Chương 421-430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421:ĐÁNH GỤC ĐẠI BOSS

Sooyeon hít một hơi thật sâu, chỉ trong chớp mắt biểu cảm trên mặt và trạng thái của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Cô cụp mắt, cúi thấp đầu đứng trước mặt Yuri chẳng nói năng gì.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai một...

Trong đầu đang thầm đếm ngược mười giây.

Yuri thấy cô gái nhỏ cúi đầu ỉu xìu, trong lòng anh dù không đành lòng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh băng băng, không hề dao động, rất kiên quyết.

Giây tiếp theo, khi Sooyeon ngẩng đầu lên vành mắt đã đỏ bừng, trong đôi mắt đã ầng ậng nước, nước mắt rưng rưng nhưng không rơi xuống.

Đồng thời, giọng của cô gái cũng khàn đi, lại còn cực kì mềm mại, cẩn thận từng tí một bước đến trước mặt Yuri, dùng hai ngón tay khe khẽ nắm lấy tay áo anh giật giật: "Yuri... thực sự không được à?"

Gương mặt lạnh băng băng của Yuri trong phút chốc dường như nứt ra một cái hố, nhưng miệng thì vẫn khăng khăng cố thủ không chịu đồng ý: "Không được, Sooyeon, bất kì chuyện gì tôi đều có thể đồng ý với em nhưng riêng chuyện này thì không."

Ngay lập tức sau đó, nước mắt Sooyeon liền lã chã rơi, giọng nói lại càng đáng thương: "Yuri, xin anh đấy, tôi thật sự rất thích kịch bản này mà, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ giữ cho mình an toàn, có được không? Tôi..."

Yuri: "Được."

Sooyeon: "!!!"

Hả hả hả? Cái gì cơ???!!

Mới chỉ dùng có một thành công lực đã đánh bại được Đại Boss, mỹ nhân kế còn chưa kịp dùng mà?

Thế mà đã xong rồi ấy hả?

Cái này như kiểu là dùng kĩ năng tân thủ mà cũng đánh gục được Đại Boss ấy! Quả thật là lỗi hệ thống mà!

Sooyeon sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được ngay sau đó cô liền nhảy cẫng lên: "Boss đại nhân! Anh đồng ý rồi à? Anh thực sự đồng ý rồi à?"

Vẻ mặt của Yuri cứng đờ, hình như cũng vừa mới nhận ra là mình mới nói cái gì xong, anh cau mày bóp trán, thần sắc cực kì bất đắc dĩ: "Tôi có thể thu hồi câu nói đó lại không?"

Sooyeon vội vàng gào lên: "Đương nhiên là không được rồi!!! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!!! Anh anh anh....anh mà nuốt lời tôi khóc cho anh xem đấy!"

Yuri thở dài một cái: "Được rồi, không nuốt lời."

Thực ra, lúc nước mắt của cô lã chã rơi xuống, anh đã biết thừa mình chắc chắc sẽ thỏa hiệp, đã thế việc gì phải cố chấp thêm nữa.

Thậm chí, rõ ràng biết rằng cô có thể đang giả vờ nhưng vẫn chẳng thể chống cự, anh tỉnh táo nhìn lý trí của bản thân sụp đổ.

Tiếc nuối duy nhất của Sooyeon lúc này chắc là không thể lao đến tặng cho Yuri một cái 'Muah~' thật kêu, cô phấn khích hét lên: "Oa! Vạn tuế! Boss đại nhân quá tuyệt vời! Có cấp trên như anh, quả thật là phúc của cả đời... à không, mười đời của tôi ấy chứ! Sự kính ngưỡng của tôi đối với anh như núi cao, rộng như....."

Khóe miệng Yuri khẽ cong cong, bất đắc dĩ ngắt lời cô: "Được rồi! Không cần phải nịnh nọt tôi nữa, bây giờ mới qua được cửa của tôi thôi nhưng nếu như em thử vai thất bại, tôi sẽ không cho em đi cửa sau đâu, biết chưa?"

"Thử vai thất bại á! Sao có thể thế được! Chỉ cần anh đồng ý là được rồi ~~~ Đại Boss tôi còn đánh được, huống chi là mấy con quái nho nhỏ?" Vẻ mặt của Sooyeon tràn đầy tự tin.

Thấy vẻ vui tươi của cô, chút băn khoăn cuối cùng trong lòng Yuri cũng tan biến.

Thôi vậy, cùng lắm thì sau này anh phái người theo dõi sát sao đoàn làm phim, cô vốn dĩ không phải chim lồng cá chậu, sao phải dùng danh nghĩa của tình yêu để trói buộc cô.

Chương 422NHIỆM VỤ ĐẶC BIỆT

Sáng sớm ngày hôm sau tại Bạch Kim Đế Cung.

Trước một chiếc May Bach màu đen bóng loáng, Yunho và bốn vệ sĩ khác đều nghiêm túc sẵn sàng đợi lệnh.

Trong đó có một người dáng vẻ cao lớn, nhìn trông có vẻ tương đối thật thà không nén được tò mò mà hỏi thăm Yunho: "Trợ lý Trình, lần này Boss làm cái gì mà chạy sang cái nơi hỗn loạn như Philadenphia để thị sát vậy? Phái người khác đi không được à? Cái xưởng gia công đó quan trọng đến thế sao?"

Nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này, trong mắt của Yunho lóe lên sự phức tạp, thuận tiện liếc anh chàng cao to đó một cái: "Đầu óc đã không dùng được rồi thì đừng có suốt ngày đoán mò lung tung, tâm tư của Boss là thứ mà cậu có thể đoán được hay sao? Chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được rồi."

Anh chàng cao to đó gãi gãi đầu, cảm thấy Yunho nói cũng đúng lắm: "Ồ, tôi biết rồi, cám ơn trợ lí Im!"

Hai người đang nói chuyện, một vệ sĩ dáng vẻ cao gầy đứng trước xe đột nhiên chửi thề một câu, anh ta không nhịn nổi đi đến trước mặt Yunho kêu gào: "Không được! Tôi không nhịn được! Tôi phải đi tìm Boss nói với anh ấy thu hồi mệnh lệnh mới được!"

Yunho nhíu mày: "Mệnh lệnh gì?"

Anh chàng nói chuyện mới nãy tên là Youngbae, là người có thân thủ tốt nhất, địa vị cao nhất trong các vệ sỹ, có thể nói cậu ta là một trong những người mà Yuri tin tưởng nhất.

Nếu như nhiệm vụ được giao riêng cho cậu ta vậy thì chắc chắc đó là việc quan trọng nhất.

Từ trước đến nay Youngbae luôn nghe lời Yuri, rốt cuộc mệnh lệnh lần này là cái gì mà lại khiến cậu ta sinh ra ý nghĩ kháng lệnh thế?

Youngbae châm một điếu thuốc, mặt mày cau có: "Nửa đêm hôm qua, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Boss, còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra lại bảo tôi đến đoàn làm phim một thời gian ngắn để phụ trách bảo vệ an toàn cho một con đàn bà! Má nó chứ! Tôi đây tìm đường sống trong chỗ chết, vất vả đặc huấn mười mấy năm trời, lẽ nào chỉ để bảo vệ một con đàn bà thối tha?"

"Youngbae, im mồm! Cậu còn muốn sống nữa không?" Yunho căng thẳng đưa mắt nhìn về phía cửa lớn: "Boss mà nghe được những gì cậu vừa nói thì về nhà chờ chết đi!"

Dáng vẻ của Youngbae rất bất bình: "Tôi thật không hiểu nổi, con đàn bà đó ngoài cái vẻ xinh đẹp ra thì rốt cuộc còn chỗ nào đặc biệt nữa mà lại khiến Boss phải đắm đuối như thế!"

Yunho biết, có những người suốt ngày chỉ quanh quẩn với súng đạn nên đầu óc tính tình khá là ương ngạnh, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Youngbae, nghe tôi khuyên một câu, những câu đó không được phép nói nữa, ngoan ngoãn nghe lệnh đi!"

Youngbae không kiên nhẫn mà xua tay: "Những mệnh lệnh khác thì được, nhưng cái này thì tôi không làm được! Tôi không quan tâm! Dù sao tôi tuyệt đối cũng sẽ không đi bảo vệ cho một con hát chỉ biết mua hương bán phấn!"

Vừa mới dứt lời, Yuri chậm rãi bước ra khỏi nhà.

Youngbae lập tức chạy đến: "Boss, tôi có chuyện cần nói với ngài!!"

Yunho không kịp cản cậu ta lại, chỉ đành ôm trán lắc đầu, hy vọng cậu ta không chết sớm.

"Nói."

Giây phút đó, ánh mắt lạnh lẽo của Yuri khiến Youngbae thoáng chùn bước, nhưng sự khuất nhục trong lòng đã khiến cậu ta mở miệng nói tiếp: "Mệnh lệnh mà ngài đã ra hôm qua, tôi không có cách nào nghe theo!"

Cậu ta vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột.

Khi tất cả mọi người đều tưởng Boss sẽ nổi giận thì không ngờ được Yuri lại chẳng nói gì, chỉ đưa mắt về phía anh chàng cao to đứng đằng sau Youngbae, nói rằng: "Jaejong, cậu đi thay Youngbae."

Jaejong sững ra một lát, gãi gãi đầu răm rắp nghe theo: "Vâng, thưa sếp!"

Thấy sự việc đã được giải quyết, Yunho vội chạy đến mở cửa xe cho Yuri.

Sau khi Yuri lên xe rồi, Yunho mới vỗ vai của anh chàng vệ sĩ cao to nọ, không nhịn được than thở: "Ôi! Quả nhiên là người ngốc cũng có phúc của người ngốc!"

Cái thằng nhóc Youngbae này, nếu có ngày nó biết Boss giao cho nó nhiệm vụ quan trọng như thế, liệu nó có hối hận đến mức hộc máu không nhỉ...

Chương 423: Bát tự của Jung Sooyeon

Chùa Pháp Hoa.

Sau cái hôm nói chuyện với Kwon Giwang, Son Dam Bi dành ra một buổi rảnh rỗi, sáng sớm liền vội vàng lên chùa.

Trong chùa hương khói rất thịnh, mới sáng sớm mà bên ngoài đã rất đông.

Son Dam Bi dâng hương bái phật rồi đứng trong đại điện chờ đợi, rất nhanh sau đó có một chú tiểu đi đến, chắp hai tay lại nói: "A di đà phật,Son thí chủ đã đến rồi!"

Son Dam Bi cũng đáp lễ chú tiểu sau đó hỏi: "Tiểu sư phụ, không biết Huyền Tịnh đại sư nói như thế nào?"

"Phương trượng đang đợi trong nội điện, mời Son thí chủ đi theo tôi." Chú tiểu nói.

"Huyền Tịnh đại sư đồng ý rồi! Thật là tốt quá! Cám ơn, cám ơn!" Son Dam Bi ôm một chồng "bát tự" của các tiểu thư nhà danh giá, vui vẻ đi theo chú tiểu bước về phía thiền phòng phía hậu viện.

Con đường nhỏ trong hậu viện được trải một lớp đá xanh kéo dài tới cánh rừng phong lá đỏ, trước phòng là một hồ sen, mấy con cò trắng đang đứng rỉa lông, nhìn vào tiểu viện u nhã tĩnh mịch này, vô hình trung khiến tâm hồn con người ta bình lặng trở lại.

Đến trước cửa phòng của Huyền Tĩnh đại sư, chú tiểu đứng lại: "Phương Trượng, Son thí chủ đã đến rồi ạ."

Một lát sau, một lão Hòa thượng chống trượng đi từ trong nhà ra, thầy mặc áo cà sa màu xám tro, khí chất xuất trần, như thể người đứng ngoài hồng trần.

"Son thí chủ, xin thứ lỗi vì lão nạp đã không đón tiếp từ xa!"

"Đại sư nặng lời rồi, lần này thực sự đã làm phiền ngài, chỉ vì mấy chuyện cỏn con như thế này mà chiếm lấy thời gian tu hành của ngài!"

Nhìn khí độ của lão Hòa thượng, chỉ thoáng chốc trong lòng Son Dam Bi đã nảy sinh sự tín nhiệm, thầm may mắn vì mình đã tìm đến Huyền Tịnh đại sư.

Cái vị Park Jisung đó, bà đã từng gặp một lần, nhìn trông lúc đó cũng rất có khí thế, nhưng giờ gặp được Huyền Tịnh đại sư rồi bà mới biết Park Jisung quá nông cạn.

"Son thí chủ nặng lời rồi, lão nạp chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, ngài và Lục thí chủ mỗi năm đều làm công đức, tu sửa đình chùa, miếu mạo, cứu tế người nghèo... đó mới là đại thiện!"

"Đại sư quá lời rồi, những chuyện này đều là những việc nên làm mà!"

...

Sau khi hàn huyên đôi điều, cả hai mới vào chuyện chính.

Son Dam Bi rút một tập bát tự đặt trên bàn trà, rồi sau đó lại rút tiếp một tờ giấy có ghi bát tự của Yuri ra: "Đại sư, tất cả đều ở đây ạ, xin nhờ ngài xem hộ cho!"

Huyền Tịnh gật đầu, cầm lấy chồng bát tự bắt đầu xem một lượt.

Son Dam Bi không dám làm phiền, yên lặng ngồi một bên đợi.

Huyền Tịnh xem đến tờ nào thì lại phê mấy câu loáng thoáng vào mặt sau, cuối cùng sau một lúc lâu cũng xem hết chỗ bát tự đó.

Nhìn vẻ mặt của Huyền Tịnh đại sư từ đầu đến cuối đều chẳng có thay đổi gì, Son Dam Bi có hơi sốt ruột, vội vàng hỏi: "Đại sư, trong mấy cô bé này, có ai có bát tự vô cùng tốt hoặc là có ai có bát tự vô cùng phù hợp với Yuri nhà tôi không?"

Huyền Tịnh đại sư lắc đầu, "Không có."

Điều này có nghĩa là những cô gái này hoàn toàn bình thường, tuy rằng không có ai là tương khắc nhưng ngay cả một người phù hợp cũng không?

Son Dam Bi nghe vậy không khỏi thất vọng, bà không cam tâm nhìn lại một lượt những gì mà Đại sư vừa phê, quả nhiên đều không khác nhau là mấy, ngay cả một câu trội hơn tí xíu cũng chẳng có.

Son Dam Bi lật tới lật lui mấy lần liền, cuối cùng cũng đành cam chịu cất dọn chỗ bát tự đó đi, bà lơ đãng gật đầu với đại sư: "Đã làm phiền Đại sư rồi!"

"Son thí chủ không cần khách khí!"

"Vậy thì tôi cũng không làm phiền ngài nữa, cáo từ!"

Son Dam Bi đang chuẩn bị rời đi thì bước chân của bà bỗng khựng lại, bà đột ngột nhớ ra trong túi xách của mình vẫn còn bát tự của một người nữa...

Chính là bát tự của cô gái có tên Jung Sooyeon đó...

Bà cũng không biết mình nghĩ như thế nào nữa, trước lúc đi lại sai người đi lấy bát tự của cô gái đó về.

Bây giờ không biết có nên để Đại sư xem qua một cái hay không?

Chương 424: Số mệnh này...

Nhưng mà nhỡ Kwon Giwang mà biết bà lấy bát tự của cô gái đó đến để Đại sư xem chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình cho mà coi.

Son Dam Bi rất bối rồi, lại lật lật mấy tờ bát tự ra xem lại, không biết nên quyết định thế nào.

Thấy vẻ mặt của bà có gì đó lạ lạ, Huyền Tịnh liền hỏi: "Son thí chủ có chuyện gì muốn nói sao?"

Son Dam Bi sực tỉnh, hoảng loạn thu dọn hết mấy tờ bát tự cất đi, sau cùng bà vẫn lo Kwon Giwang nổi giận và cảm thấy không cần thiết phải để Đại sư xem bát tự của cô gái ấy, cho nên vội vàng xin phép ra về: "Không có gì, không có gì! Đại sư, ngài cứ bận đi ạ! Tôi xin phép!"

Nói rồi vội quay người đi mất.

Nhưng mà trong lúc vội vã, một tờ giấy vàng nâu từ trong túi của bà rơi ra, bay xuống đất...

Son Dam Bi vẫn không phát hiện ra, đi thẳng một mạch về phía trước, Huyền Tịnh đứng sau lưng bà nhìn thấy liền cúi xuống nhặt lên: "Son thí chủ xin dừng bước, thí chủ đánh rơi... ồ..."

Đang nói dở câu, Huyền Tịnh nhìn chăm chăm vào bát tự viết trên tờ giấy, trên mặt ông hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Số mệnh này....."

Son Dam Bi nghe thấy tiếng Đại sư gọi đằng sau liền vội vàng quay lại, không ngờ lại nhìn thấy ông đang cầm trên tay bát tự của Sooyeon, hơn nữa vẻ mặt có chút khác lạ.

Son Dam Bi thấy vậy, trong lòng bà thấp thỏm không yên: "Đại sư, bát tự này như thế nào?"

Khác với lúc nãy, lần này Huyền Tịnh xem bát tự của Sooyeon rất lâu, sau đó mới trầm ngâm nói: "Son thí chủ, có thể đưa bát tự của lệnh lang cho lão nạp xem lại được không?"

"Đương nhiên là được rồi!" Son Dam Bi nói rồi vội lấy bát tự của Yuri ra, thấp thỏm dùng hai tay đưa cho Huyền Tịnh.

Huyền Tịnh đặt bát tự của hai người lên bàn trà, sau đó cẩn thận suy ngẫm.

Son Dam Bi đứng bên cạnh nơm nớm lo sợ. Sắc mặt của Đại sư nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ là vì cô gái này cực kì xung khắc với Yuri, là kiếp nạn của Yuri hay là...

Mãi rất lâu sau, cuối cùng thì Huyền Tịnh cũng trầm ngâm mở miệng: "Trong số mệnh của người này có Cô Thần, Kiếp Sát nhập mệnh, trong số phận có tai kiếp, không tránh được việc khắc chồng khắc con, nếu không li hôn thì sẽ thành quả phụ, nếu có tái giá thì sẽ tha hương, cả đời này nhất định cô độc..."

Son Dam Bi nghe thế thì kinh hoàng thất sắc: "Thế này... thế này chẳng phải là mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao! Trời ơi! Khắc chồng khắc con... Yuri... Shinvi..."

Son Dam Bi còn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng khủng khiếp thì Huyền Tịnh đột nhiên hỏi một câu: "Không biết Son thí chủ có còn nhớ, mấy năm trước bần tăng từng tính mệnh cho lệnh lang không?"

"Nhớ chứ, đương nhiên là còn nhớ!" Son Dam Bi nghe thế nghĩ lại vẫn còn sợ, năm đó bát tự của Yuri vô cùng hung hiểm.

"Phàm là có Quyền thì phải mang Sát, Quyền Tinh cần dùng Sát Tinh đỡ, Cự Thiện của ngũ hành của Quyền Tinh nếu không có Sát dung hòa thì Quyền Tinh đó mệnh luôn cô độc, tuy có thể là người trên vạn người nhưng có điều sẽ không tránh khỏi chuyện khắc lục thân, cô độc cả đời.2"

2 Ý của Đại sư: Quyền Tinh là Yuri, là người mang quyền; Sát Tinh là Sooyeon, người mang sát. Hai người hợp lại thì đẹp cả nhà.

"Nhưng mà Đại sư, năm năm trước từ sau khi có Shinvi, không phải ngài đã nói rằng số mệnh của Yuri nhà chúng tôi đã được phá giải rồi sao?" Son Dam Bi vội vàng hỏi lại.

Huyền Tịnh gật đầu: "Quả thật bắt đầu từ năm năm trước đã có dấu vết hóa giải."

"Vậy... bát tự của Yuri thì có liên quan gì đến cái cô Thiên Sát Cô Tinh kia?"

Trên gương mặt của Huyền Tịnh hiện lên vẻ vô cùng kì diệu: "Số mệnh của người này cũng rất trùng hợp, giống như số mệnh của lệnh lang, cũng đột ngột bắt đầu thay đổi từ năm năm trước."

"Thay đổi?" Son Dam Bi hết sức hốt hoảng, không nhịn được thúc giục: "Đại sư, ngài cứ nói thẳng đi! Số mệnh của cô gái này rốt cuộc là như thế nào? Có xung khắc với Yuri nhà tôi không?"

Chương 425: Phúc vận song toàn

Son Dam Bi hiển nhiên đã tính đến nước tồi tệ nhất, vội vàng dò hỏi: "Đại sư, ngài có cách hóa giải không? Chỉ cần có thể hóa giải kiếp nạn này của con trai tôi, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm!"

Huyền Tịnh lắc đầu, trấn an bà: "Son thí chủ không cần phải căng thẳng thế, xin hãy nghe lão nạp phân tích kĩ càng."

Lo Son Dam Bi nghe không hiểu, Huyền Tĩnh cố gắng dùng từ ngữ thông dụng dễ hiểu nhất bắt đầu giải thích, nói: "Từ quẻ tượng có thể nhìn ra, người này đích thực là có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nhưng Nhan thí chủ, nếu như người có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh mà trong mệnh cách có xuất hiện quý nhân thuộc về Trường Sinh Địa vậy thì có thể phá giải số kiếp của mình."

"Hoặc là có thể thông qua học Phật tu Đạo, hành thiện tích đức, tu dưỡng bản thân để thay đổi số mệnh."

Son Dam Bi không dám cắt ngang, dù có sốt ruột vẫn nhẫn nại yên tĩnh nghe ông nói.

Trong ánh mắt vô cùng căng thẳng của Son Dam Bi, Huyền Tịnh cuối cùng cũng mở miệng kết luận: "Nếu như lão nạp không nhìn nhầm, bây giờ số mệnh của người này là công thành danh toại, phúc vận vô song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc."

Nghe Huyền Tịnh đại sư nói một tràng dài, Son Dam Bi kinh ngạc ngẩn cả người, dường như không dám tin vào tai mình nữa: "Đại sư, ngài... ngài vừa nói gì cơ...?"

Mấy giây trước vẫn còn đang là số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, mấy giây sau liền biến thành số mệnh Phúc Vận Vô Song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc rồi?

Huyền Tịnh vuốt vuốt chòm râu hoa râm, thở dài nói: "Khó có được là thời điểm số mệnh của người này thay đổi lại... quá trùng hợp với lệnh lang, lão nạp hoài nghi giữa hai chuyện này có mối liên hệ nào đó, nhưng mà với năng lực của lão nạp giờ vẫn không có cách nào đoán được. Có thể chắc chắn một điều là, nếu như người này có thể nên duyên với lệnh lang thì chỉ có lợi chứ không có hại."

Son Dam Bi lắp ba lắp bắp nói: "Thế... thế có nghĩa là, bát tự của cô gái này không những không xung khắc với con trai tôi mà hơn nữa còn vô cùng hợp?"

"Quả thật là như thế."

Huyền Tĩnh đại sư gật đầu tiếp sau đó còn không quên nhắc một câu: "Thiên đạo vốn vô thường, vạn sự không có gì là tuyệt đối, quẻ tượng cũng chỉ đọc được một hai mà thôi, giống như năm năm trước số mệnh của lệnh lang đột nhiên thay đổi. Cho nên cũng mong Son thí chủ không nên để ý quá, không thể tin hết, tất cả đều có tạo hóa của riêng mình."

"Tôi hiểu rồi, đa tạ đại sư đã chỉ điểm!" Biểu cảm trên mặt Son Dam Bi dại ra, thu dọn hai tờ bát tự trên bàn, tạm biệt Huyền Tĩnh rồi đi về.

Mãi cho đến khi ra khỏi ngôi chùa, Son Dam Bi vẫn có đôi chút không dám tin...

Bà chọn đi chọn lại biết bao tiểu thư quyền quý, nhân phẩm thân thế đều là nhất đẳng như thế nhưng lại chẳng bằng bát tự của Jung Sooyeon...

Những lời phê vừa rồi của Đại sư, câu nào cũng là khen, câu nào cũng là tốt cả!

...

Kwon trạch.

Kwon Giwang đang ngồi trên sofa phòng khách đọc báo, nhìn thấy Son Dam Bi về liền ngẩng lên hỏi: "Kết quả thế nào?"

Thần sắc của Son Dam Bi có vẻ mệt mỏi, trừ bát tự của Sooyeon ra, tất cả những cái còn lại đều đưa cho Kwon Giwang xem: "Đại sư đều đã phê hết vào đó rồi, ông tự xem đi, không ai có tương khắc nhưng cũng không có ai phù hợp."

Kwon Giwang tỏ vẻ như thể đã đoán được, lơ đãng cầm lên xem qua qua: "Không tương khắc là được rồi."

Thấy Kwon Giwang đang xem bát tự của mấy cô tiểu thư đó, Son Dam Bi mấy lần định nói lại thôi.

Rốt cuộc có nên nói với ông ấy chuyện của Sooyeon không nhỉ? Tuy rằng theo như những gì Đại sư nói có thể thấy, cái cô Sooyeon này và Yuri chính là ông trời tác hợp, nhưng đại sư cũng nói vạn sự đều không có gì là tuyệt đối mà?

Với tính cách của Kwon Giwang, nếu như ông ấy mà biết bà lén để Đại sư phê bát tự cho Sooyeon, không chỉ mắng cho bà một trận thôi đâu có khi còn chẳng thèm tin luôn ấy.

Son Dam Bi nghĩ thế liền thầm hạ quyết định.

Thôi vậy, cứ để bà quan sát thêm một thời gian nữa rồi nói cũng không muộn...

Chương 426: Đủ để đập phá một trận

Buổi sáng, sau khi Sooyeon tỉnh lại liền chạy đến Soshi tìm BoA báo tin kịch bản đã được duyệt, thật trùng hợp là BoA cũng có một tin tốt báo lại cho cô.

Tiền đã về!

"Tiền đã về rồi á, sao nhanh vậy?" Sooyeon có chút kinh ngạc.

"Ukm, bởi vì hiệu quả livestream tối qua cực kì tốt, phía công ty game cực kì hài lòng nên thanh toán sớm." BoA giải thích.

Sooyeon mừng rỡ: "Quá tuyệt vời!" Vì thế cô quyết định sẽ tha cho Key lần này.

"Hẳn là đã chuyển tới rồi, lát em kiểm tra tài khoản xem."

"Dạ!"

Sooyeon vừa dứt lời liền nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng báo tiền trong tài khoản tăng lên: "Chị BoA, em nhận được tiền rồi!"

BoA cười khẽ: "Nhận được là tốt rồi, vừa hay hôm nay em cũng không việc gì làm, đi đâu đó thả lỏng một chút đi!"

Hồi trước do tính tình Seo Hyori rất lạnh nhạt, nhất là sau khi có tên tuổi, dường như chẳng bao giờ biểu lộ quá nhiều sắc thái tình cảm hay hứng thú với bất cứ thứ gì đó nên BoA cũng có một phần ảnh hưởng. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng tràn ngập sức sống của Sooyeon, trái tim trải qua biết bao thăng trầm trong giới giải trí của BoA lại một lần nữa hồi sinh.

Sooyeon liên tục gật đầu: "Cám ơn chị, cám ơn công ty!"

Sau khi rời khỏi công ty, Sooyeon liền quay về nhà một chuyến, nhanh chóng mở ra hai cái tài khoản ngân hàng, một tài khoản gửi mười vạn, một tài khoản gửi năm vạn.

Rất nhanh liền có điện thoại đánh lại đây.

Sooyeon vui vẻ bắt máy: "Alo, viện trưởng Kim ạ ~ gần nhất cô có khỏe không ạ?"

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền lại giọng của một người phụ nữ lớn tuổi: "Khỏe, khỏe lắm, mấy người chúng tôi ở đây đều khỏe! Cô Jung, cô lại gửi tiền cho chúng tôi à?"

Sooyeon gật đầu: "Đúng vậy, cháu vừa mới nhận được tiền lương nên gửi qua!"

Viện trưởng Kim sốt sắng: "Nhưng lần này nhiều quá, tận mười vạn đó đấy cô gái! Biết cô đau lòng tụi nhỏ nhưng cô cũng có cuộc sống của mình mà!"

"Viện trưởng yên tâm, cháu không có quyên hết tiền đâu, vẫn giữ lại cho mình mà! Cô cứ yên tâm sử dụng đi, sắp tới mùa đông rồi, tiền đó để mua thêm quần áo và chăn đệm cho tụi nhỏ!"

"Ồ... vậy thì tôi đành nhận vậy, cũng xin thay mặt toàn thể tụi nhỏ cảm ơn cô! Cô cũng cố gắng giữa sức khỏe đừng có liều mạng kiếm tiền quá mà không quan tâm tới bản thân!"

"Vâng cháu biết rồi, cám ơn viện trưởng!"

...

Cúp điện thoại xong, trong lòng Sooyeon bỗng tràn đầy ấm áp.

Từ năm năm trước cô luôn góp tiền gửi cho trại trẻ mồ côi này, chỉ tiếc không giúp đỡ được nhiều, lần này mới coi như góp chút sức lực thực sự.

Năm vạn còn lại thì cô gửi cho bố mẹ nuôi, từ hồi trở về nhà họ Jung tới giờ cô chưa gặp lại họ, trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi với họ, cô không dám gửi nhiều vì biết chắc nếu gửi nhiều quá họ sẽ không nhận.

Sau khi sắp xếp một lượt, tiền cát xê của cô còn có mười lăm vạn, cũng đủ để cô đập phá một trận.

Quan niệm của cô luôn luôn là phải tận hưởng lạc thú trước mắt, rất ít khi để dành được tiền, bình thường tiền cứ về tay trừ những khoản như ăn uống hằng ngày ra thì đều nhanh chóng bay sạch.

Có điều vừa lia mắt đến thời gian trên lịch thì Sooyeon phát hiện ra sắp tới sinh nhật ông nội rồi...

Thôi quên đi, vẫn là kìm nén một đoạn thời gian rồi xả hơi sau vậy, phải đi mua quà sinh nhật cho ông nội mới được.

Jung gia dù sao cũng là một gia đình giàu có phú quý, Lão gia tử sẽ không quá thân cận cháu gái như những gia đình bình thường, nhưng có điều ông ấy rất quan tâm tới cô. Không giống như thái độ chán ghét của Jung Dongyup và Kim Eunjung, Lão gia tử luôn nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai của cô, giúp cô uốn nắn, một lòng vì muốn tốt cho cô.

Về sau khi cô rời khỏi căn nhà đó, Lão gia tử cũng nhiều lần khuyên cô trở lại nhưng chung quy cô không có cách nào đáp ứng ông được...

Chương 427: Quan trọng là ở tấm lòng

Trong khu trung tâm thương mại hào hoa bậc nhất Đế Đô.

Sooyeon đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn quyết định đi mua ngọc.

Lão gia tử tin phật, lại thích ngọc, mua chuỗi phật châu đeo tay bằng ngọc là thích hợp nhất.

Nói đến mua ngọc thì đương nhiên phải tới chuỗi cửa hàng dưới trướng của Kwon thị rồi. Dù sao cũng là fan não tàn của Đại ma vương nên Sooyeon cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì, nhắm mắt đâm đầu thẳng tới Bảo Ngọc Hiên.

Thấy Sooyeon vừa bước vào cửa hàng thì một người mập mạp mặc áo gi lê tiến lên nhiệt tình săn đón: "Không biết quý cô đây muốn mua gì?"

Sooyeon hôm nay ăn mặc rất tùy ý, đi trên đường chắc chẳng ai thèm chú ý nhưng khi lại gần, khuôn mặt tinh xảo như đóa hoa sen mới nở của cô lại thu hút không ít ánh nhìn.

Quản lí tuy rằng không biết Sooyeon là ai, nhưng bằng ánh mắt lõi đời của mình cũng đoán được cô là một ngôi sao nhỏ, nhìn qua cũng biết là người có tiền, cho dù không nổi nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng kiếm được ối tiền từ người bao nuôi, vì vậy mà niềm nở xông lên tiếp đón.

Khắp nơi trong cửa hàng đều trang hoàng bày biện ngọc sức khiến cho Sooyeon hoa hết cả mắt: "Sắp tới là đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn mua một chuỗi phật châu đeo tay bằng ngọc, quản lí có thể giới thiệu được không?"

"Có! Có... Đương nhiên là có!" Quản lí lập tức cầm chìa khóa mở ngăn tủ kính, cẩn thận lấy ra vài chuỗi đeo tay: "Mỹ nữ, cô tới đúng lúc lắm, cửa hàng chúng tôi vừa mời nhập vào một lô hàng mới, cô nhìn chất ngọc mà xem, cả thế nước nữa, tất cả đều là hàng cao cấp, mang đi tặng người vô cùng có thể diện!"

Sooyeon tuy rằng không hiểu lắm nhưng nghe những lời quản lí giới thiệu thì cũng biết là rất đắt tiền, chần chừ mãi mới hỏi: "Một chuỗi thì bao nhiêu?"

"Giá cũng không cao chỉ khoảng một hai trăm vạn thôi, đương nhiên nếu cô không hài lòng thì tôi sẽ lấy cho cô những thứ khác tốt hơn!" Hai mắt quản lí lóe lóe sáng.

Khóe miệng Sooyeon nghe thế khẽ méo xệch, trông cô giống người có tiền lắm sao?

"Khụ, không cần đâu, ở chỗ ông có món nào rẻ hơn không?" Sooyeon chỉ có thể ho nhẹ một tiếng đánh gãy sự nhiệt tình của quản lí.

"Rẻ hơn?"

Sau một hồi sửng sốt quản lí lại đưa mắt đánh giá Sooyeon từ đầu đến chân một lần nữa, ngượng ngùng đem cất những thứ cầm trên tay đi: "Rẻ hơn cũng có, cô qua bên này đi, bên này chất ngọc hơi kém một chút nhưng cũng không đến nỗi, giá cũng vừa phải chỉ có bảy tám chục vạn thôi! Tôi... có thể giảm giá cho cô, chỉ cần sáu mươi vạn là được!"

Sooyeon nhéo nhéo mi tâm, chỉ có thể nói thẳng: "Càng rẻ hơn thì sao? Liệu có thứ nào trong vòng mười lăm vạn hay không?"

"Mười... mười lăm vạn?" Quản lí vừa nghe thấy thế nụ cười tủm tỉm trên mặt nãy giờ cũng biến mất: "Cô gái à, mười lăm vạn tuy cũng coi là nhiều nhưng không chơi được mấy thứ tốt đâu! Nếu cô muốn lấy mấy mặt hàng kém chất lượng đi tặng người tôi e là mất mặt lắm đó, chưa kể mấy thứ này rất dễ bị soi mói thế nên cô suy nghĩ cẩn thận một chút!"

Sooyeon cười cười: "Ông nói rất có lý nhưng mà... quà quý không phải ở giá tiền mà là lòng thành, đây đã là toàn bộ những gì tôi có thể chi trả."

Quản lí cười ha hả một tiếng nghe có vẻ như trào phúng, có điều cũng không biểu lộ quá rõ ràng, đưa tay đóng ngăn tủ lại, phẩy phẩy tay áo rồi nói: "Thế cô qua đây, bên này đều là hàng từ tám vạn đến mười lăm vạn cô cứ từ từ mà chọn, nếu như..."

Chương 428: Bà chủ tương lai của Kwon thị

"Hà hà, nếu như cô còn muốn rẻ hơn nữa thì tôi nghĩ cô nên chuyển sang một cửa hàng khác, Bảo Ngọc Hiên chúng tôi chỉ có thế thôi!" Quản lí nói xong liền xoay người đi thẳng.

Đơn hàng mười lăm vạn đối với người khác có thể coi là to nhưng đối với một quản lí cấp cao như ông ta, ngày nào mà chả tiếp vài đơn hàng trên trăm vạn, chỉ có mười mấy vạn cũng muốn ông ta phục vụ, nực cười!

Nâng cao, đạp thấp xưa nay không phải là chuyện hiếm thấy nên Sooyeon cũng không để ý tới thái độ của ông ta lắm, chuyên tâm lựa chọn vòng đeo tay. Bảo Ngọc Hiên dù sao cũng là một nhà chuyên về đá quý được nhiều người công nhận, cho dù có là hàng tầm mười mấy vạn thì chất lượng cũng hơn khối nhà.

Bỗng, từ phía sau truyền tới một âm thanh có chút quen tai.

"Ha ha, cười bể bụng rồi má ơi! Không có tiền mua thì cứ nói thằng làm như ai cũng ngu như mình mà bày đặt nói những lời hoa mỹ."

Sooyeon đưa mắt liếc qua, má nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Người vừa nói chính là Park Chaeyoung, bên cạnh cô ta là Kang Jonghee - một thân váy dài theo phong cách nữ thần như thường ngày và một số cô trông quen quen mắt, nhìn bộ dáng hình như là những nữ nghệ vẫn thường hay vẫy vẫy đuôi theo Kang Jonghee nịnh bợ.

"Ôi trời! Kang nữ thần, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy! Thảo nào hôm nay chim khách cứ hót mãi trên ban công cửa hàng chúng ta, hóa ra là có quý nhân tới ha ha ha!" Quản lí vừa thấy người tới là ai liền tức tốc chạy tới phun một đống lời hay.

Cái ông ta coi trọng không chỉ là độ nổi tiếng của Kang Jonghee thôi đâu, đây còn là người có khả năng sẽ trở thành bà chủ tương lai của Lục thị đó, sao có thể không vội vàng tới túm chân váy cô ta. Mà gần đây trong công ty có tin đồn Tổng giám đốc của họ cực kì cưng chiều Kang Jonghee, còn dẫn cô ta tới công ty nữa... Cho nên chuyện cô ta trở thành bà chủ tương lai có thể chắc chắn tới tám phần!

"Nữ thần, mời ngài vào trong ngồi! Tiểu Ngọc, mau mang những món hàng tốt nhất trong cửa hàng ra! Elani, mau đi pha trà, lấy trà Thiết Quan Âm mà tôi mới mua bữa trước ấy!" Quản lý mồm năm miệng mười phân phó nhân viên.

Nhân viên trong cửa hàng đều răm rắp nghe theo, ra sức biểu hiện trước mặt Kang Jonghee, có ai mà không muốn có ấn tượng tốt trước mặt bà chủ tương lai đâu.

Kang Jonghee thấy mọi người lấy lòng mình như thế thì không nhịn được khẽ mỉm cười: "Mọi người không cần khách khí thế, tôi chỉ tùy tiện đến xem xem thôi mà."

Quản lí lập tức bày tỏ thành ý: "Có thể vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi, sao lại nói là khách khí được!"

Park Chaeyoung đứng bên cạnh đắc ý nhìn về phía Sooyeon - lúc này chẳng có ai quan tâm, sẵng giọng nói: "Quản lí dạo này có vẻ uống mật hơi nhiều thì phải, miệng lưỡi càng ngày càng ngọt!"

"Cô Park à, sao lại nói thế được những lời này đều là những lời xuất phát tự đáy lòng tôi mà!" Quản lí nói xong liền lấy những khay hàng được nhân viên chuyển tới bày trước mặt Kang Jonghee.

Kang Jonghee tùy ý nhấc lấy một chiếc vòng có chất ngọc trong suốt thế nước mượt mà lên: "Hàng mới?"

"Ngài quả là có mắt nhìn hàng, đây toàn bộ đều là hàng mới, phẩm chất đều là hàng thượng thừa, có điều những thứ này sao xứng với thân phận của nữ thần ngài đây, ngài không chê đã là may lắm rồi." Quản lí kích động xoa xoa tay nói.

Chương 429: Không có tiền còn muốn phồng má giả là người mập

Park Chaeyoung hưng phấn cấm lấy vuốt ve thưởng thức, không nhịn được khen lấy khen để: "Chị họ, cái này đúng là đẹp thật đấy! Khó trách chị chỉ thích ngọc! Chỉ có ngọc mới xứng với khí chất siêu phàm thoát tục của chị!"

"Lại chả, mấy thứ đồ trang sức vàng hay bạc đúng là quá tục!"

Mấy nữ nghệ sĩ bên cạnh liền vội vàng xum xoe, có cô bĩu môi nói: "Quản lí, đúng thật là, sao lúc chúng tôi tới không thấy ông lấy ra mấy thứ tốt như vậy!"

"Quản lí đúng là bất công!"

"Cũng khó trách, ngọc quý thì phải phối với mỹ nhân, cũng chỉ có chị Jonghee mới xứng với những thứ này, chúng ta đừng tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, không lại tự rước lấy nhục!"

...

Kang Jonghee nghe thấy thế thần tình càng tỏ ra cao ngạo, cầm chiếc vòng ngắm nghía mà khóe miệng không nhịn khẽ nhếch lên tựa hồ là nhìn trúng cái vòng tay này.

Khung cảnh đang vui vẻ thì Park Chaeyoung bỗng dài giọng: "Này quản lí! Ông trông nom cửa hàng kiểu gì vậy?"

Quản lí nghe thế liền hoảng: "Hả, tôi làm... làm sai gì sao? Có chỗ nào không được ổn, không được chu toàn cô cứ nói! Tôi lập tức sửa! Lập tức sửa ngay!"

Park Chaeyoung liền hất cằm về chỗ Sooyeon: "Cũng không phải nói ông phục vụ không tốt, mà quá tốt, tốt đến nỗi mọi người đều tập trung chỗ chúng tôi, không có ai trông nom cửa hàng cả, lỡ có tên ăn trộm ăn cắp nào bắt được cơ hội thuận tay cầm đi một món... thế thì chẳng phải là cửa hàng sẽ chịu tổn thất lớn sao!"

Quản lí nghe xong liền theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Sooyeon, dù sao hiện tại ngoài đám người của Kang Jonghee thì chỉ có mỗi Sooyeon đang xem vòng. Ngay từ đầu ông ta còn tưởng hôm nay vớ bở ai ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác, lập tức nghiêm túc gật đầu: "Cô Park nói đúng là không sai, xin cảm ơn cô đã nhắc nhở!"

Nói xong liền phân phó nhân viên cửa hàng: "Lyn, cô đi nhìn chằm chằm cô ta cho tôi!"

"Hả? Tôi á!" Lyn đưa tay chỉ chính mình, có chút không tin được.

"Là cô đấy, thất thần cái gì, còn không mau đi! Nếu mất thứ gì thì sẽ tìm cô tính sổ!"

"Dạ, quản lí... "Lyn có ủy khuất mon men tới gần chỗ Sooyeon, thấy cô đang ở chuyên chú xem xét một chuỗi vòng tay điêu khắc hình hoa sen, tỏ ra mất kiên nhẫn nói: "Cô này, cô chọn lâu như thế, không biết đã chọn xong chưa?"

Mọi người đều đang cố gắng lấy lòng bà chủ tương lai mà cô lại bị đẩy đến chỗ này thế nên trong lòng có chút oán hận, chỉ mong sao cái cô sao chổi này mau chóng rời đi.

Sooyeon tập trung xem xét chuỗi vòng cũng không để ý tới biểu hiện của nhân viên, thuận miệng hỏi một câu: "Cái chuỗi vòng này có ngụ ý gì không?" Sooyeon nghĩ nếu có thì tốt, có thể lấy đó nịnh Lão nhân gia vui vẻ.

Vừa dứt lời thì đã truyền tới một tràng cười châm chọc của Park Chaeyoung: "Ha ha ha cái loại hàng rẻ tiền như vậy mà cũng đòi có ngụ ý, cười chết tôi rồi!"

Mấy cô gái bên cạnh cũng phụ họa: "Đây là điển hình của loại dân quê không có tiền còn muốn phùng má giả là người mập ha ha ha!"

Park Chaeyoung đắc ý ra mặt: "Hồi trước tôi không nói sai đi! Dân quê vẫn chỉ là dân quê thôi!"

"Đúng là mất mặt thiệt đó, chả dám nhận mình cùng công ty với cô ta luôn!"

"Không ngờ Nhị thiếu cũng có ngày trông nhầm người, buồn quá!"

"Buồn cười nhất là ấy thế mà có người còn đem cô ta ra so sánh với chị Kang cơ đấy! Ha ha ha... "

...

Chương 430: Người tình của chú bị chó cắn kìa!

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng quần áo cao cấp nằm đối diện Bảo Ngọc Hiên.

"Choi thiếu... Choi thiếu... chỗ quần áo này, ngài có lấy không?" Quản lí cửa hàng nhẹ giọng hỏi.

Người được hỏi là một người ông trông có vẻ hơi lưu manh, hiện đang đút tay vào túi quần ngếch mặt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng đối diện, nghe vậy khoát tay một cái nói: "Trừ mấy bộ tôi quăng ra thì gói lại tất cho tôi!"

"Dạ vâng! Choi thiếu tôi đi thanh toán cho ngài ngay đây, à mà trực tiếp đưa đồ tới chỗ ngài ạ?" Quản lí cười tươi như hoa đáp lời.

"Ừ, đưa đi đi!" Choi Siwon trả lời lấy lệ rồi lại dán mắt về phía Bảo Ngọc Hiên, vừa xem vừa lấy di động ra gọi điện.

"Alo." Một âm thanh lạnh băng truyền tới.

"Alo ~ Yuri, nghe nói chú đi Philadelphia công tác? Bỗng dưng chạy tới chỗ chim không thèm ị thế làm gì? Còn không bằng đi ra biển bắt cua với anh em một trận!"

"Bụp!!! " Yuri dứt khoát cúp máy.

"Phặc!" Choi Siwon làm bộ dáng không thể tin được ôm tim nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, dám dập điện thoại của ông à!

Choi Siwon oán hận gọi lại lần nữa, bên kia vừa bắt máy đã chửi ầm lên: "Fuck! Yuri! Tâm sự vài câu với anh đây thì chết à! Dám cúp điện thoại của tôi!"

"Muốn lần thứ hai?"

Choi Siwon nghiến răng, nhìn đám phụ nữ kia một cái rồi nói: "Má nó, anh đây có lòng tốt gọi điện báo cho chú, người phụ nữ của chú đang bị chó cắn! Thế mà chú dám cúp điện thoại của anh... đồ... đồ... không có lương tâm."

Bên kia im lặng một hồi rồi chỉ nói đúng một chữ: "Ai?"

Choi Siwon đắc ý hừ một tiếng: "Hừ, nghĩ giấu được anh đây sao? Lại còn không phải là cái cô ngôi sao mới nổi kia à, gọi là gì nhỉ... à, Jung Sooyeon! Tối hôm qua anh đây vô tình mở cái livestream đang hot nhất trên mạng ra, kết quả chú đoán anh nhìn thấy gì nào... má nó chứ, anh thấy cô ta ngồi ở phòng chú livestream! Chậc chậc... đúng là, anh nói chú này..."

Yuri lạnh lùng cắt ngang: "Nói rõ ràng."

Choi Siwon nghẹn.

"Ồ! Đúng thật là cô ta sao? Khẩn trương quá nói tận bốn chữ liền kìa người anh em hà hà hà..."

"Choi Siwon!" Yuri có chút mất kiên nhẫn, ngữ khí dần lộ ra sự uy hiếp.

Choi Siwon nghe giọng Yuri có chút không đúng, đoán cậu ta bên kia chắc đang có việc gì gấp nên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, bĩu môi nói: "Người tình chân chính và người tình chân giả của chú đang đại chiến ba trăm hiệp tại Bảo Ngọc Hiên nhà chú! Sao? Như thế đủ rõ ràng rồi chứ! Còn muốn tiếp nữa không?"

"Bụp!!!"

Choi Siwon thấp giọng chửi một câu, mẹ nó, qua cầu rút ván là đây.

Lúc này, quản lí cửa hàng quần áo niềm nở đi tới: "Choi thiếu, đồ của ngài đã xong rồi ạ!"

"Ừ." Choi Siwon gật đầu một cái nhưng cũng không có ý định đi, nhướng mày nói với quản lí: "Lấy cho tôi một cái ghế dựa tới đây!"

"Dạ? Ghế dựa?"

"Dạ cái gì mà dạ! Còn không mau đi! Thiếu gia đây muốn ngắm cảnh, ông có ý kiến à?"

"Không có không có! Tôi đi lấy ngay đây! Ngay đây!" Quản lý vừa đem ghế chuyển tới, vừa nhủ thầm những kẻ có tiền tuy ra tay rất hào phóng nhưng lại chẳng dễ hầu hạ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic