Chương 7: "Cô tặng tôi đi?" giọng Tào An truyền từ đỉnh đầu cô xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Đào nhận số từ nhân viên bán hàng và được nhắc đợi khoảng nửa tiếng.

Trong giờ cao điểm, nửa giờ được coi là thời gian chờ đợi ngắn rồi.

Bên ngoài cửa hàng có hai dãy ghế dài nhỏ làm bằng nhựa, Giang Đào nghi ngờ những chiếc ghế nhỏ như vậy có thể chịu được sức nặng của Tào An hay không.

Đứng bên lan can tầng bốn, Tào An nhìn quanh tầng ba và phát hiện trước cửa sổ có một chuỗi cửa hàng bán lẻ với những con búp bê nhỏ xinh xắn, nhìn có vẻ rất hấp dẫn với thế hệ trẻ.

"Đến đó đi dạo một chút."

"Ừm."

Đi thang cuốn bên cạnh, cả hai nhanh chóng bước vào cửa hàng búp bê đó.

Giang Đào đi phía trước, Tào An đi theo phía sau, thân hình cao lớn thẳng tắp hoàn toàn bao bọc lấy Giang Đào.

Giang Đào cố gắng tìm cái gì đó để nói: "Có cái gì muốn mua không?"

Tào An: "Nơi này hình như không phải gu của tôi."

Giang Đào nhìn chiếc kệ ở một bên, trên đó có những hàng kẹp tóc xinh xắn, màu hồng dịu dàng, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn trong cửa hàng.

Đi thêm vài bước, Giang Đào tìm thấy một kệ linh vật có đủ loại mèo may mắn.

Giang Đào nhìn từng cái một và tìm thấy một mặt dây chuyền mèo may mắn có viết "Ra vào an toàn".

Cô không muốn Tào An chỉ là hộ tống cô đi mua sắm với mình nên cố gắng gợi ý: "Cái này thì sao?"

Ngay khi đặt con mèo vẫy tay vào lòng bàn tay, Tào An đã nhìn kỹ rồi, đó là một con mèo vẫy tay đầu trắng, thân đỏ, nền đỏ tươi khiến lòng bàn tay cô trắng như sữa, hai bàn tay trắng nõn, ngón tay thon nhỏ và móng tay có vẻ sạch sẽ.

"Cô tặng tôi đi?" giọng Tào An truyền từ đỉnh đầu cô xuống.

Giọng điệu trầm thấp nhưng bình tĩnh khiến Giang Đào cảm thấy có chút mơ hồ.

Tim Giang Đào đập thình thịch.

Đây lại là một câu hỏi mà cô không ngờ tới, trước đây khi Giang Đào đi xem mắt với người khác, những người đàn ông đó đều háo hức tặng quà cho cô, Tào An là người đầu tiên đòi quà.

Nhưng nếu cô từ chối việc nhỏ như vậy thì có phải là quá nhỏ nhặt không?

Dái tai cô đỏ bừng, không ngừng mỉm cười với cái dây chuyền mặt mèo may mắn kia: "Được."

Tào An nhấc giỏ hàng nhỏ lên trước mặt.

Giang Đào đưa chú mèo may mắn vào với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Rút kinh nghiệm lần này, cô không bao giờ gợi ý Tào An mua thứ gì nữa, cô chọn một cuốn sổ rất đẹp, đáng yêu, mặc dù có thể không cần, đi ngang qua kệ đựng bộ đồ ăn, Giang Đào chọn thêm hai chiếc bát xinh xắn.

Khi cô với lấy bát thứ hai, giọng nói của Tào An lại vang lên trên đầu cô, mang theo chút kinh ngạc: "Cho tôi?"

Giang Đào đã từng bị hắn xin quà một lần, lần này đừng nhảy hố nữa, thấp giọng giải thích: "Bà ngoại và tôi mỗi người một cái."

Tào An hừ một tiếng, Giang Đào vừa cất hai cái bát vừa định quay người lại thì thấy anh cũng lấy cho mình một cái.

Giang Đào mặt đỏ bừng.

Tào An và cô trở thành bạn bè trên WeChat đã được gần một tuần, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ một cuộc liên lạc ngắn ngủi trước khi gặp mặt, Tào An chưa bao giờ chủ động tìm chủ đề để trò chuyện.

Là một đối tượng xem mắt, thái độ của Tào An có thể coi là thờ ơ, như thể anh không có nhiều hứng thú với Giang Đào.

Bởi vì Giang Đào sợ anh, trong lòng cô đã quyết định sẽ càng sớm càng tốt từ chối anh, cho nên Tào An càng lạnh lùng thì cô càng yên tâm.

Nhưng nếu Tào An xin món quà nhỏ như mèo may mắn chỉ là thăm dò một chút thì hành vi nhặt bát tương tự cái cô mua vừa rồi của anh là rất rõ ràng.

"Mua cho em họ của tôi, con gái y tá trưởng của á, năm nay mới học lớp 7."

Tào An cất bát đi, thản nhiên giải thích: "Chắc con bé cũng thích phong cách này."

Giang Đào: ...

Hóa ra chỉ là hiểu lầm.

Tào An vẫn đang tán gẫu: "Dì họ có nhắc đến con gái của bà ấy với con không?"

Giang Đào lắc đầu: "Y tá trưởng rất bận, khi gặp mặt cơ bản chỉ nói chuyện công việc."

Tào An: "Được, có cơ hội tôi rủ dì ra ngoài chơi cùng, tôi đảm bảo cô sẽ không chán đâu."

Giang Đào trong lòng lẩm bẩm, cô không cần cơ hội như vậy.

Khi đi về phía quầy thu ngân, Tào An ôm giỏ hàng đứng trước mặt Giang Đào, điện thoại di động đã chuẩn bị sẵn giao diện thanh toán.

Giang Đào nắm lấy mép giỏ: "Tôi sẽ làm."

Tào An: "Sau này gọi món tôi sẽ không lịch sự nữa đâu."

Giang Đào: ...

Tào An nhờ người bán hàng lấy hai túi mua sắm, một túi đựng con mèo may mắn và chiếc bát của anh, túi kia đựng một vài món đồ của Giang Đào.

Hai người trở lại tầng bốn, vẫn còn hai bàn phải đợi, vậy là cũng sắp đến giờ rồi.

Tào An ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ.

Giang Đào phải ngồi cạnh anh, cả hai đều hướng ra ngoài, đầu gối của Tào An cách xa đầu gối của cô rất xa.

Không biết phải nói gì, Giang Đào cúi đầu nghịch nghịch mấy món đồ mới mua.

Nhiệt độ trong trung tâm mua sắm rất cao, cô vẫn mặc áo khoác ngoài, khuôn mặt ửng hồng, giống như vết ửng hồng trên đầu quả đào hơn.

Giang Đào phải tìm việc gì đó cho bản thân để cô gần như không thể bỏ qua ánh hào quang của những người xung quanh, một tay cầm bát, chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi đăng không lâu, đã có rất nhiều lượt bình luận và lượt thích.

Bình luận đầu tiên là Phương Nhụy: Quà của Boss Tào hả?

Giang Đào: ...

Tại sao nhỏ này lại đặt biệt danh cho Tào An nhanh như vậy?

Mấu chốt là lúc này Tào An đang ngồi bên cạnh cô nha!

Giang Đào nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tròn bạn bè và lén liếc nhìn Tào An từ khóe mắt.

May mắn thay, Tào An cũng đang xem điện thoại di động của mình, nhưng mà anh cao quá nên Giang Đào không thể nhìn thấy nội dung trên màn hình của anh ta.

Cuối cùng cũng đến lượt họ.

Lúc gọi món, Tào An không khách khí, còn gọi sáu phần thịt, Tưởng Đào chỉ thêm mấy món rau.

Sau khi người phục vụ rời đi, Tào An nhìn cô y tá nhỏ đối diện rồi hỏi: "Tôi ăn nhiều có phiền không?"

Giang Đào khách khí cười: "Không, đàn ông ăn nhiều, huống chi anh cao như vậy."

Mạnh mẽ quá!

Xung quanh Giang Đào không có chuyên gia thể hình nào nên chỉ có thể so sánh với những nhân vật từng thấy trong phim, Tào An mạnh mẽ như Captain America, mặc quần áo trông rất đẹp, mặc dù cánh tay lộ ra khi ống tay áo cuộn lại rất mạnh mẽ, chúng không phải là những đường gân xanh dữ dội. Nếu vậy Giang Đào thật sự sẽ không chịu nổi, nhìn thôi cũng nổi da gà.

Tào An: "Do di truyền thôi, ông nội và bố tôi đều cao hơn 1,8 mét, mẹ tôi chỉ cao 1,6 mét, bà ngoại tôi lại càng thấp hơn".

Giang Đào nghĩ đến bức ảnh Tào An đã cho cô xem.

Dù chưa gặp nhau nhưng Giang Đào đã bắt đầu khâm phục lòng dũng cảm của mẹ và bà Tào An.

Tào An lật điện thoại ra cho Giang Đào xem.

Một bức ảnh khác, một bức ảnh đen trắng cũ, một người đàn ông có nét mặt rất giống Tào An, bên cạnh là một người phụ nữ thanh tú và nhỏ nhắn.

Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc, còn người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào.

Giang Đào chỉ nhìn thoáng qua nụ cười của người phụ nữ, dường như có thể cảm nhận được niềm vui của cô.

Cô chân thành nói: "Bà của anh đẹp quá".

Tào An: "Ừ, ông nội tôi còn lưu giữ rất nhiều ảnh đời thường của bà. Sau khi bà tôi đi rồi, ngày nào ông cũng xem qua."

Giang Đào: "...Xin lỗi, tôi không biết."

Tào An: "Không có chuyện gì, chuyện đã xảy ra hơn mười năm rồi."

Đầu óc Giang Đào vẫn bị bức ảnh đen trắng chiếm giữ, cô mơ hồ có cảm giác giữa ông bà của Tào An nhất định có một câu chuyện đặc biệt và lãng mạn.

Đáng tiếc cô cùng Tào An không quen thân gì cho cam, tiếp tục hỏi thăm cũng không dễ dàng.

Sau khi làm quen một chút, món lẩu này ăn suốt một tiếng đồng hồ.

Ánh nắng bên ngoài trung tâm thương mại rất tốt, Tào An hỏi Giang Đào có muốn đi dạo hồ Ngọc Lục Bảo không.

Hồ Ngọc Lục Bảo nằm trong khu đô thị của thành phố Đồng, đồng thời cũng là điểm tham quan không thể bỏ qua đối với những người nước ngoài đến thành phố này, tuy không nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng người dân thành phố này lại thích đến đó để giải trí.

Nhắc mới nhớ, mỗi lần Giang Đào xem mắt với ai là sau bữa tối họ cũng sẽ đi dạo quanh hồ Ngọc.

Ăn uống, đi dạo, xem phim, dường như đây là quá trình mà bất kỳ buổi xem mắt nào cũng phải trải qua.

Ngay cả khi Giang Đào không thích người đàn ông đó, cô cũng sẽ lịch sự vượt qua quá trình này và sau đó cũng sẽ lịch sự bày tỏ thái độ của mình sau khi quá trình này kết thúc.

Cô cũng chấp nhận lời mời của Tào An.

Lái xe đến hồ Ngọc Lục Bảo, bờ hồ chật kín người, những cặp đôi đang hẹn hò, những gia đình nắm tay nhau và những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư đang tác nghiệp.

Giang Đào nghĩ rằng anh đến đây để rèn luyện cơ thể, theo Tào An xuyên qua công viên, rồi đi bộ dọc theo con đường nhựa mịn màng trong thắng cảnh này.

Ăn uống trở thành cách giải tỏa xấu hổ chính của Giang Đào, Tào An liên tục mua cho cô một xâu kẹo hồ lô và một tách trà hoa quả ở quầy hàng ăn.

"Có đường ở đây."

Tào An đột nhiên dừng lại, chỉ vào khóe miệng bên trái.

Giang Đào: ...

Cô muốn lau nó đi nhưng một tay cô lại cầm kẹo táo và tay kia cầm trà sữa.

Cô vừa định đưa trà sữa cho Tào An cầm giúp thì có thứ gì đó lướt qua khóe môi cô nhanh như một cái chạm hời hợt.

"Được rồi." Tào An buông tay xuống, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Giang Đào cứng ngắc cảm ơn, dái tai đỏ bừng, khi Tào An đi theo cô nửa bước, Giang Đào nhìn kẹo hồ lô trong tay, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không phải là cô ham ăn mà là nếu như không ăn thì sẽ không có gì để chuyển hướng sự chú ý - sẽ rất ngượng ngùng á.

Lái xe một tiếng, Tào An chở Giang Đào về nhà.

Nắng chiều vừa chiếu tới nửa mặt Giang Đào, cô thắt dây an toàn, nheo mắt lại: "Thoải mái quá, tôi muốn ngủ."

Tào An liếc nhìn cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, khi đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy."

Nói xong, anh cúi người giúp Giang Đào hạ ghế xuống.

Giang Đào có thể cảm nhận được chuyển động của anh, cô nín thở cho đến khi bóng đen trước mặt biến mất cô mới lặng lẽ hít thở vài hơi.

Kỳ thật cô cũng không muốn ngủ, chủ yếu là vì im lặng quá xấu hổ.

Tào An thiết lập điều hướng và chọn vài bản nhạc nhẹ.

Chiếc xe jeep màu đen vững vàng tiến về phía trước, Giang Đào thực sự đã ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc êm dịu.

Nửa giờ sau, chiếc xe jeep màu đen dừng lại bên ngoài tiểu khu Hòa Bình.

Tào An tắt nhạc.

Giang Đào tỉnh lại, vẻ mặt ngái ngủ của cô cứng đờ trong giây lát khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tào An, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Sau đó Tào An giúp cô khôi phục lại vị trí ngồi.

Giang Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, ngượng ngùng nói: "Tôi đã ngủ lâu như vậy rồi hả."

Tào An: "Thời tiết hôm nay rất tốt, tuần sau có vẻ sẽ ấm hơn."

Giang Đào nhìn chiếc áo khoác ngoài ở ghế sau: "Đúng vậy, hệ thống sưởi sẽ sớm không cần nữa."

Tào An giúp cô cởi áo khoác, lúc Giang Đào mặc vào, anh nói: "Sáng mai tôi đến bệnh viện, hay sáng mai tôi sang đón cô nhé?"

Giang Đào lo lắng che đậy sự do dự của mình: "Đi bệnh viện làm gì?"

Tào An: "Báo cáo khám sức khỏe của ông nội đã có, có một số việc tôi cần hỏi bác sĩ."

Giang Đào gật đầu: "Anh có hẹn lúc mấy giờ?"

Tào An: "Tám giờ, bình thường mấy giờ cô ra khỏi nhà?"

Giang Đào: "Dù sao cũng khoảng bảy giờ, rất sớm nên tôi không làm phiền anh đâu."

Tào An: "Không sao đâu, tôi đương nhiên không sao, nếu cô thấy phiền thì thôi vậy."

Giang Đào: "...Tôi chỉ sợ làm phiền anh thôi."

Tào An: "Vậy sáng mai gặp lại nhé?"

Giang Đào khoác áo khoác xuống xe, đóng cửa lại, hạ kính xe mỉm cười với anh, cứng ngắc vẫy tay: "Sáng mai gặp lại."

Tào An gật đầu rồi lái xe đi.

Trong gương chiếu hậu, cô y tá nhỏ đang cầm túi đồ mới mua, vẻ mặt như sắp khóc.

Tào An chỉ biết cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro