Chương 471-480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 471: Giằng co

Năm tên áo đen còn chưa tìm được chỗ ẩn thân, Sooyeon ở lầu hai đã bắn liên tục ba phát súng.

"Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Ngay lập tức ba người đàn ông áo đen đã tê liệt ngã trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Bên ngoài, không ít cư dân bản địa nhanh chóng đóng thật kỹ cửa sổ, loại chuyện như này phát sinh ở chỗ khác chắc chắn sẽ dẫn tới sự rối loạn, nhưng đây là St. Bernard thế nên chẳng có gì to tát cả.

Mà điểm nổi bật nhất của St. Bernard, đặc điểm khiến người ta nhớ nhất cũng sợ rằng chỉ có tội phạm.

...

Lúc này trong nhà chỉ còn dư lại hai tên mặc áo đen cầm súng, hơn nữa đều đã tự tìm được chỗ ẩn thân tốt. Dù sao cũng là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh cho dù chỉ còn một người cuối cùng cũng không rối loạn.

Sooyeon bắn xong cũng lựa chọn tạm tránh vào trong phòng.

"Phù... Vẫn chưa về!" Sooyeon hít sâu một hơi, cô đã thoát khỏi cái bóng tối của thế giới ngầm này lâu rồi, đột nhiên phải đối mặt lần nữa quả thật có chút không thích ứng.

Nhưng mà vẫn còn may, hành động vừa rồi đã thành công giải quyết được bốn người.

Mà nói trắng ra thì trong lòng Sooyeon cũng biết, nếu không nhờ cái mô hình nhân vật hoạt hình tinh xảo kia thì cô cũng khó mà phát hiện những sát thủ chuyên nghiệp này, nếu không hậu quá thật khó mà tưởng nổi.

Giờ chỉ còn dư lại hai tên sát thủ, đối với Sooyeon mà nói thì cũng không đến mức quá khó khăn.

Rất nhanh, Sooyeon tìm được cầu giao tổng của cả tầng lầu rồi kéo mạnh xuống.

Trong chớp mắt trong căn nhà là một mảnh tối om, tất cả rơi vào tĩnh lặng, không có nửa điểm tiếng động.

Hai tên áo đen dưới lầu cũng hết sức cẩn thận, không ra tay trước mà lẳng lặng đợi thời cơ.

Mấy ngày trước chúng nhận được nhiệm vụ ám sát lần này, cũng đã chuẩn bị tinh thần toàn quân bị diệt. Dẫu sao mục tiêu ám sát lần này có danh tiếng trong giới quá cao, nhưng chúng lại bị đồng tiền làm mê muội đầu óc, có thể nói là biết núi có hổ nhưng vẫn xông vào.

Bị người kia phát hiện giờ muốn trốn cũng khó, chỉ có thể liều mình xông lên tìm một con đường sống. Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng áo hai tên nhưng chúng vẫn không lộ ra chút nóng nảy cùng sợ hãi nào. Chúng là sát thủ chuyên nghiệp thế nên việc lấy đầu mình ra làm giao dịch không phải là chuyện hiếm.

Sooyeon ở lầu hai cũng không dám hành động tùy tiện, trước là do may mắn cô mới ra tay thuận lợi như vậy. Hai tên còn lại hẳn đã đề cao cảnh giác.

Chỉ chốc lát sau Sooyeon lại đem mấy mô hình nhân vật hoạt hình cầm lên, bật chốt ném mạnh xuống tầng dưới.

Không thể không nói chất lượng của mô hình kia thật là vô cùng tốt, dẫu cho ném từ tầng hai xuống cũng không bị hỏng.

"A ha ha ha... Tao cảm thấy chúng mày toàn là một lũ ẻo lả!!"

Chương 472: Em zai, muốn mấy phát không?

"Đúng là yếu ớt! Chạm cái đã ra!"

Theo tiếng cười nhạo báng vang lên, hai tên sát thủ cũng ngẩn ra nhưng vẫn nhịn xuống không xông lên ra tay trước.

"Đồ ngu xuẩn, nơi này cả thần cũng không dám bước chân vào, các người tự tìm đường chết!!"

"Chỉ cần gia đây bắn là khiến ngươi sướng đến độ không thở được..."

"Kỳ quái, thật muốn bắn cái gì đó."

"Ta có hai cây súng, một cái kêu là Bắn, một cái kêu Aaaa...!"

"Có cái gì đó, đang chảy xuống?"

Lời thoại của đám mô hình kia vang lên không ngừng, Sooyeon đứng ở lầu hai mà khóe miệng co giật. Tuy những lời thoại này của nhân vật trong game nhưng sao... sao luôn có cảm giác hơi lạ, ừ... là lạ...

Mô hình không ngừng lảm nhảm cho đến mấy phút sau, một trong hai sát thủ rốt cuộc chịu không nổi cái thứ đồ chơi kia kêu la om sòm khiến gã ta không thể tập trung nghĩ cách đối phó được.

Gã cho tên còn lại một động tác tay, nhưng chỗ này tối như mực thì có thể nhìn thấy cái gì. Chỉ với cái ánh đèn le lói từ mô hình kia hoàn toàn không đủ cho mắt thường nhìn thấy bất cứ người hay vậy gì.

"Đoàng!"

Âm thanh nặng nề của súng lại vang lên một lần nữa, đi kèm là tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết, hắn còn chưa kịp nổ súng thì một viên đạn từ lầu hai lao tới cực kì chuẩn xác găm vào tay phải của gã.

"Tiếng kêu thật kì quái!" Mô hình nhân vật vẫn còn đang lảm nhảm.

Sooyeon đứng trên lầu hai, trên mắt là một thiết bị nhìn ban đêm. Đúng là nhà của ai đó, trừ vũ khí hạng nặng ra thì cái gì cần cũng có.

Tên kia ngã bịch xuống sàn, kêu thảm thiết, Sooyeon cho hắn thêm một phát nữa, cắt đứt những âm thanh kêu gào.

"Còn có cậu nữa... em zai, có muốn đến mấy phát không?" Hướng chỉ tay của mô hình vừa hay hướng tên sát thủ cuối cùng đang ẩn nấp. Thật giống như nó không phải đang nói lời thoại mà là đang chửi xéo gã vậy.

"Ha, đại đao của ta đã đói khát khó nhịn từ lâu rồi..."

Trong mắt tên sát thủ cuối cùng lóe lên vẻ hung ác, giơ súng lên bắn loạn về hướng lầu hai. Nhưng không có thiết bị nhìn trong đêm thì công kích này cơ hồ chả có tí uy hiếp nào.

"Bắn không tệ, nhưng muốn bắn trúng cô ấy thì mày còn cần luyện tập nhiều!" Mô hình lại rất trùng hợp phát ra lời thoại giễu cợt.

"Mày khiến tao nhớ đến con bò cái giỏi nhất ở quê tao đấy, tao thật muốn giới thiệu con bò kia cho mày!"

...

"Đáng ghét, mấy người đang đùa giỡn người ta sao ~"

Trên mặt tên sát thủ lộ rõ vẻ tức giận. Sự sợ hãi cùng tức giận kết hợp lại khiến hắn ta mất đi lí trí rồi lại tiếp tục bắn mấy phát lên lầu hai.

Mà lần này Sooyeon đã chuẩn bị tốt, đúng lúc tên sát thủ hướng đến phương hướng mà cô dự trù thì nhanh tay lẹ mắt bóp cò nổ súng.

"Đẹp trai như anh đây nếu mà ở game khác thì chắc chắn là nhân vật chính đó nha!"

Đi đôi với lời thoại cuối cùng là hình ảnh tên sát thủ nện cả thân mình xuống trên mặt đất, chết không kịp ngáp.

Chương 473: Anh đây là Gà Quay đẹp zai

Xử lí xong, Sooyeon cũng không mở đèn lên, cô không biết những tên sát thủ này có viện binh hay không, cẩn thận bước từ lầu hai xuống.

Đi tới xác mấy tên sát thủ kia, Sooyeon lục lọi một chút xem có đồ vật gì liên quan đến thân phận bọn họ hay không.

"Cấp B..." Sooyeon hơi sững sờ, hóa ra mấy người này là sát thủ cấp B của Pandora.

Muốn hiểu rõ cái gọi là Pandora thì phải ngược dòng thời gian về cuối thế kỉ trước, đây là bảng danh sách sát thủ có độ đáng tin và lực ảnh hưởng nhất thế giới. Nhất là lúc đại chiến thế giới thứ 2 bùng nổ, sự tồn tại của Pandora càng được đẩy lên cao đến tột cùng, một số nước nhỏ không có khả năng bảo vệ mình đã phải bỏ tiền tìm đến Pandora xin sự bảo hộ.

Nếu đã tồn tại tức là có tội,

Đã có tội thì phải diệt vong.

Nếu tội lỗi và dục vọng đã chiếm hữu cái thế giới mục nát này,

Hãy để sức mạnh của Pandora hủy diệt cả thế giới.

Những lời này từng được coi là "Kinh Thánh" của Pandora.

"Ha ha ha, thuê hẳn sát thủ cấp B đến giết người kia..." Sooyeon lắc đầu ngao ngán đúng là đi nộp mạng mà.

Pandora cũng không phải một tổ chức sát thủ hoặc một thế lực hẳn hoi. Nó chỉ là một bảng xếp hạng, những sát thủ trên toàn thế giới dường như đều có tên trên Pandora, ai muốn thuê sát thủ hàng đầu thì chỉ cần tìm đến Pandora.

Những sát thủ cấp B này cũng chỉ thuộc về một chi nhánh của Pandora thôi, không có tư cách bò lên bảng xếp hạng Pandora chân chính.

Cho nên Sooyeon mới nghi ngờ xem rốt cuộc là ai mà chỉ thuê sát thủ cấp B phổ thông đến giết người đó.

"Đẹp trai như anh đây nếu mà ở game khác thì chắc chắn là nhân vật chính đó nha!"

Đột nhiên mô hình bị Sooyeon ném lúc trước lại đứng thẳng giương lên ngón tay cái, lộ một cái răng nanh trắng tinh ha ha ha cười lớn.

Sooyeon nở nụ cười, đem cái mô hình này nhặt lên: "Mày đúng là linh vật của tao mà, lần này phải cám ơn mày rồi!"

"Hãy gọi anh đây là Gà Quay đẹp zai"

Sooyeon: "Ừ... nhìn không ra."

"Lúc cần thiết mới cần lộ ra chân nhân đó nha!"

Sooyeon: "Mày mù à, chẳng phải vừa mới lộ đó thôi!"

"Em zai, chúng ta làm nhanh lên, anh còn phải đi đào kho báu đó!"

Sooyeon: "..."

Cuối cùng Sooyeon phải đè tay tắt công tắc thì cái mô hình lắm mồm này mới ngưng không lải nhải nữa.

Cất cái mô hình vào người, chưa đợi Sooyeon làm gì thêm thì ngoài cửa đã truyền tới từng đợt tiếng bước chân không có quy luật.

Ngay lập tức Sooyeon phóng qua cạnh cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.

Chỉ thấy mấy tên đàn ông ngoại quốc đang quanh quẩn bên ngoài, ánh mắt luôn hướng về phía căn nhà tựa như đang đợi cái gì.

Những người này cũng chẳng phải sát thủ của Pandora, chỉ cần nghe tiếng bước chân không quy luật kia là biết.

Bỗng nhiên từ thi thể của tên cầm đầu vang lên tiếng di động.

Sooyeon nhanh chóng tiến lên lấy di động ra.

Đây là một tin nhắn được gửi từ Jeffrey có nội dung: "Thành công không?"

Sooyeon trầm tư trong chốc lát rồi trả lời lại: "Đã giải quyết, nhưng suýt nữa thì mất luôn cả mạng!"

Một lát sau chuông di động lại vang lên lần nữa: "Ha ha, thật là khổ cực cho mấy người! Chuyện thù lao tôi sẽ cộng thêm một ít cho, còn bây giờ tôi sẽ để người của tôi rút trước, bọn họ có chuyện phải làm!"

Chương 474: Cái hài hước của tao mày đéo hiểu đâu

Sooyeon đóng di động lại, có vẻ những người ngoài cửa là những thủ hạ mà Jeffrey đã nói.

Nhìn những người đó rời đi, Sooyeon trầm tư một lúc lâu rồi cũng lựa chọn bám theo.

Nếu phải đợi con người chẳng biết lúc nào mới về kia thì chẳng bằng bám theo bọn kia cho rồi. Nhìn xem cái người tên Jeffrey rốt cuộc là ai mà dám thuê sát thủ cấp B đi ám sát người kia!

Rất nhanh Sooyeon sửa sang lại một chút, cầm theo linh vật rồi lặng lẽ bám theo mấy tên ngoại quốc kia.

Ước chừng nửa tiếng sau cô đã tới một biệt thự ở nơi hoang vắng.

Xung quanh căn biệt thư còn có mấy người đàn ông đang canh giữ.

"Jeffrey kia chẳng lẽ là chủ nhân căn biệt thự này?" Sooyeon tự lẩm bẩm, nếu đây quả thật là đại bản doanh của bọn họ thì cô không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc Sooyeon chuẩn bị rời đi thì một người đàn ông trung nên tầm 50 tuổi bị mấy tên to cao lôi từ trong biệt thự ra, sau đó bị đẩy ngã xuống đất một cách thô lỗ.

"Chúng mày... chúng mày là lũ vô liêm sỉ, đây là nhà của tao! Chúng mày không thể đuổi tao được! Tuyệt đối không thể!" Người đàn ông trung niên kia giận dữ rống lên, trong mắt tựa hồ đang bốc lên một ngọn lửa.

"Hừ, ông nghĩ hiện giờ ông là ai, còn mong nghĩ tới mặt trời ngày mai sao! Đồ ngu này!"

"Ha ha ha, Loew, mấy ngày này trời chỉ mưa phùn, lấy méo đâu ra ánh mặt trời chứ!"

"Đồ ngu, tao đang tỏ ra hài hước! Cái hài hước của tao mày đéo hiểu đâu!"

...

"Chúng mà cút khỏi nhà tao, ngay lập tức!" Người đàn ông trung niên vùng vẫy đứng dậy, chỉ thẳng vào những người đó tức giận quát.

"Cái lão già chết tiệt này, cút con mẹ mày ý!" Một tên cho người đàn ông một cái tát vào má phải.

Chát một tiếng, người đàn ông ngã trên mặt đất.

"Đạp chết thằng già này đi!" Mấy tên thanh niên thay nhau đạp mạnh vào thân thể người đàn ông, vừa đạp vừa nói những lời nhục mạ.

Mà thừa dịp này Sooyeon lặng lẽ lẻn vào trong biệt thự, nhưng cuối cùng lại phát hiện đây cũng chỉ là một căn biệt thự thông thường chứ không phải là đại bản doanh của Jeffrey kia, trong biệt thự cũng chẳng thấy bóng dáng Jeffrey đâu.

Tìm kiếm xong, Sooyeon trực tiếp rời đi từ cửa chính biệt thự.

"Thằng già kia, hôm nay sẽ cho mày chết, mày nghĩ là hôm nay mày có thể giữ được mạng chó này sao! Ha ha ha! Lão đại đã bảo xử lí cái mạng chó này của mày!"

"Loew, chó ở đâu? Để tôi tới!"

"Khốn khiếp, mày xem phim nhiều quá rồi nên cố ý nhảy vào họng tao đấy hả!" Tên thanh nên tên Loew cười mắng.

"Ha ha ha!"

...

Lúc này ánh mắt của chúng lơ đễnh liếc về hướng biệt thự thì thấy một cô gái lững thững đi từ trong biệt thự đi ra.

Thấy vậy, đám người Loew có chút ngẩn ra, cô gái này là ai, sao lại đi từ biệt thự ra?

"Này cô em! Không tệ nha, tôi nói là cô đấy, đừng nhìn láo liên thế làm gì, nhìn anh đây này!" Loew không đấm đá người đàn ông kia nữa mà chặn lại bước đi của Sooyeon.

Vẻ mặt Sooyeon không biểu cảm, đứng yên tại chỗ.

"Em là ai thế, sao lại đi từ trong biệt thư ra vậy?" Loew quan sát Sooyeon từ trên xuống dưới rồi cười cợt một cách khiếm nhã.

"Đây là nhà mày sao?" Sooyeon không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Cô em nói cái gì?!" Nghe Sooyeon hỏi, sắc mặt Loew chợt biến đổi. Cho tới bây giờ cũng chưa có người nào dám nói với gã ta bằng giọng điệu như vậy!

"Cô em, anh đây là Loew, là em trai ruột của Jeffrey - người mới nhận chức Lão Đại bang Solomon, em không biết thân phận của anh đây sao! Không biết thì anh đây có thể từ từ nói cho em biết, còn nữa, ngày hôm nay anh đây cũng muốn làm em!" Loew hung ác nói.

Chương 475: Đội trưởng thô bỉ

Nghe thằng thanh niên kia nói, Sooyeon hơi sững sờ, đây là em trai ruột của Jeffrey kia sao...

Loew có chút không vui vì thái độ của Sooyeon nhưng vừa dứt lời đã thấy cánh tay của cô gái trước mặt chợt lóe lên, chùi chỏ hung hăng đập vào mặt hắn ta.

"Mày nói cái gì? Vừa nãy nghe không rõ." Sooyeon hời hợt hỏi một câu

"Mày... con đĩ thối này, mày dám đánh tao!" Loew ôm khuôn mặt sưng vù ngồi bệt dưới đất, hung tợn nhìn Sooyeon rồi gào to với đám người sau lưng: "Đánh nó cho tao, đánh chết nó, tối nay nhất định tao phải làm chết nó!"

Thấy Loew gào rú, đám người kia rốt cuộc cũng tỉnh lại, vừa rồi một chiêu cùi chỏ sang ngang xinh đẹp của Sooyeon khiến bọn họ cũng ngẩn ra.

"Loew, rốt cuộc là anh muốn đánh chết cô ta, hay là làm chết cô ta? Chẳng lẽ đánh chết rồi vẫn có thể làm à?" Một tên đầu trọc trong đám đó tò mò hỏi.

"Buddy, chuyện của tao liên quan bà gì đến mày! Còn không lên cho tao!" Loew tức giận mắng.

Theo tiếng nói của Loew, đám người tên trọc nhanh chóng lao về phía Sooyeon.

"Chờ một chút." Sooyeon vặn vặn đầu.

"Cô em, cô em muốn xin tha sao!" Tên Buddy đầu trọc quát lạnh.

Sooyeon sải bước chân đi sang một bên lấy mấy cây gậy sắt, rồi đem mấy cây sắt đó nhét vào tay đám người kia.

Hành động của Sooyeon khiến đám người kia trố mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu.

"Ok, bây giờ chúng mày tới đi." Sooyeon vỗ tay một cái, hài lòng gật đầu.

Quá yếu thì chơi hổng có vui nha, như này thì đỡ hơn một chút!

"Con mẹ nó, xem ra mày chán sống thật rồi!"

"Con đĩ này dám xem thường chúng tao, muốn chết rồi!"

Hành động của Sooyeon trong mắt đám người này hiển nhiên bị hiểu thành đang khiêu khích cùng khinh thường bọn họ, dẫu sao cũng là đàn em ưu tú của bang Solomon làm sao có thể chịu được nhục nhã này!

Tất nhiên, cái gọi là đàn em ưu tú cũng chỉ do bọn họ tự phong.

Lấy tên đầu trọc làm đầu, mấy người kia tay cầm gậy sắt lao nhanh về phía Sooyeon, không chút chần chừ vung tay bổ xuống.

"Chúng mày đánh nhẹ một chút, buổi tối tao còn phải làm nó! Đừng đánh nó tàn phế, ảnh hưởng tới cuộc vui của tao! Còn nữa, đừng đánh vào mặt nó!" Loew đứng phía sau vừa canh chừng người đàn ông trung niên kia vừa mở miệng quát bảo.

Nhưng mà mấy nhịp, tên đầu trọc đã bị Sooyeon dùng một cước đạp bay, ngã đập mặt xuống vị trí bên cạnh Loew, trong miệng rên rỉ kêu đau không ngừng.

Giống như là có phản ứng dây chuyên, một tên, hai ba bốn tên từng người kia không trụ được bao lâu đã bị Sooyeon đánh bẹp đất hết.

"Mẹ... mẹ kiếp, con ả này là ai, quá... quá lợi hại!" Tên đầu trọc kinh hoàng.

"Đánh nó! Buddy, lấy súng bắn chết nó!" Lúc này Loew mới phát hiện không ổn, nên bảo Buddy móc súng ra.

Trong cái đội nhỏ này chỉ có đúng một khẩu súng, mà khẩu súng duy nhất này lại do đội trường Buddy giữ. Tuy Loew là em ruột của Jeffrey nhưng ở phương diện này cũng chẳng có đặc quyền gì.

Nghe vậy Buddy lập tức móc một khẩu súng bên hông ra nhắm vào Sooyeon.

Bị họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào nhưng Sooyeon vẫn không đổi sắc mặt, tay phải của cô đã nhanh chóng đặt lên khẩu súng trong túi, cô có tự tin trước khi tên đầu trọc kia nổ súng thì cô đã hạ gục gã.

"Nổ súng mau, bắn chết ả ta, cái đồ ngu này!" Thấy tên đầu trọc chậm chạp không bắn, Loew nổi giận mắng.

Lúc này, vẻ mặt tên đầu trọc lúng túng cười trừ: "Lần này thì xong rồi... Mỗi lần ra cửa em đều sợ nhỡ đâu lúc đánh nhau bị người ta cướp súng thì chết... cho nên từ trước đến nay em đều không hề lắp đạn..."

Súng không có đạn!!!

Loew nghe vậy thì gào mồm đem 18 đời tổ tông của Buddy ra mà mắng một lần.

"Loew, dù sao em cũng là đội trưởng của tiểu đội chúng ta mà, thân là đội trưởng em cũng cần ít tôn nghiêm, anh cứ mắng em sẽ không tốt lắm đâu!" Buddy nhìn chằm chằm Loew.

"Cút con mẹ cái tôn nghiêm của mày đi!" Loew đá Buddy một cước.

Mà lúc Buddy lùi về sau đột nhiên làm một thủ thế, Loew còn chưa kịp phản ứng lại thì một quyền của Buddy đã đập thẳng vào cằm gã: "Loew! Tao nhịn mày lâu rồi nhé, con giun xéo mãi cũng quằn, mày nghĩ bố là ai!"

Thấy Buddy trở mặt, người đàn ông trung niên quỳ một bên nãy giờ cũng nhanh chóng đứng lên chạy theo Buddy ăn hôi dạy dỗ Loew.

Những người khác muốn cứu Loew nhưng bị Sooyeon dùng một chưởng cho bẹp đất tiếp.

"Ha! Loew, mau xem liên hoàn đấm của tao!" Buddy gật gù đắc ý, sau những cú đấm như mưa đánh vào mặt, chỉ chốc lát khuôn mặt Loew đã sưng vù.

"Knock out!" Buddy hét lớn, cú đấm cuối cùng khiến Loew bất tỉnh nhân sự. Hắn ta làm như thể bản thân là quyền vương mà giơ cao hai cánh tay gật gù đắc ý, hò hét không ngừng: "Oh yeah oh yeah."

Thừa dịp Buddy đắc ý, Sooyeon đã lén trộm súng lục của hắn đi.

Buddy nhìn Sooyeon, đắc ý trên mặt đột nhiên xìu đi.

"Đúng là không có đạn thật..." Sooyeon cười đến run cả người, tên đầu trọc này đúng là một tên dở hơi.

"Nữ hiệp!!! Tôi tên là Zeus, cám ơn cô đã cứu tôi!" Người đàn ông trung niên kia kích động nói: "Tôi là Lão Đại của Solomon, bị trợ lý Jefrey soán ngôi, nếu không nhờ cô thì sợ rằng tôi không sống đến ngày mai!"

"Ha, Lão Đại phế vật nhất trong lịch sử, qua 12h đêm lâu rồi, dẫu không có cô ta thì ông cũng sống đến hôm nay thôi." Buddy nghiêm túc nói.

Sooyeon nghe người đàn ông kia nói lại có chút câm nín, không ngờ trong lúc vô tình lại cứu được Lão Đại của bang phái nào đó...

Đại khái chắc cũng vì Lão Đại quá mức củi mục mà từ trước đến nay cô chưa hề nghe đến tên bao giờ. Sooyeon vẫn tưởng Solomon cũng chỉ là cái bang nho nhỏ, rất lâu sau mới biết thế lực đáng sợ phía sau Solomon, mà người đàn ông trung niên này là Lão Đại yếu nhất trong mấy đời Lão Đại bang Solomon.

Lúc này Sooyeon chỉ lo lắng cho an nguy của người kia, vì vậy lên tiếng giục Buddy: "Mấy người mau giúp tôi tìm Jeffrey!"

"Jeffrey lòng dạ ác độc, cô tìm hắn khác nào tự tìm cái chết!" Buddy lắc đầu.

Nhận được ánh mắt uy hiếp của Sooyeon, Buddy lập tức toét miệng cười nói: "Em thấy chị nói rất chuẩn, để em đưa chị đi!"

Zeus suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Tôi biết một đường tắt, có thể vào thẳng ổ của Jeffrey! Đi theo tôi!"

...

Nửa giờ sau, bên ngoài một Villa rộng lớn. Theo như lời hai người bọn họ nói thì Jeffrey hiện đang ở đây.

Jeffrey thuê một đám sát thủ đi ám sát người nọ, cũng không biết lúc này người nọ đang ở đâu, có gặp nguy hiểm gì hay không...

Villa rất lớn, bên trong có ước chừng có 13,14 tên cao to, bọn chúng đều võ trang đầy đủ tuần tra khắp nơi.

Lúc Sooyeon đang trầm tư suy nghĩ đối sách thì trên trời đột nhiên truyền tới một tràng tiếng động lạ.

Một chiếc trực thăng xuất hiện ngay phía trên Villa.

Tình huống này lập tức đánh động mấy tay cao to cầm súng trong Villa.

Từ xa nhìn lại, trên dây trừng nối thẳng từ trực thăng xuống có một người, mà vóc dáng người này lại là một mỹ nữ vô cùng nóng bỏng mặc bộ đồ đen bó sát, tóc xoăn quyến rũ, đường cong trước ngực phập phồng được miêu tả rất sinh động, cô đứng vịn dây thừng, lưu loát nhảy từ trực thăng xuống.

Thấy cô gái kia, Sooyeon nhất thời sửng sốt. Không ngờ cái người mà cô đợi cả đêm lại xuất hiện như thế này.

Chương 477: Mặc đồ Con gái dễ thương quá

Sooyeon đang muốn chạy về phía cô gái kia, nhưng đột nhiên lại thấy mấy tên đàn ông cầm súng cũng lục tục nhảy từ trên chiếc trực thăng đó xuống.

Sooyeon thấy cuống cuồng đổi hướng, hét với Buddy và Lão Đại Củi Mục bên cạnh: "Chạy mau!"

Khi Sooyeon đem hai người kia chạy tới chỗ an toàn, thì gần như lập tức bên tai truyền đến tiếng xả súng điên cuồng cùng tiếng gào thét...

Sooyeon tránh trong bóng tối lau mồ hồi, nếu mà cô phản ứng chậm một giây thôi thì tí nữa mất mạng trong tay người của mình!

Ước chừng mười phút sau, phía bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Jeffrey với mấy sát thủ kia không cần nói cũng biết là toàn quân diệt tuyệt!

Buddy với Lão Đại Củi Mục bên cạnh cũng đã sợ đến choáng váng, nếu không nhờ cô gái này nhắc nhở thì bọn họ lúc này đã thành cái sàng rồi.

Tiếng súng bên ngoài kết thúc rất nhanh, Sooyeon không kìm nổi tâm tình kích động lập tức nhảy ra chạy như bay về phía cô gái kia.

Chưa kịp cho đối phương một cái ôm nồng thắm thì một quyền ác liệt nhắm thẳng mặt cô mà tới.

Sooyeon đành ngửa người ra sau một cái tránh được quyền kia.

Vừa mới tránh được một chiêu, thì những công kích càng mãnh liệt hơn, kéo đến như cuồng phong bạo vũ, không cho cô chút cơ hội thở dốc nào.

Trong nháy mắt mà song phương đã giao thủ hơn hai mươi chiêu. Từ đầu tới đuôi Sooyeon chỉ có thể đỡ đòn cùng né tránh mà không có bất cứ một cơ hội phản kích nào.

Lúc này đối phương như kêu lên một tiếng ngạc nhiên, ngay sau đó chiêu thức tấn công lại càng đáng sợ hơn. Vừa rồi chỉ thăm dò chút thôi, nhưng hiện tại mỗi chiêu đều có thể giết chết người, toàn bộ đều là đại sát chiêu.

Sooyeon khổ không sao tả hết, càng đánh càng thảm, nhiều lần muốn lên tiếng nhưng hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, chỉ cần phân tâm một tí là hậu quả có thể chính là cái mạng nhỏ này...

Cuối cùng qua trăm chiêu, thể lực Sooyeon cũng đã cạn kiệt, bả vai bị trúng một quền đau rát.

Chỉ một chốc lát phân tâm, bàn tay đối phương đã đặt lên cổ họng của cô, một giây sau định bẻ gãy cần cổ...

Trong lúc giữa lằn răn sinh tử, Sooyeon hô to một tiếng: "Tam sư tỷ!!!"

Năm ngón tay của đối phương đã ra đến ba phần lực, nghe được thanh âm của Sooyeon thì gắng gượng thu lực lại.

Cô gái đối diện tỏ vẻ hồ nghi cùng cảnh giác: "Mày là ai?"

"Đệ đệ đệ! Đệ là Nghiên !!!"

"Nghiên?" Bàn tay đang bóp cổ Sooyeon đột nhiên thu lại.

Sooyeon thở phào, khom người ho khan một trận: "Tam sư tỷ, tỷ quá ác đi! Lâu lắm không gặp mà vừa thấy mặt đã muốn lấy cái mạng nhỏ này của đệ rồi!"

Cô gái kia nghi ngờ nhìn chòng chọc Sooyeon thật lâu. Cuối cùng trên khuôn mặt lạnh như băng biểu tình chết lặng lập tức trở thành kích động, vui mừng như điên, bổ nhào qua, đem đầu Sooyeon đè ở ngực mình xoa nắn một trận: "Ôi trời! Nghiên! Tự dưng đệ mặc đồ con gái làm tỷ không nhận ra! Ahh~Nghiên nhà ta mặc đồ con gái đáng yêu quá, thật đáng yêu thật đáng yêu, để tỷ ôm một cái!"

"Khụ khụ khụ... Tỷ, đệ bị ngực tỷ đè đến không thở nổi! Mặc dù đây là mơ ước của rất nhiều người đàn ông... nhưng mà đệ chưa muốn chết..."

"Thằng nhóc thối, ghét chết đi được!" Người đẹp hờn dỗi buông Sooyeon ra, lại nói: "Không đúng, phải là con nhóc chết tiệt! Mới nãy còn nghĩ tên nào gan to dám đánh lén sau lưng bà đây! Không ngờ lại là đệ!"

Chương 478: Tiểu bạch thỏ là ai?

"Tam sư tỷ, dẫu cho tỷ không nhận ra đệ nhưng mà chẳng lẽ tỷ cũng không quen bộ võ thuật đệ vừa dùng sao?" Sooyeon câm nín.

"Quen nha, nhưng sao tỷ nghĩ được là đồng môn chứ, đồng môn của tỷ không có ai có thân thủ nát bấy như thế!" Mỹ nhân tỏ vẻ đương nhiên.

"..." Sooyeon thật muốn phun một ngụm máu: "Sư tỷ, tỷ có thể dùng từ nhẹ nhàng hơn chút được không?"

"Con nhóc chết tiệt này, tỷ còn chưa mắng đệ đâu. Trước kia thân thủ có kém nhưng ít ra còn có thể đánh với tỷ vài chiêu. Bây giờ ngay cả một chiêu cũng không đỡ được. Người gì mà mềm nhũn vô lực, bước chân thì phù phiếm, nhìn kiểu này chắc chắn một năm rồi chưa từng luyện tập! Nếu bị sư phụ biết còn không chặt chân đệ ra là may đấy!" Seo Juhyun mắng chửi một trận.

Sooyeon sờ mũi một cái: "Người ta bận chết đi được, lấy đâu ra thời gian..."

Lúc này trong đám người của Seo Juhyun có một người thân hình to cao, mặt mũi đẹp trai đi tới, hứng thú nhìn Sooyeon chằm chằm: "Ha, Juhyun, tiểu bạch thỏ này là ai vậy?"

Seo Juhyun lập tức đạp tới: "Cút ngay! Ông mới là tiểu bạch thỏ! Đây là tiểu sư muội của tôi! Dám đánh chủ ý gì thì coi chừng tôi cắt cái chân thứ ba của ông đi đó!"

Người đàn ông bưng đũng quần chạy mất hút.

Seo Juhyun lại lừ mắt cảnh cáo người kia một cái, sau đó lập tức lao vào cọ cọ Sooyeon: "Sao nào? Làm diễn viên vui không?"

"Vui lắm đó, Tam sư tỷ có thích thì lần sau có thể tới đóng vai quần chúng nha!" Sooyeon cười khẽ.

Seo Juhyun xoa xoa tóc cô: "Đệ ý, làm cái gì cũng chẳng hứng thú được bao lâu, lúc chơi cái này lúc quậy cái kia chả ổn định cái nào. Lúc đầu đệ nói đi làm diễn viên tỷ còn nghĩ đệ muốn chơi trò mới lạ, qua mấy ngày là về, ai ngờ lần này lại đi tận hơn một năm..."

"Đệ đây chẳng phải sợ gặp mặt tỷ rồi không đi được nữa sao!" Sooyeon cười nịnh.

Seo Juhyun liếc cô một cái sau đó nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, tỷ còn chưa hỏi đệ đấy, sao tự dưng xuất hiện ở đây?"

Sooyeon thở dài: "Nói ra thì rất dài dòng, đệ vốn định ở nhà chờ tỷ nhưng ai mà biết lại đụng phải sát thủ đến ám sát chị chứ. Đệ lo tỷ gặp nguy hiểm nên giải quyết mấy tên sát thủ kia xong thì cùng một đám lâu la tìm đến đây, vất vả lắm mới tìm được vậy mà suýt nữa thì mất cái mạng nhỏ..."

Seo Juhyun lập tức cho cô một cái ôm yêu thương, vừa ôm vừa sờ đầu nói: "Đột nhiên tìm tỷ là có việc gì gấp sao?"

Sooyeon liền kéo Seo Juhyun ra một xó xỉnh vắng vẻ: "Tam sư tỷ, đệ tìm tỷ quả thật là có chút chuyện nhỏ, muốn cầu tỷ giúp đệ!"

"Giúp cái gì? Sư tỷ nhất định giúp đệ!"

"Sư tỷ có thể giúp đệ điều tra một người sao?"

"Điều tra? Cái này thì đơn giản, bất kể là ai cũng sẽ đem tổ tông 18 đời nhà nó ra phơi trước mặt đệ."

"Satan."

"Đệ nói ai?!"

"Đệ nói, đệ muốn nhờ tỷ điều tra Satan dùm đệ!"

Mời vừa nãy còn thề non hẹn biển, bây giờ Seo Juhyun không chút do dự đổi lời: "Tỷ từ chối!"

Sooyeon kéo tay cô mà lắc: "Tam sư tỷ, xin tỷ đó! Chỉ có tỷ mới có thể giúp đệ thôi!"

Sắc mặt Seo Juhyun đen thùi: "Tự nhiên đi điều tra tên đó làm gì?"

"Đệ có việc mà!" Sooyeon tiếp tục nũng nịu.

Seo Juhyun đỡ trán: "Không phải sư tỷ không muốn giúp đệ, mà là tỷ không thể điều tra được người này. Nếu đệ muốn biết gì... còn không bằng tự đi hỏi hắn ta đi?"

Chương 479: Biết tỷ hiểu đệ nhất

"Nếu đệ có thể hỏi hắn thì còn tìm chị giúp làm gì?"

"Vậy đệ đi hỏi Đại sư huynh?" Seo Juhyun bắt đầu đẩy nồi.

"Sao mà Đại sư huynh nói cho đệ được! Tam sư tỷ, van cầu tỷ đó! Giúp đệ một tay đi! Đệ biết tỷ hiểu đệ nhất mà!"

Seo Juhyun tỏ vẻ không chịu nổi: "Đệch, đệ học cái chiêu này ở đâu hả? Mặc đồ con gái thôi mà ngay cả tính cũng đổi luôn rồi hả? Khó trách trước kia bảo đệ mặc đồ nữ cho xem một chút thì sống chết không chịu! Nếu bị cái đám sói đói trong tổ chức nhìn thấy thì khác nào dâng mỡ miệng mèo chứ!"

"Đâu có đâu, Tam sư tỷ, đệ chỉ làm thế này với tỷ thôi!"

Seo Juhyun bó tay: "Được rồi được rồi, thua đệ rồi, tỷ có thể điều tra giúp nhưng đệ cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, đệ cũng biết người kia có bối cảnh sâu cỡ nào rồi đấy. Cơ mà muốn điều tra thì đệ cũng phải cho tỷ một phương hướng chứ?"

Sooyeon suy nghĩ một chút, dùng ngón tay viết chữ lên lòng bàn tay Seo Juhyun.

Seo Juhyun cau mày: "Kwon Yuri... Là bá chủ nền thương nghiệp Hàn Quốc?"

Sooyeon gật đầu: "Đúng, đệ muốn biết Satan có quan hệ gì với người này không."

"Sao hai người này lại có qua lại được? Còn nữa, đệ với Kwon Yuri này có quan hệ gì?" Seo Juhyun khó hiểu.

Sooyeon nhìn trái nhìn phải sau đó nói: "Không có quan hệ gì, đệ bây giờ đang làm việc cho một chi nhánh của tập đoàn Lục thị, anh ta là ông chủ của đệ!"

"Chỉ như thế?" Seo Juhyun híp mắt, tỏ vẻ không tin.

Lúc này cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi: "Juhyun! Đi thôi! Mau nói lời tạm biệt với tiểu bạch thỏ của cô đi! Chúng ta còn có nhiệm vụ!"

Vẻ mặt Seo Juhyun đầy tiếc nuối: "Xin lỗi bé yêu nha, tỷ phải đi đây!"

Sooyeon cũng luyến tiếc không thôi: "Tỷ nhớ cẩn thận nha!"

"À à đúng rồi, còn có một chuyện vô cùng quan trọng, chờ một chút!!!" Seo Juhyun vừa bước chân vào trực thăng thì lại thò đầu ra. Cô lấy điện thoại ra tách tách chụp Sooyeon một cái: "Ha ha ha ha ha ha ha... Tiểu sư đệ mặc đồ nữ, nhất định phải cho mấy sư huynh xem!"

Sooyeon câm nín: "..."

Chỉ là mặc đồ nữ thôi mà... cần phải thế sao?

Đám người Seo Juhyun rời đi, đội trưởng Buddy cùng Lão Đại Củi Mục mới nơm nớm lo sợ chui ra.

"Ngài.. ngài quen cô gái kia?" Buddy kinh hoàng.

Zeus cũng ngạc nhiên không thôi: "Ngài gọi cô ta là Tam sư tỷ! Nếu tôi nhìn không nhầm thì cô gái kia là sát thủ trên bảng Pandora..."

Mục đích đã hoàn thành, Sooyeon cũng không muốn ở lại đây nữa, tối nay cô đã bị dày vò đủ lắm rồi, mặc kệ hai người kia trực tiếp quay lưng rời đi.

Zeus vội vàng đuổi theo la lớn: "Lão Đại!! Ngài định đi đâu?"

Sooyeon lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống: "Ông kêu ai là Lão Đại hả?"

"Đương nhiên là ngài!"

"Hả?"

Zeus quỳ một chân xuống, trịnh trọng nói: "Ngài đã cứu tôi, còn giết Jeffrey, tôn chỉ của Solomon là kẻ mạnh làm vua, chỉ có ngài mới có tư cách làm Lão Đại của Solomon!"

A ha ha, người mạnh làm vua? Ông sao???

Sooyeon ngáp một cái: "Xin lỗi, tôi từ chối."

Nói xong cũng không để ý Zeus ở phía sau thuyết phục cô như thế nào, quơ quơ tay rời đi...

Trở lại khách sạn.

Sooyeon tắm rồi nằm bẹp trên giường, rõ ràng cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là tiếng súng nổ và mùi máu tanh, thậm chí là cảm giác sợ hãi rằng mình vẫn còn chìm xong cuộc sống đó...

Sooyeon vò vò đầu, xoay người bật dậy. Cô liếc nhìn thời gian trên di động, lúc này ở Hàn Quốc chắc là ban ngày.

Vì vậy Sooyeon mở wechat, chọn tên liên lạc Kwon cải xanh rồi gửi một tin nhắn qua: [Boss đại nhân, tôi dành được quyền làm người đại diện cho hãng nước hoa Noble!]

Gửi xong, đang muốn đặt di động xuống thì đing một tiếng, đối phương đã trả lời lại: [Chúc mừng]

Nhìn hai chữ kia, Sooyeon có cảm giác được trở về nhân gian trong nháy mắt.

Rất nhanh đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: [Chưa ngủ hay là thức dậy sớm?]

Sooyeon tất nhiên không dám nói là cả đêm cô không ngủ liền trả lời: [Là dậy sớm, lát nữa phải đi đến studio thương lượng cụ thể chi tiết với đạo diễn ~]

[Lúc nào về?]

Sooyeon thành thật báo cáo: [Nếu thuận lợi thì mất hai ngày là quay xong, quay xong rồi tôi muốn đi dạo phố mua chút đồ cho nên chắc là ba ngày sau sẽ về, chị BoA có việc ở công ty nên ngày mốt sẽ đi trước.]

[Ừm, đã biết, cố gắng lên]

Nhắn qua nhắn lại một hồi Sooyeon cũng có chút buồn ngủ, nhân thời gian trước khi đến giờ làm việc thì tranh thủ ngủ một lát...

Chương 480: Càng khiến ông ta rung động hơn

Khách sạn cao cấp 5 sao ở Los Angeles.

Mới sáng sớm Han Jimin đã kêu gào như sấm: "Tôi mặc kệ, anh là quản lí của tôi thì anh phải nghĩ biện pháp cho tôi. Nếu không chẳng lẽ anh để tôi cứ mất mặt như thế này mà về nước sao? Tôi đã nói với Soohee là tôi nhận được vị trí này rồi!"

Người quản lí không biết làm sao: "Jimin, từ lúc có kết quả thì tôi đã vận dụng tất cả mọi mối quan hệ mà tìm cách cho cô, nhưng mà cô phải biết Cook không phải chỉ là đạo diễn hình ảnh cho quảng cáo lần này mà còn là tổng thanh tra nghệ thuật do Noble mời đến. Người đại diện lần này hoàn toàn do một tay ông ấy định đoạt, đi cửa sau thế nào cũng vô dụng!"

"Vậy sao anh không tìm thẳng Cook? Ông ta muốn bao nhiêu tiền cũng được!"

Người quản lí vội vàng khuyên can: "Jimin, ngàn vạn lần cô đừng xúc động như vậy, cô cho rằng tôi không nghĩ tới cách này sao? Nước ngoài khác với trong nước, mấy người ngoại quốc kia căn bản không dùng cách này được. Nhất là những người xem nghệ thuật là tính mạng như Cook. Tôi có thăm dò ý trợ lý của ông ấy, hiện giờ Cook đã hoàn toàn bị Jung Sooyeon làm cho mê mẩn, thậm chí còn đem cô ta thành nàng thơ của ông ta nữa! Muốn ông ta thay đổi chủ ý... trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Han Jimin vội hỏi.

"Trừ phi cô có biệp pháp có thể khiến ông ta rung động hơn cả Jung Sooyeon."

Người quản lí tuy rằng nói thật nhưng lại động đến vảy ngược của Han Jimin, cô ta bùng phát ngay tại chỗ: "Nếu tôi có cách thì còn cần anh làm cái thá gì! Phế vật! Đồ ngu! Có chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được! Đáng đời anh cả đời bị Kwon BoA nghiền ép!"

Sắc mặt người quản lí xanh mét, trong đầu thầm nghĩ mình bị Kwon BoA nghiền ép chẳng phải bởi vì thực lực của Han Jimin không đủ sao, dù có đập vào bao nhiêu tiền, cho cô ta tài nguyên tốt thì thế nào, kết quả cũng chẳng lấy được một cái giải thưởng nào có chút giá trị?

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Người quản lí đi tới mở cửa liền có chút kinh ngạc: "Cô Jung? Sao cô lại tới đây?"

"Cái gì? Soohee đến?" Han Jimin vội vàng đứng dậy đi đến cửa, quả thật thấy Jung Soohee bộ dạng mệt mỏi sau một đoạn đường dài đang đứng ở cửa chính: "Soohee, sao cậu lại ở đây? Mau vào!"

Jung Soohee ngồi xuống ghế salon rồi nhìn Han Jimin nói: "Chuyện người đại diện của Noble tớ có nghe nói rồi."

Sắc mặt Han Jimin cứng đờ: "Soohee, thật xin lỗi, cậu nhường cơ hội tốt như thế cho tớ mà tớ lại làm hỏng..."

Jung Soohee kéo cô ta xuống ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt quan tâm an ủi: "Jimin, cậu đừng tự trách mình, loại chuyện này sao có thể trách cậu được! Cậu cũng không muốn mà!"

Han Jimin nhìn Jung Soohee, ánh mắt đột nhiên sáng lên, hưng phấn đề nghị: "Soohee, nếu không cậu thử đi tìm đạo diễn Cook đi? Cậu vì tớ mới không đăng kí nhưng chuyện đã thành thế này, chẳng lẽ cứ để cho con nhỏ nhà quê đó hưởng à! Bằng thực lực của cậu thì nhất định có thể đánh bại nó!"

Jung Soohee nghe vậy thì sắc mặt hơi cứng lại: "Có thực lực cũng vô dụng,Jung Sooyeon này rất hay sử dụng những chiêu bẩn thỉu, chúng ta là những tiểu thư khuê các được nuôi dạy tử tế làm sao có thể chơi lại cô ta. Đều do tớ cả, không hỏi thăm được Jung Sooyeon cũng nằm trong số người được chọn, nếu không đã nhắc nhở cậu sớm một chút!"

Trên thực tế, Jung Soohee còn không qua nổi vòng sơ tuyển, chỉ vì bảo toàn mặt mũi mà cô ta mới nói rằng mình không đăng kí, vừa vặn có thể bán cho Han Jimin một cái ân tình, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Cho nên, cái người ngay cả vòng loại cũng không qua như cô ta mà đi tìm Cook thì chắc chắn sẽ bị vạch trần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic