Chương 1 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nhanh lên, đuổi theo nó,  giết nó cho tao. 
Một gã đầu trọc gầm lên,  cả đám người đuổi theo cô gái chạy phía trước, quần áo lẫn máu và bụi bẩn không còn nhìn rõ màu thật sự của nó. 
Một đám người mặc áo đen tiến từ phía đối diện, giọng đanh thép :
- Khu này thuộc khu vui chơi của ông chủ chúng tôi,  mong các người đừng làm loạn. 
Tên đầu trọc trên mặt có vài vết sẹo gằn giọng :
- Đâu,  chủ mày là thằng nào??? 
-Mạnh Chính Hàn. 
Nghe tới đây tên đầu trọc đột nhiên cảm giác như một đợt khí lạnh chạy dọc thân thể , miệng lắp bắp :
- Xin lỗi,  thành thật không biết nơi này của chủ tịch Hàn,  nhưng anh à.  Chúng tôi cần bắt một người ở đây,  chúng tôi tóm được cô ta sẽ biến ngay lập tức,  xin anh.....
Hắn chưa kịp nói hết câu, chàng vệ sĩ đã gằn giọng :
- Một là cút,  2 là chết,  chúng tôi không nói nhiều. 
Hắn ta rủa thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn vâng lời dẫn theo mấy tên ra ngoài cổng.
Mộc Thanh Thanh nằm trên chiếc ghế, gương mặt tái nhợt nhưng nhịp thở vẫn đều,  điện thoại ví tiền đều không mang theo,  cô nhắm nghiền mắt lại, nếu cứ tiếp dhôi cứ chết cho mọi thứ dễ dàng hơn. 
Một mùi thanh lạnh xộc tới khoang mũi,  bóng dáng cao ráo ngồi xuống đối diện mặt cô,  cất giọng lành lạnh :
- Này cô bé,  em là ai ??? 
Mộc Thanh Thanh yếu ớt mở miệng :
- Cứu, xin hãy cứu tôi. 
- Tại sao tôi lại phải cứu em nhỉ ????
Mộc Thanh Thanh nghe ra thái độ giễu cợt của anh,  khe khẽ mở miệng :
- Cút đi. 
Gương mặt điển trai bỗng cười phá lên :
- Cô bé,  em là người đầu tiền trên cõi đời này mở miệng đuổi tôi cút đấy,  em đã thô lỗ như vậy,  tôi càng không có lý do để cứu em. 
Miệng nói như vậy nhưng anh lại quay sang bảo với anh chàng vệ sĩ kế bên :
- Gọi cho viện trưởng Đàm, chuẩn bị một chiếc xe ở cổng,  tôi bế cô bé này ra ngay. 
Cậu vệ sĩ ngạc nhiên tới mức chân tay thừa thãi, vị đại tổ tông này có bao giờ để người khác chạm vào người trừ hôn thê đâu, bỗng nhiên nay lại đòi bế cô bé này. Anh ta vội vàng chạy đi lấy xe. 

Tại bệnh viện, anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị,  bế cô trên tay,  nói với cô y tá :
- Trước trên hãy xử lý vết thương trên đầu,  bị rách một vệt tôi nghĩ cần phải khâu. Sau đó sát trùng những vết thương khác trên cơ thể, chúng đều dính bụi đất, còn nữa, hãy .....
Cô y tá nghe một hồi,  mặt mày rạng rỡ :
- Xin hỏi,  anh là bác sĩ ở khoa nào  ???
Anh cười nhàn nhạt :
- Không,  tôi không phải bác sĩ, dựa vào kiến thức tôi có,  tôi đoán bừa vậy thôi. 

Cô y tá nhỏ đầu đầy vạch đen nghĩ thầm :
- Đoán bừa của anh cũng trúng hết rồi đấy. 

Cô được đưa ra từ phòng phẫu thuật.  Gương mặt bẩn thỉu lấm lem khi nãy thay vào đó là nước da trắng mịn,  đường nét xinh đẹp thanh thoát,  đôi mắt với hàng mi cong vẫn nhắm nghiền. 

Mạnh Chính Hàn lướt ánh mắt qua vài giây, bỗng điện thoại đổ chuông :
- Alo,  ừ,  anh biết rồi,  em ở yên đó anh tới đón nhé. 

Anh ra lệnh cho 2 cậu vệ sĩ bên cạnh :
- Chút nữa nếu không có vấn đề gì đưa cô ta về nhà tôi,  gọi bác sĩ Tần đến khám thường xuyên , rõ chưa ??? 

Nói xong anh đi ra bãi đỗ xe của bệnh viện,  điều khiển chiếc BMW rời đi. 

*********
Mộc Thanh Thanh tỉnh dậy,  đầu đau nhức nhưng may mắn cả cơ thể không có vấn đề gì,  cô bước xuống giường,  đã nghe ngoài cửa rì rầm tiếng nói :
- Cậu chủ mang một cô gái về.
- Cái gì,  vậy thiếu phu nhân tương lai không phải sẽ phát điên sao. 
- Tất nhiên,  con quỷ đó làm sao dễ dàng để người ta yên ổn. 
- Này,  nhưng cô gái này cũng hồ ly tinh nhỉ,  cậu chủ có hôn thê rồi mà vẫn làm cho cậu đưa về nhà được. 
- Tầm bậy.  Cô ta bị thương,  cậu chủ cứu về. 
- Bây giờ thiếu gì loại phụ nữ vì tiền mà đến bản thân mình cũng dám hi sinh,  hơn nữa cậu chủ lại giàu tới mức đó. 
Mộc Thanh Thanh nhắm nghiền mắt, bỗng nhiên không muốn dậy nữa. 

Trong bữa tối, bàn ăn duy nhất 3 người, Mạnh Chính Hàn,  hôn thê của anh ta,  và cô. 
Trước mặt là bát cháo trắng nóng hổi cùng cốc sữa đậu nành,  cô ngồi im chăm chú ăn. 
Hôn thê của Mạnh Chính Hàn tên Vũ Kỹ Kỳ,  cô biết cô ta,  diễn viên nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong nửa năm gần đây,  gương mặt xinh đẹp,  dáng người nóng bỏng , cô ta mở miệng :
- Cô bé,  em tên gì  ???
Mộc Thanh Thanh không đáp,  ngậm chặt miệng,  cô không muốn giao tiếp với bất cứ ai,  dường như chỉ muốn làm con rùa,  mãi mãi chui đầu trong cái mai cứng của mình. Mạnh Chính Hàn có một cuộc điện thoại,  anh ta ra ngoài nghe.
Người phụ nữ đó liền hiện rõ nguyên hình , khuôn miệng xinh xắn vừa ngọt ngào đã thay đổi :
- Mày câm à ??  Con hồ ly tinh,  mày câm à ??? 
Cốc nữa đậu nành nóng hất trực tiếp vào tay cô,  cánh tay bỏng rát,  suýt nữa Thanh Thanh ứa nước mắt vì đau,  nhưng cô ngậm chặt miệng,  kiên quyết không nói gì. 

Mạnh Chính Hàn bước vào,  ngạc nhiên :
- Cô bé, lại làm sao đấy  ??
Chưa đợi cô lên tiếng, Vũ Kỳ Kỳ đã cướp lời :
- Nước đậu nhà bếp làm nóng quá, cô bé bất cẩn thôi mà anh. 
Ánh mắt người hầu và nhà bếp đều ánh lên sự căm ghét,  cô ta ngậm máu phun người,  sao lại còn đổ lỗi cả cho nhà bếp. 

Trên TV chiếu một bản tin về nữ doanh nhân tài giỏi,  ánh mắt nhu mì của Mộc Thanh Thanh bỗng nhiên chuyển thành căm thù, tức giận,  chán ghét.  Mạnh Chính Hàn là người giỏi quan sát,  anh trầm trầm hỏi :
- Cô bé,  em quen Mộc Thanh Đàm  ????
Thanh Thanh nhíu mày :
- Không quen. 
Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Mọi người đều ngạc nhiên tới mức sợ hãi,  cô bé này là ai mà dám ăn nói như vậy với cậu chủ của bọn họ .
Anh nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một con vật thú vị.  Đôi môi khẽ nhếch lên .

Sáng sớm hôm sau,  khi Mộc Thanh Thanh dậy thì Mạnh Chính Hàn đã đi làm,  cả căn biệt thự rộng lớn chìm trong yên tĩnh.  Cô đeo dép lê,  đi ra phía sau vườn . Anh thợ làm vườn thấy cô như gặp phải quỷ,  gằn giọng :
- Con hồ ly tinh như cô ra đây làm gì. 
Mộc Thanh Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại,  giọng điệu nhàn nhạt :
- Anh là fan của Vũ Kỳ Kỳ à  ???
Anh ta như bị chọc điên :
- Con đĩ, loại như mày không xứng đáng gọi hẳn tên nữ thần của tao ra . Mày cút. 
Kèm theo 2 từ " Mày cút " là một nắm đất rơi ném vào mặt Mộc Thanh Thanh,  cô chưa kịp hoàn hồn,  một viên đá kèm theo đám đất đó đập thẳng vào vết thương cũ, vết thương rách miệng,  máu lênh láng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. 
Tên làm vườn mặt mũi thất kinh,  sợ hãi lùi về một góc.  Tiếng động cơ xe BMW làm anh ta giật nảy mình,  Mạnh Chính Hàn bước xuống, vẫn đang nghe dở cuộc điện thoại,  bỗng đập vào mắt anh là một cảnh tượng đáng sợ. 
Cô gái nhỏ ôm đầu đứng ngây người dưới giàn hoa hồng, máu chảy từ kẽ tay xuống đến cổ tay , chầm chậm bò lên làn da trắng ngần của cô.
Mạnh Chính Hàn rảo bước :
- Có chuyện gì  ???
Lời anh chưa dứt,  cô gái kia đã đổ xuống ngay trước mặt anh không một lời báo trước.  Mạnh Chính Hàn khom người bế cô, quẳng lại đằng sau một câu nói cho cậu vệ sĩ bên cạnh :
- Lôi anh ta ném khỏi đây, phản kháng một câu,  lập tức chặt một bàn tay cho tôi .

*****
Khi Thanh Thanh tỉnh dậy đã thấy trên đầu mình có một lớp băng dày hơn, phía đối diện là một người đàn ông đẹp như tượng khắc,  khuôn mặt tuấn tú được chiếu sáng bởi màn hình laptop,  đôi tay với những khớp ngón tay rõ ràng nhảy múa trên bàn phím không ngừng,  anh ngẩng đầu,  cất giọng :
- Tỉnh rồi à  ???
Mộc Thanh Thanh không đáp,  anh ta cũng không hỏi gì thêm,  lập tức rời đi. 
Xuống dưới lầu,  một cô bé xinh xắn với bộ váy in đầy những họa tiết cây cỏ li ti đang ngồi đăm chiêu trên bàn ăn,  cô bước tới gần,  nhìn vào trang giấy mà cô bé đó đang viết,  không kìm được lòng mở miệng :
- Em tính sai rồi,  bài toán này không áp dụng được cách đó. 
Cô bé như tìm được vị cứu tinh, cười rạng rỡ :
- Vậy chị có biết làm không  ??? Làm giúp em .
Thanh Thanh cầm bút,  ngồi xuống viết vài dòng trên trang giấy,  cô bé đó reo lên :
- Chị giỏi thật đấy,  giải dễ hiểu hơn cả cô giáo em,  chị ơi,  chị tên gì  ?
Mộc Thanh Thanh không đáp,  vẫn tiếp tục chăm chú làm bài,sau khi ra được kết quả cuối cùng,  cô đứng lên,  cầm cốc nước tiến về phía phòng ngủ. 
Cô bé còn chưa hết ngơ ngác, đúng lúc đó Mạnh Chín Hàn từ thư phòng bước ra,  cô liềm túm chặt lấy cánh tay anh. Mạnh Chính Hàn nhăn mặt :
- Mạnh Cẩn Nhi, em lại bị động kinh gì à  ???
Mạnh Cẩn Nhi phấn khích nhảy nhót :
- Anh họ.  Anh họ, chị gái nhỏ xinh đẹp tài giỏi đó là ai vậy  ???
Mạnh Chính Hàn không hiểu hỏi lại :
- Ai ???? Vũ Kỳ Kỳ  ???
- Không không, gương mặt chị ta ai mà không biết.  Chị gái mặc váy trắng tóc nâu đi từ phòng ngủ ra ấy. 
- Anh cũng không biết tên.  Biến ra để anh còn có chút việc .

Mạnh Chính Hàn bước ra ngoài,  gọi một cuộc điện thoại.

*******
Tối hôm đó,  một giọng nói đầy phấn khích vang lên trong điện thoại anh :
- Người cậu nhờ tôi điều tra đã xong rồi.  Ha ha,  thấy bản thiếu gia đây thế nào,  chỉ có vài bức ảnh mờ tịt đó mà tôi đã biết rồi đấy.  Gia thế cô ta không tầm thường đâu.  Cô bé đó tên Mộc Thanh Thanh, 5 tuổi được mệnh danh là thiên tài, 12 tuổi đoạt quán quân môn toán cấp quốc gia,  15 tuổi đã theo cha tới thương trường,  cô ta thông minh hơn bất kỳ người phụ nữ nào đấy,  vậy mà.... 
Mẹ cô ta đột nhiên mắc bệnh qua đời.  Chị gái cô ta là Mộc Thanh Đàm ,  tôi nói cho cậu biết một bí mật , Mộc Thanh Đàm chính là chị em cùng cha khác mẹ với cô ta, nghe nói quan hệ giữa 2 chị em họ vốn dĩ không tốt đẹp gì,  Mộc Thanh Đàm hiện đang nắm giữ chức giám đốc công ty X, dạo gần đây nghe nói ông ngoại cô ta đổ bệnh, đã tìm luật sư lập di chúc từ tháng trước , mọi thông tin về cô ta đấy. 

Mạnh Chính Hàn ngồi trên sofa,  nở nụ cười nhàn nhạt, trong đầu đang có vô số ý nghĩ khác nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh