Chương 80: Chấp nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị đừng đuổi em nữa, em không nỡ bỏ chị..." Tỉnh Nam nghiêm túc nói, khi tình cảm đang bị cản trở, chẳng lẽ không nên ở cạnh nhau sao? Cái tính thích gánh mọi chuyện của Nhã Nghiên thực sự không hề thay đổi, tại sao Nhã Nghiên lại luôn muốn gánh hết tất cả mọi áp lực lên vai, "... Dù có nhiều người phản đối hơn nữa, em cũng sẽ mặt dày mày dạn theo chị, A Tây, dù sao em cũng là người của chị, chị không thể không muốn em..."

"Đồ ngốc..." Bàn tay của Nhã Nghiên với vào bồn tắm, ngón tay dài chậm rãi xoa khuôn mặt dính bọt nước của Tỉnh Nam , đây không phải là lần đầu Tỉnh Nam nói như vậy, mỗi lần nghe nàng nói như vậy, Nhã Nghiên đều nghĩ nàng thật là ngốc, giống như nói giỡn nhưng lại nghiêm túc hơn bất cứ ai.

"Em yêu chị." Tỉnh Nam cầm thật chặt bàn tay đang dán trên khuôn mặt của mình, ấm áp như vậy, nhịn không được nghiêng đầu hôn lên bàn tay cô, sau đó lại thì thầm vào tai cô một lần nữa: "Em yêu chị."

Nhã Nghiên không nói gì, nhưng Tỉnh Nam biết ý nghĩa của ánh mắt cưng chiều lại thâm tình này, nàng thực sự rất thích Nhã Nghiên nhìn nàng như vậy, thích xem trong mắt Nhã Nghiên chỉ có nàng.

Đối mặt vài giây, họ ăn ý hôn lên đôi môi đối phương, gần như cùng một lúc, dù bao nhiêu lần nói nhung nhớ, nhưng so ra đều thua đôi môi tùy tiện một lần, động tác tràn đầy sự dịu dàng âu yếu giống như đang nói, nói nhớ nhung nhau.

Tỉnh Nam giơ một cánh tay, nhiệt tình đáp trả Nhã Nghiên đang không ngừng cố sức xâm nhập, thơm mát mềm ngọt, làm người ta hoàn toàn bị choáng ngợp. Tỉnh Nam muốn ôm cô chạm vào cô nhưng lại bất lực, huống chi nàng không mặc quần áo, hiện tại tiếp tục thân thiết chỉ "chịu thiệt" mà thôi...

Giống như bị đè nén trong một thời gian dài rốt cuộc cũng được giải thoát, đêm nay Nhã Nghiên nhiệt tình chủ động làm Tỉnh Nam chịu không nổi, nhưng mà, hiếm khi có được thời gian ngọt ngào như thế, Tỉnh Nam hưởng thụ còn không kịp, đương nhiên sẽ không phản kháng, chỉ hi vọng sau này mỗi ngày Nhã Nghiên đều như vậy thì tốt rồi!
"Ưʍ..." Nhã Nghiên vuốt ve đốt lên một ngọn lửa nóng trên cơ thể Tỉnh Nam,hơn nữa bị nước nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thế nên cả người đều khô nóng khó chịu, nàng cũng rất muốn kéo Nhã Nghiên vào bồn tắm, cởϊ áσ sơ mi của cô, dây dưa trong không gian hẹp với cô, sau đó làm chuyện chỉ làm trên giường.

"A..."

Nhã Nghiên vừa hôn Tỉnh Nam , vừa "tắm" cho nàng, dần dần, theo độ mút yếu đi, lý trí bắt đầu từ từ trở về, cô buông đôi môi, nhìn Tỉnh Nam mặt mày đỏ bừng vì hụt hơi, thở gấp nói: "Tiểu Nam ... phía dưới tự em tắm đi, chị sợ nhịn không được..."

"Vậy thì đừng nhịn..." Trong giây phút rời bỏ đôi môi của cô, nàng thấy rất trống rỗng, Tỉnh Nam lại chủ động tiến tới, chiếm bờ môi của cô triền miên một trận, tay trái không thuận cởi nút áo của cô, "Em muốn tắm với chị."

Nhã Nghiên ngửa đầu để Tỉnh Nam thỏa thích hôn cổ của mình, cảm giác mập mờ tê dại lần thứ hai xua đuổi lý trí của cô, nhắm mắt hưởng thụ, đồng thời một chút tỉnh táo còn sót lại khiến Nhã Nghiên từ chối, cánh tay Tỉnh Nam đang bị thương không thể cho nàng làm bậy, huống chi mẹ Danh còn chờ bên ngoài, "Tiểu Nam , lúc này... lúc này không được..."

Tỉnh Nam lung tung hôn vành tai của cô, ý loạn tình mê từ lâu, hơn mười ngày không chạm vào cơ thể Nhã Nghiên, một khi được chạm vào, làm sao có thể dễ dàng kết thúc? "Thế nhưng em muốn..."

Tay Nhã Nghiên nắm chặt cạnh bồn, cố nén không thốt ra tiếng, đầu Tỉnh Nam đã tìm được cổ áo rộng mở của cô, dùng chóp mũi khẽ quét qua nơi no đủ hơi hé mở, sau đó đôi môi ấn xuống, dịu dàng liếm.

Tình cảm bùng nổ, từ lâu Tỉnh Nam đã quên cánh tay đang bị thương, cánh tay bó bột chạm vào nước, may là Nhã Nghiên phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ cánh tay của nàng...
"Tiểu Nam ... dừng lại, dừng lại nhanh..."

Đầu Tỉnh Nam còn đang chôn vào ngực cô, vẫn tiếp tục "làm việc", tay trái còn đang cởi nút áo của cô.

"Nghe lời nha?" Nhã Nghiên lấy tay giữ đầu Tỉnh Nam , cả người lùi lại phía sau, Tỉnh Nam lập tức vồ hụt, "Ngoan --"

Nhã Nghiên đứng lên, quay lưng về phía Tỉnh Nam chỉnh quần áo, quay đầu lại thì thấy Tỉnh Nam cong chân ngồi trong bồn, mím môi cụp xuống, vẻ mặt mất mát.

"Khi nào cánh tay em lành, em làm thế nào cũng được, được không?"

"Chị nói đó ~" Tỉnh Nam nằm lên cạnh bồn, "Tắm uyên ương được không? Ừ, tắm uyên ương một tháng thì chị mới bù đắp được tổn thương hôm nay của em!"

"Em nhỏ giọng thôi!" Nhã Nghiên trừng nàng, Tỉnh Nam nghĩ trong nhà chỉ có hai người bọn họ sao!

Đêm nay đúng là rất xung động, biết rõ cơ thể Tỉnh Nam mẫn cảm, thời điểm này đáng lẽ không nên hôn nàng, không thể nghi ngờ là một loại "quyến rũ", thế nhưng trong bầu không khí này hoàn toàn không thể kiềm chế được, Nhã Nghiên cảm giác thực sự bản thân cần nhanh chóng tăng cường khả năng tự kiểm soát!
Nhã Nghiên tát một ít nước trong bồn lên mặt Tỉnh Nam , cười yếu ớt, "Suốt ngày trong đầu toàn nghĩ gì ấy..."

"Muốn lên giường với chị!"

"..."

Giả đứng đắn, Tỉnh Nam nghĩ thầm, em cũng không tin trong bụng chị không nghĩ mấy chuyện đó.

Tắm rửa tròn nửa tiếng, Nhã Nghiên và Tỉnh Nam mới thong thả ra khỏi phòng tắm, mẹ Lê thấy mặt hai người đỏ hồng... Vừa nãy bà lắng tai nghe động tĩnh trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng của Nhã Nghiên, nhưng tiếng của Tỉnh Nam thì không nhỏ...

Mẹ Danh không nói gì, chỉ là cảm thán, quả nhiên là thanh niên...

"Dì mới đổi ra giường xong, hai đứa vẫn nên về phòng chính ngủ đi... Tiểu Nghiên , con giám sát nó giúp dì, đừng để cho nó chơi điện thoại trễ quá, con cũng đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm."

Điều này có nghĩa là gì? Trong một lúc đầu não Tỉnh Nam không vận động kịp, gì mà về phòng chính ngủ? Nhưng mà tối nay giọng của mẹ nàng hòa ái dễ gần đến mức thái hóa.
"Dì... cảm ơn dì!" Đôi mắt Nhã Nghiên lập tức ướt, cô khom lưng ôm lấy mẹ Danh , "Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Nam thật tốt... cám ơn... thực sự cám ơn dì..."

Mẹ Danh vỗ vỗ lưng Nhã Nghiên, chấp nhận, có thêm đứa con gái cũng rất tốt, "Con đã hứa với dì, cũng không được để Tỉnh Nam chịu khổ."

"Không, chắc chắn không!"

"Mẹ, tối nay khỏi phải ngủ với mẹ sao?" Tỉnh Nam vẫn không thể quá chắc chắn là mình có thể hiểu được, cố ý hỏi lần nữa.

"Lớn như vậy mà ngủ với mẹ, quang vinh lắm phải không!"

"Ngốc..." Nhã Nghiên dở khóc dở cười, kéo Tỉnh Nam chất phác vào lòng, hôn trán nàng một cái, "Mẹ chấp nhận chúng ta!"

"Mẹ, thật sao?! Mẹ, con yêu mẹ!"

Mẹ Danh nhìn hai người ôm nhau, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, thực ra người làm mẹ, không phải luôn muốn con mình vui vẻ sao, "Ngay cả Tiểu Nghiên cũng kêu mẹ rồi, có thể không đồng ý sao?"
Lúc này Nhã Nghiên mới ý thức được mình vừa không cẩn thận kêu sai, mặt hơi đỏ lên, "Dì, con chỉ..."

"Kêu cũng kêu rồi, còn ngại à?" Mẹ Danh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Tỉnh Nam vội vàng thúc giục Nhã Nghiên, rất sợ giây tiếp theo mẹ Danh sẽ đổi ý, "A Tây, chị kêu mẹ nhanh đi kêu mẹ nhanh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro