Chương 54: Phụ huynh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin hỏi, Nhã Nghiên sống ở đây sao?"

Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, váy đen liền áo, giày cao gót, khuôn mặt trang điểm khéo léo, Tỉnh Nam vốn tưởng rằng bà gõ nhầm cửa, nhưng dường như nghe thấy hai chữ Nhã Nghiên , "... Dạ, xin hỏi dì là?"

"Dì là mẹ của Nhã Nghiên ."

Mẹ của Nhã Nghiên ?! Thế nào chưa báo tiếng nào đã tới rồi, trong nháy mắt Tỉnh Nam có cảm giác căng thẳng khi gặp phụ huynh, tay chân luống cuống, "Mẹ... dì... mời dì vào!"

Người lớn đều thích mấy đứa nhỏ hay cười, Hà Khỉ cũng không ngoại lệ, nhìn cô bé mở cửa thanh tú trắng nõn, cử chỉ lại lễ phép, then chốt là cười rất đẹp, "Ừ, con là bạn của Tiểu Nghiên sao?"

Từ nhỏ Tỉnh Nam đã là con nhà người ta, nói cách khác, rất được lòng các bà mẹ, là cô gái ngoan ngoãn cả người lẫn vật vô hại điển hình.

"Dạ, con là Tỉnh Nam , dì gọi Tiểu Nam là được rồi." Tỉnh Nam thấy mẹ Lâm cười, có cảm giác thân thiết, Nhã Nghiên trông khá giống mẹ, nói chuyện với nhau vài câu, mới không căng thẳng hoảng loạn như lúc mở cửa.

Nhã Nghiên vừa đặt dĩa sủi cảo lên bàn ăn, đang chuẩn bị hỏi ai đến...

"Mẹ, mẹ đến sao không báo trước một tiếng!"

"Báo trước? Để cho con trốn đi trước sao?" Nghĩ tới đây thì Hà Khỉ sẽ giận, con gái của bà ngoan hai mươi mấy năm, hiện giờ dường như thay đổi thành người khác, đã đến lúc bàn chuyện cưới xin, đột nhiên như con thiêu thân nói chia tay với bạn trai, đau đầu.

Trước đó Hà Khỉ gọi điện thoại nói muốn gặp mặt nói chuyện với Nhã Nghiên , không phải đi công tác thì cũng đi du lịch, làm như còn bận hơn người lãnh đạo quốc gia, con gái của bà bà không biết hay sao? Lần này Hà Khỉ dứt khoát không nói, lấy địa chỉ của Nhã Nghiên từ Thái Anh , không nói một lời trực tiếp tìm đến cửa, lần này để xem Nhã Nghiên trốn thế nào.

"Mẹ..." Nhã Nghiên bất đắc dĩ, cô biết lần này mẹ cô từ xa bay đến đây là vì chuyện gì, có một số việc đúng là không tránh được.

"Dì, dì ngồi trước đi, dì ăn sáng chưa?" Tỉnh Nam như con nít chạy vào bếp pha ly trà nóng, không phải nàng cố ý xun xoe, là "thói quen tốt" hình thành từ rất lâu, đương nhiên, vì là mẹ của Nhã Nghiên , Tỉnh Nam xen thêm một ít tình cảm cá nhân vào trong.

"Sủi cảo tôm bắp, Nhã Nghiên gói, dì nếm thử xem."

Hà Khỉ vốn định nói đã ăn rồi, nhưng nghe Tỉnh Nam nói là do con gái mình tự gói, "Con biết làm sủi cảo từ khi nào vậy? Mẹ phải ăn thử..."

Ba người ngồi xuống quanh bàn ăn, ăn sủi cảo, theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Tỉnh Nam và Nhã Nghiên ngồi cạnh nhau, Hà Khỉ ngồi đối diện, thấy Tỉnh Nam thỉnh thoảng cười với bà, "Con bé này ăn trông vui vẻ thật, tên con viết thế nào?"
"Con tên là Danh Tỉnh Nam , Tỉnh (黎) trong bình minh(黎明), Nam (木) trong đầu gỗ(木头), dì ăn nhiều một chút, con đi múc cháo cho dì ~"

Nhã Nghiên có hơi ghét Tỉnh Nam , biểu hiện ân cần quá mức rõ ràng.

"Mẹ, khi nào mẹ về?" Nhã Nghiên tương đối thẳng thắn.

"Mẹ mới đến con bắt mẹ đi? Có đứa con gái nào như con không?"

Tỉnh Nam múc cho Nhã Nghiên và Hà Khỉ thêm một chén cháo, bưng đến trước mặt hai người còn tri kỉ nói câu "Cẩn thận kẻo nóng".

"Con bé này hiểu chuyện lắm ~"

"Cảm ơn dì ~"

Tỉnh Nam và Hà Khỉ nói chuyện qua lại như vậy, Nhã Nghiên sắp chịu không nổi, cơ bản Tỉnh Nam không nắm được tình hình, mù quáng dính vào, nàng không biết Hà Khỉ rất khó đối phó.

"Dì ở lại đây chơi vài ngày, giờ cũng là cuối tuần, tụi con có thể đi với dì."

Nhã Nghiên hung hăng đạp Tỉnh Nam một cước dưới bàn, Tỉnh Nam tưởng Nhã Nghiên không cẩn thận đạp trúng, không để bụng, tiếp tục giới thiệu mấy món ngon ở thành phố cho Hà Khỉ.
"Dì cũng định ở lại chơi vài ngày."

"Mẹ, ở đây không có chỗ ngủ, dù sao cũng không thể để mẹ ở khách sạn, đúng không?"

Tỉnh Nam khoát tay vui vẻ, "Không sao, chị ngủ phòng em, dì ngủ phòng chị là được rồi ~"

"Vậy em ngủ đâu..." Nhã Nghiên trừng liếc Tỉnh Nam .

Đồ ngốc Tỉnh Nam lúc này mới hiểu ra, thừa dịp Hà Khỉ không chú ý, bàn tay của nàng ở dưới bàn kéo tay Nhã Nghiên , sờ sờ, "Tụi mình chen chúc ngủ chung có sao đâu."

Nếu không có Hà Khỉ ở đây, Nhã Nghiên rất muốn nhéo tai Tỉnh Nam , hỏi nàng, có phải nàng cảm thấy mình rất giỏi? Lần trước nói để Thái Anh ngủ lại, chắc cũng là âm mưu.

Nếu Hà Khỉ không muốn đi, tám con bò cũng kéo không nhúc nhích, cộng thêm Tỉnh Nam ồn ào kế bên, càng có lý do ở lại quang minh chính đại.

"Tỉnh Nam , em về phòng trước đi."

Đang định gọt trái cây cho Hà Khỉ, Tỉnh Nam nhìn thoáng qua Nhã Nghiên , thấy uất ức, nhưng phải nghe.
Tỉnh Nam đi rồi, Hà Khỉ lại bắt đầu dạy dỗ, "Không biết lịch sự."

"Thứ nhất, con và Cao Vĩ chia tay là do con không có tình cảm với anh ta, con không thể kết hôn với anh ta được, thứ hai, giờ người ta đã có bạn gái rồi, không thể cứu vãn được nữa, thứ ba, con đã nghe lời cha mẹ rất nhiều năm rồi, chuyện tình cảm có thể để con tự quyết định được không?"

Tự quyết định... tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Nhã Nghiên cũng không tự tin lắm, nhất là khi thấy Tỉnh Nam và Hà Khỉ ngồi cùng nhau, Tỉnh Nam kéo tay cô dưới bàn, tại sao Tỉnh Nam còn có thể cười vui vẻ như vậy, con đường sau này, nàng chưa từng lo lắng sao?

"Tiểu Nghiên , mẹ với cha con chưa từng ép con làm chuyện gì, con với Tiểu Vĩ quen nhau hai năm, đang tốt lành lại đột nhiên chia tay, cha mẹ có thể không lo sao? Con từ nhỏ đã như vậy, chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm sao cha mẹ có thể yên tâm khi con sống ở ngoài một mình?"
Thực sự không có ép buộc sao? Rất nhiều chuyện đối với Nhã Nghiên mà nói, đều là những ép buộc vô hình, có một số việc quá khứ là quá khứ, cô cũng không muốn nhắc lại, "Con không thích anh ta, mẹ, kết hôn với anh ta con sẽ không hạnh phúc."

"Tiểu Nghiên , con nói thật đi, có phải con thích người khác rồi không?" Thực sự là Hà Khỉ không thể tiếp thu cách nói của con gái, nếu không thương, tại sao phải cố gắng chờ đến hơn hai năm sau mới nói, đã quen hai năm rồi, làm sao không có một chút tình cảm nào? Ngoại trừ Nhã Nghiên thích người khác, Hà Khỉ thực sự không có cách nào tìm một lý do chính đáng cho Nhã Nghiên . "Cha mẹ không phải người cổ hủ, con thích ai, con có thể dẫn về cho cha mẹ gặp mặt... Tuổi con cũng lớn vậy rồi, cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút."

"Cho cha mẹ gặp thì thế nào?" Khó tránh khỏi nhớ lại một ít chuyện cũ, Nhã Nghiên cau chặt mày, "Mẹ, có một số chuyện con không muốn nhắc lại... con chỉ có thể nói, con sẽ không nhượng bộ chuyện tình cảm nữa, xin cha mẹ tôn trọng con."
"Tiểu Nghiên , cha mẹ chỉ muốn tốt cho con..."

"Được rồi!" Đột nhiên giọng điệu của Nhã Nghiên cương quyết hơn, như ngoài tầm kiểm soát, tất cả đều là chỉ muốn tốt cho con, cô nghe từ nhỏ tới lớn, hôm nay không muốn nghe nhất là câu này, là lý do mạnh mẽ không cho ai có thể phản bác giải thích, cô nghe lời hai mươi mấy năm, nhìn lại cũng không thấy mình tốt chỗ nào? "Mẹ, hiện giờ con sống rất tốt, mẹ muốn ở đây chơi tất nhiên con không phản đối, mẹ vui là được rồi."

"Đứa con gái này..."

So với trò chuyện với con gái mình, Hà Khỉ và Tỉnh Nam trò chuyện gϊếŧ thời gian hòa thuận hơn rất nhiều, bà thỉnh thoảng oán giận vài câu trước mặt Nhã Nghiên : "Không biết tại sao con người ta lại nghe lời như vậy chứ?"

Tỉnh Nam vào bếp trổ tài, thành công bắt sống tâm tư của Hà Khỉ, hai người trao đổi cách nấu ăn, nói cũng rất rõ ràng rành mạch. Mẹ vẫn là mẹ, tuy rằng bình thường hay tranh cãi, nhưng vẫn yêu thương con cái, lần này đến bà tự vào bếp nấu một bàn đồ ăn mà Nhã Nghiên thích, bà biết dạ dày con gái mình không tốt, nhưng ở bên ngoài một mình không quan tâm được, mỗi khi bệnh bao tử tái phát thì đau chết đi sống lại.

"Vẫn còn đau bao tử à?" Hà Khỉ cũng không hoàn toàn vì chuyện chia tay mới chạy đến, dù sao cũng là con gái yêu, lâu không gặp, nói không nhớ là dối.

"Tốt hơn nhiều rồi."

"Xạo, cơm ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, ăn nhiều cháo chút, dưỡng dạ dày."

Nhã Nghiên không có nói xạo, từ khi Tỉnh Nam đến, bệnh dạ dày của cô rất ít khi tái phát, một ngày ba bữa rất đúng giờ, Tỉnh Nam biết Nhã Nghiên có vấn đề về dạ dày, lén lút nỗ lực nghiên cứu công thức nấu ăn, những chuyện này Nhã Nghiên đều biết.

"Dì, con sẽ giám sát chị ấy."

"Ừ, thấy con sống với nó dì cũng an tâm, sức khỏe nó đã kém từ nhỏ, cũng không biết chăm sóc bản thân..."

"Sau này... con sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt." Ánh mắt Tỉnh Nam kiên định nhìn Nhã Nghiên .

"Tiểu Nam, năm nay con bao nhiêu tuổi?" Hà Khỉ cười gắp cho Tỉnh Nam một miếng thịt gà, nhu thuận lại hiểu chuyện, còn biết nấu cơm biết chăm sóc người khác, càng ngày càng bắt đầu ao ước con nhà người ta.
"Con hai mươi lăm... sắp hai mươi sáu."

"Xinh xắn như vậy, có bạn trai rồi chứ?"

Quả nhiên là bệnh chung của các bà mẹ, Tỉnh Nam nhìn Nhã Nghiên , sau đó lắc đầu, "Không có bạn trai."

Thế nhưng có bạn gái.

"Tiểu Nghiên ..." Hà Khỉ quay sang nói với Nhã Nghiên , "Con thấy Tiểu Nam rất xứng đôi với anh họ của nhà bác con đúng không? Tuổi cũng xấp xỉ... cháu của dì năm nay ba mươi tuổi, là kĩ sư cao cấp, cao một mét tám lăm, hai đứa đứng cạnh nhau chắc chắn rất xứng đôi, Tiểu Nam , con cho số điện thoại..."

"Mẹ!" Tỉnh Nam còn chưa kịp nói, Nhã Nghiên đã phản bác trước, "Mẹ quan tâm tùm lum làm gì!"

Tỉnh Nam thấy dáng vẻ lo lắng của Nhã Nghiên , toe toét cười không ngừng.

"Mẹ hỏi Tiểu Nam thôi, con ăn đi..."

Tỉnh Nam không muốn chết tử tế cố ý hỏi một câu: "Đẹp trai không?"

Sau đó chờ xem phản ứng của Nhã Nghiên .
Đến khi Nhã Nghiên nhéo đùi Tỉnh Nam một cái, Tỉnh Nam mới biết được cô gái này dễ ghen đến mức nào!

Hà Khỉ vui vẻ ra mặt, còn tưởng có hi vọng, hăng hái nói, "Đẹp trai, không phải dì khoe khoang đâu, gen nhà dì rất tốt."

Nhã Nghiên lại nhéo đùi Tỉnh Nam thêm một cái, Tỉnh Nam đau cười không nổi, "Dì... dì, con thấy, tình cảm thì phải... phải xem duyên phận."

"Con bé ngốc, duyên phận cũng cần phải tranh thủ, dì cho con xem ảnh..."

Tỉnh Nam hối hận, đáng lẽ không nên nói đùa với Hà Khỉ, nói loanh quanh vấn đề này hơn một tiếng, mẹ Nhã Nghiên còn dài dòng hơn mẹ nàng, Tỉnh Nam thực sự không quen được, lại không thể từ chối quá trực tiếp, nói bóng gió uyển chuyển các thứ...

Vẫn là Nhã Nghiên lợi hại, chỉ một câu là có thể chặn Hà Khỉ không nói được lời nào, "Mẹ, em ấy có người thích rồi."
"Con bé này, sao không nói sớm chứ, thật vậy à?" Nghe Nhã Nghiên nói vậy, Hà Khỉ còn nghĩ quá tiếc.

Tỉnh Nam nhìn Nhã Nghiên gật đầu, "Dạ, có người thích rồi ạ."

"Mẹ, mẹ ngủ phòng con đi, ngủ sớm một chút."

*

Tỉnh Nam thấp thỏm bất an ngồi trên giường, đôi mắt luôn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa, có những tiếng động nhỏ, đợi bốn mươi phút, Nhã Nghiên mới mở cửa bước vào, mặc áo ngủ bằng lụa, vóc dáng xinh đẹp làm người ta chảy máu mũi, tim Tỉnh Nam đập rộn ràng, "Sao chị... chị tắm lâu vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro