Chương 1911-1920

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1911: Ngoài em ra thì không thể là ai khác nữa

Stylist vừa thu dọn trang phục trong phòng, vừa âm thầm chửi bới trong lòng, đúng là bắt bẻ quá đáng! Rốt cuộc cô ta muốn mặc cái gì? Long bào chắc? Sooyeon nhà người ta chỉ mặc một bộ sườn xám trắng thôi mà đã đè bẹp được các hoa thơm cỏ lạ rồi! Nói cho cùng thì trang phục thì cũng phải coi là do người nào mặc nữa! Người mặc không đẹp thì bắt bẻ quần áo có ích gì...

Đương nhiên là những lời này cô ta không dám nói toẹt ra rồi, chỉ có thể cúp đuôi ra ngoài tìm tiếp.

Sau khi Stylist rời đi không lâu thì Yang Hyo Joo đi vào. Cô ta nhìn đống lễ phục trong phòng cùng với vẻ mặt khó coi của Seo Woo thì lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, bèn bước tới trấn an: "Seo Woo, vẫn còn lo lắng chuyện lễ phục à! Dựa vào bọn họ thì kiếm được bộ lễ phục nào đẹp chứ? Yên tâm, Jung phó tổng đã tự mình đặt đồ ở nước ngoài về cho em rồi, nhất định sẽ về trước đêm mai."

Nghe nói như thế, sắc mặt của Seo Woo mới thoáng giãn ra, nếu là Jung Soohee tự mình ra tay giúp cô ta thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Không biết nghĩ đến điều gì, Seo Woo lại ngẩng đầu hỏi Yang Hyo Joo: "Có nghe ngóng được gì về tiết mục của đám Sooyeon không?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Yang Hyo Joo lập tức cười như không thấy mặt trời: "Có, dạo này bọn họ vẫn luôn luyện tập chuẩn bị cho nó, là một vở nhạc kịch cũ rích, bọn chúng nghĩ ra được cái trò này cũng tài!"

"Nhạc kịch..." Seo Woo cũng cười lạnh một tiếng.

"Tự cho là thanh cao khác biệt, xem ra muốn làm màu đến điên rồi! Cũng chẳng nghĩ xem bây giờ là thời đại nào rồi, còn ai có hứng thú với thứ đó nữa chứ! Đến lúc đấy người xem chắc chắn sẽ ngủ thiếp đi mất, thật khôi hài!" Vẻ mặt Yang Hyo Joo đầy khinh thường.

Nói xong lại kích động nói tiếp: "Ngược lại, đoạn dance của em chắc chắn sẽ khiến mọi người choáng ngợp không thôi!"

...

Đảo mắt đã đến ngày cuối cùng.

Trong văn phòng làm việc của Son Hyun Joo, một nữ diễn viên trẻ ngồi trên salon khẩn trương đến xoắn hết các ngón tay vào với nhau: "Anh Hyun Joo ... Em không làm được đâu... chuyện quan trọng như thế... nhỡ em làm hỏng thì sao..."

Son Hyun Joo khuyên nhủ: "Woo Gain, em vào nghề đã lâu vậy rồi, mọi sự nỗ lực, cố gắng của em, anh đều trông thấy hết. Em chỉ thiếu một cơ hội, bây giờ cơ hội ấy đập xuống đầu em rồi, em còn tính đẩy ra ngoài, em nói xem em có ngốc hay không?"

Vẻ mặt của Woo Gain vẫn đầy bối rối: "Nghiên ca định đổi tiết mục khác ạ, cho nên mới bảo em diễn thay vai nữ chính cho anh ấy? Không phải là em không muốn giúp, mà... em lo rằng mình sẽ làm không tốt... gây thêm phiền phức cho công ty..."

Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên hạng ba nho nhỏ mà thôi, nào có tư cách góp mặt trong sự kiện lớn như thế, lại còn đảm nhiệm vai diễn quan trọng.

"Sooyeon không đổi tiết mục, chỉ đổi vai thôi." Son Hyun Joo cũng không giải thích thêm mà tiếp tục khuyên: "Em nói xem em còn phải sợ gì nào? Em không tin mình, chẳng nhẽ cũng không tin cả anh và Sooyeon sao?"

"Em có xuất thân chính quy, lại được đào tạo chuyên nghiệp. Trước khi vào nghề cũng đã từng tham gia biểu diễn nhạc kịch và đóng kịch, nội dung vở "Bóng ma trong nhà hát" này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ngoài em ra thì không thể là ai khác nữa! Trước đó Sooyeon cũng đã nói với anh rồi, muốn nâng đỡ em. Vừa hay lần này lại có cơ hội tốt như thế. Cơ hội trở mình của em tới rồi đó con bé ngốc này!"

Son Hyun Joo nói thế lại càng khiến Woo Gain thấy áp lực hơn: "Em vẫn cảm thấy em không làm được..."

Son Hyun Joo ra sức vừa dỗ vừa phỉnh, nói đến mức rách toạc cả miệng ra mà con bé này vẫn cứng đầu như thế thì ức đến muốn thổ huyết. Con bé này cái gì cũng tốt hết, ngoan ngoãn thành thật nhưng cái chỗ dở nhất cũng chính là vì quá ngoan ngoãn thành thật nên không đủ can đảm.

Chương 1912: Suýt bị cô làm cong

Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ phía sau lưng Son Hyun Joo được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đuôi tôm kiểu Châu Âu cổ điển bước ra...

Dưới lớp mặt nạ, người đàn ông khẽ mở đôi môi như được thượng đế điêu khắc: "Sao rồi, Woo Gain không đồng ý à?"

"Aaaaaa..."

Woo Gain nhìn người "đàn ông" đột nhiên xuất hiện liền kinh hô một tiếng, đôi mắt ngập vẻ không tài nào tin nổi mà khẽ đỏ hồng lên, kích động đến nỗi đôi môi run rẩy mãi mà chẳng nói nổi nên lời.

Chỉ thấy người đàn ông trước mắt mặc một bộ "white tie full dress", đây là kiểu lễ phục nam được chú trọng hình thức và quý giá nhất trong thời Trung cổ Châu Âu, hình thức đuôi tôm, cổ bẻ kinh điển kết hợp với chiếc áo sơ mi lót trong màu trắng cùng nơ trắng, bên ngoài là một lớp áo choàng lông dê màu đen bóng như Hắc Ngọc.

"Anh... Nghiên ca!!!"

Woo Gain là một trong những fan trung thành của Sooyeon, đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người mặc đồ nam trông như người trời này chính là Sooyeon. Một giây sau, cô nói không hề do dự mà nói: "Em đồng ý! Đồng ý!!!"

Có thế nào cô cũng không ngờ được, sở dĩ Sooyeon đột nhiên bỏ vai nữ chính không phải là vì muốn đổi tiết mục mà muốn diễn vai nam, diễn vai có độ khó nhất vở kịch - Bóng Ma.

Nhưng nhìn người trước mắt, nhìn Sooyeon đã lâu không giả trai, trong lòng Woo Gain lập tức chắc chắn rằng nếu là Nghiên ca thì nhất định sẽ được! Thậm chí ngay cả chính cô đây, vừa nghĩ tới việc được diễn cùng Nghiên ca thì tất cả sợ hãi và bất an trong lòng đều biến mất.

Son Hyun Joo trông thấy Sooyeon thay đồ xong đi ra thì cũng lập tức trợn tròn mắt, ngây ra nửa ngày mới phản ứng lại được, mạnh mẽ lôi đôi mắt như đang muốn dính chặt lên người Sooyeon trở về.

"Khốn nạn! Ông đây là đàn ông thẳng hơn cả cột điện mà còn suýt chút nữa thì bị độ ngầu của cô bẻ cong!"

Dù cho đã sớm biết Sooyeon mặc đồ nam có bao nhiêu đáng sợ, nhưng sau một năm gặp lại này thì Sooyeon một mực luôn xuất hiện trong bộ dạng "thần tiên tỷ tỷ", làm cho gần như là tất cả mọi người đều đã quên bộ dạng giả trai của Sooyeon năm đó.

Bây giờ nhìn lại lần nữa, sức công kích này... quả đúng là không tài nào tưởng tượng nổi... Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn phản ứng của con bé Woo Gain kia là cũng có thể đoán được ít nhiều rồi.

Khóe miệng của Son Hyun Joo khẽ giật, có chút không dễ thở "hừ hừ" nói: "Đẹp trai tốt thật đó, tui nói đến rách cả mồm cũng vô dụng, thế mà người ta còn chưa nói câu nào mà em đã "em đồng ý" rồi! Hừm hừm ~"

Woo Gain lập tức đỏ mặt, chột dạ cúi đầu xuống nhưng lại không nỡ rời mắt khỏi Sooyeon, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh như thể tìm được mối tình đầu lưu lạc đã lâu.

"Nghiên ca, anh định diễn vai "Bóng Ma" à?" Woo Gain nhìn đồ hóa trang và mặt nạ trên tay Sooyeon.

Sooyeon gật đầu: "Ừm, anh và anh Hyun Joo vốn đã tính như thế, sở dĩ ngày cuối mới thông báo cho em là vì lo lắng phía YG biết được kế hoạch của chúng ta mà phá hoại."

Woo Gain gật đầu liên tục: "Hóa ra là thế!"

Sooyeon nói xong liền đeo mặt nạ trong tay lên che khuất nửa mặt, nhìn Woo Gain rồi hỏi: "Em tương đối chuyên nghiệp, xem hộ anh xem hình tượng này của anh thế nào? Có nỡ rời xa anh không ~"

Woo Gain ôm trái tim sắp sửa lao ra đến nơi của mình, lắc đầu như trống bỏi mà thốt lên: "Sao thế được! Nhất định sẽ không! Nếu em là Christine thì chắc chắn sẽ chọn anh chứ không chọn Raoul đâu!"

Ngay lúc Woo Gain nói xong câu đó thì cửa phòng làm việc của Son Hyun Joo bị người ta đẩy vào từ bên ngoài: "Mọe! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà không chọn ông đây hả!"

Vừa nói xong, Key liền trông thấy Sooyeon đứng phía sau Woo Gain...

"Tôi... đờ mờ... mắt chó của ông..."

Chương 1913: Bẻ cong ông trong vòng ba giây

"Tôi... đờ mờ... mắt chó của ông..." Key đau đớn ôm đôi mắt bị lóa mù của mình.

Đáng chết, sao anh lại quên kĩ năng giết người trong nháy mắt của con hàng này... Anh đã nói mà, đang êm đẹp sao tự dưng lại bị bại não đến nỗi muốn biểu diễn nhạc kịch, thì ra đã sớm đào một cái hố to như thế rồi.

Hừm, Seo Woo kia có thể cướp hết tài nguyên của Sooyeon, có thể bắt chước được phong cách của Sooyeon, nhưng... có một điều mà trước giờ cô ta chưa từng dám thử. Còn nhớ mang máng, thật ra thì năm đó Seo Woo quả thật cũng đã từng thử giả trai một lần, nhưng lại dọa người ta chẳng kém gì Park Chaeyoung trong "Anh chỉ thích em", đúng là chẳng khác gì cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.

Bởi vì dấu vết bắt chước Sooyeon quá rõ ràng nên lúc đó còn khiến một đám fans trung thành của Sooyeon châm chọc. Sau này phía YG cũng đã dốc sức xóa hết sạch những tin tức này, đồng thời cũng không dám nổi lên ý nghĩ cho Seo Woo đi theo con đường "ăn sạch cả nam lẫn nữ" này nữa.

Giờ phút này, mặc dù mắt Key đã sắp mù rồi nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liêng liếc qua phía đối diện.

Đáng ghét! Còn đẹp trai hơn cả anh thật! Nếu anh mà là nữ thì cũng muốn gả! Đệt!!! Anh đang nghĩ cái quần què gì thế này!

Key lắc mạnh đầu đem suy nghĩ ko đáng có vứt ra khỏi bộ não của mình, mặc dù trong lòng ghen ghét muốn chết nhưng ngoài miệng vẫn cứ phải tỏ ra thanh cao mà khinh thường nói: "Gì mà khoa trương thế, cũng bình thường thôi mà!"

Sooyeon nghe vậy liền hơi nhướng mày gõ gõ nhẹ lên cái mặt nạ màu trắng, từ tốn bước tới chỗ Key kéo dài giọng nói: "Thật sao? Bình thường thôi à?"

Key cảnh giác bước lui ra sau một bước: "Vốn là thế mà, được không hả?"

"Ồ ~" Sooyeon khẽ nheo hai mắt lại, tiến sát thêm một bước nữa: "Vậy ông có tin, tôi có thể bẻ cong được ông chỉ trong vòng ba giây không?"

"Á!!!" Key lập tức gào lên một tiếng nhảy ra thật xa, ôm đầu núp trong góc: "Đại ca, em sai rồi! Xin tha cho em!"

Hu hu hu anh sẽ không ngứa miệng nữa! Anh cũng không muốn thảm hại như So Jisub kia đâu, bị bẻ cong đến độ không "cứng" nổi với phụ nữ nữa... Mặc dù cái tên đó đúng là bị trừng phạt đúng tội, nhưng như thế thật sự... cũng thảm quá rồi...

Woo Gain nhìn hai người trước mặt mà cười phì ra tiếng. Nghiên ca và tiền bối Giang "tình tứ" thật đấy, xứng đôi quá đi! Cô sắp thấy vai nữ chính của mình trở nên thừa thãi rồi.

Son Hyun Joo đứng bên cạnh thì hai mắt sáng choang, kích động xoa tay: "Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, thời gian có hạn, mọi người mau nắm chắc thời gian tập luyện đi!"

Tiếp sau đó, trong phòng tập luyện tràn ngập những tiếng gào thét oán giận của Key!

"Này này này, Woo Gain! Anh mới là nam chính! Anh mới là nam chính đó được không? Có phải ánh mắt chất chứa tình cảm của em nhầm chỗ rồi không?"

"Christine, anh mới là thanh mai trúc mã của em, là người em yêu! Em đang muốn đội nón xanh cho anh sao?"

"Jung Sooyeon, mẹ nó, bà đủ rồi đó! Nữ chính của tôi sắp bị bà câu hồn đi mất rồi đấy, sao bà không dựa theo kịch bản hả? Sự chuyên nghiệp của bà đâu rồi?"

"Đệt! Vì tôi không đủ quyến rũ? Ông đây không đủ quyến rũ à! Mấy người chờ đó cho tôi!"

...

Kết quả cuối cùng là, Key bị Sooyeon chọc tức gần chết, Woo Gain thì bị hai anh chàng đẹp trai này mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi. Cô phát hiện ra diễn cùng với Nghiên ca thật... phải nói sao nhỉ, rất thần kì, cô luôn có thể nhập mình hoàn toàn vào vai diễn và phát huy được tiềm lực lớn nhất của mình!

Sau buổi tập luyện gà bay chó sủa thì mọi người cùng đi ăn cơm, sau đó bắt đầu trang điểm hóa trang để chuẩn bị cho Đêm Hội Ngôi Sao.

Chương 1914: Tôi khoác bao tải!

Lúc hóa trang, Key lại bắt đầu chạy xung quanh Sooyeon làm ầm ĩ.

"Jung Sooyeon, lễ phục của bà chọn xong chưa? Đêm nay mặc gì? Tôi vừa nghe ngóng được cái đồ hàng fake kia tối nay sẽ mặc bộ đồ cổ của Vương phi nào đó từng mặc qua, giá trị hơn chục nghìn vạn, chỉ thuê một ngày thôi đã là tám trăm vạn rồi! Chúng ta không thể bị đè bẹp được."

"Ừ." Key nói cả nửa ngày, Sooyeon chỉ đáp lại anh ta một chữ.

"Ừ là ý gì, bà nói gì đi xem nào! Rốt cuộc bà tính mặc gì?"

Sooyeon: "Tôi khoác bao tải."

Key: "..."

Ông đây đang nghiêm túc đó, đừng có đùa chứ! Con tim tôi mắc mệt quá! Cuối cùng, giờ anh cũng đã nếm được mùi vị khổ sở của quản lý lúc diễn viên không chịu phối hợp là như thế nào rồi.

...

8 giờ tối, cuối cùng, Đêm Hội Ngôi Sao mà vạn người trông chờ cũng chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người đều đang chầu chực trên trang web trực tuyến hoặc trước màn hình trực tiếp cổ vũ cho thần tượng nhà mình.

Trên thảm đỏ, ánh sáng chói lòa, những người nổi tiếng bắt đầu ký tên vào tấm bảng kỉ niệm trước khi bước vào trong.

Hôm nay,Nam Hee Ae mặc bộ lễ phục kỷ niệm 100 năm thành lập của thương hiệu C, bộ lễ phục làm nổi bật vẻ cao quý và ưu nhã của cô ta.

MC cũng có mắt nhìn vì thế bèn khen: "Hôm nay Hee Ae đúng là đẹp quá!"

"Đúng vậy! Bộ lễ phục này hình như là bộ kỷ niệm 100 năm thành lập của thương hiệu C đúng không, tôi còn chưa thấy ai trong giới giải trí mặc qua đâu."

Nếu là trước kia, được lấy lòng như thế thì chắc chắn Nam Hee Ae sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này đây cô ta lại chẳng thể vui nổi. Bộ lễ phục này đương nhiên là quý, nhưng đây là bộ đồ bị Seo Woo vứt lại mới đến phiên cô ta, chứ không phải là bộ đồ thiết kế riêng cho cô ta và cũng chẳng phù hợp với khí chất của cô ta.

Hồi trước, khi ở Soshi, Son Hyun Joo luôn tận tâm tỉ mỉ chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cô ta, ngay cả chọn đồ cũng phù hợp với hình tượng cả cô ta. Nhưng từ lúc đến YG, tất cả tài nguyên tốt nhất, tất cả các bạng xếp hạng, thậm chí là cả lễ phục, những thứ tốt nhất đều phải chờ Seo Woo chọn trước đã.

Màn hình lớn bên trái sân khẩu hiển thị xếp hạng theo số phiếu hiện tại, nhìn vị trí cuối cùng của mình trên đó,Nam Hee Ae lại càng thấy khó chịu. Nhưng đến ngay cả Yoon Eun Jin cũng bị Seo Woo đè đầu cưỡi cổ thì cô ta còn có thể nói gì được nữa.

Đúng vào lúc này,Nam Hee Ae không ngờ mình lại gặp một người.

"Chị Woo?" Nam Hee Ae kinh ngạc.

"Hee Ae..." Mặc dù đã sớm chuẩn bị rằng có thể sẽ gặp nhau trong trường hợp này nhưng vẻ mặt của Woo Gain vẫn hơi không được tự nhiên.

"Là chị thật à, em còn tưởng em nhìn nhầm."Nam Hee Ae đưa mắt đánh giá cô gái mặc bộ lễ phục đơn giản đậm màu trước mặt, tỏ vẻ thật bất ngờ khi gặp được cô trong trường hợp này. Dù sao thì với địa vị của Woo Gain cũng không đủ tư cách tham gia đêm hội này.

"Sao? Chị cũng tới tham gia đêm hội à?" Nam Hee Ae biết mà còn cố hỏi.

"Đi cho vui." Woo Gain không nói nhiều. Cô vào nghề sớm hơn Nam Hee Ae mấy năm, đối phương còn từng gọi mình là "tiền bối" nhưng đến nay cô vẫn chỉ là một diễn viên hạng ba, quả thật không ngẩng đầu lên được trước mặt cô ta.

Nam Hee Ae khoanh tay trước ngực nhìn Woo Gain một lượt từ trên xuống dưới rồi lắc đầu thở dài: "Chị Woo này, không phải em nói gì chị đâu, mặc dù chị không mấy nổi tiếng cũng chẳng có mấy ai hâm mộ. Thế nhưng, em với chị Eun Jin lúc trước cũng đã giúp chị nói không ít lời hay, YG lúc đó vốn cũng muốn tiện thể kéo chị qua luôn. Nhưng mà, chị lại chẳng biết tốt xấu gì cả, ở lại Soshi thì có cái tiền đồ gì chứ?"

"Ha ha, không phải là chị vẫn cứ ngây thơ tin tưởng những gì Son Hyun Joo nói đó chứ? Cái gì mà thực lực của chị hơn người, nền tảng vững chắc, còn giỏi hơn em và chị Eun Jin, chỉ thiếu một cơ hội thôi là đã có thể bay thẳng lên trời?"

Chương 1915: Rớt tròng mắt

Nam Hee Ae như đang nói cái gì đó cực kì đáng cười: "Chị cũng ngây thơ thật đó, Sooyeon quay lại thì đương nhiên tất cả mọi tài nguyên đều sẽ thuộc về cô ta, còn có chỗ cho chị nổi danh nữa à?"

Woo Gain nghe những câu xóc xiểm như vậy mà vẫn chẳng buồn nói lại câu nào. Tối nay cô còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, không thể để Nghiên ca và anh Hyun Joo thất vọng được, không được gây phiền phức.

Nam Hee Ae vốn dĩ có chút khó ở, nhưng giờ trông thấy Woo Gain bị mình châm chọc mà chẳng dám nói lại gì, chỉ biết tái mặt rời đi thì trong lòng cũng được an ủi không ít.

Một phía khác, đi kém theo tiếng đám con gái kích động reo hò và thét chói tai là hình ảnh Key bước vào thảm đỏ.

So với cách ăn mặc vẫn còn tùy tiện hôm fan - meeting bữa nào, thì hôm nay có thể nói trang phục của Key được chuẩn bị tỉ mỉ từ đầu đến chân, từ bộ vest thiết kế riêng đến đồng hồ đeo tay, thậm chí là từng nút áo cũng đều là đồ hàng hiệu cao cấp, bộ đồ này ít nhất cũng phải có giá hơn nghìn vạn.

Ngoại hình của Key vốn đã rất được, giờ lại khoác lên mình bộ cánh này đúng là càng khiến đám con gái không ngừng gào thét đến khản giọng, tất cả những nghệ sĩ nam và Mỹ nam trẻ ở đây đều không thể so được độ nổi với anh ta.

Đi kèm với việc Key xuất hiện nổi trội như thế là số phiếu bình chọn của anh ta trên màn hình lớn cũng đang không ngừng tăng lên.

Mặc dù đạt được hiệu quả như trong dự đoán nhưng lông mày Key vẫn cứ nhíu chặt như cũ. Vừa rồi anh mới nói với Sooyeon được một nửa đã bị cô đá ra ngoài, vì thế cũng không biết được hôm nay cô mặc lễ phục gì. Khổ quá, sao anh cảm thấy càng ngày mình lại càng có khuynh hướng biến thành mẹ già thế nhỉ.

Đang ảo não, đôi mắt Key chợt toát ra ý lạnh, Seo Woo đã xuất hiện.

Xem ra lần này YG đã dốc hết vốn liếng ra cho cô ta rồi, ngoại trừ bộ lễ phục cổ hơn chục nghìn vạn kia ra thì mỗi bộ trang sức trên người cô ta đều đáng giá hơn nghìn vạn, ngay cả bông tai - thứ vốn không mấy được chú ý cũng hơn trăm vạn.

Seo Woo vừa xuất hiện liền khiến mọi người không ngừng phát ra tiếng kinh hô.

MC lập tức dùng những lời có cánh nêu ra lai lịch của những món đồ trên người Seo Woo, lập tức khiến cho tất cả những nữ minh tinh khác ở đêm hội tỏ rõ vẻ ao ước và ghen ghét.

"Chẳng trách Seo Woo lại đổi máng qua YG! Đúng là tiền tài như nước!"

"Lại còn không phải à, chẳng qua cũng chỉ là một Đêm Hội Ngôi Sao thôi mà đã bỏ ra nhiều tiền vậy rồi!"

"Nhưng cũng khó trách,Jung Sooyeon tái xuất, lại làm Seo Woo mất mặt nhiều lần như thế, lần này mà thua nữa thì cô ta giấu mặt vào đâu? YG đương nhiên là cũng chẳng thể để cho chuyện này xảy ra rồi."

"Sao Jung Sooyeon còn chưa tới? Không biết hôm nay cô ấy mặc trang phục gì nữa!"

"Mặc dù thực lực của Soshi không tài nào so nổi với YG nhưng đây cũng là người duy nhất khiến Soshi có cơ hội vùng dậy, chắc cũng liều mạng thôi! Chỉ là làm sao mà so được với độ chịu chơi của YG, tôi thấy nhất định sẽ bị Seo Woo đè đầu cưỡi cổ cho coi!"

...

Sau khi Seo Woo tiến vào thảm đỏ, mọi người lại bàn tán chờ xem rốt cuộc đêm nay Jung Sooyeon sẽ xuất hiện choáng ngợp đến thế nào. Đương nhiên là cũng bao gồm cả Seo Woo, bộ đồ này đã đem đến cho cô ta sức mạnh và lòng tin to lớn đến nhường nào.

Cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Sooyeon cũng xuất hiện.

"Sau đây sẽ là người đã xa cách chúng ta một năm nay, tính từ giải Daejong -Jung Sooyeon!!!"

Key nghểnh cổ, kiễng nhẫn nhìn sang, một giây sau liền rớt tròng mắt luôn. Anh cứ cho rằng Jung Sooyeon chỉ đùa thôi, thế nhưng ai mà ngờ được...

Con nhóc kia lại... mẹ nó chứ, nó "khoác bao tải" tới thật!!!

Mặc dù bộ đồ trên người cô được thiết kế rất đẹp đẽ nhưng không phải cũng chỉ là một bộ váy bằng vải gai phổ thông thôi sao?

Chương 1916: Quá hèn hạ!

Seo Woo ngồi dưới khán đài, khuôn mặt lập tức đen như đít nồi. Cái cảm giác này thật giống như cô ta tốn hết tâm tư nghĩ ra đủ mọi loại thủ đoạn để đánh bại đội phương, thậm chí còn buộc cả thuốc nổ lâm trận mà đối phương lại tay không tấc sắt ra trận... Dường như... cô ta chỉ là loài giun dế không đáng được để nhắc tới. Bộ trang phục rực rỡ hoa lệ vốn cho cô ta thêm sức mạnh giờ đây lại giống như dây thừng cuốn chặt lấy người cô ta, khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

Hiện trường sau một hồi im lặng vì kinh ngạc thì liền liên tiếp vang lên những tiếng cười nhạo.

"Này cũng quá chất chơi rồi... Seo Woo mặc thành như vậy, thế mà Jung Sooyeon người ta lại chỉ "khoác bao tải" là xong!"

"Người ta căn bản là chẳng thèm để cô ta vào mắt!"

"Vốn có cùng một đẳng cấp đâu!"

...

Seo Woo tức tới nỗi run cả người, cái lần Sooyeon chỉ mặc bộ sườn xám trắng đã đè bẹp cô ta cũng không làm cô ta giận dữ tới vậy.

Yang Hyo Joo thấy cảm xúc của Seo Woo sắp không khống chế nổi nữa, bèn chạy tới trấn an: "Seo Woo, đừng nóng! Đừng nóng! Không cần phải so đo với con hèn chỉ biết dùng thủ đoạn như cô ta, dù cô ta làm nhục được chúng ta nhưng với dáng vẻ như quỷ này căn bản là không thể kéo phiếu của fan! Mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn là bảng xếp hạng mà! Đến lúc đều đoạt No.1 hết thì chẳng khác gì giáng cho cô ta mấy phát tát rồi!"

"Em muốn tất cả bảng xếp hạng."

"Này là tất nhiên!"

...

Sau khi ngồi xuống, Key liếc Sooyeon một cái, vẻ mặt rất chi là khó mà hình dung nổi: "Ai nêu cái ý kiến này cho bà?"

"Làm sao?" Sooyeon nhíu mày.

"Quá hèn hạ!" Key ăn ngay nói thật.

Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên có một cái đầu thò ra, Son Hyun Joo đầy mất hứng nói: "Hừm, sao nào! Cậu không thấy quá được à? Làm Seo Woo tức chết, lại còn có thể tiết kiệm được tiền."

Khóe miệng Key hơi méo: "Điểm mấu chốt nhất của anh là tiết kiệm tiền đúng không?"

Son Hyun Joo nghiêm trang nói: "Không thể nói như thế được, tất cả đều là vì công ty mà."

Key câm nín.

Cái tên Son Hyun Joo này ấy à, đúng là vô song...

"Nhưng bà cứ thế này thì cũng thành ra quá không coi trọng rồi! Dù sao cũng phải tôn trọng ban tổ chức một chút chứ!" Key nói thầm.

Sooyeon nghiêng đầu, không để tâm nói: "Cuống cái gì chứ? Lát nữa còn có lễ trao giải mà, đến lúc đó thay sau."

Key: "..."

Cái điệu "đợi ông cầm giải thưởng rồi trang điểm cũng chưa muộn" này... Có cần phách lối vậy không?

Lúc này, camera bỗng lia về phía bọn họ, Sooyeon lập tức mỉm cười, chào hỏi fans qua ống kính.

Nhất tiếu khuynh thành... cũng chỉ thế mà thôi!

Trên màn hình lớn, số phiếu của Sooyeon lập tức tăng lên vù vù. Nhưng mà số phiếu hiện tại của Seo Woo đang là gấp đôi Sooyeon, nên với lượng tăng đó căn bản là muối bỏ bể. Có điều đây cũng là toàn bộ số phiếu mà YG kiếm được, về cơ bản cũng đã đến đỉnh điểm.

Key vô thức liếc qua bên cạnh, bộ trang phục thoải mái dễ chịu như ở nhà, làn tóc dài tùy ý xõa tung trên vai, lại thêm nụ cười như gió xuân, này... còn khiến tim người ta đập thình thịch hơn dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ thường ngày của cô. Có loại cảm giác rất bình thường nhưng lại rất đi vào lòng người, khiến cho người ta có cảm giác người trước mặt như đang bừng sáng sức sống, như đang được hơi ấm của tình yêu bao quanh, thậm chí người nhìn cô còn bị thứ cảm giác này lây nhiễm.

"Bộ trang phục này của bà... là do nhà thiết kế kia làm ra à?" Key lại không nhịn được mà hỏi.

Tên kia đúng là vô đối thật, sao lúc nào cũng có thể khai quật hết khí chất động lòng người của con bé này thế chứ?

Sooyeon kiêu ngạo gật đầu: "Đúng thế, mẫu mới nhất đó."

"Tốc độ nhanh vậy? Lại còn mẫu mới? Không phải là đã ra rồi sao?" Key kinh ngạc.

Chương 1917: Diễn chung với nhau

Sooyeon nghe vậy, đôi mắt liền hiện lên vẻ tối tăm.

Bộ sưu tập "trở về nguyên dạng" của họ vừa mới hot lên, History đã bắt chước theo, lại còn trắng trợn tuyên truyền trên các kênh là do Đới Uy tự thiết kế ra, ỷ vào sự nổi tiếng của mình để đổi trắng thay đen, tố cáo ngược lại rằng chính phía Tắc Linh mới là bên đạo. Mặc dù, cũng có người mua lí trí biết xem thứ tự tung ra thị trường trước sau, hiểu rõ mọi chuyện nhưng đây cũng chỉ là số ít.

Được cái là... Cô vẫn tin chắc vào câu nói kia, trước thực lực chân chính, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay.

Dạo này, nhà thiết kế nhà cô như được thần thiết kế nhập vậy, linh cảm tới liên hồi, vừa cho ra "trở về nguyên dạng" đã lại thiết kế được bộ sưu tập mới, bộ trên người cô cũng nằm trong bộ thiết kế này, tên là - "yêu".

Có giỏi thì cũng ăn theo bọn họ tiếp đi, cái trò đổi trắng thay đen kia cũng chỉ chơi được một lần, chơi nữa thì thành ra xem tất cả loài người đều là đồ ngu à?

Mặc dù Sooyeon không trả lời nhưng cơ bản Key cũng đã hiểu ra. Lúc Sooyeon không ở đây, nhà thiết kế kia cũng chẳng thiết kế được gì, con bé này vừa về phát thì linh cảm lập tức ào ạt. Đây rõ ràng là coi Sooyeon như nàng thơ, là suối nguồn cảm hứng.

"Tiết mục của chúng ta xếp thứ mấy?" Key hỏi Son Hyun Joo ở phía sau lưng.

"Mau lắm, vị trí thứ tư, lát nữa hai người có thể vào hậu trường chuẩn bị luôn." Son Hyun Joo trả lời.

"Cái gì! Diễn sớm như thế làm gì! Phải để gần cuối mới đúng chứ!" Key lập tức bất mãn.

Bình thường thì người càng nổi tiếng thì càng ra sân khấu muộn hơn.

Son Hyun Joo nguýt cho anh chàng một cái: "Cậu quên là chúng ta cần phải kéo phiếu sao? Mấu chốt nhất là phải tranh thủ thời gian, càng sớm thì càng có lợi cho chúng ta!"

Phía Seo Woo không lo gì về số phiếu nên đương nhiên là sẽ chọn diễn cuối cùng rồi.

Sau lời dạo đầu của MC, tiết mục của nhóm khách quý nhanh chóng được bắt đầu. Bình thường những trường hợp này, nếu không hát thì cũng sẽ nhảy, cơ bản là chẳng có tiết mục gì đa dạng.

Không ngoài dự đoán, ba tiết mục đầu đều là vừa hát vừa nhảy. Một người là ca sĩ chuyên nghiệp, hai người còn lại thì đều là diễn viên, không cần biết bọn họ hát ra sao, vì bọn họ cũng chỉ là diễn viên nên người xem và fans cũng chẳng yêu cầu gì quá cao với bọn họ, chỉ cần không quá xấu là được...

Sau khi ba tiết mục liên tiếp kết thúc, bầu không khí dưới khán đài đã có phần trầm xuống.

MC bắt đầu tuyên bố tiết mục thứ tư: "Tiếp theo, xin mời anh Key và cô Sooyeon, đêm nay họ sẽ đem đến cho chúng ta vở nhạc kịch kinh điển - "Bóng Ma trong nhà hát"! "Bóng Ma trong nhà hát" - tác phẩm kinh điển của nhà nhạc kịch Andrew Lloyd Webber, với những giai điệu tuyệt vời, nội dung lãng mạng và những vũ đạo tuyệt mỹ, không biết cặp đôi có nhiều fan CP nhất sẽ mang đến cho chúng ta những trải nhiệm mới mẻ như thế nào!"

"Aaaaaaaaa... Key!!! Sooyeon!!!"

"Cuối cùng cũng có thể trông thấy bọn họ diễn chung với nhau nữa rồi! KeySoo đảng rất thỏa mãn!!!"

...

Khán giả dưới đài lập tức kêu to tên của Key và Sooyeon, đám fans đang canh giữ bên màn hình cũng không ngừng điên cuồng spam bình luận. Mặc dù phần lớn bọn họ không hiểu nhạc kịch nhưng trước đó cũng đã xem danh sách tiết mục nên cố ý đi bổ sung kiến thức còn thiếu rồi.

[Tôi đã đặc biệt đi hiểu tìm rồi, khí chất của Key quá hợp với nhân vật Raoul này! Vừa đẹp trai lại vừa thâm tình!"

[Hình như trong kịch bản còn có một "Bóng Ma" biến thái bị hủy dung nên toàn đeo mặt nạ, cứ vấn vương Christine mãi, phá hoại cô ấy với Raoul..."

[Nhưng tại sao lại là nhạc kịch? Có vẻ như không thú vị mấy... Lần trước đồng nghiệp của tôi kéo tôi đi xem, tôi còn suýt ngủ quên mất.]

...

Chương 1918: Nữ chính bị đổi?

Một lát sau, MC rời khỏi sân khấu.

"Đinh" một tiếng, cả sân khấu rơi vào khoảng tối, khán giả cũng dần yên tĩnh lại chờ đợi Sooyeon ra sân khấu.

"Nhớ đến em

Hãy nhớ em đến sâu đậm

Khi chúng ta đã nói lời tạm biệt

Anh có từng nhớ đến em

Nếu anh có một thoáng nhàn hạ

Xin cho em một chút nhớ mong..."

Theo tiếng ca uyển chuyển chất chứa tình cảm vang lên, đèn trên sân khấu cũng sáng dần lên. Khán giả lập tức mở to mắt xem, kết quả là một giây sau, ai nấy cũng đều ngẩn cả người.

Bởi vì cô gái mặc bộ váy bồng hoa lệ thời Trung cổ đang ca hát chính giữa sân khấu lại không phải là Jung Sooyeon.

"Hở! Tôi hoa mắt à? Sao nữ chính không phải là Sooyeon?"

"Tình huống gì thế này? Ai đây?"

"Hơi quen mặt nhưng không nhớ ra tên! Có phải nhầm chỗ nào không? Chẳng phải nói là tiết mục của Key và Jung Sooyeon sao?"

Tất cả người có mặt đều ngơ ngác xôn xao, bỗng... một giọng ca nam lại vang lên...

"Có thể sao? Christine, là em sao?

Trước kia rất lâu rồi, tựa hồ rất lâu rồi trước đây

Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn khờ dại

Có lẽ em không nhớ được anh, nhưng anh vẫn còn nhớ em..."

Key ra sân.

Vì tiếng ca của Christine vang lên nên khiến Raoul đang ở gần đó bỗng nhớ lại cô bé trước mắt đúng là người bạn thanh mai trúc mã thuở nhỏ của anh.

Lúc này, Woo Gain đương nhiên thấy được ánh mắt khác thường của khán giả, cô cố nén nỗi bất an trong lòng, tiếp tục cất tiếng hát cùng với Key!

"Nghĩ lại những ngày tháng đó!

Nghĩ lại quãng thời gian đó

Nghĩ lại nhưng chuyện chúng ta chưa từng làm

Không có ngày nào là em không nhớ anh..."

Bộ trang phục hoa lệ, tuyệt đẹp này của Woo Gain góp phần tôn nên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giọng hát lại càng khiến lòng người say mê.

Trong lòng khán giả đầy hồ nghi nhưng cũng không nhịn được mà tiếp tục xem tiếp...

Trên sân khấu, một đôi tình nhân đẫm lệ nhận ra nhau, thắm thiết nắm lấy tay nhau mà trút bầu tâm sự. Raoul khó che giấu nổi tình yêu trong lòng mình, anh đưa ra đề nghị hẹn hò với Christine và Christine vui vẻ đồng ý. Trên sân khấu, lập tức tràn đầy sự ngọt ngào.

Nhưng ngay thời khắc Christine trở về phòng thay quần áo...

Trong không trung bỗng vang lên tiếng ca trầm lắng mà xa xôi:

"Đêm dần tới, mọi giác quan dần trở nên rõ rệt

Bóng tối trỗi dậy, đánh thức mọi sức tưởng tượng

Chỉ vì... đây là đêm nhạc của bóng tối..."

Tiếng ca khàn khàn như tiếng hát của Người Cá khiến lòng người phiêu đãng này không chỉ hấp dẫn Christine trên đài mà cũng lập tức khiến đám fans vốn đang bất an vì đổi người nín thở, chăm chú theo dõi theo bản năng...

Chẳng hiểu sao... giọng ca này lại có chút quen thuộc?

Ở chỗ dành cho khách quý, Seo Woo cau mày, còn Yang Hyo Joo thì khẽ "xì" một tiếng: "Cái đám giả thần giả quỷ này, tính chơi trò gì đây? Để một diễn viên hạng ba như Woo Gain làm nữ chính, có phải là đầu óc bị bệnh rồi không?"

Seo Woo không nói gì, cô ta luôn có cảm giác dường như mình đã để sót mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đó là gì.

"Yên nào, dịu dàng nào, hãy để cho âm nhạc nhẹ nhàng vuốt ve em

Lắng nghe nó, chạm vào nó, lặng yên giao mình cho nó..."

Christine bị thứ âm thanh này mê hoặc, quên mất ước hẹn giữa mình và Raoul, cô đi về hướng có tiếng hát rồi mở cửa mật thất đi vào lòng đất bí mật...

Lúc này đây, tất cả fan hâm mộ và người xem đã bị kịch bản hấp dẫn, chăm chú theo dõi Christine và chờ đợi không biết rốt cuộc Christine sẽ tìm thấy gì...

Chương 1919: Bị quyến rũ tới nỗi tim đập loạn nhịp

"Hãy mở cửa trái tim em

Em không cần đấu tranh trong bóng tối này, trong đêm nhạc của bóng tối này...

Hãy nhắm hai mắt lại, đi tới một thế giới mới tràn ngập sự ma quái..."

Cuối cùng, Christine được tiếng ca dẫn dắt mà đẩy cánh cửa dẫn tới vương quốc bóng tối kia ra!

Cùng lúc đó, sự tò mò của người xem cũng đã được đẩy lên đỉnh điểm. Nhưng đúng vào lúc này, Christine lại đột nhiên ngất đi trong tiếng ca tuyệt diệu.

Trong nháy mắt khán giả đang chờ đợi, một bóng ma màu đen hiện lên, Christine đã rơi vào một lồng ngực...

Áo đuôi tôm phong cách Trung cổ, áo choàng lông đen, mặt nạ trắng, nửa gương mặt lộ ra ngoài đẹp đến nỗi khiến người ta lỡ mất một nhịp đập của trái tim, rõ ràng là hình tượng tao nhã kiêu ngạo như thế, mà lại tỏa ra một hơi thở u ám và quỷ quái.

"Bóng Ma" chăm chú nhìn người phụ nữ đang mê man trong lòng mình, ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu và đố kị như muốn thiêu đốt tất cả...

Cả toàn trường, thời gian như ngừng lại.

Cuối cùng thì Seo Woo cũng nhớ ra là mình đã quên cái gì, chỉ chớp mắt, sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, tất cả người xem lập tức thét lên những tiếng thét kinh thiên động địa.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, tất cả người xem lập tức thét lên những tiếng thét kinh thiên động địa.

"Aaaaaaaaaa......"

"Nghiên ca!!!"

"Tôi đang nằm mơ sao!!!!!"

Tất cả mọi người đều không ngờ được, kể cả những fan biết về kịch bản của "Bóng Ma trong nhà hát" cũng không nghĩ tới rằng Sooyeon sẽ không diễn vai nữ chính mà lại giả nam để diễn nhân vật "Bóng Ma" này.

Trông thấy Jung Sooyeon giả nam, trông thấy "Nghiên ca" đã lâu không gặp, bọn họ kích động không thua gì khi trông thấy cô xuất hiện trong buổi tuyên truyền của Thiên Hạ lần đó.

Trên màn hình lớn bên trái, số phiếu của Jung Sooyeon đang tăng lên như điên, nhanh tới nỗi mắt của Key cũng muốn rút gân luôn.

Má nó! Có cần khoa trương như vậy không? Chẳng phải là chỉ thay một bộ đồ thôi à? Lại còn chỉ để lộ nửa gương mặt nữa! Một cục đen sì sì như thế thì có gì đẹp mắt! Các cô nhìn tôi đây này, nhìn bộ cánh xịn của tôi đây này, rõ là ông đây đẹp trai hơn có được không hả?

Nhưng, Key - Raoul đang tìm nữ chính mất tích trên sân khấu cơ bản đã bị khán giả coi như người tàng hình rồi...

Không chỉ có người phụ nữ bị cướp mà khán giả cũng coi thường anh ta luôn...

Sooyeon không vẫn không bị quấy nhiễu chút nào, hoàn toàn đắm chìm vào trong vở kịch.

"Bóng Ma" khẽ đặt Christine lên giường, ngón tay thon dài trắng nõn không khắc chế nổi mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.

"Vứt bỏ mọi ý nghĩa thế tục của em trước kia

Nhắm hai mắt lại, để âm nhạc giải thoát sự trói buộc của em

Mãi đến lúc đó, mãi đến lúc đó em mới... thuộc về tôi..."

Khoảng khắc ba chữ "thuộc về tôi" được thốt ra, tiếng thét ở hiện trường dường như đã sắp phá trời rồi.

Một giây sau, "Bóng Ma" cầm tay cô gái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình rồi rũ mắt xuống, từ từ tới gần môi cô gái.

"Sự ngọt ngào đến say mê này, chạm vào tôi, tin tưởng tôi, tận hưởng cảm giác này một chút một..."

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............. "

Lúc này nóc nhà cũng sắp bay rồi, tất cả các cô gái ở dưới khán đài đều bị quyến rũ tới nỗi tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng bừng, cứ như người đang hôn mê trên giường, sắp được hôn kia chính là mình vậy.

Thậm chí, ngay cả đàn ông cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn, cả đám đều đỏ bừng mặt, hơn nữa bọn họ cũng không nhập mình vào "Bóng Ma" kia mà lại nhập mình vào nữ chính...

Đáng thương cho đám đàn ông chỉ có thể không ngừng niệm "mình là trai thẳng", "mình chỉ bị nữ thần của mình tẩy não"... Kết quả lại phát hiện ra nữ thần vốn không đẹp mắt được như "anh ấy"...

Thảm rồi thảm rồi, cong cong cmn rồi...

Chương 1920: Mê hoặc

Cao quý mà quỷ quái, điên cuồng mà khắc chế, dung nhan bị hủy nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, khác biệt như ngày và đêm này lại dung hợp hoàn mỹ trên người Sooyeon, mang lại sinh mệnh hoàn toàn mới cho "Bóng Ma" kia.

"Bóng Ma" nhìn cô gái trên giường cất tiếng hát mê hoặc vô cùng.

"Hãy để cho giấc mộng được bắt đầu, để sự u ám trong lòng em tan đi

Cúi đầu trước âm nhạc của tôi

Cúi đầu trước sức mạnh âm nhạc của đêm đen..."

Nương theo giọng ca mê hoặc kia, bất kể fan ở đó hay là những người xem trực tiếp trước màn hình, bất kể nam hay nữ, trong chớp mắt này đã cúi đầu xưng thần với con người ở trên sân khấu kia.

Giọng hát của Sooyeon tuy không tệ nhưng chắc chắn vẫn có khoảng cách với những người chuyên nghiệp, có điều trong giọng ca của cô lại ẩn chứa tình cảm mà không một ca sĩ chuyên nghiệp nào sánh nổi, cô đã hoàn toàn dung hợp kĩ thuật diễn của mình vào trong âm nhạc.

Thông qua máy biến ấm, giọng hát khàn khàn động lòng người mang âm hưởng của đàn ông cộng với nửa khuôn mặt yêu nghiệt không phân giới tính kia cũng đã đủ khiến người ta điên cuồng.

Ngay lúc nhóm khán giả đang như si như say, đèn trên sân khấu chợt tối dần.

Đến lúc ánh đèn sáng lên lần nữa thì "Bóng Ma" kia đã biến mất, Christine tỉnh lại trong phòng mình, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng.

Vốn phần lớn mọi người ít ai cảm thụ được nhạc kịch, lúc này đều đã bị hấp dẫn, ai nấy cũng đều chăm chú chờ đợi cảnh tiếp theo.

Giám đốc bốn đài truyền hình vệ tinh cũng cùng lúc nhận được thông báo là tỷ lệ người xem đang tăng lên một cách chóng mặt, có thể sẽ phá kỉ lục Đêm Hội Ngôi Sao trong mười năm nay, kênh phát sóng trực tiếp trên mạng thì lại chẳng cần phải nói nhiều, độ hot của Đêm Hội Ngôi Sao đã lập tức dẫn đầu top tìm kiếm.

Sau đó, Christine và "Bóng Ma" trải qua thời gian vừa là thầy vừa là bạn, "Bóng Ma" âm thầm truyền thụ kỹ năng ca hát cho Christine, đồng thời loại trừ hết chướng ngại cho cô, thậm chí còn không tiếc mà hại đến mạng người, đưa cô lên vị trí nữ diễn viên chính của nhà hát...

Nhưng mà, tất cả chỉ khiến Christine thêm sợ hãi, mà tình cảm giữa cô và Raoul lại càng lúc càng khắng khít không thể tách rời. Sau một chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên sân khấu, Christine và Raoul thừa dịp mọi người đang hoảng hốt để chạy trốn lên nóc nhà. Ở đó, cô nói ra tình cảm của mình dành cho Raoul, Raoul cũng bày tỏ tình yêu thương dành cho cô chôn dấu đã lâu, hai người cùng cất tiếng hát khúc ca "All I ask of you" để tỏ rõ tâm ý của nhau.

"Bóng Ma" kia thấy hết tất cả, đau khổ vì Raoul mê hoặc Christine và sự phản bội của Christine, vì thế "Bóng Ma" quyết định nguyền rủa bọn họ.

...

Đến lúc khi diễn viên trong nhà hát nói lời cảm ơn kết thúc vở Faust, "Bóng Ma" làm chùm đèn treo rơi xuống đầu Christine, nhằm tỏ rõ sự phẫn nộ và cảnh cáo của mình.

Đến đây, kịch bản liền chuyển sang màn hai.

Sau nửa năm trôi qua, "Bóng Ma" khiến người ta bàng hoàng sợ hãi không còn xuất hiện nữa, đèn treo cũng đã được sửa, nhà hát tổ chức vũ hội hóa trang chào mừng cuộc sống mới.

Christine và Raoul đã bí mật đính hôn trong thời gian này, hai người nắm tay nhau nhảy múa trong đám người.

Ngay lúc cuộc vui đến cao trào, chợt có người khách đeo mặt nạ tử thần màu đỏ xuất hiện, mọi người đều bị người kì quái này dọa cho hốt hoảng.

Người đến chính là Bóng Ma mai danh ẩn tích đã lâu.

"Bóng Ma" tìm trăm phương nghìn kế ngụy trang thành người khác và giành được cơ hội được diễn cùng Christine.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic