Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên thường hay đùa với tôi rằng, nếu tôi có đóng phim thì chắc chắn tôi sẽ được phân một vai quần chúng mờ nhạt, cực kì mờ nhạt hoặc giả may mắn hơn thì được chắn giữa màn hình mấy giây, nói câu lời thoại tiêu biểu " A cho tôi đi nhờ nào " rồi biến mất.
Khi đó tôi thường cười cho qua hoặc đanh đá đáp lại " Còn đỡ hơn cậu, nam phụ cả đời bị gắn thẻ ngưòi tốt, có tốt đến mấy thì cuối phim cũng chẳng có chốn nương tựa ". Nghe tôi nói thế, Thiên sẽ sững ngưòi một chút, khẽ nhếch môi cười rồi xoa đầu cho đến khi tóc tôi rối tung. Nhìn nụ cười đợm buồn của cậu, tôi tự trách mình một chút, " lại lỡ lời rồi ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro