Chương 84: Phiên ngoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ăn gì để lớn mà lùn như vậy..."

Mười giờ tối, Nhã Nghiên và Tỉnh Nam vai kề vai dựa vào đầu giường, hai người đang cầm một cuốn album ảnh với những tấm ảnh cũ được kẹp bên trong, có ảnh là Nhã Nghiên lưu giữ, có ảnh là lấy từ Tỉnh Nam . Dù gì hai người cũng học chung ba năm cao trung, cũng đều là học sinh xuất sắc, không ít ảnh chụp chung.

"Em một mét sáu, được chứ!" Tỉnh Nam khai man chiều cao với mưu đồ tiến hành giãy giụa lần cuối, lật những tấm ảnh ố vàng này, bây giờ xem thực sự là lịch sử đen tối mười phân vẹn mười, Tỉnh Nam không hài lòng, "A Tây, sao chị luôn giữ ảnh xấu xí của em thế?"

"Lúc trước em như vầy, rất gầy." Nói về ảnh chụp, Nhã Nghiên thích xem Tỉnh Nam thời cao trung, cử chỉ rất mắc cười, nhưng sau này Tỉnh Nam không chỉ thay đổi một tí nửa tí, nên khi hai người gặp lại ở công ty thì không hề nhận ra nàng, "Coi chân em này, ngắn quá."

Đồng phục học sinh cao trung, vốn quần áo đã làm lùn người, hơn nữa chiều cao của Tỉnh Nam không chiếm chút ưu thế nào, đương nhiên không mặc ra thành "kiểu nữ thần" như bạn Nghiên được.

Khi mười bảy tuổi Tỉnh Nam đã bị Nhã Nghiên cười là chân ngắn, hiện giờ đến hai mươi bảy tuổi, nàng vẫn đang tiếp tục nhận chế giễu giống y vậy. Không có cách nào, ai bảo giám đốc Lâm chân dài, chỉ cần buổi tối ngủ có thể kẹp chân Nhã Nghiên, Tỉnh Nam nghĩ, bị chế giễu cả đời cũng có quan trọng gì đâu?

"Chân em ngắn thì thế nào?" Tỉnh Nam liếc qua, dưới váy ngủ của Nhã Nghiên là một cặp chân dài, tao nhã chồng lên nhau, Tỉnh Nam sờ đi lên từ đầu gối của cô, thẳng tuốt đến đùi trong của cô, cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi rất thích, chân của giám đốc Lâm , bất luận là thị giác hay xúc giác đều đạt điểm tối đa.
Tỉnh Nam hả hê đã quên hết tất cả, nàng đặt tay lên đùi Nhã Nghiên nhéo nhéo, "Chân chị dài, không phải bây giờ cũng để em sờ --"

Nhã Nghiên bỏ album ảnh xuống, đập mạnh một cái lên bàn tay xấu xa của nàng, "Em nói lại lần nữa."

"Em nói..." Xuất phát từ "mong muốn được sống tiếp" mãnh liệt, Tỉnh Nam chỉ vào bản thân ngây ngô trong album ảnh, nói rằng, "Rất lùn."

Sau khi kết hôn với Nhã Nghiên, Tỉnh Nam cũng coi như hoàn thành từ chuẩn sợ vợ đến sợ vợ biến chất, trên cơ bản là Nhã Nghiên nói đông nàng không dám đi tây. Phát Trí Hiếu từng chọt trán nàng, muôn phần khinh bỉ nói nàng là M, Tỉnh Nam cười hèn hạ, còn nói nàng cam tâm tình nguyện bị Nhã Nghiên bắt nạt.

Phát Trí Hiếu chỉ có thể cảm thán tình yêu khiến người ta điên khùng, Tỉnh Nam mười năm trước, thực sự đều nguyền rủa Nhã Nghiên mỗi ngày, nguyền rủa đến cả ăn mì ăn liền cũng không có gói gia vị.
"Có phải cao trung em thầm mến chị không?" Nhã Nghiên nhìn ảnh chụp, tâm huyết dâng trào hỏi một câu.

Khó tránh nhớ lại chuyện cũ thuở thiếu thời, lúc đó cô và Tỉnh Nam xuất hiện với nhau chẳng được coi là nhiều, nhưng xảy ra một việc làm cô nhớ mãi, đây là duyên phận sao? Mười năm trước, chắc chắn Nhã Nghiên sẽ không bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ thích một cô gái, sẽ bước vào lâu đài hôn nhân với cô gái đó, còn là cô gái mà bản thân cô từng ghét nhất.

"Chị bớt tự kỉ đi, lúc đó em thấy chị thì đã chán rồi." Cái tật xấu mồm miệng đê tiện của Tỉnh Nam tạm thời không sửa được, nhưng bản lĩnh tìm bậc thang cho mình thì càng ngày càng mạnh, "Nhưng đó là khi em còn trẻ dốt nát, đại nhân ngài đừng so đo với tiểu nhân..."

"Không thầm mến chị, vậy em luôn khiến chị chú ý để làm gì?" Nhã Nghiên suy nghĩ kĩ lại thì thấy ở cao trung, hình như Tỉnh Nam cũng không đáng ghét như vậy.

"Em khiến chị chú ý khi nào?" Tỉnh Nam dứt khoát "lật ngược tình thế", " Nhã Nghiên, không phải chị có tình ý với em từ lúc cao trung chứ? Hèn gì lúc đó em cảm thấy chị nhìn lén em hoài."

Vấn đề ai thích ai trước, thực sự Tỉnh Nam không có một tí quyền phát biểu, nhớ lúc đầu nàng thầm mến người ta, phải nói là đau khổ, giấu trong lòng lại nhát không dám nói ra.

"Rốt cuộc là ai nhìn lén ai hả?" Nhã Nghiên trực tiếp giơ tay nhéo tai Tỉnh Nam , những chuyện xấu hổ của Tỉnh Nam khi ấy cô có thể tiện tay nhặt ra, "Lớp mười lúc kiểm tra thể lực, là ai chỉ lo nhìn chị, cuối cùng thiếu chút nữa bỏ luôn cái răng cửa? Còn do chị đưa em đến phòng y tế."

"Em đâu có ngốc như vậy..." Lôi chuyện cũ Tỉnh Nam cũng nói không lại Nhã Nghiên.

Nhưng mà khi đó, quả thật có chuyện như vậy. Nhã Nghiên ở lớp số một, Tỉnh Nam ở lớp số hai, vì Tỉnh Nam có việc bị trễ mất giờ kiểm tra của lớp. Vì vậy giáo viên thể dục để nàng kiểm tra chung với lớp số một. Đó là lần đầu tiên Tỉnh Nam thấy Nhã Nghiên, lúc đó đang tiến hành chạy tám trăm mét, nàng đã cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp, người có thâm niên ham mê sắc đẹp như nàng khó tránh khỏi nhìn lâu. Không ngờ rằng chỉ mới không để ý đã bị trượt chân ngã xuống đất, còn lấy tư thế "cún - ăn - phân" ngã úp sấp xuống kế bên chân Nhã Nghiên, xem ra mười năm trước, nàng đã bị Nhã Nghiên "thần phục" rồi.
"Bạn không sao chứ?"

"Không sao..."

Nói tóm lại, lần đầu tiên hai người gặp mặt, quan hệ cũng coi như là hữu nghị, thật ra ấn tượng đầu tiên của Tỉnh Nam về cô cũng ổn lắm, dáng đẹp giọng nói cũng dễ nghe.

"Bây giờ chị còn nhớ rõ, bộ dạng chảy hai dòng máu mũi của em khi đó..." Nhã Nghiên ngồi trên giường cười cong lưng, chỉ hận không có lấy máy ảnh chụp cảnh đó lại.

Sở dĩ về sau càng ngày Tỉnh Nam càng ghét Nhã Nghiên là vì, Nhã Nghiên là một "học phách tiêu biểu" giống nàng, còn là một "nữ thần học phách" có nhan sắc đủ để nghiền ép nàng, phải biết rằng từ trước đến nay hạng nhất hạng nhì của khóa vẫn tồn tại thủy hỏa bất dung, giống như một núi không thể có hai con hổ.

Nàng và Nhã Nghiên tranh một lần là ba năm, tranh hạng nhất khóa, tranh hạng nhất học bổng, tranh hạng thi đấu. Để nghiền ép Nhã Nghiên, bao nhiêu đêm nàng mang bọng mắt to làm bài liên tục không ngừng, nói một cách rất có trách nhiệm, Nhã Nghiên đã làm cuộc đời học sinh cao trung của Tỉnh Nam"phong phú" hơn.
Cao trung năm ba áp lực lớn, thỉnh thoảng Tỉnh Nam sẽ tập taekwondo để giảm áp lực, nàng lấy ảnh của Nhã Nghiên dán lên bao cát, "giày vò" các kiểu, ảnh chụp lấy từ trang chủ của trường, chuyện này đến nay Tỉnh Nam vẫn không dám nói với Nhã Nghiên, nàng sợ nói ra, bản thân sẽ chịu một trận tay đấm chân đá.

"Lúc đó chị còn xấu hổ hơn em nhá, không ngờ có thể làm rớt tã trong lễ trao giải, dưới bục mấy nghìn con mắt nhìn..."

Tỉnh Nam lại còn không biết xấu hổ đi nói chuyện này, lúc đó rớt thì rớt đi, nhưng Tỉnh Nam đứng bên cạnh cứ hảo tâm nhắc nhở một câu: "Bạn Nhã Nghiên, bạn bị rớt tã." Micro vừa truyền lời ra, bạn bè toàn trường đều biết, cười vang một vùng.

Quả nhiên vừa nhắc đến chuyện này, mặt Nhã Nghiên đã "đen thui", Tỉnh Nam có xấu hổ nhiều hơn nữa cũng không bằng cô xấu hổ về chuyện này, cái này gọi là "chiêu không cần nhiều, xài được là được".
"Vợ, thực sự lúc đó không phải em cố ý, em quên còn đeo micro trên người..." Quả thật Tỉnh Nam chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở cô một câu, sau khi nói ra câu đó, nàng cũng giật mình khi nghe giọng mình, khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức.

Chuyện này, Nhã Nghiên chỉ muốn nhanh chóng phiên thiên*, nhưng sao mỗi năm Tỉnh Nam cứ cố ý nhắc lại một lần, giọng nói còn rất diễn cảm xúc động, hình ảnh đầy đủ sống động.

*Phiên thiên: Coi như việc đó trôi qua, sau này không đề cập nữa, như chưa từng xảy ra.

"Đêm kỉ niệm thành lập trường, tại sao em lại lén đưa chị về nhà?"

"Em đưa chị về nhà... chị biết à? Ngay cả cảm ơn cũng không nói với em..."

Vừa nói như vậy, quả thật Tỉnh Nam cảm thấy khi đó mình rất để ý đến Nhã Nghiên, đêm đó nàng thấy một tên con trai mặt dày mày dạn quấn quít tỏ tình với Nhã Nghiên, nàng đến giải vây giúp Nhã Nghiên. Sau đó Tỉnh Nam lo tên con trai kia gây phiền phức cho Nhã Nghiên, muốn làm người tốt đến cùng, đưa Nhã Nghiên về nhà, dù sao nàng cũng biết võ tự vệ, coi như gác lại sĩ diện. Vì vậy len lén theo sau Nhã Nghiên, thấy cô về nhà mới yên tâm.

Xem ra từ đó trở đi, hai người đúng là hoan hỉ oan gia, số mệnh đã định trước ở bên nhau, chuyện cũ ấu trĩ buồn cười hôm nay, trở thành kỉ niệm cực kì trân quý giữa hai người.

Mười mấy năm, hai người cùng nhau trải qua thời đồng phục học sinh, cuối cùng cũng cùng nhau mặc áo cưới, Tỉnh Nam cũng từng tiếc tại sao không thích Nhã Nghiên sớm hơn, đi lòng vòng nhiều năm như vậy, thật ra đã gặp đúng người từ lâu.

Có lẽ tình yêu là thế, không thể nói là viên mãn hay không viên mãn, chỉ cần bản thân hạnh phúc vậy là đủ rồi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro