Chương 27: Thương nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Thương nhớ

“Cậu nhìn thử… người đó người đó…”

Mỗi khi dùng giọng điệu này, nhất định Solji tràn ngập lòng nhiều chuyện, nếu cô đi làm phóng viên, chắc chắn làm tròn bổn phận, sẽ không có tin đồn nào trong công ty lọt khỏi tai Solji.

Junghwa nắm móng vuốt run rẩy của Solji, đã xác nhận hai người nhìn chung một người.

-“Cậu quen à?”

Junghwa nhìn mấy lần, nhận ra, mặc dù không chào hỏi chính thức, nhưng gặp mấy lần, người này có vẻ rất thân với Hyelin… Junghwa vẫn cho rằng hắn là bạn trai của Hyelin.

-“Đó là bạn trai của Hyelin, tất nhiên mình quen.”

Solji tiếp tục đưa đầu nhìn về phía Hwang, bữa tiệc tối vừa hoa hồng vừa nến, tuy rằng ăn cơm tây chơi trò lãng mạn cũng bình thường, nhưng đối tượng chơi đùa lãng mạn không phải Hyelin, vậy có hơi bất thường, theo bầu không khí này, nói là bạn bè trai gái ăn cơm bình thường, cũng chẳng biện minh được phải không?

Bạn trai? Phản ứng đầu tiên của Junghwa là chắc chắn Solji nhầm lẫn, mỗi ngày cô đánh hơi thu thập nhiều tin đồn như vậy, chắc chắn tin này không đáng tin, hơn nữa, Solji cũng không đáng tin, Junghw sửa đúng.

-“Tin đồn của cậu không chuyên nghiệp, người đó không phải là bạn trai của Hyelin…”

Solji chắc chắn không chịu được một điều như vậy, điều cô không chịu nổi nhất là có người nghi ngờ tin đồn của mình, kéo Junghwa vào một góc.

-“Một người toàn ở nhà như cậu lẽ nào biết nhiều hơn mình? Người đó là bạn trai của Hyelin, có người nói đã sắp đính hôn.”

-“Không phải anh ta!”

Junghw chắc chắn, chính miệng Hyelin nói với nàng, người đàn ông kia không phải bạn trai cô.

-“Là anh ta!”

Thái độ chắc chắn của Solji làm Junghwa có hơi dao động, chủ yếu là do Solji nói xong còn rất tự tin.

-“Vậy cậu nghe ai nói… nghe nói là ai nói? Vậy mình nghe người ta nói Hyelin là độc thân kìa…”

Nghe người ta nói Hyelin độc thân? Không nghĩ bạn Junghwa cũng có lòng nhiều chuyện, Solji đẩy cô một cái.

-“Ôi, vậy cậu nói trước đi, cậu nghe ai nói Hyelin  độc thân?”

Toàn bộ Banana Culture có hơn phân nửa nhân viên biết giám đốc Seo có một người bạn trai cao đẹp giàu, sắp đính hôn, Junghwa mới đến công ty hơn một tháng, không nắm đủ tin…

-“Cậu nói trước đi…” Junghwa bình tĩnh chậm rãi, không thích tranh giành chuyện gì, thái độ khiêm tốn là chuẩn mực sống của nàng.

-“Hwang, nam, ba mươi hai tuổi, cao một mét tám lăm, là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kim thị, yêu xa với Hyelin, hai người quen nhau ít nhất hơn một năm..”

Solji nhớ mấy cái này rất dai.

-“Cậu hỏi mình tại sao biết bọn họ sắp đính hôn, trước ở chung với Hyelin, bọn họ mời mình ăn cơm, Hwang tự nói cho mình biết, lúc đó mình còn thật tâm chúc phúc nữa!”

Ầm ầm, trong nháy mắt, ngực Junghwa dường như có cái gì đó sụp đổ, hình như lần này Solji không nói bậy.

-“… Anh ta thực sự là bạn trai của Hyelin?”

-“Không đúng nha, cậu với Hyelin ở chung, sao không phát hiện Hyelin có bạn trai? Đáng lẽ cậu biết Hwang mới đúng…” Solji nhớ đến lần thấy Junghwa và Hyelin hòa thuận đi siêu thị.

-“Mình thấy gần đây cậu với Hyelin rất thân, sao cậu không biết gì hết?”

Nếu là bạn trai, sao còn nói không phải? Mỗi lần gặp vấn đề về chuyện tình cảm, đầu óc Junghwa mất linh hoạt, nhịn không được xin Solji giúp đỡ

-“Mình gặp anh ta rồi... nhưng anh ta không phải bạn trai của Hyelin…”

Tuy rằng ngoài miệng Junghwa vẫn đang bảo vệ ý kiến của mình, thực ra lòng dao động từ lâu.

-“Cậu nghe ai nói?”

-“Mình nghe Hyelin nói, mình hỏi cô ấy, cô ấy nói người đó không phải bạn trai, hơn nữa cô ấy nói với mình là đang độc thân.” Trước Junghwa nghe Hyelin nói đang độc thân còn vui vẻ một thời gian.

-“Lúc cô ấy nói câu này, có phải tâm trạng rất tệ không, sắc mặt còn âm trầm, cảm giác như muốn ăn thịt người.”

Đúng như vậy, Solji không ở hiện trường, nhưng miêu tả rất đúng trạng thái lúc đó của Hyelin, Junghwa ngây thơ gật đầu.

-“Vậy đúng rồi, bạn Junghwa, cậu chưa từng yêu nên không biết, lòng con gái như kim dưới đáy biển, nghĩ này nói kia là đặc quyền của chúng ta, Hyelin nói không phải vậy, chắc chắn là giận bạn trai rồi nói lẫy, cũng chỉ có cậu mới ngây ngốc tin tưởng. Cậu cũng không nghĩ, Hyelin đến tuổi lập gia đình, công việc ổn định, khuôn mặt vóc người đều không thể chê, mọi điều kiện điều tốt, tỷ lệ cô ấy độc thân cao bao nhiêu? Hơn nữa, nếu cô ấy độc thân, phía sau cũng có một đống dự bị, không giống người độc thân truyền kiếp như cậu, thay vì lo lắng hôn nhân của người khác, cậu nên lo mình trước đi ~”

Solji còn nói, Hyelin độc thân gọi là độc thân quý tộc, còn cô độc thân gọi là độc thân cún, Junghwa không tìm ra điểm khác nhau giữa hai người.

-“Khác nhau là… nếu giờ Hyelin nói muốn kết hôn, lập tức có người đến cưới cô ấy, nếu giờ cậu muốn kết hôn, vậy… cậu hiểu không? Nên cậu đừng cố gắng tìm sự an ủi độc thân trên người Hyeljn, cậu đang tự ngược.”

Junghwa không muốn nói với Solji.

-“Nếu anh ta là bạn trai của Hyelin... tại sao lại hẹn hò với cô gái khác…”

-“Phản xạ của cậu chậm quá, thảo nào không tìm được người yêu.” Solji chọt gáy Junghwa.

-“Mình kích động như vậy làm chi, đây là mấu chốt của vấn đề, Hwang bỏ vợ yêu ở nhà, ra ngoài lén ngoại tình với cô gái khác, đây mới là mấu chốt đó!”

Vợ yêu… lén ngoại tình… Solji nói ra mấy từ khóa này là được rồi, vừa nghe là thấy giống tin đồn rồi.

-“Cậu nói lộn xộn gì vậy, chưa kết hôn thì sao tính là vợ…”

Junghwa lén lén nhìn đối tượng của Hwang, không đẹp như Hyelin cũng không có khí chất như Hyelin, hễ không phải mắt mù, thì sẽ chọn Hyelin.

-“Có thể… bọn họ chia tay không chừng…”

Cái này là Junghwa chó ngáp phải ruồi.

-“Junghwa, cậu oán niệm quá nặng, mình độc thân thì muốn làm tất cả các cặp đôi trong thiên hạ sẽ trở thành anh em, như vậy không tốt, nhanh tìm chút ái tình tưới mát, cậu sắp thành bà phù thủy rồi.”

Chuyện hôm nay có nên nói với Hyelin không? Junghwa thẳng tính ăn nói vụng về, Solji sợ cô bị rắc rối, nói cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của người ta.

Xử lý chuyện nhà còn khó hơn làm quan thanh liêm, chỉ bằng một mình Junghwa, có thể trông cậy cô giúp người ta xử lý chuyện nhà?

Chuyện này làm lòng Junghwa rối hơn, không còn tâm trạng ăn uống, giống như đang hầm sự hỗn loạn, hầm đến khét.
Nếu là tình yêu từ đôi bên, vô cùng đơn giản, thật tốt biết bao.

Cơm nước xong sắp chín giờ tối, mọi người hò hét muốn đi tiếp, chỉ có Junghwa không có tâm trạng, thực sự cô đã vắt hết óc suy nghĩ tất cả các lý do, chỉ thiếu mặc đồ lót cứu vớt địa cầu, Solji và Hani vẫn không buông tha.

-“… Mình phải đi hẹn hò!” Junghwa tung đòn sát thủ.

-“Đến giờ hẹn rồi, nên hai cậu đừng cản mình, không thoát kiếp cô đơn được thì các cậu phải chịu trách nhiệm!”

Trách nhiệm này quá lớn, Solji vẫn chưa phát điên hoàn toàn vẫn còn tính người, tha cho Junghwa, nếu biết nói như vậy có hiệu quả, nãy giờ phí lời làm chi.

Junghwa không nói với Hyelin sẽ về, nghĩ trong tủ lạnh chắc là trống không, đi ngang qua siêu thị mua một chút nguyên liệu, còn có đường đỏ. Tiện tay đón xe, không đến mười phút là có thể về.

Nhìn cảnh đang chạy ngược ngoài cửa xe, sa hoa trụy lạc, thường làm cho người ta thả hồn, nghĩ rất nhiều hoặc không nghĩ gì, Junghwa vẫn cảm thấy ngồi xe nhìn ra cửa sổ, là rất nghệ sĩ, nhưng Solji nói với cô đó chính là đờ người, nhìn như bệnh tâm thần.

Được rồi, Junghwa thừa nhận mình như người bệnh, mấy hôm nay hành xử như người điên, cô chưa từng biết mình sẽ nhỏ mọn nhiều như vậy, lẽ nào vì hôm đó Hyelin ôm cô?

Junghwa tưởng tượng cuộc sống lý tưởng, mỗi sáng sớm ngủ dậy làm bữa sáng cho vợ, khi cô bận rộn vợ ôm cô từ phía sau, sau đó tặng một nụ hôn ngọt ngào buổi sớm.

Cho nên, vấn đề xuất hiện ở chỗ này, hành động của Hyelin vào tối hôm đó rất giống với cảnh mà Junghwa tưởng tượng ra, nên mới làm cô đứng núi này trông núi nọ, Junghwa tự nói với bản thân như vậy.

Hơn nữa, cô chỉ mới có cảm tình với Hyelin mà thôi, còn xa thích nhiều lắm, trước đây Junghwa cũng có cảm tình với những cô gái khác, nhưng cuối cùng cũng sẽ trôi đi, không có gì to tát.

Nếu không thả lỏng tâm tư được, Junghwa cảm thấy nàng không có cách nào ở chung với Hyelin…

Trở lại nhà chung vẫn chưa đến chín giờ rưỡi, Junghwa đẩy cửa đi vào, trong phòng khách phát ra tiếng tivi, đứng ở cửa vừa vặn thấy được sô pha.

Junghwa nhẹ nhàng đóng cửa lại, vì Hyelin ngủ ngồi trên sofa, trong tivi còn đang chiếu tiết mục nhàm chám, chút chít cũng không sợ ồn.
Ngồi cũng ngủ được, thật đúng là kì lạ.

Đêm nay cô không mặc váy ngủ, mà là mặc một cái áo thun rộng dài, rộng đến mức có thể nhét thêm một người, áo rộng thùng thình có vẻ làm cơ thể Hyelin trở nên vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, như vậy còn giảm cân, cũng không biết nghĩ thế nào.

Mái tóc dài của cô tán loạn, rất nữ tính, so với lúc đi làm nữ tính hơn rất nhiều, Junghwa đi vào muốn gọi cô dậy, ngửi được mùi thơm quen thuộc.

Không trang điểm làm mặt cô không đẹp như bình thường, nhưng lại làm người ta thoải mái, Hyelin ngủ, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng, nhất là môi của cô, tái nhợt mang theo vẻ đẹp, ánh mắt của Junghwa dừng ngay đó, môi không mỏng cũng không dày, tựa như cô, không nhiệt tình cũng không lạnh lùng.

Thần không biết quỷ không hay, Junghwa ngồi xuống bên cạnh Hyelin, sofa đột nhiên lún một bên, cơ thể Hyelin theo quán tính, chậm rãi nghiêng về phía Junghwa, gối đầu lên vai cô.

Junghwa cứng người không nhúc nhích, hai mắt nhìn phía trước, phim thần tượng nhà giàu cẩu huyết, Hyelin sẽ thích xem loại phim này sao? Tình yêu tam giác tả tơi, cô yêu tôi tôi yêu cô ta cô ta yêu cô, biết hết những chữ phụ đề, nhưng Junghwa không rõ bọn họ đang nói gì, có thể do sự chú ý đều dồn vào vai trái…

Bình thường Hyelin làm việc có xu hướng mạnh mẽ, thực ra cũng là một cô gái nhỏ bé, Junghwa thoáng nghiêng đầu, tóc của Hyelin lướt qua gò má cô, cổ áo quá rộng, Hyelin hơi nghiêng người để cổ áo tuột xuống vai, lộ ra nửa vai, xương quai xanh… còn có…

Khiếm nhã không được nhìn, khiếm nhã không được nhìn, khiếm nhã không được nhìn.

Đột nhiên đầu Hyelin trượt xuống, sợ đến mức Junghwa lấy tay nâng mặt cô.

-“Ừm? Sao cô lại về…” Hyelin mở mắt lim dim buồn ngủ.

-“Tôi…” Junghwa phát hiện tay mình còn nâng mặt Hyelin, hơn nữa khoảng cách rất gần, lần đầu nhìn rõ lông mi của Hyeljn.

-“Tôi… tôi mệt nên về!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro