn làm việc, từ đầu đến đuôi không thèm nhúc nhích chân mày,

Jung Soohee không thẻ tin nổi ôm chặt bụng mình, cô ta nhìn chằm chằm cái ly đã vỡ nát trên đất: "Trong nước này... chị... chị...chị lại..."

Sooyeon nhếch môi cười, không đợi Jung Soohee mở miệng nói chuyện đã cắt đứt lời cô ta: "Được rồi, tôi biết cô muốn nói gì rồi! Trong nước kia là thuốc tôi ép cô uống, chỉ tiếc là chỗ này của tôi không lắp camera theo dõi, nếu không chứng cớ sẽ càng xác thực! Nhưng mà cái ly này cũng chẳng đáng mấy đồng, cô cứ cầm đi."

Nghe lời giễu cợt của Sooyeon, thân thể Jung Soohee hơi cứng lại một chút nhưng mà cũng rất nhanh chóng hóa thành bộ dạng trái tim bị tổn thương đau đớn: "Chị... hôm nay em đến tìm chị... là muốn chuyện giữa chúng ta kết thúc... bất kể chị muốn sao cũng được... chỉ hy vọng chị... đừng làm tổn thương người vô tội nữa..."

"Tại sao... Tại sao chị vẫn u mê không tỉnh... trong bụng em... là con của anh Donghae... đứa bé nó vô tội... đứa bé của mẹ cũng đã không còn... chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao... tại sao..."

"Soohee! Soohee!!!" Lee Donghae vội vàng bế Jung Soohee đã hôn mê lên, sắc mặt gã cực kì phức tạp nhìn về phía Sooyeon rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.

Lee Donghae bế Jung Soohee xuyên qua khu nhân viên cùng phòng khách, không ngoài suy đoán lại khiến dấy lên một trận nghị luận...

Trong phòng làm việc, không biết Sooyeon nghĩ tới cái gì mà ánh mắt cô có chút sâu xa nhìn chằm chằm về phương hướng Lee Donghae rời đi.

...

Thị trấn Suwon.

Sau khi tan làm về đến nhà, Sooyeon lập tức gọi hai cuộc điện thoại.

Rất nhanh, cả hai bên đã cho cô câu trả lời.

Cuộc điện thoại đầu tiên là Yongbae giúp cô xác nhận đứa trẻ của Kim Eunjung đã không còn, hơn nữa còn bị người ta cố tình đâm cho sẩy thai.

Xem ra cái chuyện thối tha này lại đổ lên đầu cô rồi, chỉ là đối phương không có chứng cớ, nếu không chắc chắn Kim Eunjung đã ném cô vào tù lâu rồi. Jung Soohee cũng chẳng cần phải cố ý đến công ty diễn trò, lại không cần dùng tới phương pháp giết chết con của mình để giá họa cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro