Chương 74: Sống riêng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Danh cảm thấy đau đầu, nhìn Nhã Nghiên vừa nói vừa khóc, bà chẳng thể nói lời tàn nhẫn, nhưng không có cách chấp nhận, "Con có thể cho Tiểu Nam một cái hôn lễ, con có thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao? Con đã từng nghĩ Tiểu Nam và con sống với nhau phải chịu bao nhiêu uất ức, chỉ trích chưa? Xa không nói, cha mẹ con sẽ đồng ý sao? Tiểu Nghiên , nếu con thực sự thích Tiểu Nam , nên buông tay, để cho nó sống một cuộc sống của người bình thường..."

"Mẹ, không được trách chị ấy!" Tỉnh Nam thực sự nghe không vô, lao khỏi phòng, trực tiếp kéo Nhã Nghiên ra sau lưng bảo vệ, hai mắt đẫm lệ, "Do con thích chị ấy trước, do con "gây họa" cho chị ấy trước, là lỗi của con, tất cả là do con sai... Mẹ, mẹ đừng nên trách chị ấy, tất cả là do con sai... con có lỗi với cha mẹ... là lỗi của con..."

Nước mắt trên mặt Tỉnh Nam chưa từng khô, nàng thực sự hoảng loạn, bây giờ lòng nàng chỉ nghĩ không thể để Nhã Nghiên chịu oan.

"Tiểu Nam, mình không có sai... lẽ nào có giấy kết hôn, sinh một hai đứa con mới được coi là có một cuộc hôn nhân và gia đình hoàn chỉnh sao? Dì, con có thể hứa với Tiểu Nam, tụi con có thể ra nước ngoài đăng kí kết hôn, tụi con có thể có lễ cưới, có gia đình của mình... tụi con là người bình thường, con và Tỉnh Nam đang sống một cuộc sống của người bình thường."

Tỉnh Nam không nghĩ Nhã Nghiên lại tính nhiều việc như vậy, lúc này mới hiểu được khi Nhã Nghiên nói lựa chọn nàng có nghĩa là lựa chọn tất cả một cách cụ thể, hóa ra đó không chỉ là một câu nói yêu thương ấm áp, mà là một lời hứa nặng tựa thiên kim.

Trái tim nông nổi dần dần bình tĩnh lại, Tỉnh Nam nắm tay Nhã Nghiên, mười ngón đan chặt vào nhau, "Mẹ, từ bỏ chị ấy con mới buồn mới khổ, hai người sống bên nhau, cũng không phải vì muốn được cả thế giới chúc phúc, người ta nói thế nào thấy thế nào con cũng kệ, con chỉ biết chị ấy yêu con, con bằng lòng... lấy chị ấy."
Nói đến đây, Tỉnh Nam cười hiểu ý, hóa ra Nhã Nghiên cũng muốn kết hôn với nàng, trong cay đắng có ngọt ngào, Tỉnh Nam cảm thấy rất hạnh phúc.

"... Nhưng con hi vọng cha mẹ có thể hiểu, vì con là con gái của cha mẹ, con quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ, con muốn được cha mẹ chúc phúc... cha mẹ là người hiểu con nhất, mẹ, cho tụi con một cơ hội được không?" Tỉnh Nam nắm chặt tay mẹ Danh , thấy thái độ mẹ Danh có hơi dao động, thừa thắng xông lên, "Mẹ yên tâm đi, A Tây rất thương con, mẹ giao con cho chị ấy đi!"

"Con, không... không biết xấu hổ à!" Mẹ Danh thở dài một hơi, "Nếu để cha con biết chuyện này, chắc giận nhập viện!"

"Mẹ... vậy mẹ đồng ý cho tụi con ở bên nhau!!!"

Tuy rằng thái độ của mẹ Danh mềm vài phần, nhưng vẫn cương quyết như cũ: "Mẹ đồng ý khi nào, mẹ đã nói với con, mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện này, cha con cũng sẽ không đồng ý. Ngày mai con dọn đến nhà cô con cho mẹ, tìm phòng khác, hai đứa không thể tiếp tục ở chung, còn thể thống gì!"
Ban đầu nghĩ con gái qua hai mươi mấy năm vẫn chưa yêu ai, cũng phải thuần khiết như trang giấy trắng, đến khi mẹ Danh thấy dấu hôn trên người Tỉnh Nam , không... không biết nặng nhẹ đến mức nào mới biến thành như vậy! Nhìn Nhã Nghiên, cũng rất lịch sự nhã nhặn, thế nào...

Tuyệt đối Tỉnh Nam không nghĩ ra mẹ Danh đang suy nghĩ chuyện gì, nếu biết còn không xấu hổ đến mức chui vào hang, Tỉnh Nam làm nũng kêu, "Mẹ ~~"

"Không được, hai đứa phải cách xa nhau để tỉnh táo lại, cứ thế này... thật kì cục!" Mẹ Danh ho khan, cũng ý thức được bà nghĩ chuyện không nên nghĩ.

"Nếu xa nhau cũng không tỉnh được? Có phải sẽ được ở bên nhau không..." Tỉnh Nam hiểu mẹ mình, đây là bà đang nhượng bộ.

"Con cút đi ngủ cho mẹ! Mai dậy sớm báo với cô con một tiếng!" Mẹ Danh mắng Tỉnh Nam , "Hai đứa phải sống riêng..."
"... Có thể tụi con cần xa nhau để tỉnh táo một chút, nhưng tụi con sẽ chứng minh, tình cảm của tụi con sẽ chống lại thử thách thời gian." Nhã Nghiên cũng kéo tay mẹ Danh , cười nói, "Dì, cảm ơn dì đã cho tụi con cơ hội."

Thoáng chốc Tỉnh Nam cảm giác chỉ số thông minh của mình khác tuyến, rõ ràng mẹ Danh đang "chia rẽ" hai người, nào có cho hai người cơ hội? Nhìn mẹ nàng cũng chẳng phản bác điều gì, thì càng buồn bực hơn.

Còn nữa, tại sao Nhã Nghiên lại thỏa hiệp chứ...

Tay trái và tay phải đều bị nắm, nhìn nước mắt trên mặt Tỉnh Nam và Nhã Nghiên, tuy rằng lòng mẹ Danh rất đau, nhưng... nhưng trong lúc nhất thời thực sự không chấp nhận được, nếu một trong Nhã Nghiên và Tỉnh Nam có một đứa là con trai, thì mọi thứ đều hạnh phúc, dù ngày mai Tỉnh Nam và Nhã Nghiên có đi đăng kí kết hôn mẹ Danh cũng không ý kiến.
Sau trận ầm ĩ như vậy, ba người sao ngủ được, Tỉnh Nam lăn qua lăn lại trên giường, khiến mẹ Danh không được yên ổn, mẹ Danh trách nàng: "Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, chẳng lẽ còn thua một đứa con gái mới ở chung một năm?!"

"Không giống nhau! Mẹ, mẹ đừng làm khó tụi con được không..."

"Tại mẹ làm khó hai đứa hay hai đứa làm khó mẹ, con ra ngoài đường hỏi thử có ai làm cha mẹ có thể chấp nhận con gái mình làm bậy như vậy?"

"Tụi con không có bậy! Mẹ, mẹ nghĩ giờ con tìm đại một tên đàn ông kết hôn mới đúng đắn sao, không quan tâm gì hết, chỉ cần khác giới là được rồi sao? Người khác có thể cho con, Nhã Nghiên cũng có thể cho con, người khác không cho được, Nhã Nghiên cũng có thể cho con... Mẹ phản đối tụi con, đơn giản là nghĩ tụi con toàn là con gái,... bỏ qua vấn đề này, mẹ còn lý do để phản đối không? Vậy mẹ nghĩ là trong tình yêu giới tính là quan trọng nhất sao?" Thấy Nhã Nghiên cố gắng như vậy, Tỉnh Nam không muốn để cô chiến đấu anh dũng một mình.
"Yêu yêu yêu... con biết yêu là gì sao, con còn nhỏ, nhất thời hồ hồ, đến khi già rồi mới hối hận, muộn rồi!"

Tỉnh Nam mở chăn leo xuống giường.

"Khuya rồi con còn đi đâu?"

"Mẹ, con nghĩ chúng ta cần yên tĩnh, con ra phòng khách ngồi... Mẹ bắt tụi con sống riêng để bình tĩnh lại con không ý kiến, nhưng con sẽ không chia tay chị ấy... Nếu mẹ nghĩ tương lai tụi con sẽ hối hận, con chỉ có thể nói tụi con là người lớn hết rồi, tụi con sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình. Con biết mẹ cần thời gian để chấp nhận chuyện này, mẹ, chúng ta đừng ồn ào, cho mỗi người một chút thời gian được không?"

Mẹ Danh nhắm mắt lại không thèm để ý, Tỉnh Nam rũ đầu đi ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cửa.

Đến khi Tỉnh Nam ra ngoài, mẹ Danh mới mở mắt ra, lo lắng trằn trọc, vì vậy cầm điện thoại lên tìm từ khóa "đồng tính luyến ái"...
Nhã Nghiên vẫn ngồi trên sô pha không về phòng, thực ra lòng cô cũng không được như thế, nói như vậy cũng do tình thế bắt buộc, nhưng khi Tỉnh Nam yếu ớt cần chỗ dựa, cô không thể tiếp tục mềm yếu...

"A Tây..."

"Sao em còn khóc vậy?" Nhã Nghiên kéo Tỉnh Nam ngồi cạnh mình, lấy khăn giúp nàng lau nước mắt, hai con mắt sưng như quả hạch đào.

Tỉnh Nam ôm cô không buông, "Mẹ em bắt mình sống riêng."

"Ngốc, chuyện này cần thời gian, cái kiên trì của em khi em bám chị dai như đĩa đi đâu rồi? Em đã nói, mình sẽ đi từ từ, một ngày nào đó cha mẹ sẽ chấp nhận."

Đúng vậy, lúc Nhã Nghiên chấp nhận nàng phải tốn thời gian rất dài, đừng nói chi là làm mẹ nàng chấp nhận chuyện này chỉ trong một đêm. Tỉnh Nam tựa đầu lên vai Nhã Nghiên, ngửi mùi hương trên người cô, nước mắt từ từ khô, "Mình sẽ đi từ từ, chắc chắn cha mẹ sẽ hiểu mình..."
"Ừ."

Hai người ôm nhau dựa vào sô pha, không nói thêm gì nữa, lúc này có thể cảm nhận được sự ấm áp, thật ra đã là cách an ủi tốt nhất. Đến khi trời sắp sáng, Nhã Nghiên mở mắt ra, phát hiện tối qua cứ ôm Tỉnh Nam dựa vào ghế ngủ như vậy, cánh tay hơi tê.

Mẹ Danh cũng dậy rất sớm, đêm qua xem thông tin liên quan đến "đồng tính luyến ái" "công khai", ngược lại làm bà sợ, nghĩ nếu như ép quá, con bà sẽ làm chuyện gì ngu ngốc không? Nói không sợ là dối.

Nhã Nghiên cẩn thận để không đánh thức Tỉnh Nam , nhân tiện lấy một cái gối, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên gối, còn ngồi xổm xuống tri kỉ cởi giày cho nàng, đỡ chân của nàng lên sô pha... kéo một cái chăn mỏng đắp lên cho nàng.

Mỗi khi tới kì kinh nguyệt, mỗi khi đau dạ dày, Tỉnh Nam cũng chăm sóc cô như vậy. Trên mặt Tỉnh Nam vẫn còn lại vết nước mắt, Nhã Nghiên lại nhớ đến từng chuyện nhỏ với Tỉnh Nam , cảm thấy buồn, có đôi khi nghĩ ông trời rất không công bằng, cô chỉ muốn một tình yêu bình dị chân thành tha thiết mà thôi, nhưng hiện thực lại luôn thăng trầm.
"A Tây..."

"Chị ở đây --" Nhã Nghiên vẫn ngồi chồm hổm, thì thầm vào tai Tỉnh Nam , nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hôn nhẹ lên môi Tỉnh Nam .

Nhã Nghiên đứng lên, đột nhiên thấy mẹ Danh đứng bên cạnh, không biết đứng bao lâu, lúc nãy không chú ý, quay đầu nhìn Tỉnh Nam một chút, sau đó nhỏ giọng nói với mẹ Lê: "Dì... dì để Tiểu Nam ngủ một chút nữa nha, em ấy mệt..."

Cả đêm không ngủ, mắt Nhã Nghiên hiện rõ quầng thâm, tuy rằng không phải con gái của mình, nhưng là con gái cưng của nhà người khác, sao mẹ Danh không hiểu lòng cha mẹ được, "Ừ, con cũng đi ngủ chút đi..."

"Dì, cám ơn dì."

Mẹ Danh quay đầu sang một bên, không nhận thiện chí của Nhã Nghiên, "Con đừng cám ơn dì, hôm nay nhất định Tỉnh Nam phải dọn đi, dì... dì sẽ không chấp nhận hai đứa ở chung với nhau."

Nhưng mà, mẹ Danh hoàn toàn không có khí thế như trước.
"Dì, dì cũng đi nghỉ một chút đi." Sau đó, Nhã Nghiên cúi đầu đi vào phòng mình.

Mẹ Danh biết, dù bắt Tỉnh Nam dọn đi cũng chẳng làm nên chuyện gì, dù sao lòng Tỉnh Nam vẫn luôn nghĩ về Nhã Nghiên, lại làm chung một công ty, quan hệ này... sao có thể cắt đứt được. Thế nhưng, bà cảm thấy ít nhất bà nên làm gì đó, nếu không, chẳng phải sẽ công khai chấp nhận hai người sao! Mẹ Danh lo bây giờ yêu sâu đậm, sợ đến lúc chia tay sẽ rất đau lòng, hiện tại giữ khoảng cách dù sao cũng tốt hơn, bà không thể để con gái bà càng lún càng sâu.

Cứ như vậy, Tỉnh Nam tạm thời dọn đến ở chung cô mình, đây cũng do Nhã Nghiên gật đầu, Tỉnh Nam mới dám dọn đi, thực sự vẫn chưa kết hôn, Tỉnh Nam đã bị sợ vợ.

Lần này, mẹ Danh đã đi nhầm một bước, bà chỉ biết dùng khoảng cách để ngăn cách hai người, lại quên còn một câu nói gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro