Chapter 1: Everything is Tomorrow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em lại nhìn chằm chằm rồi."

Jaehyun giật mình trước giọng nói bất ngờ, trêu chọc ở phía sau, cậu nhìn qua vai và thấy bạn trai của mình đang đứng đó. Cậu bối rối hắng giọng, chỉnh lại đống đồ thiết kế cho buổi trình diễn thời trang sắp tới thành một đống gọn gàng trên bàn làm việc. Cậu chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng mình đã, một lần nữa, ngắm thực tập sinh của họ từ bên kia phòng. Giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất của cậu, vì cậu biết bất cứ điều gì mình nói cũng sẽ chỉ khiến bản thân thêm đau khổ.

Nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt Doyoung khi anh dựa vào khung cửa, nhìn Jaehyun ngọ nguậy dưới ánh mắt của mình. Trong sáu tháng qua, anh đã nhận thấy những cái liếc mắt mà Jaehyun dành cho thực tập sinh mới mà họ thuê tại studio. Bất cứ khi nào Jungwoo bước vào phòng, Jaehyun sẽ vô thức bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc và quần áo để trông đẹp hơn. Doyoung không bận tâm. Anh có mắt, và nhiều hơn một lần, anh đã thấy cách Jungwoo lướt qua khi em ấy bước đi. Cách em ấy diện chiếc quần bò bó tối màu làm nổi bật vòng ba cong vút.

"Em không nhìn chằm chằm, Doyoung," Jaehyun khịt mũi đáp lại, đẩy gọng kim loại mỏng trên sống mũi. Jaehyun giả bộ bận rộn sắp xếp lại bản thiết kế trong tay, vờ thích thú với các bảng màu và mẫu đính kèm trong các bản nháp. "Chúng ta nên gọi cho Johnny để bàn về những thiết kế này nếu muốn thấy chúng trên sàn catwalk vào tháng tới."

"Uh huh, được thôi. Anh sẽ gọi Jungwoo vào ngay." Doyoung bước đến bàn của Jaehyun, vòng ra phía sau, tay nghịch ngợm mái tóc mới nhuộm hồng của cậu. Jaehyun đã từng lo lắng về sắc màu này, nhưng với những bông hoa anh đào nở rộ bên ngoài và mùa xuân đang đến gần, đây là sự kết hợp hoàn hảo với làn da và đường viền hàm sắc bén của cậu. "Em biết đấy Jaehyunie, em có thể nhìn những chàng trai khác mà. Anh không dễ ghen thế đâu. Thêm vào đó, anh đã nghe thấy em rên rỉ tên em ấy khi đang ở trong phòng tắm và anh chắc rằng em cũng nghe thấy anh."

"Dừng lại đi, em ấy giống như một đứa trẻ vậy. Trông em ấy có vẻ rất ngây thơ và trong sáng." Vào lúc đó, Jungwoo bỗng ngước lên khỏi bất kì cuộc nói chuyện nào đó với một trong những người mẫu gần máy pha cà phê, nhìn thẳng về phía họ. Doyoung và Jaehyun vẫn nhìn chằm chằm vào cậu thực tập sinh. Hơi thở của Jaehyun dồn dập khi Doyoung nắm chặt tóc cậu, khiến đầu cậu ngả ra sau. Cậu khẽ rên lên một tiếng, ngón tay bám chặt tập tài liệu trước mặt. "Doyoung ... chúng ta đang ở công ty ... bình tĩnh nào."

Đối diện với họ, đôi mắt của Jungwoo mở to ra và em ấy nhanh chóng tóm lấy máy tính xách tay của mình trên bàn cà phê với một cái cúi đầu xin lỗi người mà em đang nói chuyện. Em cúi đầu đi thẳng ra khỏi văn phòng, trước khi biến mất ở dãy hành lang. Doyoung giật mạnh tai Jaehyun với một cái tặc lưỡi. "Tuyệt vời, em làm em ấy sợ với cái nhìn như ăn tươi nuốt sống con nhà người ta rồi đấy."

"Em không nhìn chằm chằm! Có mà anh dọa em ấy sợ với việc suốt ngày lượn lờ khắp nơi như một con kền kền chết tiệt với bộ mặt đằng đằng sát khí ý!" Jaehyun hất tay Doyoung ra và đứng bật dậy trong cơn giận dữ. Cậu thu thập tất cả các tập tài liệu và giấu chúng dưới cánh tay của mình, quay mặt về phía Doyoung, người đang dựa vào cậu. Jaehyun cảm thấy hơi nóng bừng bừng từ má mình truyền đến vành tai khi Doyoung áp ngực họ vào nhau. Jaehyun lại hắng giọng, chống tay lên ngực Doyoung khi đẩy anh ra. "Anh, quay lại làm việc và gọi cho các nhà thiết kế khác. Em sẽ gọi cho Johnny để bàn về phần của anh ấy. Sau giờ làm việc, chúng ta sẽ ăn tối tại nhà hàng gần Sinnonhyeon mà anh đã nói là muốn thử."

"Vậy à? Thế còn món tráng miệng thì sao? Anh cần một chút ngọt ngào vào tối nay," Doyoung trêu chọc, chồm tới để bắt lấy đôi môi của Jaehyun, mặc dù nụ hôn chỉ kéo dài có vài giây.

Jaehyun lùi lại, vỗ nhẹ vào má Doyoung, chỉnh lại cặp kính với ánh mắt lườm nguýt. "Đứng đắn lên không thì anh đừng hòng làm gì trong suốt một tháng nữa."

"Em sẽ không làm vậy – em quá thiếu thốn tình cảm và bám người để có thể làm vậy, bé yêu. Tiếp tục đi, anh sẽ gặp em ở sảnh lúc 7 giờ" Doyoung vươn ra nắm lấy tay Jaehyun và đưa lên miệng, đặt lên đầu đốt ngón tay cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Tay anh cọ nhẹ chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út, hai viên đá thạch anh tím lóe sáng. Anh không muốn gì hơn là hoàn toàn biến Jaehyun trở thành của anh, nhưng thật không may, Hàn Quốc vẫn đi sau thời đại khi nói đến quyền của LGBT. Nhưng cho đến lúc đó, đây là điều gần nhất Doyoung có thể đem đến cho cậu.

Với một nụ cười trấn an và cái hôn nhẹ lên má Jaehyun, Doyoung quay trở lại văn phòng và ngồi xuống bàn làm việc của mình. Anh quay ra cửa sổ của tòa nhà cao tầng, ngắm nhìn sự nhộn nhịp của những con phố bên dưới khi mọi người trở về nhà sau một ngày dài. Doyoung tự nhắc nhở bản thân về tất cả những gì họ đã trải qua để đạt được đến thời điểm này. Bảy năm bên nhau cùng với một công ty riêng, một công ty thời trang hợp tác với những nhà thiết kế mới nhất và sáng tạo nhất ở Seoul. Jaehyun đã sát cánh bên Doyoung qua mọi thăng trầm, mọi gập ghềnh trong cuộc sống. Không có gì mà anh sẽ không cho Jaehyun, và Doyoung rất thích chiều chuộng cậu. Anh thích đáp ứng Jaehyun bất cứ thứ gì cậu yêu cầu.

Jaehyun muốn Jungwoo. Đó là điều hiển nhiên, và khi nhắc đến Jungwoo, Jaehyun luôn trở nên dịu dàng hơn. Không phải là Doyoung lo lắng. Anh hoàn toàn tin tưởng Jaehyun và anh biết sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa hai người sau lưng anh. Nhưng điều chính xác là như vậy. Doyoung đã không nói dối khi nói rằng anh không phải kiểu người dễ nổi cơn ghen. Hoàn toàn ngược lại, anh muốn chia sẻ Jungwoo với Jaehyun. Anh muốn chiều chuộng Jungwoo nhiều như anh đã làm với Jaehyun, và để cậu bé hoàn toàn bị phá hủy giữa họ.

Doyoung cảm thấy vật giữa hai chân mình co giật với tưởng tượng Jungwoo sẽ trông như thế nào khi quỳ xuống. Làn da trắng sữa, mềm mại sáng lấp lánh, nhuốm màu ửng hồng ấm áp. Jaehyun sẽ ở bên cạnh, miệng ngậm lấy cậu nhỏ của Jungwoo. Hoặc anh sẽ ấn Jungwoo lên bàn làm việc của mình, trong khi cửa sổ và rèm cửa mở toang để các văn phòng bên cạnh có thể quan sát xem anh có thể chăm sóc em tốt đến mức nào. Chiếc quần âu của anh căng lên và trở nên chật hơn khi bề mặt vải cọ xát vào chân. Anh thực sự không thể phủ nhận rằng anh muốn có cả Jungwoo và Jaehyun đến nhường nào.

Điện thoại trên bàn rung lên và Doyoung chửi thầm, kéo bản thân ra khỏi tưởng tượng đầy nhục dục của mình. Anh xoay người trên ghế, nhấn nút liên lạc nội bộ để đáp lại. "Nói."

"Ừm, tôi xin lỗi, anh Kim," giọng nói nhẹ nhàng vang lên và ngay lập tức Doyoung tan chảy vì âm thanh đó. "Anh Seo và anh Qian muốn gặp anh. Anh có muốn tôi cho họ vào không?"

"Thời điểm tuyệt vời, Jungwoo. Còn nữa, làm ơn, đem cà phê vào cho chúng tôi," Doyoung trả lời, đứng để điều chỉnh lại bản thân và mong rằng tình trạng bán cương sẽ nhanh chóng kết thúc. Giọng nói đầy hơi thở của cậu bé không giúp được gì cho tâm trí của Doyoung khỏi tiếp tục đi vào con đường hiện tại. "Ngoài ra, cậu hãy đi tìm Jaehyun và gọi anh ấy vào cùng nhé"

"Vâng, thưa sếp."

Hệ thống liên lạc nội bộ bị ngắt và văn phòng quay trở lại trạng thái im lặng. Doyoung xắn tay áo và bước ra đón những vị khách của mình ở cửa khi họ bước vào. Johnny bước vào đầu tiên, người cao to hơn khá nhiều so với Doyoung, cười rạng rỡ. Đằng sau anh ấy, Kun bình thản đi theo sau, tay cầm đầy bìa rời và file đựng ảnh. Doyoung mỉm cười với Johnny, với lấy một cái bắt tay chắc chắn từ người cao hơn. "Vậy là Jaehyun đã nhanh chóng gọi cho anh."

"Thực ra bọn anh đang trên đường đến đây, để cập nhật một vài thông tin mới về các mẫu thiết kế. Một số bộ vest nam cần được chỉnh sửa lại và anh biết cậu sẽ cần. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy những màu pastel sẽ là điểm nhấn." Johnny khẽ nhún vai khi anh ta lấy các tập giấy từ Kun và trải chúng ra trên bàn, lật mở tập tài liệu trên cùng. "Cảm ơn, em yêu. Em có thể đặt những cái khác ở đó ngay bây giờ không? Chúng ta sẽ bàn về nó sau."

"Màu pastel và mùa xuân. Nó có vẻ hơi nhàm chán, anh có nghĩ vậy không?" Doyoung bước tới, nhìn qua hàng loạt thiết kế mới của Johnny. Anh lật từng trang, cân nhắc hình ảnh mà anh muốn hướng tới. Anh muốn một cái gì đó đơn giản cho chương trình mùa này, mang hơi hướng "xưa cũ" và cổ điển. Rất nhiều nhà thiết kế đã tập trung vào xu hướng futuristic, nhưng anh chuộng phong cách tinh tế trang nhã hơn.

"Tuần trước, bọn anh đã xem những bộ phim nhạc kịch cũ từ những năm 50. Anh thực sự được truyền cảm hứng bởi sự chú ý đến từng chi tiết trong trang phục và bộ vest mà các nhân vật chính mặc. Phần ve áo được phối hòa hợp với những đôi tất có họa tiết quả trám, một chút nhấn nhá màu sắc của hàng cúc áo và khăn quàng cổ hoặc khăn tay của họ. Anh đã xem qua những gì một số nhà thiết kế khác đã làm - không có nhiều sự sống động về màu sắc. Tất cả đều là xám, đen, xanh lam và nâu. Anh muốn thực sự làm cho BST này nổi bật tại Tuần lễ thời trang. "

Doyoung ngồi xuống mép bàn, gật đầu và phát ra âm thanh tán thành, đưa ngón tay cái qua. Johnny luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt để làm cho trang phục trở nên nổi bật hơn và đó là một trong những lý do anh thích làm việc với anh ấy. Ngay từ khi còn học đại học, Johnny đã được biết đến với tư cách là Người đánh giá thời trang - phê bình và đưa ra phản hồi về các lựa chọn phong cách của mọi người và đề nghị giúp họ tìm một phong cách mới. Từ việc thêm những đường cắt, đến những họa tiết và hình vẽ in đậm, Johnny đã sở hữu một con mắt tinh tường để tạo ra những vẻ ngoài ấn tượng. Doyoung thích nó hơn những thiết kế phi thực tế và ít tính khả dụng mà nhiều thương hiệu khác tập trung vào. Anh đã tạo ra Yestoday cho những người hiện đại có gu thời trang, những thứ không chỉ để gây chú ý trên sàn catwalk.

"Cái này là gì vậy?" Doyoung hỏi, giơ một bản phác thảo đập vào mắt anh. Bản phác thảo là một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ, các mẫu vải bên cạnh cho thấy đây là một chiếc áo may bằng lụa Crepe de Chine màu đỏ thẫm được phối với một chiếc áo khoác lông thú giả dày màu trắng dài đến đầu gối, và quần âu đen. Một dải ruy băng đen, lỏng lẻo được quấn quanh cổ bức ký họa.

"Anh gọi nó là 'Spots.' Nó được lấy cảm hứng từ phim Disney nhưng nó không thực sự phù hợp với BST này. Anh nghĩ nó sẽ là trang phục cho bữa tiệc Halloween năm nay," Johnny nói và nhận lấy bản vẽ từ Doyoung. Anh ấy đặt riêng nó sang một bên, tách biệt khỏi những bản vẽ khác mà họ sẽ tập trung vào. "Bọn anh đang xem 101 chú chó đốm và Kun liên tục nói về việc nhận nuôi một con chó, và anh không biết tại sao lại nghĩ đến điều này."

"Đúng, ừ thì, em vẫn nghĩ chúng ta nên nuôi một con thú cưng, ngay cả khi anh không đồng tình," Kun đáp lại, tham gia vào cuộc nói chuyện, tay chống lên hông. Anh nhặt lại thiết kế bị bỏ qua một bên và liếc qua nó. "Em thích cái này, nó sẽ rất hợp với anh. Có lẽ nó sẽ phù hợp với BST thu đông, chúng ta có thể tạo ra một BST lấy cảm hứng từ các nhân vật phản diện."

Có tiếng gõ cửa vang lên trước khi Jungwoo tự mình bước vào. Anh chàng thực tập sinh cúi đầu chào họ trong khi cầm cái khay bằng một tay, bước tới bàn họp nơi những người đàn ông đang đứng. Hương thơm dịu nhẹ từ nước hoa của em tràn ngập không khí xung quanh Doyoung. Anh hít vào thật chậm, tận hưởng mùi xạ hương nhẹ nhàng. Doyoung mỉm cười với cậu bé, dựa vào một cánh tay để quan sát cách Jungwoo sắp xếp các tách cà phê. Có cái gì đó rất tinh tế trong cách em đặt từng chiếc cốc xuống, thậm chí không có một chút âm thanh nào khi đồ gốm chạm vào mặt bàn thủy tinh. "Cảm ơn Jungwoo," giọng nói nhẹ nhàng của Doyoung vang lên khi anh với lấy một trong những chiếc cốc, để ngón tay lướt qua tay Jungwoo.

Cậu nhóc ngước lên nhìn anh, hàm răng cắn vào môi dưới, quan sát cách cổ họng Doyoung nhấp nhô khi nhấp ngụm đầu tiên. Doyoung phải cưỡng lại ý muốn rướn người về phía trước và ngậm lấy đôi môi của em. Jungwoo gật đầu và cầm lấy khay, ôm chặt vào ngực. Doyoung để ý cách nó làm cho em trông bé nhỏ hơn, mặc dù thực tế Jungwoo thực sự cao hơn anh vài inch, thậm chí là còn gần bằng chiều cao của Johnny. Doyoung cười thầm, nhìn Jungwoo một lượt.

"Ah, Jungwoo-ah, cậu đây rồi!" Giọng nói của Jaehyun vang lên khắp căn phòng khi cậu bước vào, vẫy tay với cậu thực tập sinh đang giật mình vì âm thanh bất chợt. Mặt Jungwoo đỏ bừng, vành tai và má ửng hồng khi cúi chào Jaehyun. "Tôi đang tìm cậu. Tôi muốn nhờ cậu một chút việc. Cậu có thể gọi cho nhà hàng để đặt chỗ tối nay được không? Chúng tôi muốn đặt chỗ cho bốn người, nếu có thể. Johnny, Kun - Em hy vọng các anh sẽ tham gia với bọn em tối nay. "

"Thực ra, hãy đặt chỗ cho năm người, Jungwoo. Tôi muốn cậu tham gia cùng chúng tôi vì cậu sẽ là trợ lý chính trong BST này và tôi muốn cậu đóng góp ý kiến." Johnny nói thêm, đảo mắt nhìn giữa hai giám đốc điều hành và thực tập sinh của họ. Từ lâu Johnny đã nhận thấy thói quen không hề giấu diếm ánh mắt của cả hai mỗi khi Jungwoo ở xung quanh. Những ánh nhìn trìu mến, khao khát mà Johnny đã quá quen thuộc, như anh đã làm khi Kun bắt đầu làm việc với anh bốn năm trước. Cho đến khi Johnny cuối cùng tiến đến và nắm chặt lấy Kun ngay giữa văn phòng vào một đêm khuya, và cả hai đã không tách rời kể từ đó.

"Ý tưởng tuyệt vời, Johnny! Tối nay cậu rảnh để tham gia cùng chúng tôi chứ Jungwoo?" Jaehyun hỏi, quay sang cậu thực tập với một nụ cười chói mắt và má lúm đồng tiền sâu hút bên má.

"Uh ... yeah, tôi, uh ... Tôi rảnh, tôi nghĩ vậy. Các anh có chắc là ổn không? Tôi không muốn làm gián đoạn cuộc họp kinh doanh giữa các anh," Jungwoo lắp bắp, nhìn bốn nhà thiết kế.

Doyoung nhún vai, liếc nhanh về phía Jaehyun, người đang tiến lại gần Jungwoo. Khóe môi anh nhếch lên thành đường vòng cung khi tâm trí anh lại đi lang thang. Anh nhìn bạn trai của mình mặt dày sán lại gần cậu thực tập đang lo lắng. Tinh tế chưa bao giờ là điểm mạnh của Jaehyun, kể cả khi họ còn học đại học. Không có gì ngạc nhiên khi Johnny nhìn ra được sự quan tâm của cả hai dành cho Jungwoo. Nếu mọi việc diễn ra ổn thỏa, anh sẽ phải gửi cho Johnny một chai rượu whisky yêu thích của anh ấy, Balvenie 50 năm.

Anh hắng giọng, dựa người vào thành bàn, nhấp một ngụm cà phê khác. "Tất nhiên, không sao cả. Phần lớn thời gian sẽ chỉ bàn đến những vấn đề thông thường, về việc hoàn thiện các mẫu và chúng ta sẽ sử dụng những người mẫu nào. Tôi sẽ cần cậu ghi chú lại và nếu cậu có bất kỳ đề xuất nào về bất kỳ ai mà chúng ta có thể sử dụng, tôi rất vui lòng được lắng nghe."

"Ồ, ừm, chắc chắn rồi. Mấy giờ thì được ạ?" Jungwoo hỏi, sự miễn cưỡng vẫn còn đọng lại trong giọng nói nhẹ nhàng của em. Doyoung nhận ra Jungwoo dường như luôn nói với giọng mềm mỏng này, một hơi thở nhẹ nhàng nâng đỡ giọng nói của em.

"Cậu tan làm lúc 5 giờ, đúng chứ? Doyoung và tôi thường xong việc vào khoảng 7 giờ nên chúng tôi có thể gặp cậu lúc 8 giờ trước khách sạn Novotel? Nó sẽ giúp cậu có thời gian để về nhà và tắm rửa," Jaehyun gợi ý. Cậu lờ đi cái khịt mũi chế nhạo phát ra từ Kun trước lời ngụ ý của cậu, anh chàng người Trung Quốc đang tự làm mình bận rộn với công việc sắp xếp các bức phác thảo trên bàn. "Tôi thực sự mong cậu có thể tham gia cùng chúng tôi, Jungwoo."

"Được rồi, 8 giờ có mặt trước cửa khách sạn Novotel. Cảm ơn anh Jung, anh Kim!"

Jungwoo cúi đầu thật sâu, tay vẫn ôm chặt khay vào ngực như một sợi dây cứu sinh, hành động ấy quá trang trọng so với sở thích của Jaehyun. Cậu lắc đầu trước khi đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cậu thực tập sinh. "Cậu có thể gọi tôi là Jaehyun. Cậu không cần lúc nào cũng phải giữ phép tắc như vậy đâu. Tôi đã sống ở Mỹ bốn năm, các thủ tục ở Hàn Quốc thực sự quá mức và tôi muốn chúng ta đều bình đẳng."

"Được rồi, tốt lắm." Giọng Doyoung vang vọng, vẫn còn đang thơ thẩn dựa lưng vào bàn. Ánh mắt vui tươi lấp lánh ánh lên vẻ thích thú khi anh quan sát hai người đàn ông trẻ tuổi đối diện mình. Jaehyun, Jaehyun hoàn hảo không tì vết. Trơn tru và khéo léo, có thể thuyết phục hoặc dụ dỗ bất cứ điều gì. Năng lượng từ trường tuyệt đối từ từ kéo Jungwoo lại gần và Doyoung không thể chờ đợi giây phút cuối cùng anh có thể có cả hai người. "Jungwoo, nếu cậu có thể, hãy điều chỉnh việc đặt chỗ tối nay. Hiện tại, chúng tôi sẽ trở lại làm việc và sẽ gọi cho cậu nếu chúng tôi cần thêm bất cứ điều gì."

"Vâng, tất nhiên rồi, anh Kim. Tôi xin phép," Jungwoo nói khi cúi đầu rời văn phòng, để cánh cửa đóng lại sau lưng. Doyoung quay lại những bản phác thảo mà anh đang xem, quyết định không nhìn Johnny. Anh có thể cảm thấy người lớn tuổi hơn đang nhìn chằm chằm vào mình, miệng há hốc và cố gắng sắp xếp lại câu chữ.

"Không một lời chết tiệt nào hết, Seo, nếu không em sẽ cắt "bóng" của anh ném cho bầy chó hoang ăn đó."

"Thật sự-"

"Không. Một. Lời. Chết tiệt. Nào. Hết." Doyoung lặp lại, nhìn chằm chằm vào vành cốc của mình. Anh thực sự ghét Johnny, đặc biệt là khi anh ấy nói đúng. Anh lờ đi và mất một lúc để thưởng thức hương vị của ly cà phê ấm nóng trên tay. Nó rất đặc, nhưng anh thích nó như thế này và anh tự hỏi sao Jungwoo biết được anh thích uống cà phê như thế nào. Thậm chí anh còn không nhớ họ có cà phê trong căn hộ của mình hay không nữa?

~~~

Nói rằng Jungwoo đang lo lắng không phản ánh hết được cảm xúc hiện tại của em. Em dành phần lớn thời gian buổi chiều ngồi ở bàn làm việc, loay hoay với cây bút hoặc xoay các mép trang trong sổ kế hoạch hàng ngày của mình. Khi không cắn môi, nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ đang nhích từng tí một thì Jungwoo cũng rung chân hoặc ngồi cắn móng tay. Thỉnh thoảng, em nhìn lướt qua văn phòng, trông thấy những bóng hình không xác định di chuyển sau những ô cửa sổ mờ và những cuộc nói chuyện mà em không thể nghe thấy. Đúng, lo lắng là một từ quá nhẹ nhàng.

"Hey, Woo ... sao vậy?" Giọng nói to và quen thuộc của người bạn vang lên khắp phòng làm việc và Jungwoo gần như nổi hết da gà khi sự im lặng đột ngột bị phá vỡ. Hai tay em đặt trước ngực, nhìn lên khỏi đống giấy tờ trước máy tính.

"Chúa ơi L, cậu làm tớ sợ chết khiếp!" Jungwoo rít lên, buông hai tay xuống để vùi mặt vào chúng. Jungwoo rên rỉ và để đầu đập vào mặt bàn gỗ. "Làm ơn giết tớ được không?"

Chàng người mẫu cười lớn, ngồi xuống mép bàn. Cậu bạn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc trong khi đưa tay vuốt ve đầu Jungwoo, những ngón tay lướt qua mái tóc vàng. "Tại sao? Cậu ghét làm việc ở đây đến vậy à?"

"Không, tớ ... tớ thực sự thích công việc này. Tớ chỉ ... cần phải tham dự hweshik tối nay."

"Hweshik?" L lặp lại, nghe giọng hoang mang thấy rõ và Jungwoo gật đầu, thoáng chốc quên mất tiếng Hàn không phải là tiếng mẹ đẻ của cậu bạn.

"Ừ, hweshik - nó giống như một bữa ăn tối ở công ty với các sếp á. Nó không phải là vấn đề lớn. Vấn đề là...họ, và hai nhà thiết kế khác, cũng là một cặp. Tớ giống như chiếc bánh xe thứ 5 vụng về chen vào một buổi hẹn hò đôi vậy."

"Có sao đâu? Cứ đi đi. Ở đó có đồ ăn miễn phí mà anh bạn! Tớ sẽ đi thay cậu nếu được, nhưng tớ có kế hoạch tối nay rồi," L nói, ưỡn ngực hất tóc mái ra sau. Jungwoo ghét phải thừa nhận rằng màu bạc trông rất hợp với cậu ấy, đặc biệt là với chiếc khuyên lông mày mới mà L vừa bấm. Em ghét phải thừa nhận rất nhiều đồ mặc lên người L đều trông rất đẹp, cũng như cả những lúc cởi đồ ra nữa.

"Chờ đã, kế hoạch gì?" Jungwoo ngồi thẳng dậy, nhìn lên cậu người mẫu cao ngất ngưởng.

"Tớ có một cuộc hẹn, với anh chàng người mẫu người Thái nhỏ bé mà công ty mới ký hợp đồng gần đây." L lo lắng xoa gáy, rời mắt khỏi Jungwoo. "Mọi chuyện ổn, đúng không? Cậu ổn, đúng không?"

Jungwoo ngả người ra sau, một tiếng hừ nhẹ thoát ra khỏi đôi môi. Không phải là em không nghĩ đến việc L sẽ bước tiếp sau khi cả hai kết thúc mọi chuyện xảy ra giữa họ. Thành thật mà nói, em đã rất ngạc nhiên khi cậu ấy mất nhiều thời gian như vậy, nếu xét đến việc ... L chủ động như thế nào. Nhưng ý tưởng về việc người yêu cũ đã tìm được người mới trước mình thực sự vẫn còn nhói lên một chút, ngay cả khi việc chia tay hoàn toàn là ý tưởng của em. Em yêu L, chỉ là không phải là theo cách mà cậu người mẫu cần hoặc muốn. Nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, chuyện của họ chỉ kéo dài trong hai tháng và Jungwoo rất thích ở bên L. Nhưng đó không phải là điều em muốn. Em cần nhiều hơn thế.

"Woo?" L hỏi lại, lông mày nhíu lại.

"Oh, yeah, không, không sao đâu. Tớ ổn, L," Jungwoo trấn an và mỉm cười với cậu bạn. "Tớ nghe nói Ten thực sự rất ... táo bạo. Chắc chắn cậu sẽ gặp nhiều khó khăn đó."

"Cảm ơn, Woo." L cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đầu Jungwoo, môi lướt qua đỉnh đầu em. Nụ hôn mang lại cảm giác hoàn toàn thuần khiết, không còn những cảm xúc và tình cảm như xưa nữa. Điện thoại cậu bạn rung lên trong túi áo và L lùi lại trước khi lôi nó ra. Cậu chàng mỉm cười khi nhìn thấy tin nhắn, không nghi ngờ gì là từ đối tượng mới của cậu ấy. "Dù sao thì, tớ phải đi rồi. Chúc cậu vui vẻ với bữa tối nha."

Jungwoo nhìn L đi dọc hành lang đến thang máy, bấm nút nhiều lần trước khi chúng mở ra với một tiếng kêu. Jungwoo vẫy tay chào tạm biệt trước khi cửa đóng lại, và liếc nhìn xuống góc màn hình máy tính, thở dài. Chỉ còn 45 phút nữa là ngày làm việc kết thúc và sự lo lắng quay trở lại bao trọn tâm trí. Sau lưng em, cánh cửa văn phòng mở ra. Nhiều giọng nói lập tức vang vọng khắp căn phòng, ngay khi Johnny và Kun bước ra trước, Doyoung và Jaehyun theo sau. Những cái bắt tay và những nụ cười vang lên khi hai nhà thiết kế nói lời tạm biệt, bước đến chỗ thang máy.

Kun xoay người bước thẳng đến bàn của Jungwoo, ngón tay thò vào túi áo khoác. Jungwoo nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào nhà thiết kế, cảm ơn anh ấy đã ghé qua. "Không, không sao đâu, Jungwoo. Cậu không cần làm thế đâu. Đây, cầm lấy danh thiếp của tôi. Hai tên ngốc đó không nghĩ tới việc chở cậu đến nhà hàng. Tôi thay mặt họ xin lỗi cậu, họ không phải cặp đôi thông minh nhất. "

"Tôi không thể làm phiền các anh như thế được. Tôi sẽ đi tàu điện ngầm, tôi ở gần Dangsan nên chỉ cần đi vài trạm là tới rồi."

"Vậy thì càng có lý do để đến đón cậu. Chúng tôi sẽ về nhà để cất đồ rồi sẽ qua. Nó sẽ nhanh hơn đi tàu điện ngầm và cậu sẽ không phải đi cùng với thường dân," Kun nói đùa, đưa tấm danh thiếp cho Jungwoo với một nụ cười. Người đàn ông thấp bé hơn được biết đến là người nghiêm túc trong hầu hết thời gian, nhưng có một vài trường hợp mà anh ấy sẽ để những lời nói đùa vượt qua vẻ ngoài đứng đắn của mình và thường là người khác sẽ phải chịu hậu quả. Ai đó phải là người chịu trách nhiệm trong mối quan hệ với Johnny.

Jungwoo bắt đầu cúi đầu cảm ơn một lần nữa, nhưng em nhanh chóng nhớ ra, dừng lại trước khi làm vậy. Thay vào đó, em khẽ gật đầu, vẫn quen với những lễ nghi đã sử dụng cả đời. Đó là một phần văn hóa của họ và là một thói quen khó bỏ. Tuy nhiên, làm việc với quá nhiều người nước ngoài, em thường quên rằng hầu hết họ đều không tuân thủ các nguyên tắc nghiêm ngặt về cấp bậc, độ tuổi và thâm niên trong công việc. Một thói quen mà em cần phải phá bỏ nếu muốn tiếp tục làm việc trong ngành và công ty này. Đã hai lần em bị nói rằng mình quá lịch sự và em lo rằng điều đó khiến mình trở nên quá khó gần hay không.

"Cảm ơn ...anh Kun?" Jungwoo xem xét lại sau khi cái tên bật ra khỏi miệng, không chắc liệu mình có đang vượt qua ranh giới hay không.

Nhà thiết kế người Trung nở một nụ cười ấm áp với má lúm đồng tiền và gật đầu. "Ừ, không sao đâu. Hãy nhắn tin cho tôi khi cậu về đến nhà và cho chúng tôi địa chỉ của cậu, chúng tôi sẽ cho cậu biết khi chúng tôi rời khỏi căn hộ." Anh ấy nhìn sang Johnny, người vẫn đang trò chuyện với Doyoung và Jaehyun bên thang máy trước khi nhìn Jungwoo một lần nữa. "Cậu cao ngang ngửa với Johnny, phải không? 1m83?"

Lúc này, Jungwoo cảm thấy má mình đỏ lên và hơi nóng bừng lên bên vành tai. Em liếc qua anh chàng người Mỹ, đang cười về điều gì đó với Doyoung và em cảm thấy sự lo lắng lại xuất hiện khi nhìn vào nụ cười ngọt ngào của sếp. "Uh, có lẽ vậy? Tôi khoảng 180. Có việc gì ạ?"

"Hmm, không có gì đâu," Kun trầm ngâm. Anh ấy nhướng mày, nghiêng đầu sang một bên. "Chà, chúng ta phải đi thôi. Giao thông vào thời điểm này trong ngày khá tệ. Gửi cho tôi địa chỉ của cậu, được chứ? Chúng tôi sẽ đón cậu vào khoảng 7:30 tối?"

"Miễn là anh chắc chắn, tôi thực sự không..."

Kun chấm dứt cuộc tranh luận bằng một cái vẫy tay, điều chỉnh chồng hồ sơ trên tay khi đi đến thang máy cùng những người khác. "Tôi chắc chắn, chúng tôi sẽ gặp cậu vào tối nay!"

Khi hai nhà thiết kế rời đi, Jungwoo đã cố gắng quay trở lại với công việc của mình và hoàn thành kế hoạch cho lịch trình tuần tới. Mọi nỗ lực bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Doyoung ở bên cạnh bàn làm việc, và Jungwoo cảm thấy mình vô thức co mình lại. Có điều gì đó về sự hiện diện của Doyoung khiến em cảm thấy mình cực kì nhỏ bé, nhưng không phải theo chiều hướng xấu. Giống như là, em được hấp thụ nguồn năng lượng và sức mạnh tuyệt đối mà Doyoung tỏa ra. Và có lẽ, em thực sự thích cách Doyoung khiến em cảm thấy như vậy, chỉ bằng một cái nhìn hoặc một nhận xét bất chợt có thể được hiểu theo nhiều cách khác nhau.

"Về nhà đi."

Hoặc không. Jungwoo ngẩng đầu, đôi mắt mở to khi cố gắng hiểu Doyoung nói gì. Giọng anh khô cứng, khuôn mặt không có biểu cảm gì. Em biết mình đã vượt qua ranh giới, gọi Jaehyun bằng tên và đồng ý đi ăn tối với họ. Em nên biết rằng Doyoung quá chuyên nghiệp để sa thải em trong một căn phòng đầy người. Jungwoo nuốt nước bọt, cố gắng đứng vững trên đôi chân bây giờ đã nhũn ra như thạch. "C-cái gì cơ ạ?"

"Tôi nói là về nhà đi, Jungwoo."

"Nhưng ... tôi-tôi xin lỗi! Tôi không cố ý-" Jungwoo bắt đầu, giọng em bằng cách nào đó trở nên cao hơn khi em cố gắng không khóc trước mặt sếp của mình. Em nhìn Doyoung nhíu mày lại, lắc đầu.

"Không. Jungwoo, cậu không gặp rắc rối ... Tôi bảo cậu về nhà để cho cậu thời gian chuẩn bị," Doyoung đáp, vẻ mặt anh dịu lại, ánh mắt và giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh cắn chặt môi dưới, không biết làm thế nào để đối phó với cậu thực tập sinh đang xúc động cùng với rất nhiều người khác xung quanh họ. Tất cả mọi người trong công ty đều biết anh đã kết hôn với Jaehyun, nhưng không ai trong số họ biết về sự quan tâm của cả hai dành cho Jungwoo. "Tôi xin lỗi, tôi nên diễn đạt khác đi. Chúng tôi muốn cậu về nhà để cậu có thể thay đồ hoặc tắm rửa, hoặc bất cứ điều gì cần làm trước bữa tối. Jaehyunnie và tôi, chúng tôi sẽ ở đây một lúc nữa nên có không cần phải giữ cậu ở đây lâu hơn cần thiết. "

Jungwoo nấc lên, sụt sịt, hít một hơi thật sâu. Đôi mắt em sũng nước, má và mũi ửng đỏ vì cố gắng ngăn những giọt nước mắt chảy ra. "Anh ... anh sẽ không sa thải tôi chứ?"

"Chúa ơi, không! Jungwoo, tôi sẽ không bao giờ sa thải cậu. Tôi - Chúng tôi cần cậu," Doyoung trả lời gần như quá nhanh đến mức nói vấp. Lần này, anh tiến lên một bước, chần chừ đưa tay gạt nước ở dưới đuôi mắt em, để tay mình đặt lên má Jungwoo. Anh không quan tâm người khác nghĩ gì, anh sẽ không làm cho thiên thần này rơi nước mắt vì anh. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của họ thoáng giao nhau. Một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh, và họ giật mình khỏi khỏi trạng thái sững sờ khi thấy Jaehyun đang đứng cạnh họ.

Jungwoo hắng giọng, lùi lại một bước và nhìn xuống sàn. "Xin lỗi, tôi... tôi đang... .."

"Về nhà?" Jaehyun hoàn thành nốt câu nói. Jungwoo nhanh chóng nhìn lên, và em cảm thấy trái tim mình như rơi xuống trước ánh mắt của Jaehyun. Đó là ánh mắt mà em chưa bao giờ thấy trước đây. Hai cánh tay săn chắc bắt chéo trước ngực, ôm chặt một tập tài liệu, miệng Jaehyun mím lại thành một đường mỏng với khóe miệng hơi nhếch lên. Đôi mắt cậu lướt qua giữa hai người, vẻ mặt khó đoán. "Ừ, có lẽ tốt nhất nên về nhà sớm một chút, Jungwoo. Đi tắm, thay quần áo."

Doyoung đứng thẳng tắp để cố gắng duy trì sự kiểm soát tình hình, và trong khi Jungwoo tuyệt vọng muốn biến mất như một làn khói. Nhưng Jaehyun vẫn giữ nguyên vị trí, giữ vững lập trường của mình. Các đầu ngón tay của cậu cuộn theo nhịp gõ chậm rãi trên mặt sau của tập file đỏ thẫm.

"Jaehyun ..." Giọng Doyoung nhẹ nhàng nhưng vẫn nghiêm khắc. Mềm mại nhưng mạnh mẽ và thẳng thắn. Nó ảnh hưởng đến Jungwoo nhiều hơn những gì em có thể sẽ thừa nhận, và nó thậm chí không nhắm vào em. Em nhận thấy cách thái độ của Jaehyun ngay lập tức thay đổi, các ngón tay bất động khi anh ấy chuyển trọng lượng của mình lên gót chân. "Cho Jungwoo địa chỉ nhà hàng và sau đó mang cho anh thiết kế của Nohant. Anh muốn xem liệu họ có hứng thú với việc hợp tác với Johnny không. Jungwoo, tôi sẽ gặp cậu vào tối nay chứ?"

Cách anh lên giọng ở cuối câu, giống như muốn ám chỉ điều gì đó. Anh đặt tay lên mu bàn tay của Jungwoo, để những ngón tay của mình lướt trên làm da mềm. Jungwoo cố gượng cười yếu ớt và gật đầu, làn da em ấm áp dưới cái chạm của Doyoung. Nhưng mọi chuyện kết thúc quá chóng vánh và Doyoung quay trở lại văn phòng của mình. Ánh mắt anh khóa chặt với Jaehyun trong một cuộc trao đổi im lặng của riêng hai người trước khi anh bước vào phòng.

Chỉ còn lại Jaehyun đứng bên cạnh, Jungwoo cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Em cần thứ gì đó làm mình tập trung vào, vì vậy em ngồi xuống trước máy tính, mặc dù không có gì để làm. Thay vào đó, em di chuyển chuột xung quanh một cách vô định, bắt đầu nhấp vào mọi thứ. Kéo email lên, đóng vào, trước khi mở ra một lần nữa. Em có thể cảm nhận được ánh mắt của Jaehyun theo từng bước di chuyển của mình, và em ước người kia sẽ cho em một khoảng trống.

"Nó sexy mà, đúng không?"

"Gì cơ ạ?" Jungwoo lắp bắp, suýt sặc. Em ngước mắt lên khỏi ánh sáng phát ra từ màn hình trước khi cúi đầu đầy bối rối trước một Jaehyun quá hoàn hảo.

"Khi anh ấy tức giận. Điều đó thật quyến rũ. Tôi thích nó. Nhưng nếu cậu nghĩ điều đó đã quyến rũ rồi.... Hãy chờ cho đến khi cậu thấy được anh ấy có thể làm gì trong phòng ngủ," Jaehyun ám chỉ, dựa lưng vào bàn. Ánh mắt tối đen lướt trên người cậu thực tập sinh, mái tóc mềm mại làm tôn lên đôi má mềm mại cùng cặp mắt to tròn của em. "Doyoung ... anh ấy thích nắm quyền kiểm soát. Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn. Chúng tôi đã ở bên nhau ... gần tám năm rồi? Đó là một khoảng thời gian dài để ở bên cạnh ai đó, đặc biệt là anh ấy. "

Mặt Jungwoo nóng bừng, không biết đó là do giọng nói trầm của Jaehyun hay ý nghĩ Doyoung kiếm soát mọi chuyện đang chiếm lấy em. Em thậm chí không chắc liệu mình có nên nghĩ về điều đó hay không, khi Jaehyun đang chăm chú nhìn mình. Em đã không thể ngừng nghĩ về họ trong nhiều tháng, đặc biệt là kể từ khi em vô tình bắt gặp họ. Nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, thoáng qua. Jungwoo đã mở cửa để đưa một gói hàng cho Doyoung, trước khi em bắt gặp cảnh tượng ấy, và lặng lẽ đóng cửa lại rồi chuồn đi thật nhanh. Hình ảnh Jaehyun ngồi trong lòng Doyoung, làm tình trên chiếc ghế trong văn phòng đã khắc sâu trong tâm trí em. Từng tấc da, từng lọn tóc và từng giọt mồ hôi.

Đó là câu chuyện của bốn tháng trước. Nếu họ biết em đã nhìn thấy, họ cũng đã không nói gì và Jungwoo rất biết ơn vì điều đó. Nhưng em thích những gì em đã thấy, cách hai người trông đẹp đôi khi đứng cạnh nhau. Em ghen tị với mối quan hệ của họ, tất cả những gì họ có. Em ghét cách cơ thể mình phản ứng với họ, đặc biệt là khi họ ở gần. Giờ đây, Jaehyun đang nhìn em với ánh mắt đầy dục vọng và Jungwoo cảm thấy mình thật nhỏ bé. Em nuốt nước bọt, một nỗ lực yếu ớt để cố gắng tìm lại giọng nói của mình. "Tôi - tôi hiểu rồi. Hai người, thực sự ... rất hợp nhau."

"Đúng vậy. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu nó có đủ cho chúng tôi hay không. Liệu còn thiếu điều gì đó không."

Jungwoo gật đầu, hít vào một hơi thật sâu. Lòng bàn tay em trở nên ẩm ướt, ngón tay gõ vào các cạnh bàn phím. Em thực sự muốn lao ngay ra khỏi văn phòng và tạo ra khoảng cách giữa mình và người đàn ông đang ngồi ở mép bàn. "Anh có chắc là sẽ ổn nếu tôi tan làm sớm chứ? Tôi không ngại ở lại đến hết giờ."

"Ổn mà. Tôi không muốn chúng tôi làm cậu quá mệt mỏi, rồi như thể chúng tôi bắt cậu đi ăn tối cùng sau một ngày dài ở công ty. Hơn nữa, cậu đã nghe Doie nói rồi đó- chúng tôi sẽ ở lại đây đến muộn." Jaehyun thở dài, lắc đầu nhìn về phía văn phòng. Qua ô cửa sổ mờ, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng Doyoung đang di chuyển từ bên này sang bên kia. Cậu liếc nhìn Jungwoo từ khóe mắt của mình, quan sát phản ứng của cậu bé, một chút lo lắng hiện lên trên đôi lông mày. Phải nói là Jungwoo rất đẹp và Jaehyun phải cố gắng ngăn bản thân ấn một ngón tay vào khoảng trống giữa đôi lông mày được cắt tỉa và điêu khắc hoàn hảo của em. "Mặt trái của việc có một người chồng tham công tiếc việc. Anh ấy luôn căng thẳng hơn một chút trong Tuần lễ thời trang. Anh ấy cần được thư giãn và nghỉ ngơi. Tôi sẽ gặp Doyoung ngay bây giờ và chúng tôi sẽ gặp cậu tối nay. Hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ không bỏ chạy hoặc cho chúng tôi leo cây đó nhé?"

Jungwoo liếc nhìn xuống thấy ngón tay út của Jaehyun đang ngọ nguậy trong không khí, chờ đợi em đồng ý với lời hứa. Một nụ cười khẽ thoát ra khỏi môi em. Hành động ấy thật trẻ con nhưng là một điều gì đó rất đơn thuần. Em đưa tay ra và khóa ngón út của họ lại với nhau. Ngay cả một cái chạm tay ngây thơ như thể cũng ẩn chứa một cảm giác tuyệt vời hơn, phức tạp hơn. Tuy nhiên, Jungwoo phớt lờ cảm giác ấm áp ấy và mỉm cười với Jaehyun. "Tôi hứa. Cảm ơn Jaehyun-ssi."

Thu dọn nốt công việc cuối cùng của mình và nhét máy tính xách tay vào cặp, Jungwoo vẫy tay và cúi đầu chào Jaehyun khi đi ngang qua cậu. Jaehyun nhìn em lao đến thang máy, nhấn nút để bắt nó trước khi nó đi qua tầng của họ. Cậu đợi cho đến khi Jungwoo vào trong và vẫy tay tạm biệt, cất tiếng gọi khi cánh cửa bắt đầu đóng lại. "Cậu biết đấy Jungwoo, tôi không nghĩ rằng tôi đã thực sự đề cập đến nó. Doyoung và tôi ... chúng tôi ... thực sự cởi mở. Theo cách chuyên nghiệp, hoặc cách khác."

Sự bối rối lướt qua trên khuôn mặt của Jungwoo, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn là vô giá. Jaehyun cười thầm trước khi quay vào văn phòng với Doyoung. Bên trong, người yêu của cậu vẫn đang đi đi lại lại, sải bước chậm rãi khắp phòng. Đúng như Jaehyun đã nghĩ. Cậu đóng cửa lại, dựa lưng vào đó. "Anh có lo lắng không?"

"Đó là một ý tưởng tồi, phải không? Jungwoo?" Doyoung dừng bước, ngước nhìn Jaehyun, mắt họ khóa chặt vào nhau. Đó là dáng vẻ mà Jaehyun chỉ nhìn thấy một vài lần, vì Doyoung rất thành thạo trong việc kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng đối với việc anh ấy thể hiện mặt này với Jaehyun khi họ vẫn đang ở chỗ làm, thể hiện sự bất an và tổn thương ẩn sâu trong anh ấy, có nghĩa là Doyoung đã bắt đầu suy nghĩ quá lên về mọi chuyện. "Ý anh là, chúng ta đã nói về tất cả những điều này trước đây. Chúng ta đều nói chúng ta thấy ổn với một mối quan hệ mở nhưng điều này hoàn toàn khác. Thực tập sinh của chúng ta ư? Thật điên rồ, phải không?"

"Tại sao lại là điên rồ chứ? Bởi vì cả hai chúng ta đều bị thu hút bởi em ấy? Vì chúng ta là sếp? Anh lo lắng về những tin đồn ư? Chuyện họ sẽ bàn tán? Chuyện chúng ta sẽ chia tay hay Jungwoo sẽ chen vào giữa? Tất cả điều này chưa từng làm anh lo lắng trước đây. Nói cho em biết anh đang lo sợ điều gì, Doyoung." Jaehyun bước tới, ôm lấy khuôn mặt của Doyoung trong tay mình. Đưa ngón tay lướt qua gò má, Jaehyun hít một hơi thật sâu, khuyến khích Doyoung cũng làm như vậy. Hiếm khi anh ấy ở trong tình trạng này, nhưng Jaehyun thích những cơ hội ít ỏi mà cậu có được để trở thành sức mạnh mà Doyoung cần trong những khoảnh khắc như vậy. Họ đang ở trong thế giới của riêng mình, chỉ có hai người họ và ý tưởng có thêm một người thứ ba mang rất nhiều rủi ro. Tuy nhiên, họ đã thảo luận về nó, nhiều lần trước đây, và họ luôn đi đến cùng một quyết định - Jungwoo sẽ là người duy nhất phù hợp với cả hai.

"Nếu em ấy không thích chúng ta, như cách chúng ta thích em ấy thì sao?"

"Vậy thì chúng ta sẽ tôn trọng quyết định của em ấy. Chúng ta không thể ép buộc em ấy, Doyoung. Và ... điều này, chúng ta ... có rất nhiều thứ để ai đó có thể tiếp nhận được. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là đi ăn tối tối nay, và xem điều gì sẽ xảy ra. Nếu em ấy có hứng thú, chúng ta sẽ biết. Nếu không, chúng ta cũng sẽ biết điều đó. Dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ đưa một cậu bé xinh đẹp đi ăn tối. Và anh cần thư giãn."

"Anh biết.... anh biết. Cảm ơn em, Jaehyunie. Em luôn biết cách giữ cho anh bình tĩnh." Doyoung vòng tay qua eo Jaehyun, để trán anh gục vào ngực cậu. Những chuyển động chậm rãi, nhịp nhàng trong nhịp thở của Jaehyun đã dịu lại, nhịp thở của chính anh cũng bắt đầu khớp với nhịp thở của cậu. Anh ghét cảm giác mâu thuẫn, dao động giữa sự tự tin và bất an. Cả thế giới của anh ở đây trong vòng tay anh, vẽ những vòng tròn êm dịu vào lưng anh. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy thật sai lầm khi muốn nhiều hơn, cho nhiều hơn, mặc dù cả hai đều muốn cùng một điều. Jungwoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro