Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Có người nói hắn giờ đã là vua rồi sẽ chẳng trở về đây nữa đâu bảo ta đừng chờ hắn nữa.

Lúc đó ta không nói gì mà chỉ lẳng lặng rời đi bởi vì ta biết họ không nói sai chỉ có ta là luôn một mực tin hắn.

Tối hôm đó, khi đang trên đường về nhà ta gặp lại tên nhà giàu ngày xưa bị ta từ chối.
Hiện giờ quay lại muốn làm nhục ta, ta muốn phản kháng nhưng một đứa con gái như ta thì làm sao có thể chống lại hắn.
Cuối cùng ta bị làm nhục, không còn trong trắng nữa.

Khắp người ta là những dấu vết buồn nôn.
Ta lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nhìn căn nhà lần cuối .

Có lẽ cuộc đời ta đã được định sẵn là có kết cục bi thảm này.

Buộc tấm vải trắng lên cột nhà,cũng là kết thúc số phận khổ đau này.

Ta từng bước đi lên chiếc ghế,cũng từng bước kết thúc sinh mạng của mình.
Đạp đổ chiếc ghế.

Giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ta mệt rồi,cũng đến lúc từ bỏ rồi.

Ta đã không đợi được hắn trở về nữa.
Ta và hắn là thanh mai trúc mã, ta rất thích hắn nhưng ta tự hỏi rằng hắn có thích ta không ?

Có thích một Tiếu Tiếu vẫn luôn chờ đợi hắn không ?

Ở hoàng thành không xa , hoàng thượng bỗng cảm thấy lồng ngục mình đau nhói.

Ngài khựng lại bước chân nhìn về một hướng xa xa vẻ mặt mờ mịt.

Thái giám đi đừng sau cũng theo ánh mắt ngài nhìn lại, ông nhẹ giọng gọi nhỏ : "Hoàng thượng ?"

Vô Ưu như bừng tỉnh , hắn lắc đầu không nói gì rồi tiếp tục bước đi.

Nhưng tại sao lòng hắn lại bất an thế này ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro