đời như hạt buj!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này không có nẻo đường nào được gọi là thong dong và những người duy nhất hái ra tiền thật dễ dàng là những người hoặc đang đào mỏ hoặc đang trên đường đến cửa nhà lao.vì vậy,phải luôn nhớ rằng nếu "vận may"chính là một phần của sự thành công về tiền bạc thì nó phải luôn luôn đi liền với sự cố gắng và cần mẫn!

* Đời như hạt bụi !*

tửu độ..tốc độ...mỹ độ....

nâng tay cạn chén rượu này

uống cho quên sạch những ngày đã qua

b..a.a...sa..y...ch..ư.ư.a..c.h.é..n...mặc ta

đời như hạt bụi - tình là phù du !

chén đầu con gửi đến cha

chưa tròn chữ hiếu chưa là đạo con,

cả đời thân xác mỏi mòn

nắng mưa sương gió vẫn còn trên vai.

chén này là chén thứ hai

con xin kính mẹ đêm dài lo âu,

mắng con chưa nặng một câu

vì con nặng gánh giãi dầu sớm hôm.

rót thêm một chén thứ ba

tặng cho chị gái phương xa trông về.

ngày nào bịt mắt bắt dê

giờ đây tứ tán ngày về... nhớ mong.

một chén dành tặng bạn thân

nhớ ngày nào đó quây quần bên nhau,

anh em vẹn trước trọn sau

một người gian khó "cả tàu không ăn".

chén tiếp gửi đến những ai

cùng ta chia sẻ một vài niềm vui,

gặp khi gian khó người lui

bỏ ta đơn độc dập vùi gió mưa.

Chén này ta tặng người xưa

nụ cười ánh mắt như vừa hôm qua,

gửi kèm thêm một khúc ca

người có hạnh phúc hay là thương đau...

nợ đời vay trước trả sau

trước gương ta uống "vì nhau cạn nào"

uống xong gửi một câu chào

cảm ơn ai đã uống cùng đêm nay.

sắc - không!

Trăm năm trước thì ta chưa có

Trăm năm sau có cũng như không

cuộc đời sắc sắc không không

trăm năm còn lại tấm lòng từ bi

* Khép cửa trái tim*

khép cửa trái tim để ngủ thôi

xin đừng ai đến quấy rầy tôi,

khoảng lặng trong lòng giờ để ngỏ

mặc cho số phận đẩy đưa rồi...

khép cửa trái tim rồi ngủ quên

ngoài hiên nắng sớm rớt bên thềm,

lay nhẹ làm tôi bừng tỉnh mộng

vậy mà cứ ngỡ vẫn còn đêm.

khép cửa trái tim,khép được không?

bảo có,sao không khép được lòng.

hay tại "nợ trần" chưa trả hết?

nên còn phải kiếm "một nửa kia".

*Bạn tôi!*

bạn ơi!hãy đứng lên nào!

đưa tay tôi đón bạn vào lòng tôi,

dù rằng hai đứa hai nơi

vẫn mang hơi ấm tình người trao nhau.

bạn ơi!mệt hãy tựa đầu

vai tôi đón những giọt sầu bạn rơi.

cố lên nào!bạn tôi ơi

ước gì tôi ở gần bên,

ôm bờ vai bạn cho mềm khó khăn.

bạn ơi hãy gắng cười đi

cười và bước tiếp...để vì ngày mai,

tương lai bạn hãy còn dài...

vững vàng chân bước trên đường tương lai!

đường trần ta cứ rong chơi!

Vui thêm bước nữa - buồn thôi trở về.

cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy

ta có thêm ngày nữa để yêu thương.

*Nợ!*

nợ cuộc đời!

nợ nhiều quá!

bao giờ mới trả?

nợ đời trả mãi chẳng xong,

leo bao nhiêu núi vẫn mong cứu người.

nhận đời manh áo bát cơm

tặng đời trọn cả tâm hồn thanh cao.

hạnh phúc người nghèo đơn giản lắm

việc đó không phải bàn cãi gì thêm

lúc nào họ cũng hớt hải vội vàng

giống như tôi chẳng đâu vào đâu...

cuộc sống tuân theo chuỗi luân hồi!

chồi non chớm nở,lá vàng rơi.

mây trắng thong dong về bên núi

cõi thế rưng rưng nhớ một người.

ngưòi đi trên đỉnh yêu thương

ta về trong cõi vô thường mộng mơ

bờ này thực,nẻo kia hư.

mong manh áo vải hồn như mây ngàn.

tôi hỏi tôi thưa,tôi là ai đó?

thật thà tôi đáp cát-bụi-gió-mây.

ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng

được mất bại thành hoá hư không.

cuộc đời ngỡ chỉ một cuộc chơi

ngoái lại sau thấy một trời phù vân.

thân ta là dải đất bằng

tâm ta là nước sông hằng mênh mông!

tình ta là đoá hoa hồng

ý ta là cả cánh đồng tâm linh!

trót sinh là kẻ phiêu bồng

tâm tư đâu dễ mặn nồng riêng ai

phù sinh giấc mộng oằn vai

chút thân cát bụi tàn phai sớm chiều!

hãy tưới tốt đời mình

trước khi dòng lệ cạn,

hãy sống hết lòng mình

trước khi đời khép kín.

Sanh ra là khách qua đường

chết rồi là kẻ trở về cố hương,

đất trời quán trọ ven đường

cùng nương thân phận ngàn năm bụi mờ!

cuộc đời như một giấc mơ

tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu,

tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu

gió tung cát bụi tìm đâu lối về.

ta là ngưòi lữ khách

qua đây tạm dừng chân

đến đi như sợi nắng

mất còn như hư không.

nay mượn thân cát bụi

sống trọn kiếp phù du

bước ngang bờ hư thực

ca lên lời thiên thu.

trần gian mắc đoạ nợ nần

mai sau hoá kiếp bụi trần tìm vui!

ngàn năm sinh tử mộng

tan trong một ngụm trà

mênh mông pháp giới rộng

nở tròn một cánh hoa.

cuộc đời ngắn tựa gang tay

mà đời thì lắm chua cay hỡi người!

Tôi lo sợ tiếng tạ từ

Sợ lời chia biệt đau như xé lòng

Nhưng rồi tình cũng ngăn sông

Đời chia hai ngã ... thôi mong ước tàn

thở đi nhẹ một kiếp người

vui đi để có nụ cười thênh thang!

tôi sinh ra vào một ngày gió lạnh

giữa cuộc đời hiu quạnh lắm bon chen,

cả tuổi thơ sống trong cảnh nghèo hèn

mười bốn tuổi bước vào đời du đãng.

cuộc đời trôi trong cờ bạc rượu chè,

sống kiếp người đã phụ lòng cha mẹ

tôi bước đi giữa dòng đời chật hẹp

sống vất vơ chờ ngày tháng dần qua.

cuối năm ngồi tính lại sổ đời

ba trăm ngày hơn đã qua mất rồi

đời mình lại tay trắng tay

công danh thì chưa được thấy

năm tháng dài vẫn còn bôn ba.

cuối năm ngồi tính lại sổ đời

công danh lợi duyên một năm lỡ rồi

chuyện đời là mây nước trôi

như chim trời lang bạt gió

năm tháng dài vẫn còn lênh đênh.

số tôi kiếp trước đào hoa lắm

thiếu nợ tơ duyên với má hồng

ghen tức lên ông trời bắt vạ

kiếp này phải kiếm lá diêu bông.

hoàng hôn buông thả cánh chiều tà

nhặt cánh hoa rơi sầu muôn ngả

nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc

tôi chờ người đến với yêu thương...

anh bước đi đầu không ngoảnh lại

sẽ chẳng thấy lệ em lăn dài trên má,

anh chỉ thấy mảnh hồn anh trắng xoá

gió qua đời tình cũng lãng đãng bay.

nước vô tình nước trôi đi mãi

mây vô tình mây mải miết bay xa

trăng vô tình trăng đùa với gió

người vô tình chẳng hiểu lòng ta.

trái tim tôi vẫn để dành

cho em - người vốn vô tình với tôi,

biết đâu cuối bến trần gian

người xưa vẫn đợi em sang một bờ.

ngồi đây bóng tối bao trùm

tâm tư nhờ gió gửi giùm đến em,

ngoài kia phố đã tắt đèn

tiếng mưa lác đác gợi thêm nỗi sầu.

đẹp làm sao mối tình đầu

yêu thầm yêu trộm em lâu lắm rồi

nhưng không nói được nên lời

anh yêu em lắm cả đời yêu em.

gió ơi có tạt về phương ấy

chầm chậm cho ta gửi mấy lời

từ đó xa em ta nhớ lắm

nhưng người xa quá gió mây ơi.

có khi nào trên đường đời tấp nập,

em vô tình lơ đãng bước qua ta

phút giây ấy ta nào ngờ để mất

một bóng hình ta đã đợi từ lâu.

biết khổ mà vẫn cứ yêu

bởi tình yêu đó đắng cay ngọt ngào

đắm tình trĩu nặng tâm tư

ngọt ngào thì ít đắng cay thì nhiều.

anh chỉ có một ước mơ thật giản dị

được ở mãi bên người mình yêu

được cùng chung những dòng nước mắt

chung niềm vui và cả những nỗi buồn.

lung linh trăng rụng xuống đời

trăng hoà với rượu mời người uống trăng

chúng mình lỡ hẹn trăm năm

thì thôi uống cả vầng trăng cho tròn.

có khi lỗi hẹn một giờ

lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.

mong manh tựa thể sương mù

tình yêu cứu được phù du kiếp người.

Đường đời tít tắp thiên hà

Chỉ như gang tấc khi mà đợi nhau.

đường về lối xưa cỏ vàng úa

lá bay trong gió ánh nguyệt tan

thân gày cằn cỗi hồn khô cạn

nhấp chén rượu nồng khói thuốc tan...

lời thơ tôi viết bằng nước mắt

viết bằng tim bằng tiếng khóc đau thương

mỗi nét bút là một lần tôi khóc

là mỗi lần tôi cảm thấy đau thương.

lòng ơi sao lại nhớ lòng,

bỗng dưng đi nhớ người không nhớ mình.

em ơi phải thú thật rằng

quên nhau khó lắm chi bằng nhớ nhau!

trên trời triệu triệu vì sao

kết thành bốn chữ vì sao yêu người

thế gian triệu triệu con người

vì sao chỉ có một người tôi yêu.

thế gian ơi!cho tôi hỏi nhỏ

yêu là gì?người ta phải khóc

yêu là gì?mà có cậu nhóc

cứ một mình thầm lặng ngẩn ngơ.

thì ra là vậy - tôi đã hiểu

yêu là trao là nhận trái tim

là hạnh phúc ngập tràn màu tím

nhưng cũng là cay đắng lặng im.

không thương không nhớ không mơ mộng

không buồn không chán lệ không rơi

không yêu ai cả lòng băng giá

không nhớ ai cả hồn tự do.

ở trên trời tôi là ngôi sao lẻ

dưới trần gian tôi là kẻ cô đơn

nếu nỗi cô đơn mãi là vật chất

thì tôi là kẻ giàu nhất thế gian.

đêm khuya lạnh lẽo sương rơi

nhớ người con gái ở nơi quê nhà,

từ ngày phiêu bạt chốn xa

tôi vẫn chưa nói được ra một lời.

rằng tôi đã thật sự yêu

nhưng không nói được do nhiều trái ngang

vì cuộc đời luôn phũ phàng

sẽ gieo đau khổ cho nàng và tôi.

thế gian xin nói một lời

để tôi thấu hiểu cuộc đời ra sao.

yêu nhau sẽ khổ thế nào

để tôi trọn kiếp sẽ trao đến người

*Em về đi!*

em về đi đừng nhìn lại phía sau

để anh bước mà không còn áy náy

đừng trách mình sao kém duyên đến vậy

đừng trách anh...khi đã hết yêu em...

chia tay nhé... một tình cảm mong manh

đừng tiếc nuối cho lòng thêm đau đớn

sao em không nhận ra là mình đã lớn

giữ mãi làm chi thứ na ná tình yêu...

đừng nói nữa,dù xin lỗi bao nhiêu

chẳng ích gì vì em đâu có lỗi

chỉ là anh...đã qua thời nông nổi

biết mình nhầm...nên bước lại vậy thôi.

em cứ đi hết dài rộng cuộc đời

hãy tìm người tốt hơn anh,em nhé!

em hãy cười và sống thật vui vẻ

kỉ niệm này...mình anh giữ nhé... được không em?

thêm hoàng hôn nữa chỉ mình ta

biển sóng xô nhau bọt vỡ oà

bờ cát vẫn đây thường luyến tiếc

vô tình con sóng vỗ hoài xa.

*Hạnh phúc?*

cho tôi hỏi có niềm hạnh phúc không

ngỡ đôi tay nắm...vụt mất tự lúc nào..

cho tôi hỏi giấc mơ nào có thật

để tôi một lần theo đuổi giấc mơ..

cho tôi được hỏi..lần nữa...hỡi thơ

còn viết thêm chi cho lòng thêm xót?

tôi thấy mình trước giờ toàn nhu nhược

than thở vào nhũng nét viết vô tri...

tất cả những gì đã trót qua đi...

tôi sẽ coi như tàn tro kỉ niệm

sẽ không còn nhớ hay luyến tiếc

chẳng thiết tha..không vương vấn một người

một lần nữa...cho tôi hỏi...người ơi

đã bao giờ chưa..trong trái tim...một chút

biết là không nhưng tôi còn ray rứt

tình yêu cho đi... đâu lấy lại bao giờ!!!

*Đêm buồn*

đêm lạnh buồn như choáng ngợp hồn

nặng tình bao kẻ lệ rơi tuôn

phải chăng yêu để vương sầu khổ

hay để hoài trông mộng nhớ thương?

gió nổi lưng trời lòng dậy sóng

niềm yêu thuở ấy ngỡ như xong

mới hay thổn thức cùng mưa đổ

người hỡi!còn đây một tấm lòng

nguyện rằng xin chút hương...tàn lạnh

bàng hoàng nghe sấm thét trời xanh

ô hô!mười mấy thu xoay tít

lá vàng dệt thảm trải như tranh..

mây tạnh trời quang mưa gió tan

đêm dài hồn lặng đếm thời gian

khói hương lan toả buồn cô quạnh

sương thấm tàn canh giấc muộn màng

nếu biết ngày mai em lấy chồng

đường xa,vegas anh cứ dzông

visa,master card vào canh bạc

vỡ nợ đời anh hận bóng hồng.

Cuộc đời bao khúc bể dâu

tôi đi đến đâu cũng chưa hết sầu.

tôi không quỳ dưới chân phụ nữ!

để cầu xin hai chữ tình yêu

dù người đó có đẹp bao nhiêu

dù tình yêu với tôi là tất cả.

tôi không muốn và không bao giờ muốn

áo tôi rách nhưng tâm hồn không rách

đời tôi nghèo nhưng không thiếu tình yêu!

hoàng hôn rơi đỏ rực bên đời

tôi chợt thấy hồn mênh mông lạ

nỗi buồn không tên da diết quá

cánh chim bé nhỏ lạc vào hư không.

*Vấp ngã!*

một lần vấp là một lần bớt dại

vẫn tuy đau nhưng có hại chi đâu

một lần vấp là một lần từng trải

vẫn tuy đau nhưng mới hiểu về đời

cuộc đời ta còn đầy rẫy những gian lao

ta lại bước và không bao giờ ngã!

Cay đắng đường tình!

Sầu đôi lúc để mi cay

Anh như chiếc lá vàng bay giữa dòng

Vẫn còn lạc chốn mênh mông

Khóc thương mình phận long đong chẳng nhà

Buồn vương cả tiếng thu ca

Ơi em có biết tình là giây oan

Mơ chi rồi mộng cũng tàn

Người Trung,kẻ Bắc ngỡ ngàng lòng đau

Giờ thơ chữ cũng phai màu

Đành thôi xếp lại thả vào không gian

Anh về đợi lúc thu sang

Mai cùng em nhặt lá vàng ngày xưa

Chôn vùi theo những cơn mưa

Ru lòng nỗi nhớ cho vừa lên ngôi

Tình thơ anh viết để đời

Xin còn đẹp mãi bao lời mến thương

Chén trà thơ!

Trà thơm rót đãi khách yêu thơ

Nấu với tình Thu vô bến bờ

Sưởi ấm hồn nhau đêm giá lạnh

Xin hoài giấc mộng đẹp như mơ

Cầu mai giọt nắng sẽ đừng phai

Cúi nhẹ hôn lên suối tóc dài

Áo trắng chiều bay trong gió lộng

Xui hồn ai đó ngẩn ngơ say

Để được một lần nghe vấn vương

Trông hoa mơ mộng giấc thiên đường

Ừ nhỉ....có phải lòng ta đã??

Khắc bóng hình ai....với nhớ thương

Có phải!

Tình phải như là giấc mơ không

Chiều nhớ thương ai, nắng chẳng hồng

Hoa rơi, lá rụng sầu gió thổi

Chạm lòng mình nát những chờ mong

Biết phải làm sao khi nắng tàn

Xin dòng đời nghiệt chớ đừng tan

Gọi gió đêm về ru kỷ niệm

Còn khắc tên nhau trên đá vàng

Bập bùng ánh lửa cháy trong đêm

Nửa mảnh trăng rơi rớt xuống thềm

Vọng lại từ xa lời ai đó

Như là đang khóc nghe buồn thêm

Thành phố cũng như vừa lên đèn

Xuôi ngược dòng đời bước chân chen

Ai đi bỏ lại nơi này vẫn

Một mình ta đó với niềm riêng

Còn nhớ hay đã quên!

Mưa rơi lất phất trên dòng đời

Gợi chút suy tư chạnh cả lòng

Biết ở phương xa em còn vẫn

Có một lần nào, nhớ anh không

Hay là tất cả giờ đã xa

Theo bụi mưa bay tình nhạt nhòa

Xót lại còn đây trang kỷ niệm

Anh vẫn lưu hoài những ngày qua

em có bao giờ ngắm chiều hoàng

Mưa rơi từng giọt trên lá vàng

Mà xót thương cho đời nghiệt ngã

Của một người còn bất hạnh mang

Mưa đổ chiều nay trời vào thu

Gió thổi đưa mây bay mịt mù

Tình thơ anh viết còn dang dở

Chạm lòng đau mãi như hình như.

Hỏi em....hỏi chỉ vậy thôi!

Anh chỉ cần ...một tình yêu

Anh không cần ....người thương hại!!!

Đôi bờ vai ấm áp...

Che chở Em đi... quãng đường đời

Với ngàn lời nhung nhớ...

Được gửi theo giấc mơ

Hàng ngày không ngẩn ngơ

Đêm về ..nghe buông âu sầu ..

Anh chỉ cần có vậy

Đâu có gì cao sang

Với tình yêu nhẹ nhàng

Ta bước đi hạnh phúc

Có phải vậy không em?

Theo áng mây bay!

Tháng năm dòng nước trôi xa

Người qua, người sẽ đi qua những người

Tôi qua ... không một hẹn lời

Hẹn hò chi bấy, bước dời về đâu ?

Tặng đời đóa đóa hoa sầu

Nhớ nhau từ đóa mộng đầu rã đôi

Giọt nước như giọt mưa rơi

Mỗi mùa mưa đến tôi ngồi chắp tay

Mưa về đọng ở hàng mi

Mắt tôi hồng lệ dựng xây hồng vàng

Đèo bồng đeo đuổi đa mang

Đẩy xua u oán, đá vàng hiểu cho

Đi đi lỡ bước sang đò

Cuồng ca tuý vũ không đò lênh đênh

Đi đi suốt kiếp mỏi mềm

Nhọc nhằn đã lắm còn lênh đênh hoài

Gịot mưa gõ nhịp dẻo dai

Hoàng hôn gõ nhánh cửa cài kín bưng

Đi đi tình mộng vô chừng

Đăm chiêu vô tận ngại ngùng vỡ toang

Như tia nắng biếc chiều tàn

Lửa đời thoi thóp khôn hàn trái tim

Niềm vui níu nhánh mộng chìm

Tâm hồn cô độc tâm tình tìm nhau

Gom từng cơn nắng nhỏ chơi

Nụ cười hiu hắt phanh phơi nổi đời

Nhánh đời gió lộng trùng khơi

Nhặt lên thả xuống chiều vời vợi bay.

Xuân giá!

Đường trần gió bụi bay bay

Đường tình quạnh vắng đêm say ta về

Bóng dài trên phố lê thê

Bóng trăng mất dạng bên lề ánh sao

Xuân tươi thắm có mai đào

Em duyên dáng bởi ngọt ngào nết na

Ngày anh tính chuyện đôi ta

Thương em nhớ kẻ phương xa khóc thầm

Rằng bao nghĩa nặng tình thâm

Ai hay được những thăng trầm bể dâu

Rằng vui thoắt chuyển qua sầu

Nhân gian vẽ chữ thành câu lỡ làng

Khuya khua chân bước vang vang

Mà như nghe tiếng em đàn khi xưa

Trời đương rũ mảnh sương thưa

Nhẹ nhàng giá lạnh khẽ ùa vào ta.

Mai người đi!

Mai người đi...vẫn như lời hẹn ước

một nụ hồng, ngày sinh nhật bài thơ

em nhớ về đọc vần yêu anh viết

như thuở mình còn bên cạnh ước mơ

Mai người đi...còn mình anh thương nhớ

góc phố buồn thơ thẩn những ngõ quen

dư hương sót trong khu vườn cổ tích

dáng em đâu? Phố buồn đã lên đèn!

Mai người đi...cỗ xe tình mất hướng

còn chi đâu lưu luyến cõi nhân gian

con ngựa hoang kéo xe về huyệt mộ

để cùng em tiếp nối mộng đá vàng

Mai người đi...đời sẽ không còn nắng

Mùa không thay, trăng đi mất, đêm đen

Mưa không về, mây mù giăng kín lối

Gió lạc đường, biển gọi mãi một tên

Mai người đi...chuyến đi xa trần thế

cỗ xe tình, ngựa đã đóng yên cương

mời cô chủ lên xe quay trở lại

chốn trần gian để trả nợ: yêu thương!

Anh phải về đâu!

Anh muốn về nhưng anh phải về đâu

Nắng cuối thu vẫn nồng nàn em ạ

Bàn tay anh lỡ làng thêm xa lạ

Không gom nổi về chút lửa yêu thương

Anh về đâu khi ở ngã ba đường

Nơi khi trước anh về,người đứng đợi

Gió lê thê nắng đầu đông đến vội

Phía chân trời chim lũ lượt,về đâu?

Thu chẳng buồn thu cũng sẽ quên mau

Chỉ riêng anh vẫn buồn không quên được

Đông đến rồi có vơi niềm ao ước

Ngọn lửa lòng ai sẽ thắp cho anh?

Thu ngập ngừng chút hạt nắng mong manh

Trên lối nhỏ gió đùa gom xác lá

Lạnh lùng chưa!đông buông lời từ tạ

Tiễn thu tàn và tiễn..một tình yêu!

Bể dâu!

Mệnh tài trong cuộc bể dâu

Trăm năm chuốc lấy nỗi sầu thế nhân

Thân vui cười được mấy lần

Lòng cay đắng nuốt mùi trần đảo điên

Chân đi hụt hẫng đoàn viên

Tay còn níu mộng thần tiên thuở nào

Úa vàng hoài bão xanh xao

Nhạt màu xanh tóc gượng chào tuổi xuân

Hỏi thầm bao nỗi phân vân

Ngược xuôi gầy dựng thế thân được gì?

Trăng tà chênh chếch từng khi

Nhìn quanh mỗi gió thầm thì cùng mây

Hỏi rằng ví ngược dòng xoay

Người ôi..chẳng lẽ đổi thay ý niềm?

Đêm sâu hoa rụng trước thềm

Sương rơi thấm lá ướt mềm bóng khuya.

Khép một tình yêu!

Anh vẫn bước gót trần in trên cát

Ánh hoàng hôn rọi mãi bến sông xưa

Kỉ niệm cũ nhạt phai còn một nửa

Chốn tâm hồn lặng lẽ một nhành hoa

Bến đợi chờ con thuyền vận lướt qua

Trái tim buồn anh mang giờ hoá đá

Giọt tình nồng đơn sơ giờ hết cả

Gom nhặt về anh trả lại người xưa

Lúc này đây!

Lúc này đây anh thấy thật cô đơn

Dù bè bạn vẫn đông vui như trước

Nhưng đâu thể trải lòng mình ra được

Vì đời ai cũng có những niềm riêng

Lúc này đây anh lại nhớ đến em

Dù tự nhủ bao lần "thôi..quên nhé"

Nhưng mỗi khi trong đêm buồn lặng lẽ

Con tim anh giục giã chẳng nghe lời

Lúc này đây ký ức vượt trùng khơi

Dù thầm biết theo thời gian vô vọng

Nhưng mơ ước ngày xưa nào lắng đọng

Những đam mê anh vẫn giữ em ơi

Lúc này đây mong mỏi cả khoảng trời

Dù điều đó bây giờ là không thể!

Nhưng giá được một lần..xin có thể

Được em hờn,em giận một lần thôi!

Chôn đi một thuở mơ hồ!

Mượn câu thơ đào mồ

Chôn sâu ánh sao băng

Che đậy nỗi buồn

Lấp niềm vui dang dở

Xoá dấu vết bọt xà phòng oà vỡ

Trả lại ngày nào những nguyên thuỷ hoang sơ.

Để em an lòng

Tôi khai tử mộng mơ

Thả bến lở câu thơ

Xuôi theo dòng nỗi nhớ

Tôi héo hắt, chắc là em rực rỡ

Đời hợp - tan không phải tự bây giờ.

Quy luật muôn năm

Sao tôi vẫn chẳng ngờ

Nắng lắm - phải mưa, có trưa - ắt tối

Khi đường đời rẽ muôn ngàn lối

Giờ tỉnh ra

Tình yểu mệnh mất rồi.

Thơ đắp mồ, hương lòng thắp chia phôi.

Đơn côi!

Ngồi buồn trông cảnh mưa bay

Nghiêng mùa thu đổ lá đầy lối đi

Thu ơi...xơ xác làm gì

Trăng ơi...Chớ vội bỏ đi lúc này.

Nhớ thu xưa ...Thuở cầm tay

Dạo lên khúc nhạc rơi đầy mơ hoa

Mắt nhìn lên giải Ngân Hà

Tưởng như ta sắp như là một đôi.

Bèo mây theo bóng cuộc đời

Đưa em một khoảng mây trôi xứ người

Anh buồn đón góc đơn côi

Không em như thể bầu trời...Cuối thu.

Lang thang bên đời!

Ừ thôi...nắng đã nhạt gầy

Ta về gom hết những ngày xa xưa

Trả cho đời những cơn mưa

Trả ai cả giọt lệ lưa thưa buồn !

Ừ thôi...ngày tháng mông mênh

Ta như những áng mây bồng bềnh trôi.

Đi về đâu...ở cuối trời

Lang thang...bay mãi cả đời - lang thang...

Lặng thinh chiều!

Như vần thơ chìm nổi trong tư tưởng

Anh lênh đênh trôi tới cuối hạ buồn

Nắng đã tàn trên khung cửa ô vuông

Cho anh thấy một ngày vui rụng xuống

Qua phố núi chợt nghe tình về muộn

Cửa trăm năm khép kín tự bao giờ

Bóng người tình lãng đãng giữa vần thơ

Đường trước mặt, gió xô đời nghiêng ngả

Anh chậm bước bên tháng ngày vội vã

Tìm một giờ yên tĩnh để yêu em

Nhân ảnh xưa như sương khói qua thềm

Còn nỗi nhớ lung linh chiều nhạt nắng

Hãy ngồi xuống trong hoàng hôn thinh lặng

Cùng anh nghe sóng vỗ nhẹ trong lòng

Cuộc tình nào rồi cũng hóa hư không

Tạ ơn em từng sát na hạnh phúc

Còn một bóng trên đường trần hun hút

Cùng mặt trời đi hết cõi trầm luân

Rải vần thơ qua vũ trụ không cùng

Trong đó có chút tình em yêu dấu

Lối nhỏ sầu vương!

Ta ngẩng cao đầu ... sống đó thôi

Nhưng làm sao cấm lệ tràn Môi

Ký ức hằn sâu nên tì vết

Se kết làm chi ... lại chia phôi ?

Lòng xót đau khi ... bóng chiều tà

Vương sầu lối nhỏ ...xưa cùng qua

Ai quên, ta nhớ ... thành kỷ niệm

Năm tháng còn đây ta với ta

Mù mịt!

Bới trong hỗn độn cái buồn

Đâu con mắt nghịch, đâu thương yêu rồi?

Lành lạnh một mảng thơ trôi

Tình nơi nào đó? Thôi. Không có người!

Trăng ơi, trăng của ta ơi,

Sáng đầy chi lắm cho tôi thêm buồn,

Nụ cười trong ánh mắt thương,

Lá thu đã chớm rơi tuôn đôi lần.

Phải đâu tống cựu nghinh tân,

Nhưng trời cứ bắt lỡ vài lần yêu .

Người ơi, ta nhớ Người nhiều,

Tàn canh mưa gió, lũ triều càng dâng.

Mưa thu!

vì mưa ập xuống thình lình

buổi chiều ngắn lại thơ tình chưa khô

phố chìm trong cõi mịt mờ

chẳng ai thèm bước thẫn thờ cùng ta

đường trơn mưa ướt nhạt nhòa

có đâu gót ngọc vai ngà mà trông

thu về buồn chảy thành sông

một mai chảy đến mùa đông ... lại buồn

thôi ta cứ mộng bình thường

ru ta khúc nhạc ểnh ương lạnh lùng!

Nghèo đợi lương!

Nhật nguyệt xoay vần lại giáp năm

Mà lương tháng vẫn chỉ đôi trăm

Tiền nhà chửa đóng oằn vai vợ

Tiền nước đang kêu rối sợi tằm

Rượu nhạt, e thân tình lại viếng

Trà ôi, ngại bạn quý sang thăm

Bao giờ...lương đến thêm lần nữa?

Đợi mãi đau lưng mắc võng nằm

Nợ!

Chiều về...sắc nắng mờ phai

Rằng Ta: nợ tháng năm dài - phải không ?

Nợ tình thơ, giữa mênh mông

Nợ thêm cơm áo bên dòng thời gian.

Chiều rồi...vệt nắng vàng loang

Phiêu phiêu một giấc mơ hoang cuối mùa.

Nợ người, ta đã trả chưa ?

Sao câu thơ lại như mưa, đượm buồn !

Đêm về...và hạt sương buông...

Lắt lay theo bóng trăng buồn mờ xa.

Nợ Người, một giấc mơ qua

Nợ Ta, cơn gió la đà ngoài hiên ?

Rã rời, rũ cánh chim Uyên

Nợ gì đâu, phải chao nghiêng giữa đời ?

Nợ mình, một kiếp rong chơi...

Xốn xang, câu chữ khơi vơi thẩn thờ.

Hỏi lòng: sao cứ ngu ngơ ?

...

Nợ Tri ân

Biết bao giờ - trả xong ?

Say xuân!

Đêm qua say khướt với nàng xuân

Tỉnh dậy vươn vai gối mỏi giần

Chén chú chén anh không đợi lượt

Câu kia câu nọ chẳng chia lần

Tay qua chân lại vui ra phết

Mắt liếc môi đưa sướng mọi phần

Đánh giấc mơ hoang hồn túy lúy

Bóng chiều dệt mộng nhớ lâng lâng

Tàn cuộc chơi!

Tàn cuộc chơi

ta là người thua cuộc

Dẫu có buồn

cũng chẳng thể buồn hơn

Dẫu ngu ngốc hơn một lần ngu ngốc

Sẽ còn gì để hối tiếc nếu người thua?

Tàn cuộc chơi

như một giấc mơ trưa

Để ta hiểu thế nào là ngắn ngủi

Để ta hiểu thế nào là nông nổi

Ta lãng tử ngủ ngày

Nếu cuộc đời không trả không vay

Và cuộc chơi không có người chiến thắng

Thì tất cả những vinh quang cay đắng

Thuộc về ai?

Còn lại cho ta tia nắng ban mai

Còn lại cho ta hương cà phê quyến rũ

Còn lại cho ta buổi chiều năm cũ

Bông hoa thắt nơ chưa kịp tặng người

Tàn cuộc chơi

Ta giữ lại khung trời bên cửa sổ

Ta giữ lại lời thì thầm to nhỏ

Góc vườn yêu

Nơi những bông hoa nở thắm buổi chiều

Nơi róc rách những dòng suối nhỏ

Nơi mát mịn màu xanh của cỏ

Và trái tim ta, người đã mang đi

Tàn cuộc chơi

Ta được thua gì

Ngẩn ngơ nhìn mây chiều bay tan tác

Sao lạ chưa trái tim ta đang hát

những bài ca rất buồn...

Tàn cuộc chơi

Cay cú, dại khờ

Ta đã thua chỉ vì ta chân thật

Trong mắt người ta thật là ngốc

Một ngàn lần ta vẫn chỉ thua thôi

Được hay thua

Ta đã bên người

dịu dàng đêm, từng lời, ánh mắt

nghèn nghẹn trên môi nụ cười se thắt

Người đi đi...

Theo giấc chiêm bao!

Đời thường lắm cảnh phong ba

Nên chân ta vướng xót xa ai ngờ

Lệ sầu trên phím tình thơ

Thuyền trôi vô định ... bến mơ nơi nào ?

Lòng tôi như Lá lao xao

Chỉ cơn Gió nhẹ đủ chao nghiêng rồi

Thu xưa Lá phủ vàng đồi

Thu nay Lá khóc thay tôi nhớ người

Lòng đau miệng vẫn tươi cười

Vần thơ điên dại ... đón người họa chung

Người về giữa cõi mịt mùng

Mang câu thơ mộng theo cùng hư vô

Đêm nay bao Lá vàng khô

Nhặt mà nhớ lại ngây ngô thuở nào

Chừ em một bóng xanh xao

Tình xưa theo giấc chiêm bao tìm về ...

Thơ lạc giữa trời!

Tôi vẫn hay thường thương bóng mây

Nhìn tơ Thu chở nắng Thu gầy

Nhớ ai ? tôi đợi sương chiều xuống

Hứng giọt tơ vàng thấp thoáng bay...

Nhớ quá...Thu xưa rớt lá vàng

Mơ màng Thu đẹp , viết từng trang

Lời thơ thương nhớ và ru mãi

Ru đến ngàn sau...dẫu bẽ bàng...

Tôi mãi đi tìm về dĩ vãng

Những bài thơ cũ dệt tình câm

Khép trong đau khổ , sầu vô tận

Đong huyết lệ đầy , lòng nát tan...

Tôi sợ...ngày mai...những cuối Đông

Cánh hoa sẽ rũ dưới nắng hồng

Hồn thơ tắt lịm vào hư ảo

Sợ cánh chim gầy...thôi ruổi dong...

Tôi sợ gió hờn ghen dáng Liễu

Bóng Liễu ngoài song lá đổi chiều

Nửa gối nghiêng nghiêng làn tóc rối

Nhấn nhẹ khôn lau lệ sụt sùi...

Lại trong ngôn ngữ hồn du mục

Muôn điệu lời thơ mãi đợi chờ

Gởi tình nửa mảnh trăng đầu núi

Sau ánh vàng Thu khói quyện mờ...

Nép mình , uống ngụm sầu quan khách

Âm thầm quán lạnh...rót thương đau

Môi mềm say ngủ chăn gối tuyết

Để hồn....thơ lạc...giữa trời thâu...

Thu một mình!

Một mình quạnh vắng đêm sương

Ngắm vầng trăng lạnh u buồn xám mây

Vọng vang muôn tiếng lá bay

Mang theo nỗi nhớ gió đầy hanh hao.

Lặng tìm bóng dáng vì sao

Vắng tanh như chợ đêm vào bơ vơ

Trái cau đã thắm vườn chờ

Sao em chẳng lại kết tơ mộng trần.

Nhớ em mái tóc mùa xuân

Bay dăng trước mặt những lần sánh đôi

Mịn màng như ánh trăng rơi

Dài như nước chảy tận nơi suối nguồn .

Một câu nhớ ,mười vần thương

Bài thơ chắp mãi nỗi buồn nhớ em

Thu nào nhớ,thu nào quen

Không em trở lại ...Ai thèm tiếc thu .

Thưởng thức cuộc đời!

Thượng đế sinh ta với cuộc đời

Lắm trò vân cẩu để mà chơi

Trăm năm nối tiếp nhiều lo giận

Một kiếp chen đua lắm đổi dời

Thương bạn không tiền tình chẳng cạn

Nhớ người hết gạo nghĩa chưa vơi

Lều tranh mái dột tim đầy mộng

Mơ một tương lai chói rạng ngời.

Thuyền tình anh lạc bến sông em!

Phải chăng là nợ và duyên

Xui thuyền tình lạc đi tìm bến không

Giữa trời đất rộng cuồng phong

Mấy lần dừng lại nghe lòng nhớ thêm

Dang tay đón gió vào đêm

Anh mơ giấc mộng êm đềm cùng mây

Được mai vẫn ở nơi này

Ngóng mùa thu tới mà say cả hồn

Ru đời sống lại nụ hôn

Mãi luôn nồng cháy môi son thuở đầu

Nhìn vào trong ánh mắt sâu

Của em anh thấy cả bầu trời yêu.

Tình và tiền!

Có tình nhưng chẳng có tiền

Mà sống hạnh phúc chết liền đó em!

Đúng vậy chả bớt, chả thêm

Gia đình túng quẫn... êm đềm được sao?

Cái bụng điều khiển cái đầu

Kẻ chưa nghèo khó cách nào hiểu cơ?

Ngược lại rửng mỡ lại lo

Tìm thú mới lạ thử cho biết mùi...

Tuổi trẻ đa số ham vui

Mấy đứa thấy việc muốn vùi đầu vô?

(Thất tình, bị tửng hoặc rồ...

Nghiêng về một phía bao giờ cũng sai!)

Tình/tiền cần thiết cả hai

Xưa nay đều thế không ngoài tự nhiên

Đừng khờ trông cậy vào duyên

Áp lực xã hội luôn phiền đó nghen!

Trăng say!

Chén chạm chén tay chạm tay

Uống đi em uống cho say đất trời

Uống cùng với ánh trăng rơi

Cho đầy lại cạn cho người nhớ nhau

Biết còn gặp lại mai sau

Đêm nay thức trọn canh thâu một lần

Mặn nồng hương lửa ái ân

Đắng cay gửi hết vào tuần rượu đưa

Ngày mai trời nắng hay mưa

Có nhòe lệ lúc tiễn đưa mặc đời

Nương vào nhau lúc chơi vơi

Xin đừng nói dẫu một lời nghe em

Đêm nay mới gọi là đêm

Có vầng trăng sáng bên thềm đang say

Lời cho người ra đi!

Chiều lặng lẽ bước lê trên phố lạnh

Nắng dần rơi chầm chậm phía cuối đường

Nghe nỗi buồn xâm chiếm trái tim tôi

Khi bắt gặp những dòng thơ hấp hối

Ôi ! kiếp người trôi qua sao ngắn ngủi

Bao ước mơ bỗng khép lại giữa chừng

Thoáng giật mình - lúng túng những bước chân

Con đường hẹp mang tên "Đời" vô vị !

Tìm mỏi mắt hỏi ai là tri kỷ

Để sẻ chia những cay đắng thăng trầm

Phút cuối cùng - còn lại mấy người thân

Ai sẽ khóc xót thương đời cát bụi ?

Người vui nhé ! khi về nơi xa ấy

Ở nơi này nhiều lắm những bi ai

Đời chỉ cười khi thấm đẫm men cay

Còn nước mắt phải nhờ mưa che giấu

Ở nơi ấy trái tim thôi sầu não

Thôi giận hờn - thôi trách móc - hờn ghen

Thôi xót xa khi thân phận thấp hèn

Thôi bất lực nhìn thế nhân thù hận

Người ra đi đâu nghĩa là đã mất

Trái tim người nhịp sống mãi không ngưng

Chốn bình yên gác nợ hồng trần

Hồn thanh thản phiêu du cùng mây gió...

Thơ gọi mưa về!

Tìm hạnh phúc ngõ chợ đời mặc cả

Ai bán - mua , ta vớt lại chút hời ?

Còn nguyên vẹn - như là mong manh quá

Vuột tay chờ - ray rức tiếc khôn nguôi

Đêm kết bạn cùng mưa - hồn thấm lạnh

Mảnh chăn đơn khéo đắp nửa tim người

Nửa còn lại trơ ánh nhìn tuyệt vọng

Cố cuộn tròn - tìm chút ấm hiếm hoi

Nhờ mưa xóa dấu xưa còn nơi ấy

Lại nghe như mưa trút giọt dỗi hờn

Từng kỷ niệm nép bên thềm run rẩy

Chờ ta lần mở cánh cửa yêu thương

Thôi ! giữ lại dù chỉ là một chút

Vẫn còn hơn chưa có được bao giờ

Giấu cho khéo nửa còn nguyên hạnh phúc

Để mưa đừng làm ứơt những trang thơ ...

Nâng chén thương sầu!

Chờ ai héo úa lời thơ

Hẹn thề bỗng chốc nhạt mờ chân Mây

Mực buồn từng nét nhòa cay

Thu rơi bao Lá ... đọa đày bấy nhiêu

Ta chờ ... chờ giữa đìu hiu

Như con chim Hạc phiêu diêu đỉnh sầu

Lạc loài trôi nổi bể dâu

Cút côi tình hỡi về đâu nẻo đời

Nếu người cảm được chơi vơi

Hiểu lời thơ khóc rã rời vì đâu

Thì xin nâng chén thương sầu

Cùng tôi uống cạn... vần câu đêm này.

Thu cuối chiều!

Chiều thu anh dạo giữa vàng phai

Trông gió vô tình bứt lá bay

Day dứt câu thơ mùa lá đổ

Thương tình xếp nhớ biết người hay.

Từng tiếng chim kêu gọi nhớ bầy

Lá vàng khẽ rụng chốn bàn tay

Nâng niu ước muốn như tìm thấy

Năm ngón tay đan ở chốn này.

Nhìn mây lác đác giữa tầng không

Thương trái tim mong lửa ấm nồng

Cánh cửa thu vàng đang khép lại

Mặc tình nghiêng ngả giữa mênh mông.

Hoàng hôn tím nhạt thêm mờ lối

Sao vắng mây che thả chất chồng

Hiu quạnh càng sầu, sương rụng áo

Tìm em hư ảo chốn phòng không .

Trả lại cho người!

Trả lại cho người những dấu yêu

Ngẩn ngơ tiếc nuối đứt cánh diều

Bay vào kỷ niệm trong chiều nắng

Bỏ lại mình ta hạ nghiêng xiêu.

Trả lại cho người hoàng hôn vắng

Lặng thầm ta bước vào đơn côi.

Vạt nắng chiều nay chợt bắt gặp

Lẻ loi góc quán bóng một người.

Trả lại cho người nét môi hồng,

Ánh mắt sao đêm người đòi không?

Còn đây nồng ấm từng ngón nhỏ

Người có lấy về cho mùa đông?

Món nợ cuộc đời!

Có những nỗi đau không thể thốt thành lời

Khi chiếc roi cuộc đời quất vào tim rướm máu

Tôi như con thú non cuống cuồng tìm nơi ẩn náu

Và vụng về tự chăm sóc những vết thương

Có những bức tranh in đậm vẻ chán chường

Mà bối cảnh chỉ thấy toàn gam màu bạc

Tôi cố pha để mang tặng đời tôi một màu sắc khác

Và cũng bởi vụng về - loang lổ vết trầm ưu

Có những lúc tôi muốn mình thà như một kẻ ngu

Mặc xác tình đời - cất tiếng cười ngây dại

Không cần hiểu thế nào là ngang trái

Sao thanh âm dường méo mó đến dị thường ?

Tiếng thở dài rất sâu , tôi muốn trả đêm trường

Như trả lại cho người một thời đau và hận

Như trả lại cho đời một lần tôi đánh mất

Hai mươi năm tròn - niềm tin chết trong tim

Có lúc dặn lòng: "thôi hãy cố lặng im"

Mà tô nốt quãng đời màu giông bão

Ở phía sau những chiếc mặt nạ tô màu hồng giả tạo

Là những âm thầm dìm chết một lần tôi

Lại có những lần tôi đối diện với rã rời

Tia hy vọng vừa loé lên , lụi dần...rồi phụt tắt

Bỏ lại vết quầng thâm khoét sâu phần đuôi mắt

Bỏ lại tôi một mình trơ trọi giữa chơi vơi

Nếu như có ai mang rao bán một nụ cười

Chỉ cần một - tươi nguyên và trọn vẹn

Thì khoảng cách hai mươi năm được xem là vốn liếng

Tôi thà đổi một lần - thà gục chết - một lần vui

Đêm đắm mình trong nuối tiếc ngậm ngùi

Tôi muốn khóc thật to cho vỡ tan uất ức

Nhưng kịp nén...đến khô ran lồng ngực

Đợi áng thơ về an ủi nỗi buồn nguôi.

Hơn nửa cuộc đời - lúc vùng vẫy - lúc buông trôi

Hơn vạn lần muốn đổ nỗi đau cho rơi vào quên lãng

Giá sau một giấc ngủ ngon - hơi thở kia ngưng hẳn...

Nhưng món nợ cuộc đời tôi trả , mãi chưa xong...

Phong ba!

Ta về lượm nắng hoàng hôn

Đem hơ cái lạnh cõi hồn thế nhân

Nâng ly nốc cạn phù vân

Mà nghe vị đắng thấm dần trong tim

Dốc đời bước mỏi chân mềm

Hư vô cứ mãi kiếm tìm chân không

Nhân gian mờ mịt bụi hồng

Chen chân chi nữa cho lòng nhớp nhơ .

Ta về gột rữa hồn thơ

Không vương lấm bụi không mơ hão huyền

Bến neo đậu lại con thuyền

Gởi mây trao gió muộn phiền trong ta .

Đêm khuya ngồi ngắm trăng tà

Nốc bầu rượu cạn say ngà cùng trăng

Con tim đã chật vết hằn

Kiếm tìm chi nữa cho lằn những roi .

Chén cay!

Nhiều khi ta muốn đem rao bán

Một cõi nhân gian đổi cốc đầy

Rồi mời nhật nguyệt cùng ta uống

Để hiểu thế nào vị đắng cay .

Muốn đem rao bán nhân tình ấy

Đổi lấy trần gian luôn bóng đêm

Vẫn mãi ngàn năm trong tăm tối

Cho đời khao khát bóng dương soi .

Muốn đem bán cả tình đen bạc

Bán cả nhân gian đổi nụ cười

Được nở trên môi ta khô héo

Ngạo nghễ với đời cho biết ta .

Nếu đem bán cả nhân gian ấy

Ai là người đứng để mua đây

Thì thôi mình bán mình mua lấy

Rồi tự riêng mình chuốc chén cay .

Mình ta với đời!

Lệ rơi vào giữa mênh mông

Ướt nhoà áo mộng, nghe lòng đớn đau.

Người giăng chi sợi tơ sầu

Cho trăm mối gỡ nát nhàu niềm thương !

Bao thu ôm nỗi vấn vương

Mơ trăng, ngóng gió suốt đường đi qua...

Tàn canh, sương phủ nhạt nhoà

Hoài đơn chiếc bóng : mình ta với đời.

Tiếng lòng gọi mãi : Người ơi!

Môi khô, mắt nhuốm vạn lời nĩ non

Khi nào son sắc hao mòn,

Khi nào kết nối vòng tròn thuỷ chung?

Bỗng nhiên sầu rơi!

Ta lê chiếc bóng giữa trời

Đi tìm kỷ niệm một thời đã qua

Hoàng hôn nắng tắt chiều tà

Ngỡ nghe lá khóc tình là giây oan

Sầu ai tiếng Hạc gọi đàn

Tím như nhuộm cả không gian một màu

Khơi lòng trổi dậy niềm đau

Đánh hồn thi thức buồn sao ngỏ vừa

Phải tình là thóang hương xưa

Bay theo gió lộng lúc mùa thu sang

Bỏ nhau đời lắm ngỡ ngàng

Trong trang nhật ký còn hàng lệ rơi

Đành mang trả lại cho người

Chữ yêu đã lỡ hết rồi từ đây

Tình buồn như lá vàng bay

Ta đi_đi mãi tháng ngày tìm quên

Giọt buồn không tên!

Khuya rồi ngồi đếm giọt mưa.

Nghe như nỗi nhớ mới vừa trôi qua.

Đường về quê cũ còn xa.

Trăm thương ngàn nhớ chiều tà năm xưa.

Hết rồi những buổi đón đưa.

Bao năm xa cách mà chưa trở về.

Gió ơi! Đừng rít tỉ tê.

Lòng ta tan nát chán chê lắm rồi.

Mưa ơi! Đừng nặng hạt rơi.

Khiến người lữ khách bồi hồi nhớ thương.

Gió - Mưa dập nát đời người.

Có ai muốn gửi nắm xương xứ người.

Lá vàng từng cánh rụng rơi.

Đâu đây như có mảnh đời nát tan.

Đôi ngả!

Anh về với những phong ba

Còn em gấm lụa xe hoa đang chờ

Tan rồi cả một giấc mơ

Chia tay đôi ngả bơ vơ một mình

Làm sao có được niềm tin

Bảo do duyên phận nên tình dỡ dang

Em mơ cuộc sống cao sang

Còn anh là kẻ cơ hàn trắng tay

Yêu người mất hết tương lai

Để rồi mang lấy u hoài thiệt thân

Chữ tình tính toán đong cân

Bên nào nặng nhẹ nên cần xét suy

Anh nghèo đành phải ra đi

Ngoài tình chân thật còn gì cho đâu

Nên anh nhận lấy tình sầu

Còn em lặng lẽ qua cầu sang sông

Biết tìm đâu một chữ đồng

Anh đành quay bước mà lòng buồn hiu...

Không lối!

thuyền tình phơi xác đáy biển tình

Ta biết nó xa ngàn hải lý

Không bờ bến chở che neo đậu

Muốn trở vào! Mờ mịt lối đi!

buồn thu!

Chiều buồn nhàn nhạt màu sương

Lá khô rơi rụng bên đường hắt hiu

Lòng ta hoang lạnh tựa chiều

Thu sang chỉ để gợi nhiều nhớ thương !

Mòn chân trên khắp nẽo đường

Sao lòng vẫn cứ vấn vương bóng hình

Góy đời mòn mỏi phiêu linh

Đò sang mấy chuyến thuyền tình đã qua

Bao mùa nhân ảnh mù xa

Lòng sao vẫn nhớ dáng tà áo xưa

Vẫn còn lất phất cơn mưa

Cho xanh hồn nhớ bao mùa thu rơi .

Buồn thu mấy độ qua rồi !

Lá bay!

Thả hồn theo mộng lâng lâng

Thân gầy khiu khẳng mấy lần ... muốn rơi

Cành ôm chiếc Lá cuối đời

Nâng niu, bịn rịn ... nói lời chia tay

Thu đi cho Lá vàng bay

Đông về hỏi Lá có hay Đông về ?

Thôi thì từ giã cơn mê

Vô thường cõi ấy ... Lá về ngủ yên .

Một nửa - tôi tìm!

Tôi đi tìm một nửa của tôi

Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy

Nửa của tôi ơi - Em là ai vậy?

Sao để anh tìm, tìm mãi tên em?

Trời dần buông đường phố vào đêm

lối nhỏ hàng cây từng đôi ríu rít

Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết ?

Nửa của mình hay nửa của ai?

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm

Và có thể suốt đời không tìm thấy

Nếu không có em, tôi đành sống vậy

Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình!...

Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn

Nhưng tình yêu đích thực thì chỉ có một

Nửa của mình nhưng nào có biết đâu?

Không phải nửa của mình chẳng phải nửa của nhau

Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng

Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng

Là đúng sai đi tìm nửa của mình

nửa của mình trong tim một nửa tình.

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm

Và có lẽ trên đời này đâu đó

Em cũng đi tìm tôi như thế

Chỉ có điều chưa nhận ra nhau ...!

Tôi đã lạc tôi với một người!

Tôi đã lạc tôi với một người

Tìm hoài không thấy hỡi người ơi !

Người hãy vì ai ...dù một chút

Chỉ dùm cho nhé...một lần thôi !

Anh đã lạc anh với một người...

Nỗi buồn sao cảm thấy chơi vơi

Yên tâm anh nhé...dù một chút...

Em sẽ tìm em ...cho anh thôi !

Anh đã lạc anh với một người

Mãi còn nơi đó nụ cười tươi...

Sóng sánh vòng tay buồn e ấp

Níu kéo đời anh suốt cuộc đời !

Em cũng lạc em với một người

Mây bay trời tím cao vời vợi

Để lại mình em trong... chơi vơi !

Em lại lạc em với... một người !

Ta đã lạc nhau với chính mình

Bởi kiếp người vấn víu thuyết nhân sinh

Ta cũng là ta lạc một người...

Đêm dài buôn buốt quá chơi vơi !

Năm tháng mỏi mòn ...tình trong mộng

Ta vẫn tìm nhau trong mênh mông !

Duyên cũ!

Chút tình duyên cũ thu sót lại

Em bỏ hay quên cũng vậy thôi

Đường đời ai trách tình dang dở

Biển xanh sao sóng cứ bạc đầu

Duyên cũ qua đi vẫn đọng sầu,

Khiến người tóc bạc thả vài câu,

Thơ đau, thơ trách ngày xưa ấy...

Biển vốn xanh kia, sóng bạc đầu.

Một chút tình duyên sao ít thế ?

Đường đời đâu há dễ quên nhau

nợ duyên!

Thu buồn lệ chảy xuôi theo lũ

Đông đã trôi về qua ải biên

Em đi tình vấn vương lối cũ

Xa mãi rồi sao cứ trách duyên

Thu đi mang cả tình theo lũ

Xa lối đông về vẫn vương duyên!

Thu qua!

Xác thu đi hồn còn lưu lại

Màu xanh trong vương vấn chốn trần

Thu tàn tạ như kiếp người khất thực

Thu thanh tao như khe suối đầu nguồn.

Nỗi nhớ thu tràn về khi đông tới

Vậy nên thu tàn tạ úa vàng rơi!!!

Trải đa đoan trên hồn thu ngấn lệ

Nỗi lòng ai hóa kiếp thu qua!

Thu qua - đông tận -xuân về!

Chút Thu còn vướng ở trên cây

Lưới nhện sương buông sáng mỗi ngày

Nắng vàng sầu muộn chờ Đông tới

Mưa phùn gió bấc rét hanh trôi.

Người ngậm ngùi nhìn lá vàng rơi

Mành thu buồn thương nhớ đầy vơi

Gắng cười ngạo nghễ Đông tràn tới

Gió bấc? quên! Xuân lại tới thôi...

Thu tàn!

Thu đã qua rồi...lặng...nhớ, mơ...

Vàng tươi áo thắm sắc sắc thu

Song hồ trong vắt kìa đôi mắt

Chúm chím môi cười ấm hồn thơ...

Nhớ nhớ thơ tôi thấy mắt buồn

Thu giờ xa khuất ngóng gió đông

Trăng thu sáng tỏ tìm không thấy

cho cõi tâm hồn nhớ nhớ thu...

chuyển mùa!

Thu qua trời đất chuyển mùa

Cành cây trơ trọi ngại đùa gió đông

Cũng là một kiếp luân hồi

Vòng quay vô tận cho đời đổi thay

Bao lần nước mắt mặn cay

Phiêu phiêu hồn nhỏ bồi hồi gió lay.

Thôi thì một kiếp phù sinh

Hay đâu tạo hoá chẳng nương chút tình.

Du trần lạc lối!

Muốn biết vì đâu anh lạc lối

Xem đời nhẹ tựa con nước trôi

Nên trách hay thương? lòng tơ rối

Rượu đào chén ngọc vỡ làm đôi

Nhầm tưởng cuộc đời đẹp như mơ

Bức tranh non thuỷ tạc câu thơ

Ai vẽ ngoằn ngèo cơn sóng dữ

Đẩy anh mỗi lúc một xa bờ

Hôm qua đi lại trên đường cũ

Leo lét đèn vàng rọi bước chân

Dường như vắng bóng nàng thôn nữ

Nghẹn ngào mưa nhỏ giọt bâng khuâng

Họ bảo em về với núi mây

Yên vui, lạ lẫm thế gian này

Chẳng có người mua hay kẻ bán

Chôn tình sầu khổ hận trần khai.

nắng mưa cuộc đời!

Dường như vạn vật trùng sinh

Người về ấm lại giọt tình năm xưa

Hết rồi những tháng ngày Mưa ?

Lòng buồn hoang dại ... tiễn đưa nhói lòng ?

Hỏi em ... rồi cuối cuộc chơi

Còn tôi trong mộng hay rời xót xa ?

Bởi đời còn lắm phong ba

Tình yêu như Lá bay qua cuối mùa ?

Thôi thì mong cứ như xưa ...

Làm sao biết trước Nắng , Mưa cuộc đời

nhớ buổi xuân hồng!

Hiu hắt đầu song ngọn gió đông

Khiến ai nghe giá lạnh tim lòng

Người đi dặm liễu dài năm tháng

Kẻ ở phòng loan mãi nhớ mong

Ai biết chăng ai khi nguyệt khuyết

Nhớ càng thêm nhớ buổi xuân hồng

Ngổn ngang tâm sự buồn trăm mối

Như chiếc thuyền con giữa bão giông.

đông buồn!

Thế là lại đến mùa đông

Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây.

Em vui đùa rỡn với mây

Lối xưa gió hú có hay tôi buồn.

Biển khơi sóng vỗ dập dồn

Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu.

Chân trời xa tít về đâu?

Sao không lên tiếng một câu yên lòng.

Khói lam chiều tím lưng đồi

Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu.

Đông về giá lạnh đìu hiu

Tái tê nhịp bước cô liêu một mình.

Vắng em chỉ bóng không hình

Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang.

nhớ người!

Nhớ sao...mà nhớ quá !..

Người em nơi phương xa

Mưa trắng rơi nhạt nhòa

Khuất tầm nhìn chẳng thấy.

Ôi !.. nhớ thương biết mấy

Yêu nhau qua tình thơ

Mà vẫn đợi mong chờ

Bao giờ đoàn tụ được.

Nợ duyên từ kiếp trước

Đến giờ tìm thấy nhau

Mái tóc đã phai màu

Sao vẫn còn chia cách.

Xin đừng vội hờn trách

Em như một cánh hoa

Bướm ong lượn la đà

Nên hoang mang lo lắng.

Nhiều đêm buồn thức trắng

Ngồi bên song thẩn thờ

Suy nghĩ chuyện vu vơ

Dù biết em chân thật.

Đời thua thiệt sợ mất

Có hiều tình này không

Anh yêu em thật lòng

Đừng xa nhau em nhé...

Tôi về!

Tôi về thăm lại người xưa

rượu nồng hoa thắm em vừa lên ngôi

biết rằng em phụ tình tôi

ngày vui duyên mới em mời ... anh qua .

Anh đâu giám trách mẹ cha

nhà nghèo bươn chải bôn ba vẫn nghèo

em xinh như ánh trăng treo

nhà cao cổng kín anh theo mấy mùa .

Nhà anh năm tháng cà dưa

mẹ anh tần tảo sớm trưa vì chồng

nhà hết gạo con thì đông

anh thương cha mẹ mà lòng quặn đau .

thương trầu cứ đợi buồng cau

thương em anh cứ ruột đau lặng thầm

phận nghèo ôm mối tình câm

đa mang làm kiếp con tằm nhả tơ . . .

trốn tìm!

Năm, mười...

mười năm...

Hai người lớn thích trò chơi trốn tìm

Chẳng thèm hé mắt liếc nghiêng

Trốn tìm lận đận, nổi chìm, lạc nhau...

Em nương theo tiếng đàn sầu

Anh lại mải miết bới nhàu lời ca

Em tan vào ánh trăng ngà

Anh ngơ ngẩn kiếm chùm hoa nắng mềm

Lập lờ, anh trốn vào đêm

Quẩn quanh, em lại níu thềm nắng nghiêng

Anh bay theo ngọn gió hiền

Em ngơ ngẩn kiếm cánh chim lưng trời

Trốn tìm, tìm trốn...mệt nhoài

Ngả nghiêng, nghiêng ngả

tình rơi

ơ hờ...

Ước gì về lại tuổi thơ

Trốn tìm

chỉ để đợi chờ

thấy nhau...

mảnh tình!

Anh góp nhặt mảnh tình em bỏ rơi

Để đêm nay trái tim thành nỗi nhớ

Em có hay tình yêu còn dang dở

Nghĩa vẹn tròn nào khó lắm em ơi!

Đông này vắng để trái tim buông lơi

Lỗi nhịp tim chia thêm nhịp chớ

Ở những nơi chiều nay lặng gió

Nắng sẽ không màu trên lá bơ vơ

Nên đừng bỏ dù em thôi nhớ

Một chút chiều vàng khe khẽ gọi tên

Đừng làm mặt trời chói nắng đêm đêm

Đừng thôi yêu anh cho đông này lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro