Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên bị ám ảnh bởi cái chuyện nam phụ nam chính, có lẽ cậu cũng là nam phụ trong cuộc đời của một ai đó. Thiên không hề kể với tôi về cô bạn kia, thế nhưng lúc nào cũng than ngắn thở dài hỏi tại sao lại vướng vào cái Friend-zone chết tiệt đó.
Cũng vài lần tôi thử phóng đoán ngưòi kia là ai, có thể là cô bạn học cùng Thiên lớp hình họa mà cậu ấy luôn miệng khen xinh, cũng có thể là chị gái ở khoa thanh nhạc với giộng hát trong veo mà Thiên hay đệm đàn cho. Con gái mà Thiên tiếp xúc cũng không nhiều, đến đi đếm lại cũng chỉ có một vài người, thế mà Thiên chẳng chịu nói cho tôi là ai. Thây Thiên tránh trả lời tôi cũng chẳng gặng hỏi, cậu ấy là người như vậy, chuyện gì mà giữ được trong lòng sẽ chẳng chịu kể cho ai, huống hồ lại là chuyện tình cảm nữa.
Giận dỗi được vài ngày thì Thiên lại tới kéo tôi đi xem cậu đá bóng, là trận giao hữu giữa khoa đồ họa của Thiên với khoa sư phạm mĩ thuật, thế là tôi phải ngồi giữa cái nóng gần 40 độ lúc xế chiều để cổ vũ cho cậu. Từ lúc chơi với Thiên, tôi phải làm quen với môn thể thao vua này tuy tôi không hiểu gì cho lắm nhưbg cũng được mở mang đầu óc biết thế nào là tiền đạo, hậu vệ, trung vệ với mấy cái phạt đền, việt vị. Thiên là một chân sút rất cừ trong đội, cũng thường xuyên ghi bàn nữa. Thế là mỗi lần bóng đến chân Thiên thì mấy chị cùng kháo với Thiên sẽ reo ầm lên đầy phấn khích. Ừ thì, nhìn Thiên lúc đá bóng cũng rất đẹp trai
Lúc đá xong, Thiên đi về khán đài chỗ tôi ngồi. Cậu không thèm để ý đến hình tương mà ngồi phịch xuống ghế dựa vào người tôi. Lúc đó nếu ánh mắt của có thể bắn ra đạn chắc tôi chết từ đời nào rồi không biết =))
Nhìn dáng cậu mệt lả, tôi đành lấy khăn lau cái đầu ướt đẫm mồ hôi đang tựa trên vai tôi của cậu.
Thiên nhắm hờ mắt như chú mèo con đang lim dim tận hưởng. Tôi kiên nhân lau đến khi tóc cậu thôi bết nước, đang định đẩy Thiên ra thì cậu cất lời.
- Cho tôi dựa một tí đi, mệt quá.
Nghe cậu nói vậy tôi cũng không nỡ đẩy cậu ra, đành ngồi yêu nghe cậu thở từng nhịp an ổn, lúc này đây tôi thấy thật bình yên. Mọi ngưòi lác đác xách đồ ra về. Hoàng hôn buông xuống cuối cùng khắp sân bóng rộng lớn chỉ còn lại 2 chúc tôi
- Này cậu có xem cái phim kia không?
- Phim gì cơ?
- Phim ở VTV3, lúc 6 giờ chiều ấy, hôm ở nhà cậu xong tôi ngồi xem ấy.
- À! Không.
- Cái ông nam phụ kia được nâng cấp lên làm nam chính rồi.
- Ừ?
- Bao giờ tới lượt tôi làm nam chính nhỉ? Nếu được làm nam chính, tôi khẳng định sẽ tốt hơn ông ấy gấp ngàn lần.
Nói rồi Thiên ngồi dậy. Cậu nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh chiều tà. Tôi lại ngẩn ngơ rồi.
Lúc lấy xe ra về, trước khi chào tạm biệt, đột nhiên Thiên hỏi tôi.
- Mà sắp sinh nhật thằng kia rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro