Chương 58: Xấu hổ [H].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh Nam vẫn xấu hổ như mọi khi, hôn cô vẫn bị đỏ mặt, nhưng mọi hành vi hành động cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, đồng thời ngày càng ngoài tầm kiểm soát...

"Vợ ——" Tỉnh Nam dùng chóp mũi cọ tới cọ lui trên mặt Nhã Nghiên , dịu dàng lặp lại cái xưng hô buồn nôn này, mới tỉnh rượu một chút, dường như giờ lại say, càng dán vào Nhã Nghiên , thì càng không tỉnh táo.

Thế nhưng, Tỉnh Nam sẵn lòng tiếp tục say như vậy.

"Tiểu Nam ..."

"Ừ ~"

Như có như không hôn phớt một lúc, chắc chắn là uống rượu độc giải khát, hai người đều bị hơi thở mù mịt của đối phương trêu chọc khơi dậy du͙ƈ vọиɠ, Tỉnh Nam lấy tay nâng cằm Nhã Nghiên , đến gần thêm một lần nữa, nhắm mắt lại dùng lưỡi vẽ lại đôi môi cô, mút, liếm, mỗi một động tác đều đáng giá lặp đi lặp lại nhiều lần.

Môi, càng dính càng chặt. Hô hấp, càng thở càng nặng. Nhịp tim, càng đập càng nhanh.

Đầu lưỡi ngọt ngào quấn quanh nhiều lần, Tỉnh Nam cảm giác đầu lưỡi của mình bị đối phương dẫn dụ sang bên kia, trong nháy mắt con rắn như bị đánh thức, vụng về du đãng trong khoang miệng của đối phương.

"Um... "

Nhã Nghiên cảm thấy Tỉnh Nam nóng cháy chưa từng thấy, đôi môi cô hé mở một chút, phối hợp với Tỉnh Nam vẫn chưa quen hôn, đầu lưỡi bơi lội khám phá từng chút, Nhã Nghiên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Tỉnh Nam , môi lưỡi chuyên chú dây dưa.

Cả người Tỉnh Nam nhẹ bẫng, đầu lưỡi kịch liệt dây dưa thực sự muốn ngừng mà không được, nàng không đành lòng thả ra, đồng thời cũng cảm thấy Nhã Nghiên quyến luyến, không nghĩ tới Nhã Nghiên luôn luôn bình thản như nước cũng có một khía cạnh nóng cháy như vậy, càng hôn càng sâu, Tỉnh Nam bị cô tấn công không ngừng đến mức khó thở.

Lúc này Tỉnh Nam không cần suy nghĩ, chỉ cần hưởng thụ vị ngọt của tình yêu, chỉ cần nóng bỏng đáp lại Nhã Nghiên , nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, cơ thể Tỉnh Nam phập phồng lấy tay đặt lên vai Nhã Nghiên , vừa hôn nồng nhiệt vừa xoa cái cổ mảnh mai của cô, xương quai xanh tinh xảo, bàn tay Tỉnh Nam càng ngày càng nóng... đi xuống, bàn tay nóng hổi của Tỉnh Nam bao phủ lên nơi mềm mại, cách một lớp vải thật mỏng, không nhịn được nắn bóp.

"Ừm..." Một tiếng rên nhẹ phát ra từ đôi môi của Nhã Nghiên , ngay khi Tỉnh Nam chạm vào cơ thể, cô đột nhiên ngửa ra, đôi môi xa nhau, một sợi chỉ mỏng khiến người ta đỏ mặt không thôi.

Trán tựa trán, khẽ thở gấp.

"Em... em..." Tỉnh Nam ngại ngùng muốn tắt đèn, hôn rồi hôn, nàng cũng không biết tại sao mình kìm lòng không đậu chạm vào nơi đó của Nhã Nghiên , tìm tòi sờ soạng, còn nhịn không được đi vân vê... Tỉnh Nam cúi đầu giấu mặt vào vai Nhã Nghiên , thực sự là thẹn thùng khi nhìn khuôn mặt Nhã Nghiên .
Nhã Nghiên cũng xấu hổ vì phản ứng của cơ thể, và âm thanh rêи ɾỉ cô mới phát ra, chắc là Tỉnh Nam đã nghe thấy, cô cho là bản thân không hề có hứng thú với vấn đề này, nhưng hôm nay thấy Tỉnh Nam cởϊ qυầи áo thì... hình như cô nhìn thấy một khía cạnh khác của mình, ngay cả cô cũng cảm thấy xa lạ.

Cô dùng sức hôn Tỉnh Nam , hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát, là một dáng vẻ điên cuồng chưa từng có trước đây, khi Tỉnh Nam đáp lại cô vuốt ve cô, cô vô phương kiềm chế hưng phấn.

Nhã Nghiên không hề ác cảm, khi Tỉnh Nam lấy tay giữ ngực cô, cô cảm thấy lớp áo ngủ trên người mình là dư thừa, thậm chí cô mong Tỉnh Nam có thể táo bạo hơn nữa, bất kể Tỉnh Nam thế nào, cô cũng đồng ý.

"Tiểu Nam ..." Nhã Nghiên lấy tay nâng khuôn mặt Tỉnh Nam lên, chạm vào làn da của nàng, mất tự chủ khát khao muốn nhiều hơn, cô nghiêng người hôn vào tai Tỉnh Nam , phát ra một hơi thở gấp gáp quyến rũ: "Hôn chị... Tiểu Nam ... tiếp tục hôn chị."

Cô quá xa lạ, Tỉnh Nam chưa từng thấy Nhã Nghiên như vậy, quyến rũ mị hoặc, tựa như yêu tinh, cô còn chủ động nắm tay Tỉnh Nam  đặt lên ngực mình, ám chỉ dẫn dắt trần trụi, "... Hôn chị."

Cảm nhận được hơi thở của Nhã Nghiên không ngừng lướt qua tai, gò má, cổ mình, hơi thở của Tỉnh Nam càng ngày càng nặng nề, nhất là khi Nhã Nghiên  cầm tay nàng ép chặt lên ngực cô, đầu óc Tỉnh Nam  hoàn toàn tê liệt.

Đầu óc tê liệt, nhưng cơ thể lại trở nên dũng cảm, ngay lập tức Tỉnh Nam  đánh cược vào đôi môi của Nhã Nghiên , vừa hôn vừa tiện thể ép cơ thể tới, hai người ngã lên chiếc giường mềm mại. Nhìn Nhã Nghiên  nằm dưới cơ thể mình, giống như ma thuật Tỉnh Nam tiến tới hôn cô, một lần lại một lần, đến khi đầu lưỡi bị mút đến mức tê dại... Tỉnh Nam bắt đầu dời đôi môi nóng đỏ đến nơi khác, động tác dịu dàng liền mạch lưu loát, từ trên xuống dưới, Tỉnh Nam dùng môi lưỡi đảo qua từng tấc da trần của Nhã Nghiên , hương vị của cô thấm mát lòng người.
Đối với Nhã Nghiên đôi môi của Tỉnh Nam như có ma lực, vừa nóng vừa mềm, Nhã Nghiên hoàn toàn không chịu nổi đôi môi trúc trắc nhưng lại khiêu khích của nàng, tàn sát bừa bãi đốt lên vô số ngọn lửa trên người mình, khô nóng, một loại khô nóng xuất phát từ đáy lòng.

Đôi môi chiến đấu kịch liệt không khe hở, Nhã Nghiên đưa tay tắt đèn, trong nháy mắt căn phòng rộng rãi trở nên tối tăm, mà du͙ƈ vọиɠ lại bắt đầu nảy mầm trong bóng đêm, thình thịch, thình thịch, trái tim đang cuồng loạn.

Trong đêm tối, Nhã Nghiên không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô lần mò lật người nằm lên người Tỉnh Nam, lại dùng lưỡi cạy hàm răng Tỉnh Nam ra, hôn sâu.

Bàn tay vô thức cởϊ áσ choàng tắm của Tỉnh Nam , bóng lưng trần trụi của Tỉnh Nam in sâu vào tâm trí cô, chỉ vì cái nhìn thoáng qua, dường như Nhã Nghiên đã mê đắm cơ thể của nàng... bóng lưng gầy yếu làm người khác muốn bảo vệ lại thêm yêu thương và âu yếm.
Đai lưng bị tháo, áo choàng nhanh chóng bị nới lỏng, Tỉnh Nam khẩn trương nắm chặt ra giường, vốn là đang liếm cổ biến thành cắn Nhã Nghiên, nàng nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của Nhã Nghiên , lo lắng và khao khát.

"Tiểu Nam ..." Nhã Nghiên nhẹ nhàng gọi tên nàng, giúp nàng cởϊ áσ choàng rộng thùng thình ra, bên trong trống rỗng, Nhã Nghiên có thể cảm thấy cơ thể nàng đang run rẩy rất rõ ràng, có lẽ hiện giờ cần nhất là một lời tỏ tình vuốt ve an ủi, "Tiểu Nam , chị yêu em."

"Em cũng yêu chị." Tỉnh Nam buông ra giường, đổi lại ôm chặt Nhã Nghiên đang nằm trên người mình, dùng đôi môi nóng hổi của mình cố sức hôn, nàng vùi đầu vào ngực Nhã Nghiên , hôn lên đỉnh núi mềm qua một lớp áo, dần dần, đỉnh núi trở nên cứng rắn.

Cơ thể của đối phương biến hóa làm Tỉnh Nam có cảm giác thỏa mãn, nàng đánh bạo di chuyển xuôi theo đùi Nhã Nghiên , một mực đi lên, chậm rãi đưa tay mò vào váy ngủ của Nhã Nghiên , bàn tay nàng vuốt ve qua lại cái bụng bằng phẳng, càng ngày càng nóng... tiếp tục đi lên, ngón tay Tỉnh Nam dừng ngay cái khe giữa hai ngọn núi nhỏ...

Nhã Nghiên nằm trên người Tỉnh Nam, cả người mềm yếu vô lực, dán gò má lên vai Tỉnh Nam , hơi thở hổn hển, cái trán tựa vào má Tỉnh Nam , chóp mũi cọ lên cằm nàng, nhắm mắt lại, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều rất căng thẳng, căng thẳng vì đầu ngón tay Tỉnh Nam lướt qua.

Tỉnh Nam cầm một ngọn núi đầy đặn, nhẹ nhàng xoa, vuốt ve, mỗi khi dùng sức, có thể cảm nhận được cơ thể Nhã Nghiên cũng dao động, nghiêm khắc kết hợp với khoan dung.

Tiếng thở dốc trong đêm tối ngày càng nặng nề, Nhã Nghiên ngậm vành tai Tỉnh Nam , bộ ngực sưng tấy làm cô không thể chống đỡ chỉ có thể ép cơ thể lên người Tỉnh Nam , giọng nói của cô bắt đầu khàn khàn: "Tiểu Nam , dùng lực một chút..."

Dưới sự cổ vũ của Nhã Nghiên Tỉnh Nam không ngừng gia tăng lực đạo, dường như khi khiêu khích hạt đậu đỏ trên đỉnh có thể dẫn dắt tâm tình của Nhã Nghiên , đầu ngón tay Tỉnh Nam không ngừng đánh vòng tại nơi đó, vì nàng muốn Nhã Nghiên ôm nàng chặt hơn, tốt nhất là cả hai cơ thể tiến nhập vào nhau.
"A..." Nhã Nghiên cắn môi, lấy tay vuốt mặt Tỉnh Nam , tìm kiếm đôi môi hôn lên, hai người nghiền nát chiếm đoạt tất cả tiếng rêи ɾỉ vào trong đôi môi.

Tỉnh Nam mút môi Nhã Nghiên không buông ra, một tay tiếp tục lưu luyến gảy đánh trên ngực cô, một tay nắm lấy làn váy, chậm rãi đẩy lên...

Hiển nhiên một tay của Tỉnh Nam không thể hoàn thành động tác cởϊ qυầи áo này, vụng về ngu ngốc lại cấp bách, nàng lưu luyến buông tha đôi môi của Nhã Nghiên , nàng nâng nửa người lên, Nhã Nghiên trượt từ người nàng xuống một bên, thực giống như mềm mại không xương.

"Tiểu Nam ... em đi đâu..." Đột nhiên Tỉnh Nam rời di làm lòng Nhã Nghiên trở nên vắng vẻ, nhưng rất nhanh, sẽ thỏa mãn nhiều hơn nữa.

Tỉnh Nam rúc vào chăn, hai tay giúp Nhã Nghiên cởi váy ngủ, tuy rằng khi con người ta nóng ruột có hơi ngốc, nhưng dù sao cũng chỉ là cởi, hôm nay Nhã Nghiên  lại không mặc áσ ɭóŧ, thuận tiện cho Danh đùa giỡn lưu manh với ngực cô. Nhẹ nhàng hôn bộ ngực đầy đặn của Nhã Nghiên , sau đó Tỉnh Nam há miệng ngậm lấy viên kẹo ngọt, không ngừng dùng đầu lưỡi mềm mại khiêu khích đỉnh núi, dần dần gia tăng cường độ...
Vì xung quanh tối đen, vì có chăn che chở, Tỉnh Nam nằm trên người Nhã Nghiên cũng càng lớn gan hơn, vươn đầu lưỡi liếm qua lại nhiều lần trên hai ngọn núi của Nhã Nghiên , dọc đường đi xuống, Tỉnh Nam hôn lên bụng Nhã Nghiên ...

Khúc nhạc dạo triền miên mờ ám đi qua, càng ngày càng gần chủ đề làm tim đập mặt đỏ hơn, Tỉnh Nam rất khẩn trương, hai tay vịn eo Nhã Nghiên , cả người run rẩy.

Tiếp tục đi xuống, rất nhanh, đi tới miền đất tư mật.

Tỉnh Nam thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc lại thở ra ngay khu vực nhạy cảm của Nhã Nghiên , làm Nhã Nghiên đột ngột run rẩy, Tỉnh Nam không biết vì sao, vẫn tiếp tục căng thẳng tiến hành bước tiếp theo, vùi đầu vào giữa hai chân Nhã Nghiên , hôn mút đùi cô, môi lưỡi tự do quanh quẩn ngay sát biên giới nguy hiểm, hết sức căng thẳng.

Động tình, ươn ướt.

Đến khi hai chân bị Tỉnh Nam tách ra, Nhã Nghiên cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy ra ngoài, chưa kể đến lúc này Tỉnh Nam đang dán môi gửi một nụ hôn, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng môi Tỉnh Nam vẫn cọ trúng nơi trắng mịn.
Tỉnh Nam cẩn thận cởi lớp xiềng xích cuối cùng trên người Nhã Nghiên xuống, nhắm mắt lại và hôn lên cánh hoa đã ướŧ áŧ.

Đầu lưỡi dịu dàng vồ về, mềm mại ấm áp.

"A..." Nhã Nghiên co chân, hai tay nắm chặt bờ vai gầy yếu của Tỉnh Nam , từng tiếng ngâm nga vang lên không dứt, "Tiểu Nam ... Tiểu Nam ... Tỉnh Nam ... Tỉnh Nam ..."

Trong phòng, tiếng thở dốc của Nhã Nghiên càng lúc càng lớn, dù cho bị phân cách bởi một lớp chăn Tỉnh Nam cũng nghe rất rõ ràng, Nhã Nghiên động tình liên tục kêu tên nàng, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tỉnh Nam thâm nhập thưởng thức, đầu lưỡi cuốn lấy thế nào cũng không đủ.

Cơ thể lâng lâng như đang nằm trên mây, Tỉnh Nam vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ mút đánh thức nội tâm xung động nguyên thủy nhất của Nhã Nghiên , thậm chí cô bắt đầu xoay eo nghênh đón, nghênh đón sự tuyệt vời mà hai mươi bảy năm qua chưa từng có được.
Tỉnh Nam thở hồng hộc chui ra khỏi chăn, thở vào tai Nhã Nghiên , một tay tìm thấy khu vườn bí mật của cô, chiến thắng vừa rồi thực sự rất vinh quang, Tỉnh Nam dò một ngón tay tìm được cửa vào, vô cùng kiên nhẫn vỗ về chơi đùa...

"A Nghiên ..." Tỉnh Nam tiếp tục thổi khí vào tai Nhã Nghiên , "Chị làm ướt hết ra giường."

"Tỉnh Nam !" Nhã Nghiên cắn môi Tỉnh Nam trả thù, bị Tỉnh Nam nói xấu hổ đỏ mặt, nhưng đêm khuya thanh vắng, cả căn phòng chỉ tràn đầy vui sướng mà thôi, chẳng quan tâm đến những thứ khác.

"Em vào... nếu khó chịu thì nói em biết..." Mặc dù đã đủ ướŧ áŧ, nhưng Tỉnh Nam lo lắng, nàng không có kinh nghiệm, rất sợ làm Nhã Nghiên đau.

Tỉnh Nam cẩn thận nhưng ngược lại làm Nhã Nghiên cảm thấy tràn đầy sự trống rỗng, cô ôm lấy cổ Tỉnh Nam , hai cơ thể trần trụi càng quấn quýt chặt chẽ hơn, không ngừng cọ sát vào làn da của đối phương, Nhã Nghiên cũng cho gợi ý rõ ràng, khẽ than: "Muốn chị... Tiểu Nam , muốn chị..."
Hai người bắt đầu chảy mồ hôi, vì căng thẳng, vì kích động, vì chưa bao giờ được trải nghiệm vui sướng. Tỉnh Nam rất nhẹ nhàng đưa ngón tay vào, chật hẹp ấm áp, một cảm giác ấm áp của sự thỏa mãn, Tỉnh Nam không dám lộn xộn mà chỉ dịu dàng vuốt ve những sợi tóc ướt mồ hôi của Nhã Nghiên , liên tục hỏi: "... Đau không?"

Nhã Nghiên cười ấm áp, hôn lên trán Tỉnh Nam , giống như cổ vũ nàng, "Không đau..."

Ngón tay Tỉnh Nam thong thả di chuyển, đôi môi không ngừng hôn lên trán, vành tai, gương mặt Nhã Nghiên , theo động tác tay ngày càng nhanh hơn, Tỉnh Nam hôn trấn an cũng càng nhiệt tình hơn, "A Nghiên ... em yêu chị... em yêu chị..."

Mỗi lần Tỉnh Nam nói "em yêu chị" thì một trận sóng nhiệt lại đánh tới Nhã Nghiên , pháo đài lý trí hoàn toàn bị phá hủy, không còn sót lại chút gì.

"Em thích nghe giọng của chị, A Nghiên , đừng kiềm chế..." Sau đó, Tỉnh Nam lại thêm một ngón tay, nhịp điệu càng lúc càng nhanh, xấu xa cười, "... Thoải mái không?"
Đột ngột bị thắt chặt, cảm giác vui sướng mới mẻ đánh thẳng vào mỗi sợi dây thần kinh của cô, Nhã Nghiên khom lưng theo bản năng, sau đó căng eo, nhịp nhàng di chuyển kết hợp với ngón tay của Tỉnh Nam .

"A Tây, thoải mái chứ?" Rõ ràng đang phối hợp ăn ý vô cùng, Tỉnh Nam vẫn cứ khăng khăng phải hỏi vấn đề này, Nhã Nghiên ẩn nhẫn thở gấp là câu trả lời tốt nhất.

Nhã Nghiên muốn giả vờ không nghe thấy câu hỏi, tiếc rằng Tỉnh Nam vẫn lặp đi lặp lại, thề không bỏ qua, quả nhiên một người bình thường rất ngoan nhưng lên giường sẽ mang một bộ mặt khác.

Mỗi người luôn có một bộ mặt khác không muốn ai biết, chỉ bằng lòng thể hiện nó cho người mà họ yêu nhất xem.

"Khó chịu sao?" Tỉnh Nam không đồng ý bỏ qua, đẩy ngón tay vào sâu thêm vài tấc, vừa kẹp vừa khép, vừa lỏng vừa chặt, "A Tây, phía dưới của chị kẹp chặt lắm đó..."
Nhã Nghiên dùng ngón tay nhéo lưng Tỉnh Nam , cắn bả vai nàng để lại một dấu răng không sâu không cạn, "Ưʍ... Tỉnh Nam ... em... em không biết xấu hổ à ..."

"Ừm... a..." Nhã Nghiên không kiềm chế nữa, có thể nói là không thể kiềm chế được nữa, không ngừng phát ra âm thanh khiến người ta ngượng ngùng, "A..."

Càng nghe âm thanh của Nhã Nghiên , Tỉnh Nam càng muốn cô nhiều hơn nữa, tình yêu tràn ngập, vuốt ve, hôn, rút ra đâm vào, kèm theo từng tiếng rên thỏa mãn, đêm nay, nhất định là một đêm mà suốt đời này hai người sẽ không bao giờ quên.

Không xấu hổ, hiện tại Tỉnh Nam không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, hai người yêu nhau sẽ dâng hiến cho nhau tất cả mà không giữ lại thứ gì, hai người đang làm chuyện lãng mạn nhất trên thế giới, âm thanh lan tràn trên chiếc giường này dễ nghe hơn tất cả những buổi hòa nhạc.
Một buổi tối đến ba lần, Nhã Nghiên phát hiện không phải cô chống lại những thứ này, mà là cùng với ai.

Sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, cô và Tỉnh Nam thân thiết tựa sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, cảm nhận mùi hương của đối phương, cảm nhận toàn bộ khía cạnh khác biệt của đối phương, không ai rời bỏ ai.

Nhã Nghiên kéo Tỉnh Nam ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trơn bóng của nàng, vừa gầy vừa nhỏ, ban nãy giống như tiêu hết tất cả thể lực, chắc chắn hiện giờ mệt muốn chết rồi, "Mệt lắm rồi phải không?"

"Không mệt ——" Cả người mệt mỏi thì thế nào, chỉ cần nghe Nhã Nghiên một lần lại một lần nói "Tỉnh Nam chị yêu em" là vô cùng thỏa mãn, Tỉnh Nam kéo ngón tay Nhã Nghiên ngắm nghía, lưu manh dúi đầu vào ngực cô, "A Nghiên , nói chị yêu em đi, em muốn nghe nữa..."
"Chị yêu em." Nhã Nghiên không biết khi động tình mình đã nói chị yêu em bao nhiêu lần, nhưng từng lời Tỉnh Nam nói với cô lời nào cô cũng nhớ kĩ.

Tỉnh Nam nắm tay Nhã Nghiên , mười ngón đan xen nhau, áp vào lồng ngực của nàng. Làn da nóng rực, Nhã Nghiên cảm thấy tim nàng đập điên cuồng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro