Chương 1691-1700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1691: Vậy nhất định là rất thú vị

"Tiền đâu?" Người đàn ông kia thờ ơ hỏi lại.

"Lúc trước đã dùng hết vào việc thu mua lại cổ phần của tập đoàn Kwon thị rồi! Không còn gì cả! Chính ngài nói không cần lo cứ lấy hết tiền để thu mua đi!" Tên thuộc hạ hoảng hốt nói.

Sooyoung nghe vậy thì nhíu mày: "Tôi từng nói vậy à?"

"Chính ngài đã nói thế ạ!" Đối phương sắp bị lão Đại nhà mình hành cho phát khóc lên rồi.

Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Do Kyung Soo lạnh lùng bước vào tiếp lời tên thuộc hạ: "Hơn nữa toàn bộ các mối giao dịch ngầm đều bị lộ cả rồi!"

Như vậy có nghĩa là, tất cả nguồn kinh tế của bọn họ đều đã bị chặt đứt!

Lúc trước, khi Hắc Long được cứu ra kịp thời, bọn họ còn cho rằng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không ngờ những mối giao dịch ngầm này vẫn bị lộ, lại còn dẫn thẳng tới chỗ Mèo Đen, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Nhưng giờ cũng không còn thời gian để nghĩ tới những chuyện này nữa rồi.

Chết tiệt... thằng oắt Yuri này... quả nhiên không hề đơn giản!

Cũng may... ông ta đã sớm chuẩn bị từ trước!

Minho ở phía sau nói: "Giờ Yuri đang chuẩn bị tấn công vào thị trường cổ phiếu của chúng ta!"

Sooyoung trước giờ chưa từng có hứng thú với bất cứ điều gì lúc này ánh mắt bỗng phát ra một tia sáng trước nay chưa từng có. Như thể cuối cùng thì thứ khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú, khiến anh ta có dục vọng thật sự đã xuất hiện...

"Tốt lắm, để tôi chơi với anh ta!" Ngón tay người đàn ông khẽ động, trên màn hình máy tính bỗng xuất hiện biểu đồ cổ phiếu phức tạp: "Ha, để tôi xem xem, thần thoại phố Wall trước đây có phải trăm trận trăm thắng thật không..."

Nếu như có thể đánh bại được Yuri trong lĩnh vực mà anh ta đắc ý nhất, lĩnh vực sở trường của anh ta, vậy nhất định là sẽ rất thú vị!

Do Kyung Soo nhìn vẻ mặt của Sooyoung, biết anh ta cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc rồi nhưng ông ta vẫn cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Ông ta biết thật ra Sooyoung cũng như Yuri, đều là thiên tài có trình độ kinh người về phương diện chứng khoán. Bọn họ có thể trong một thời gian ngắn mà xây dựng Soojin lớn mạnh thế này đâu phải chỉ cần có tiền là làm được.

Rốt cuộc lần này ai sẽ thằng, ông ta thật sự không thể phán đoán tùy tiện được.

Có điều, ông ta không cho phép có bất cứ khả năng thất bại nào!

Lần này, ông ta buộc phải thắng và nhất định sẽ thắng!

Vì chiến thắng này ông ta không tiếc đánh đổi bất cứ giá nào!

Sooyoung cho tất cả mọi người lui rồi bắt đầu vùi đầu vào đống số liệu.Minho tức tập kết toàn bộ đội ngũ nhân viên công ty, bắt đầu trận đấu với bên phía Lục thị.

Do Kyung Soo ra ngoài ra mắt cảnh báo đám thuộc hạ: "Chuyện tối nay tuyệt đối không được cho Sooyoung biết!"

Đầu óc đứa trẻ này đôi khi quá cứng nhắc, lại quá tự phụ, làm việc không câu nệ tiểu tiết, cứ cho là ông không chừa thủ đoạn nào thì sao? Ông căn bản là không cần nói nhân nghĩa đạo đức với loại người như Kwon Giwang!

"Vâng." Tên thuộc hạ đáp.

...

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ rồi.

Son Dam Bi vẫn đang trong cơn hôn mê, Kwon Giwang điều tất cả lực lượng ngầm của Lục gia đi tìm Shinvi, lúc này chuyện ông ta có thể làm chỉ có chờ đợi, đợi đối phương tự mình liên lạc với ông ta.

Một khi đối phương liên lạc với ông ta,nhất định sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng. Nhưng chỉ cần bọn chúng chịu liên lạc thì có thể tìm ra vị trí của bọn chúng để cứu Shinvi ra.

Nhưng thời gian cứ từng chút qua đi, trời càng về đêm, điều đi bao nhiêu người như vậy mà vẫn không có chút tin tức nào của Shinvi cả, chiếc trực thăng kia cũng biến mất không chút tăm hơi, không để lại tí vết tích nào. Thậm chí ông ta còn không chắc được liệu đối phương còn ở trong nước hay không,

Mà đối phương thì vẫn không chịu liên lạc với ông ta...

Một người bình tĩnh như Kwon Giwang cuối cùng sắc mặt cũng phải đổi...

Chương 1692: Chỉ cần được ở cùng mẹ

Tại biệt thư khu ngoại ô.

"Chú Do! Bên phía tập đoàn Kwon thị vẫn chưa có động tĩnh gì. Hình như, Kwon Giwang không nói chuyện này cho Yuri biết, còn âm thầm phái người đi tìm chúng ta... Giờ có cần liên lạc với Kwon Giwang không?" Seo In Guk xin chỉ thị.

"Liên lạc với ông ta làm gì?" Do Kyung Soo hờ hững hỏi.

Seo In Guk nghe vậy thì sững sờ: "Tất nhiên là..."

"Cậu tưởng tôi dùng thằng bé đó để uy hiếp Kwon Giwang sao?" Do Kyung Soo cười như không cười.

Seo In Guk nghe vậy thì khó hiểu: "Chẳng lẽ... không phải? Vậy ngài định làm gì?"

Do Kyung Soo ngồi trên chiếc ghế bành rộng, lạnh lùng nhìn ra sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ, hai tròng mắt sâu hoắm như con thú dữ xấu xí dữ tợn, đang cố gắng ngọ nguậy để xông ra: "Giết nó đi."

Vừa dứt lời, con ngươi Seo In Guk thắt lại: "Sao ạ?"

Người đàn ông kia cười lạnh: "Sao nào? Sợ rồi?"

Seo In Guk cúi đầu, giấu đi sự kinh hãi trong ánh mắt: "Không... chỉ là..."

"Sợ cái gì? Sau đêm nay, mọi thứ đều là của chúng ta, Kwon Giwang chẳng qua chỉ là con chó mất chủ thôi!"

Seo In Guk nghe vậy nhíu mày, dù là vậy cũng đâu nhất thiết phải giết đứa bé đó? Rõ ràng còn cách khác ổn thỏa hơn mà...

Lỡ như giết đứa nhỏ đó rồi lại càng khiến Kwon thị phản công điên cuồng hơn thì sao...

"Còn chuyện gì không?" Ánh mắt Do Kyung Soo âm u bắn về phía người trước mắt.

Seo In Guk hơi run lên: "Không! Tôi đi làm ngay đây!"

Nói rồi, không biết ông ta nghĩ tới điều gì lại nói: "Vậy... còn Nghiên thì sao?"

Biến số duy nhất của nhiệm vụ lần này chính là vô tình cũng bắt cả Nghiên về, lúc đó suýt chút nữa đã để cô phá hỏng việc rồi.

Chắc không phải ngay đến Nghiên mà chú Do cũng...

Nghĩ đến đây, cánh tay bị Sooyoung bắn tàn phế của Seo In Guk theo phản xạ lại giật lên.

Do Kyung Soo thở dài, bất đắc dĩ nói: "Giữ lại, khó lắm mới có một thứ mà Sooyoung thích. Để nó tận mắt chứng kiến thằng nhóc con đó chết thế nào."

Để nó biết... kết cục của kẻ phản bội sẽ ra sao...

Giọng Seo In Guk hơi run lên: "Vâng."

Sau khi Seo In Guk rời khỏi đó, Do Kyung Soo khẽ vuốt ve sợi dây chuyên trước ngực, ông ta bật mở lấy ra một tấm ảnh nhỏ, ánh mắt rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại đáng sợ như một con quỷ: "Ha ha ha... Kwon Giwang... để mày sống bao nhiêu năm nay... giờ cũng nên chấm dứt cuộc đời mày rồi... Tao sẽ để mày nếm thử... cảm giác mất đi người thân yêu nhất... ha... ha ha ha ha..."

Tiếng cười như một kẻ thần kinh vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch, khiến người ta phát lạnh cả người...

...

Sooyeon và Shinvi bị bịt mắt đưa đến một căn phòng nhỏ tầm 20 mét vuông.

Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa sắt, trước cửa có hai tên đang đứng canh gác. Căn phòng trống hoác, ngoài cô và Shinvi ra ngay đến một cọng tóc rụng cũng không có, hoàn toàn không thể đoán được đây rốt cuộc là nơi nào.

Sau khi cô và Shinvi bị nhốt lại, không có ai đếm xỉa tới họ nữa cả.

Thời gian từng chút qua đi, chớp mắt cái đã sắp qua hai tiếng đồng hồ.

Và vẻ mặt của Sooyeon cũng ngày càng nghiêm trọng theo dòng thời gian...

"Shinvi, con có sợ không?" Sooyeon ôm chặt lấy bé con trong lòng.

Shinvi nhận được cái ôm ấm áp từ mẹ, lắc lắc cái đầu nhỏ cũng không hề tỏ ra sợ hãi: "Chỉ cần ở với mẹ là được."

Ánh mắt Sooyeon khẽ run lên, cô dịu dàng hôn lên trán nhóc con giấu đi sự u ám nơi đáy mắt: "Ngoan."

Chương 1693: Mẹ sẽ không để con gặp chuyện đâu

Dây thần kinh của Sooyeon căng như dây đàn, cô cố gắng chú ý tới mọi động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng hai tên gác cửa thì như hai bức tượng điêu khắc, yên tĩnh đến mức gần như ngay đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Cũng không có người nào khác tới đây cả, khi cô cố tình dò hỏi hai người kia cũng chẳng ai thèm đáp lại.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, sắc mặt Sooyeon đã sầm xuống hẳn.

Kẻ có thể bắt cóc Shinvi từ tay Kwon gia, lại còn điều động cả lính đánh thuê cấp A chỉ để bắt cóc một đứa trẻ ngoài đám người bên kia ra thì không ai có thể làm vậy được.

Còn lí do tại sao bên đó lại bắt cóc Shinvi thì chỉ có một, Yuri đã bắt đầu phản công, có lẽ bên đó không chống đỡ nổi nên mới có ý định dùng Shinvi để uy hiếp Kwon gia.

Mới đầu cô cũng nghĩ như vậy nên không quá lo lắng, chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện thì Shinvi sẽ không làm sao cả.

Nhưng thời gian trôi qua ngày càng lâu, cô càng phát hiện sự việc có gì đó rất bất thường...

Nếu đối phương định dùng Shinvi để uy hiếp Kwon gia, vậy việc đầu tiên trước khi bắt cóc Shinvi chính là nên nói thẳng mục đích của mình với Kwon Giwang mới đúng. Kể cả không nói ngay từ đâu, vậy bọn họ bắt cóc lâu như vậy rồi sao vẫn không liên lạc gì với Kwon gia, chẳng phải là cứ kéo dài thời gian thì bọn họ sẽ càng bất lợi sao?

Sao bọn họ vẫn không liên lạc gì với Kwon gia?

Trừ phi...

Nghĩ tới khả năng này, Sooyeon theo phản xạ siết chặt lấy Shinvi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng phía bên ngoài cánh cửa kia cũng truyền tới tiếng bước chân.

Tên cầm đầu trên mặt nạ có khắc chữ K đang bàn giao gì đó với hai tên canh cửa.

Sooyeon nhạy bén phát giác thấy một tên trong đó tỏ ra khiếp sợ sau khi nghe lệnh...

Tên K kia đã nói gì, sao tên canh cửa lại có phản ứng như vậy?

Bọn chúng dường như không hề kiêng kị có cô ở đây và cũng không hề có ý nói nhỏ tiếng, thế nên Sooyeon lời mờ nghe thấy được mấy chữ là: "Rạng sáng", "đây là lệnh của cấp trên", "giữ cô gái kia lại"...

Sooyeon chắp ghép lại nghĩa của chúng, máu trong người nhất thời đóng băng hết lại.

Câu "giữ cô gái kia lại" còn có nghĩa là...

Không giữ đứa nhỏ!!!

Tiếng bước chân ngày càng xa, tên cầm đầu đã rời khỏi đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Sooyeon không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy của mình.

"Mẹ..." Cảm nhận được cảm xúc chấn động của Sooyeon, Shinvi lo lắng ngẩng lên nhìn cô.

Sooyeon ôm chặt lấy Shinvi: "Không sao..."

Không sao... sẽ không có chuyện gì đâu...

Mẹ tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì hết!

Sooyeon cố gắng bình tĩnh lại, sau đó, sắc mặt chợt biến, cô từ từ ôm lấy bụng dưới của mình, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

"Mẹ?" Shinvi vừa xong còn bình tĩnh giờ thấy mẹ đau đớn như vậy thì gương mặt bé bỏng liền thay đổi, cậu bé cuống cuồng lên gọi: "Mẹ ơi mẹ sao thế?"

Sooyeon không nói nổi nữa cô đã bắt đầu lên cơn co giật, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"MẸ!!!"

Thấy động tĩnh bên trong, tên gác cửa bên phải quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy tình hình liền lập tức nhíu mày lại, đang định mở cửa thì tên bên cạnh đã ngăn gã ta lại: "Mày làm gì thế?"

"Cô ta..."

"Đừng làm chuyện dư thừa." Tên đồng bọn cảnh cáo.

Tên canh cửa chần chừ một hồi, rồi lại đứng về chỗ cũ.

Nhưng một lúc sau phản ứng của Sooyeon ngày một nghiêm trọng, cô đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cố dùng sức đập đầu vào tường, đập đến khi máu me be bét.

Chương 1694: Đừng quên cô ta là Nghiên

Bánh bao nhỏ hoảng loạn gào lên thất thanh, ôm lấy Sooyeon đang lăn lộn dưới đất khóc không ra hơi: "Mẹ ơi..."

Tên canh cửa không đứng nổi nữa: "Để tao vào xem xem!"

Không đợi đồng bọn kịp mở miệng khuyên gã đã lạnh lùng nói: "Cấp trên ra lệnh giữ lại cô ta, lỡ xảy ra chuyện gì mày có gánh nổi không?"

Tên đồng bọn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở bằng giọng điệu châm biếm: "Đó là Nghiên! Hơn nữa mày đừng quên, cô ta là một diễn viên!"

Tên đồng bọn nói rồi lại bồi thêm một câu: "Hơn nữa còn là một diễn viên vô cùng xuất sắc!"

Rõ ràng gã rất hiểu về Sooyeon.

Tên canh cửa vốn đang định vào nghe thấy thế, nhất thời chần chừ thu chân lại, đành tiếp tục chú ý động tĩnh bên trong.

"Mẹ... cháu xin các chú hãy cứu mẹ cháu với!!!"

Bé con khóc xé lòng xé ruột, bổ nhào tới trước cánh cửa sắt, cầu xin họ hãy cứu lấy mẹ cậu nhóc khiến cho những kẻ được huấn luyện đặc biệt như bọn họ cũng không khỏi nhíu mày.

Cùng lúc đó, tần suất co giật của cô gái đang nằm dưới đất ngày càng ít đi, khóe miệng cũng bắt đầu không ngừng tuôn ra máu, cuối cùng cơ thể không hề nhúc nhích nữa...

Hai tên canh cửa rốt cuộc cũng biến sắc.

Một trong hai tên kéo cửa ra xông vào, tên còn lại cảnh giác ôm súng đứng thủ sẵn ở cửa.

Tên xông vào nhanh chóng đi tới trước mặt Sooyeon, đá mạnh vào cô một cái, sau đó cúi thấp xuống kiểm tra tình hình của cô.

Đúng lúc này, biến cố xảy ra, chân gã bị một nguồn sức mạnh bao phủ, trong nháy mắt gã ngã "uỳnh" xuống đất. Sau đó, người con gái đầu và miệng vẫn tiếp tục chảy máu nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến tận xương tủy đưa một tay che mắt đứa bé lại, tay còn lại vặn cánh tay đang cầm súng của gã nhắm về phái tên còn đang ở ngoài cửa, cô ấn ngón tay gã, kéo cò súng.

"Phụt!!!" một tiếng, viên đạn từ khẩu súng gắn giảm thanh găm thẳng giữa trán tên kia, gã vẫn giữ vững tư thế cầm súng chuẩn bị bắn về phía cô trợn tròn mắt ngã xuống đất...

Lại "phụt" một tiếng nữa, tên còn lại cũng bị cô bắn một phát.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, trong căn phòng giờ chỉ còn lại hai cỗ thi thể.

Phải, cô là Nghiên, cô là một diễn viên xuất sắc.

Cứ cho là họ biết rõ về lai lịch của cô thì đã sao?

Diễn xuất thật sự chính là... dù cho bạn biết rõ, nhưng lại không thể nhận ra người ta đang diễn.

"Mẹ..." Shinvi gạt tay mẹ ra, lạnh lùng nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong mắt không hề có chút khiếp sợ nào.

Chỉ lúc nhìn về phía mẹ, cậu bé mới ấm ức bổ nhào tới: "Mẹ, mẹ không sao chứ..."

"Mẹ không sao, mẹ lừa bọn họ thôi, xin lỗi vì để con trai của mẹ lo nhé!" Sooyeon dắt súng bên hông rồi bế Shinvi lên sau đó tìm trong người hai tên canh cửa một đoạn dây thừng, buộc chắc Shinvi lại trước người mình.

"Con yêu đừng sợ, mẹ đưa con ra khỏi đây!" Vào lúc Sooyeon làm xong tất cả những thứ này, trong căn phòng yên ắng bỗng vang lên một tiếng cảnh báo chói tai, trên thi thể của hai tên kia cùng lúc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.

"Chết tiệt!" Sooyeon biến sắc, cô nhìn gắt gao vào ánh sáng đỏ kia.

Không ngờ trên người hai tên này lại có máy cảm ứng, chỉ cần người mang thiết bị cảm ứng chết đi thì tim và huyết áp sẽ xuất hiện tình trạng dị thường dẫn đến hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo. 

Chương 1695: Mời ông xem một vở kịch hay

Tại căn biệt thự ở ngoại ô.

"Chú Do! Không xong rồi!"

"Làm sao?" Do Kyung Soo đang nhớ tới người xưa thì bị ngắt quãng, ông ta bực bội ngẩng lên.

"Là... là Nghiên... Nghiên giết hai tên canh cửa... rồi mang theo thằng bé trốn ra ngoài rồi!" Phong Tấn thở hồng hộc báo cáo.

"Đến đâu rồi?" Do Kyung Soo nhíu mày, ông ta đang tỏ ra rất khó chịu, khó chịu vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy mà bọn họ cứ gặp vấn đề liên tục.

"Vẫn còn trong phạm vi khống chế của chúng ta, chắc... chắc không thoát ra được đâu!" Tuy Seo In Guk nói vậy nhưng giọng điệu lại chẳng hề chắc chắn.

Thật ra cô gái này là người không thể đoán biết trước được điều gì, trong tình trạng bị trông coi nghiêm ngặt như vậy, bên người còn mang theo một đứa bé, vậy mà cô vẫn có thể giết hai tên lính đánh thuê cấp A của bọn họ để trốn ra ngoài.

Do Kyung Soo ngừng vuốt ve sợi dây chuyền rồi từ từ đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo rồi nói: "Đi thôi."

"Ngài muốn đích thân đi..." Seo In Guk kinh ngạc.

"Cậu không đi? Lũ các cậu có đứa nào dám động vào con nhóc đấy?"

Quả nhiên,Seo In Guk vừa nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt.

Do Kyung Soo tiếc nuối lắc đầu, cảm thán nói: "Haiz, tư chất của nó vốn không tồi, cũng coi như có chút tình thầy trò đối với ta, chỉ tiếc là... lại chọn con đường không nên đi... Nên đành..."

Seo In Guk thấy trong mắt người đàn ông kia toát ra vẻ điên cuồng bệnh hoạn mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng...

...

Tại Kwon trạch.

"Lão gia, tất cả mọi người đều ra ngoài tìm rồi nhưng vẫn không thấy tin tức gì!"

"Bên đó cũng chưa có ai tới liên lạc với chúng ta cả!"

Kwon Giwang nghe thuộc hạ báo cáo như vậy thì nhìn chằm vào di động lẫn điện thoại bàn vẫn im lìm như chết kia, sau đó lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đang từng chút nhích gần tới 0 giờ.

Ngón tay ông ta không khống chế được mà run lên bần bật, dự cảm không lành trong lòng ngày một nghiêm trọng.

"Lão gia, giờ phải làm sao? Có cần... đợi tiếp không?" Jungwoo đổ đầy mồ hôi lạnh quay ra nhìn đồng hồ trên tường.

Không tới 10 phút nữa là qua 0 giờ rồi.

"Bên phía công ty thế nào rồi?" Kwon Giwang hỏi.

Jungwoo đáp: "Vừa rồi Yunho có truyền tin tới, mọi thứ đều thuận lợi, chỉ thiếu chút nữa thôi! Cổ phiếu đang càng ngày càng hạ sát với mức giá mà phía đối phương có thể chịu đựng được, giờ dù đối phương có muốn giữ thì cũng sẽ không giữ nổi đống cổ phiếu kia. Còn nếu giữ, vậy thì sẽ tổn thất cực lớn, đối phương có thể sắp không chống đỡ nổi nữa rồi..."

Giọng Kwon Giwang hơi run lên, ông ta khó khăn lắm mới mở miệng được, "Đợi... thêm chút nữa..."

Jungwoo: "Vâng..."

Đồng hồ tích tắc tích tắc, từng giây lại từng giây trôi qua...

Chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua nhưng lại cứ ngỡ như là cả một thế kỉ vậy...

"Ring ring ring" tiếng chuông điện thoại vang lên như một tiếng sấm trong căn phòng yên tĩnh.

Điện thoại Kwon Giwang vừa vang lên, trên màn hình liền hiện lên một dãy số lạ, đối phương yêu cầu gọi video call.

"Gọi tới rồi!" Jungwoo thấy vậy nhất thời trợn tròn mắt.

Cuối cùng cũng gọi tới rồi!!!

Ông ta biết đối phương nhất định sẽ liên lạc với ông ta mà!

Kwon Giwang giữ vững tinh thần, ấn nút nhận.

Một giây sau, trên màn hình chợt lóe lên một cái, sau đó xuất hiện gương mặt một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc một cái áo cổ tàu màu xanh đậm, có vẻ như đang ngồi trên một cái đài cao nào đó, ánh sáng trên đó chiếu rọi xuống phía dưới, chỉ có thể thấy đó là một khu bỏ hoang, ánh sáng mạnh kia chiếc rõ từng góc của cái khu đó không xót chỗ nào...

"Choi Kyung Soo!" Kwon Giwang nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông trung niên kia, tức khắc sầm mặt xuống.

Do Kyung Soo cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hóa ra chủ tịch Kwon vẫn còn nhớ tới tôi? Tôi còn tưởng quý nhân như ông thì thường hay quên chuyện cũ chứ!"

"Choi Kyung Soo, giờ ông thu tay lại vẫn còn kịp đấy, ông biết rõ chuyện năm đó..." Kwon Giwang thấp giọng nói.

Người đàn ông kia bật cười ngắt lời ông ta: "Chủ tịch Kwon, không cần phải nhắc chuyện năm ấy với tôi, cũng không cần chơi trò kéo dài thời gian làm gì, tôi không định chơi cái trò nhàm chán này với ông đâu..."

Ông ta nói tới đây rồi nở một nụ cười quỷ quyệt, "Ha ha, đêm nay tôi muốn mời chủ tịch Kwon xem một vở kịch... một vở kịch... rất rất hay..."

Chương 1696: Chết trước mặt ông

Thấy ánh mắt u ám, bạo ngược điên cuồng mang ý báo thù và kèm theo cả câu nói kia của Choi Kyung Soo thì mọi bình tĩnh và lí trí của Kwon Giwang đều bị dập tắt toàn bộ, ông ta gào rách tiếng với Jungwoo: "Thông báo với Yuri! Lập tức thông báo cho Yuri ngay!!!"

"Lão gia..."

"Câm miệng! Mau lên!!!"

Do Kyung Soo ở đầu dây bên kia thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười cực kì sung sướng: "Thật đáng tiếc... đã muộn rồi..."

Khoảnh khắc ông ta vừa dứ tlời, ống kính video đổi góc, chiếu thẳng vào đống hoang phế ở phía dưới, sau đó từ từ kéo gần lại, cảnh tượng trong ống kính rất sắc nét, dù giờ đã là nửa đêm nhưng vẫn thấy rõ mọi thứ phía dưới đó.

Cuối cùng, trong màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Chính là con bé đó!

Sooyeon ôm Shinvi trong lòng, cô chạy nhanh ra khỏi một tòa nhà có kiến trúc phức tạp, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, sau đó liều mạng chạy đi thật xa. Nhưng lại không hề biết thứ đợi cô không phải là cơ hội sống sót mà là một trận thiên la địa võng đã được sắp xếp từ lâu, một cuộc... giết chóc điên cuồng...

Không hề có điềm báo trước, "đoàng" một tiếng, trong điện thoại truyền tới tiếng súng nổ.

"A!!!" Sooyeon khẽ kêu lên, trên cổ tay của cô lập tức nở bung một đóa hoa máu.

Sooyeon mặc kệ cái tay trúng đạn của mình, vẫn cố gắng ôm chặt Shinvi trong lòng chạy chốn. Cô ngẩng lên cảnh giác nhìn tứ phía như chỗ này đang ẩn giấu một con thú lớn đang chực chờ lao ra xé nát họ...

"Mẹ..." Shinvi nhất thời hét ầm lên, gương mặt bé bỏng tràn đầy vẻ hoảng sợ.

"Con yêu đừng sợ! Là giả đấy... là giả... mẹ lừa bọn chúng thôi..." Sooyeon dùng âm thanh vô cùng dịu dàng để dỗ dành Shinvi, nhân lúc bé con không chú ý, tay cô vòng ra sau, cố gắng khống chế lực tay đập lên gáy Shinvi một cái.

Ánh mắt sợ hãi của bé con trong phút chốc khép chặt lại, rơi vào mê man.

Sooyeon lại buộc Shinvi chắc hơn chút nữa, sau đó không hề chần chừ mà tiếp tục chạy về phía trước.

Mười mét, mười lăm mét, một trăm mét, hai trăm mét... cô lại thấy một cửa ải tiếp theo."Đoàng", lại một tiếng súng nữa vang lên.

Chân phải của Sooyeon bị bắn trúng lập tức quỳ rạp xuống đất, bóng lưng cô run rẩy cong thành con tôm để bảo vệ đứa nhỏ trong lòng rồi nhanh chóng đứng lên, lết cái chân trúng đạn đang chảy máu không ngừng dùng tốc độ không thua gì ban nãy tiếp tục chạy như bay... cứ chạy mãi...

Một khắc cũng không ngừng...

Dù cô biết bản thân mình đang bị một đám thú dữ bao vây, dường như không còn bất cứ khả năng sống sót nào, dù cho cái chân đang đau buốt tận nhưng cô buộc phải trốn ra! Cô phải trốn ra ngoài! Cô phải đưa Shinvi trốn ra! Cô đã hứa với Shinvi rồi...

Đối phương như đang chơi mèo vờn chuột với cô, mỗi lần thấy cô không chống đỡ nổi nữa lại cố tình sai người dừng lại, để cô có thời gian hít thở. Đợi tới khi cô suýt thấy hi vọng rồi lại bắn vỡ nát nó...

Cánh tay, cẳng chân, bụng, cổ chân... đối phương không bắn vào các chỗ hiểm của cô.

Từng phát súng như quăng cô lên trời rồi lại ngã mạnh xuống đất...

Dù cô biết là như vậy, biết rõ đây là trò đùa của đối phương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi gục ngã lại không hề do dự tiếp tục đứng lên...

"Đủ rồi!!!" Kwon Giwang ôm lấy con tim đang lên cơn quặn đau của mình, ông gào ầm lên vào điện thoại: "Tôi nói đủ rồi... Ông muốn gì! Choi Kyung Soo! Ông muốn cái gì! Ông muốn Lục gia có đúng không! Tôi cho ông! Ông thả thằng bé ra! Ông thả nó ra ngay! Có nghe thấy không hả!"

Trong điện thoại lại xuất hiện gương mặt của Do Kyung Soo, thấy dáng vẻ đau khổ của đối phương, ông ta cười ầm lên một cách điên cuồng: "Ha ha ha ha ha... tôi muốn gì? Kwon Giwang! Tôi muốn ông đau đớn đến không muốn sống nữa! Tôi muốn ông sống không bằng chết! Tôi muốn ông trơ mắt ra chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết ngay trước mắt mà lại không thể làm gì được!"

Chương 1697: Cho ông được thoải mái

Từng câu từng chữ của ông ta đều như chiếc búa sắc nhọn cố gắng găm vào ngực Kwon Giwang, sau đó lại tàn nhẫn chọc ngoáy tim ông.

Tim Kwon Giwang ngày càng đau quặn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, "Ông..."

Thấy dáng vẻ chật vật hoàn toàn mất khống chế của Kwon Giwang, không hề còn vẻ ngông cuồng tự đại như trước đây, Do Kyung Soo tỏ ra thông cảm thở dài nhưng giọng điệu lại trào phúng và lạnh lẽo cực điểm: "Không ngờ... chủ tịch Lục mà cũng có mặt trọng tình trọng nghĩa thế này... thật khiến tôi kinh ngạc ghê đấy..."

Nói rồi, ông ta nhấc tay ra hiệu cho người bên cạnh: "Được rồi, cho chủ tịch Kwon được thoải mái đi!"

Trong nháy mắt, Kwon Giwang trợn tròn mắt, gào khản cả họng: "Choi Kyung Soo! Ông dám! Ông..."

Cơn đau tim không thể chịu nổi truyền tới, Kwon Giwang nói được một nửa liền im bặt, trước mắt tối đen, ngã bịch một cái xuống đất.

Điện thoại rơi xuống đất...

Trước lúc ông ta mất đi ý thức, ông ta còn thấy rõ cảnh đạn pháo đang ầm ầm nã về phía cô gái đang bỏ chạy. Bức tường dày phía sau cô đổ ầm xuống, tầm nhìn trong phút chốc liền không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa, chỉ còn lại hình ảnh đám tường ngói đổ vỡ, một bãi máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ khe các viên gạch... thấm hết xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng...

...

Tại tập đoàn Kwon thị.

Một tiếng "két" chói tai vang lên, chiếc bút máy trong tay Yuri không cẩn thận xé rách tờ giấy, để lại một vết rách rất khó nhìn.

Anh mím chặt môi, nhìn đống giấy trắng ngập số liệu trước mắt, nhíu chặt mày lại, không biết tại sao sắc mặt liền sầm xuống.

"Anh! Lần này đối phương chết chắc rồi!" Yoona vui sướng chạy vào, thấy mặt Yuri có vẻ bất thường thì hỏi: "Anh sao thế? Bên mình xảy ra vấn đề gì à?"

Yuri đứng phắt dậy: "Chị dâu em đâu?"

Yoona không ngờ Yuri lại chuyển chủ đề nhanh như vậy nhất thời không phản ứng lại kịp: "Hả? Sooyeon? Đang ở nhà ba mẹ! Chẳng phải ban ngày ba mẹ đi chùa sao, tối còn giữ Hyuna lại ăn cơm, sau đó Shinvi cũng cố giữ Sooyeon lại..."

"Boss! Anh xem bên này này!" Một nhân viên chứng khoán vô cùng lo lắng chạy tới trước mặt Yuri.

"Sếp, đối phương vẫn chưa ra tay, giờ phải làm thế nào? Chúng ta có cần phải tiếp tục bán tống cổ phiếu đi không? Chỉ còn lại bảy vạn cổ phiếu nữa thôi!" Bên còn lại cũng truyền tới tiếng xin chỉ thị.

Giờ đang là thời khắc mấu chốt, Yuri chính là người cầm lái cho tất cả bọn họ, từng giây từng phút đều không được phân tâm. Nếu không, chỉ cần một tia sai lầm thôi cũng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, rơi vào tình huống không thể nào cứu chữa!

"Anh, anh đang lo lắng gì thế? Có Shinvi mà! Sooyeon sẽ không chịu thiệt đâu! Chúng ta chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!" Yoona giục giã.

Chỉ một chút này nữa thôi là anh của anh sẽ có thể giải quyết triệt để được tên tình địch lớn nhất rồi!

Yuri bỏ mặc lời thúc giục của Yoona, anh nhấc tay ra hiệu với những người đang xin chỉ thị toàn bộ đều tạm dừng, sau đó nói với Yoona: "Em đi đón Sooyeon tới đây, đi ngay, anh phải thấy cô ấy trong tầm mắt."

Yoona rên rỉ: "Anh, không phải chứ... chỉ mới sáu ngày không gặp thôi mà... mai là mọi thứ đều được giải quyết cả rồi... cũng chỉ thêm có một ngày chứ mấy!"

Bị ánh mắt băng giá của ông anh nhìn tới, Yoona lập tức nhận lệnh: "Em đi đón chị ấy lại ngay đây!"

Yoona vừa dứt lời, bỗng một bóng người lảo đảo xông vào: "Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia! Không... không xong rồi! Tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi... còn cả... còn cả cô Sooyeon nữa..."

Chương 1698: Lũ súc sinh, tao phải giết chúng mày!

"Cậu nói gì? Bắt cóc? Từ khi nào?"

Jungwoo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Chập... chập tối... lúc 6 giờ hơn..."

"Má nhà nó! Từ chập tối mà tới sáng sớm anh mới tới nói? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh còn không mau nói rõ đi!" Yoona gào lên, lo lắng không thôi truy hỏi.

Từ lúc Yuri nghe thấy lời của Jungwoo, anh không nói một chữ nào cả, ánh mắt anh tối đen như một cái hồ sâu không thấy đáy, mãi đến lúc này mới hỏi lại bằng một giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta phát lạnh: "Họ còn sống không?"

Khoảng khắc Yoona đang gào lên với Jungwoo thì bị những lời này của Yuri là cho đóng đá, máu trên người cứ lạnh dần đi...

Chuyện xảy ra từ tối mà mãi tới giờ mới báo cho họ, không phải vì trong thời khắc mấu chốt này không muốn làm phiền tới tâm trí của anh Hai sao. Nhưng giờ, tại sao lại điên cuồng chạy tới đây báo cho họ biết...

Trong chuyện này... đã xảy ra biến cố gì rồi...

Jungwoo quỳ sụp xuống đất, run môi nửa ngày cuối cùng cũng nói được một câu: "Giờ... sống chết không rõ..."

Yoona run bắn gào lên: "Sống là sống, chết là chết! Cái gì gọi là sống chết không rõ!!!"

"Mục đích... của đối phương... hình như không phải để uy hiếp hay vơ vét... mà là..." Jungwoo không nói nổi nữa nhưng Yuri và Yoona cũng đủ hiểu ý anh.

Thứ đối phương cần, chính là mạng người!

Trong không khí tràn ngập sự tĩnh mịch dọa người...

Không biết Yuri gọi điện cho ai bàn giao gì đó rồi sau đó mới nói với Jungwoo: "Kể lại hết mọi chuyện đi."

Jungwoo lập tức đáp: "Trên đường chúng tôi rời khỏi chùa Pháp Hoa thì gặp mai phục, tài xế bị mua chuộc... Tiểu thiếu gia bị bọn chúng dùng trực thăng bắt đi... còn cô Sooyeon... cô ấy tự mình đuổi theo rồi nhảy lên máy bay..."

Yoona nghe vậy thì hai mắt đỏ ngầu lên: "Chắc chắn là chị dâu sợ Shinvi một mình sẽ sợ nên mới liều mạng theo sau!"

Trên mặt Yuri lúc này không hề thấy rõ bất cứ phản ứng nào, anh nhấc điện thoại lên gọi.

Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh yếu ớt của Kwon Giwang: "Alo... Yuri... ba xin lỗi... lần này ba xin lỗi con... con... mau lên..."

Yuri ngắt lời ông: "Gửi đoạn thu video trò chuyện qua cho con."

Kwon Giwang ngẩn ra mãi một lúc lâu sau ông ta mới phản ứng lại lại được: "Được..."

Yuri không biết tình hình cụ thể nhưng đã liệu được việc đối phương nhất định sẽ gọi video call tới.

Nhưng, đoạn video đó... nếu Yuri trông thấy đoạn video đó...

"Ba không cần phải lo chuyện con sẽ không chịu đựng được." Yuri nói xong liền dập điện thoại.

Kwon Giwang ngơ ngác nhìn điện thoại bị cắt ngang, nếu có thể, ông ta hi vọng Yuri sẽ không bao giờ trông thấy cảnh đó. Nhưng đoạn video có thể đang giấu manh mối quan trọng nào đó không chừng...

Điện thoại Yuri nhanh chóng vang lên, anh nhận được một đoạn video ghi lại.

Yuri mở đoạn video đó ra.

Sau khi đến đoạn bức tường bị sụp, Yoona đấm mạnh lên tường, nắm đấm chảy be bét máu: "Lũ súc sinh! Tao phải giết chúng mày!!!"

Còn Yuri, anh như bị kéo ra khỏi mọi thứ tình cảm của con người, vẻ mặt lạnh băng của anh dần trở nên máy móc, từ đầu tới cuối không hề có bất cứ phản ứng nào thừa thãi, anh cứ yên lặng xem đoạn video đó.

Cảnh cuối cùng, khi tiếng "ầm" lớn vang lên, bức tường dày phía sau cô gái nổ tung, chôn vùi cả thân hình bé nhỏ của cô, máu tươi ướt sũng một mảng...

Cả người cô nhuộm đẫm máu, mãi cho tới giây phút cuối cùng, cô vẫn duy trì tư thế khom lưng, chặn hết mọi đau thương, theo bản năng mà che chở đứa bé trong lòng...

Chương 1699: Hai người ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì

Ngay đến cả Jungwoo ở bên cạnh cũng đỏ hết cả mắt, còn Yuri... vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

"Anh..." Yoona thấy phản ứng bình tĩnh đến nỗi khiến anh ngơ ngác của Yuri liền phát hoảng.

Nếu như anh Hai nổi trận lôi đình thậm chí phát điên lên cũng được, nhưng bộ dạng này...

Mãi tới khi đoạn video kết thúc, Yuri mới nhìn Yoona nói: "Xin lỗi."

Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, đang xoay quanh phía trên công ty.

Yuri sau khi trông thấy cảnh cuối cùng trong đoạn video, anh cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên màn hình điện thoại.

Sau đó từ ban công nhảy lên chiếc máy bay kia.

Yoona nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía chiếc máy bay đang rời xa.

Anh biết, Yuri nói xin lỗi vì lúc này anh ấy buộc phải rời khỏi đây, vì anh ấy sẽ buông bỏ gia tộc, bỏ rơi công ty vì Sooyeon và Shinvi.

Yoona dụi vành mắt đỏ ửng của mình, nghiêng đầu quay đi.

Khốn nạn! Nói xin lỗi gì chứ! Vợ với con trai đều vậy rồi còn thiết tha gì tới công ty nữa!

Sooyeon...

Shinvi bảo bối...

Hai người nhất định không được xảy ra chuyện gì nhé...

Nếu không... không biết anh trai anh sẽ thế nào nữa...

...

Yuri lên chiếc trực thăng có bốn người, ba người kia đều là người của anh. Một người đang lái máy bay, hai người còn lại đang dò định vị tìm vị trí của đối phương, người còn lại là Taemin.

Taemin xem đi xem lại cảnh trong video từ điện thoại của Yuri, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu xin lỗi: "Tôi chưa từng thấy nơi này bao giờ, cũng không rõ rốt cuộc là ở đâu nữa... Có điều, nếu suy tính về mặt thời gian thì chắc không quá xa đâu. Có thể sử dụng nhiều vũ khí như vậy chắc chắn không phải trong nước, thử tìm dọc biên giới của các nước nhỏ lân cận chắc chắn sẽ tìm được, chỉ có điều về mặt thời gian..."

Taemin nói tới đây sắc mặt liền không tốt mấy, cái vướng víu nhất bây giờ chính là thời gian.

Tiểu sư muội không đợi nổi nữa rồi!

Từ đoạn video có thể thấy, kể cả lúc này nếu mà Tiểu sư muội vẫn còn sống thì chắc chắn cũng đã bị thương rất nặng, không chống đỡ được bao lâu nữa...

Càng đừng nhắc tới Shinvi không rõ thương thế ra sao...

Xung quanh nhiều nước như vậy, đa số địa hình đều phức tạp, muốn tìm thấy khu vực trong video trong một khoảng thời gian ngắn nào có dễ như vậy?

Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất vẫn là... có khả năng Tiểu sư muội và Shinvi đã bị...

Taemin nói xong có chút khẩn trương nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bỗng thấy kính nể trong lòng.

Người con gái mình yêu và đứa con trai duy nhất gặp phải chuyện như thế này, thậm chí rất có khả năng... không còn trên đời nữa... vậy mà anh ấy vẫn cố chống đỡ được đến giờ, không hề mất khống chế hay suy sụp.

Thời gian từng giây từng phút qua đi...

Quả nhiên cũng tìm ra được vài chỗ nhưng huy động hết mọi nguồn lực và mạng lưới cũng đều không thể tìm ra nơi đó rốt cuộc là nơi nào.

Khung cảnh trong đoạn video vốn là nửa đêm, ngoài nơi có ánh sáng mạnh chiếu rọi có thể trông thấy rõ ra thì những chỗ khác đều tối đen như mực, quả thật rất khó phán đoán.

Nếu như đối phương đã cố tình muốn dằn vặt bọn họ, thì tất nhiên phải chọn một nơi bí ẩn, sao có thể để họ dễ dàng tìm thấy nơi đó được.

10 phút nhanh chóng trôi qua.

Yuri khép mắt, anh không nhúc nhích như thể đang tập trung hết sự chú ý của mình lại để bình tĩnh mà suy nghĩ...

Một lát sau, Yuri mở mắt, anh nhanh chóng mở một hộp thư trong điện thoại thoại ra, sau đó gọi đi.

Chương 1700: Cuối cùng cũng tìm được nơi đó

Sau khi gọi vào dãy số kia, Yuri nói thẳng với đầu dây bên đó: "Xem email, trong vòng 10 giây trả lời lại cho tôi."

Nói xong mấy chữ này, Yuri dập điện thoại và lẳng lặng ngồi đó.

Từng giây từng giây lại qua đi...

Taemin vừa thầm đếm ngược mười giây thì "ting" một tiếng, điện thoại Yuri sáng lên.

Anh mở email ra lướt xem, sau đó lập tức nói với phi công: "Quay lại, thông báo cho tất cả mọi người, ở nước F, 31 kinh độ đông, vĩ độ bắc..."

Taemin thấy Yuri đột nhiên thông báo địa chỉ, còn là tọa độ chính xác, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Rốt cuộc Yuri đã gọi điện cho ai mà trong vòng 10 giây có thể tra ra được vị trí đó?

10 giây còn không đủ để xem hết cái video đó nữa!

Trừ khi chỉ cần nhìn lập tức biết đây là đâu, sau đó gửi thẳng tới email của Yuri...

Nghĩ đến đây,Taemin lại nhớ lại dãy số ban nãy Yuri gọi, sau đó ngẩn ra.

Anh nhớ ra rồi!

Đó... đó chẳng phải là một trong những số điện thoại cá nhân của Satan sao?

Không ngờ Yuri lại gọi điện cho anh ta?

Khiến anh kinh ngạc hơn là, Satan còn gửi địa chỉ tới nữa chứ...

Không phải là bị người bên đó bắt sao?

Taemin lộ ra thần sắc nghiêm trọng: "Satan... ý tôi nói là Sooyoung, lời của anh ta cũng có thể tin sao? Tiểu sư muội và Shinvi thật sự đang ở chỗ mà anh ta nói?"

Yuri: "Sẽ ở đó."

...

Cuối cùng, máy bay nhanh chóng bay vào địa phận nước F.

May mà nước F tiếp giáp với Hàn Quốc, cách thủ đô cũng rất gần.

Quả nhiên đối phương không đi xa...

Họ nhanh chóng trông thấy kiến trúc quen thuộc kia, từ xa nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc cực giống trong đoạn video, chính là nơi này rồi!

Không ngờ Satan lại gửi đúng địa chỉ thật?

Sau khi đến nơi phụ cận, họ không hề chậm trễ lập tức xuống máy bay.

Nhưng, không ngờ vừa xuống máy bay đang chuẩn bị tìm người thì đã bị một đám người bao vây.

Taemin trông thấy vũ khí đáng sợ cùng kí hiệu quen thuộc trên người đối phương lúc này mới bừng tỉnh, không ngờ vào đây rồi mà họ cũng bị khống chế. Vì anh đã ra khỏi tổ chức từ lâu nên hoàn toàn không biết nơi này, hơn nữa nơi này cũng có vẻ như là lá bài tẩy của đối phương...

Nếu không phải là Sooyoung... phỏng chừng không ai có thể biết chỗ này được...

Mắt thấy Sooyeon và Shinvi đang ở tòa kiến trúc phía sau, nhưng họ lại bị một đám người chặn lại, Yuri trên đường vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng bùng phát, khủng bố đến dọa người...

Dù bọn họ đang ở thế thượng phong nhưng để xử lí xong lũ này cũng vẫn tốn không ít thời gian.

Đúng lúc này, một chiếc trực thăng màu bạc từ trên trời đáp xuống, lúc máy bay còn chưa hạ cánh đã có một người nhảy từ trên đó xuống.

Người đàn ông tóc bạc tùy ý bay lượn dưới cánh quạt cuồn cuộn, trông hung ác không kém phần Yuri.

Khoảng khắc anh ta xuất hiện, những kẻ đang ngăn chặn Yuri đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kính nể.

Một tên cầm đầu trong đó tức tốc tiến tới, mặt mày tái mét nói: "Satan, chúng tôi nhận lệnh của chú Do ở đây để..." Bảo vệ ở đây.

"Cút!"

Tên cầm đầu còn chưa nói hết đã nhận phải ánh mắt lạnh thấu xương của đối phương, trong phút chốc gã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói nhiều nữa mà lui lại phía sau nhường đường.

Những kẻ phía sau cũng lui xuống như nước thủy triều, để nhường hẳn một con đường ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic