Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoạt động riêng của Doki chính là đi làm trợ diễn cho một thực tập sinh ở chương trình tuyển tú X.
Lúc cậu tới nơi chỉ vừa 6 giờ sáng, thế nhưng vẫn rất đông người. Mọi người đều đang chuyên chú tập luyện cho tiết mục của mình.
Nhìn thấy những cậu trai đầy nhiệt huyết và quyết tâm, Doki dường như nhớ lại mình của hai năm trước, cũng say mê và hăng hái như vậy, xông pha vào thế giới bao la, sống trọn vẹn với tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Thật hoài niệm.
Doki dựa theo chỉ dẫn của staff, đến được phòng tập của cậu thực tập sinh kia.
Cậu hé cửa nhìn vào, thấy được một bóng người đang miệt mài luyện tập.
Cậu ấy đang múa, trông rất đẹp mắt.
Không có trang phục lộng lẫy, không có ánh đèn sân khấu lấp lánh. Chỉ có một niềm yêu thích vô bờ với vũ đạo. Cả người cậu ấy toát lên một vẻ đẹp vừa thuần khiết, lại vừa mê hoặc, thu hút ánh mắt người đối diện.
Những lúc đoạn nhạc nhẹ nhàng, cậu ấy vung tay nhấc chân đều uyển chuyển, mềm mại.
Tới lúc đoạn nhạc gấp rút, động tác sẽ ngày càng dứt khoát, mạnh mẽ hữu lực.
Cậu ấy đắm mình trong bài nhạc, hòa mình vào cảm xúc, chẳng hề phát hiện Doki ở đằng sau. Doki cũng chăm chú xem đến ngơ cả người.
Tới cuối cùng, một cú xoay người trên không, đáp đất nhẹ nhàng.
Nhạc tắt.
Cậu ấy đứng dậy, chăm chú nhìn mình trong tấm gương phòng tập. Doki đi hẳn vào trong, cậu ấy thông qua tấm gương thấy được cậu liền vội vàng quay đầu:
“Xin chào.”
Cậu ấy lẽ phép gập người cúi chào. Doki cũng cúi người chào lại, tiến tới bắt tay cậu:
“Xin chào, tôi là Doki, là người sẽ đồng hành cùng cậu trên sân khấu tới đây. Mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chào học trưởng Doki, em là Tiểu Kình Ngư*. Mong anh giúp đỡ.”
(*) Kình Ngư = Cá Voi
“Ban nãy em múa rất đẹp, đó là bài lần này của em chọn hả?”
Kình Vũ ngại ngùng cười:
“Dạ vâng, em học múa từ bé, đây cũng là sở trường của em, em hi vọng vòng này có thể cho các huấn luyện viên thấy được điểm mạnh này của mình.”
“Được thôi, thế thì, để anh giúp em nhé?”
Doki cười rất tự nhiên khiến cho Tiểu Kình Ngư không còn lúng túng nữa. Cảm giác của thiếu niên lúc này cậu đã từng trải qua. Hồi hộp, lo sợ, không dám thả lỏng dù chỉ là một giây, cực kì sợ bước sai một bước là không còn cơ hội đi tiếp, nhưng cũng rất hào hứng, mong ngóng được đưa ra cho cả thế giới xem mặt tốt đẹp nhất của mình.
Nếu cậu đã thành công một lần, cậu hi vọng cũng có thể giúp người khác thành toàn mong ước này.
Doki và Tiểu Kình Ngư bắt đầu lao vào luyện tập. Phải nói hai người rất hợp nhau ở điểm cực kì nghiêm túc khi làm việc, không cho phép một chút sơ suất xảy ra, không cho phép qua loa dù chỉ là một chút. Gần như là điên cuồng làm việc.
12 giờ trưa, các phòng khác đã nghỉ giải lao đi ăn cơm. Tiểu Kình Ngư vẫn đang đau đầu vì động tác xoay người trên không chưa đủ cảm giác nhẹ nhàng, thế nên chống cằm suy nghĩ từ nãy giờ. 
Doki ngồi bệt ở một bên, thở hổn hển nhìn cậu.
Liều mạng thật đó, nếu không phải cậu vẫn thường xuyên luyện tập vũ đạo, sợ rằng hôm nay không thể theo kịp tiến độ của cậu nhóc này rồi.
“Tiểu Kình Ngư, em không mệt à?”
Không ai trả lời.
Gọi thêm hai ba tiếng nữa, vẫn cứ là im lặng.
Doki chả thèm gọi nữa, đứng dậy vỗ vai cậu ấy.
“Tiểu Kình Ngư!”
Cậu nhóc giật mình, quay lại nhìn Doki:
“Sao vậy ạ?”
Doki bật cười với phản ứng này của cậu, nhẹ nhàng nói:
“Anh hỏi em không mệt à, giải lao mà còn cứ đăm chiêu suy nghĩ như vậy?”
Tiểu Kình Ngư có chút lúng túng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống:
“Em.., em cảm thấy mình làm chưa tốt lắm.”
Doki nhìn nhìn cậu nhóc này, không nói gì. Cậu đến chỗ balo của mình, lấy chai sinh tố tự ép ra đưa đến chỗ cậu ấy.
“Uống đi, không có đường đâu.”
Tiểu Kình Ngư nhận lấy, cậu ấy mở ra uống hai ngụm nhỏ rồi đậy lại kĩ càng.
Hai anh em ngồi bệt xuống đất, mơ màng nhìn hình ảnh hai người phản chiếc trong chiếc gương lớn chiếm hết một mặt tường của phòng tập. Đầu tóc bù xù, mồ hôi ướt đẫm áo. Xơ xác là thế, nhưng trên mặt vẫn ánh lên nét kiêu ngạo của thiếu niên. Lòng kiêu ngạo không cho phép khuất phục nghịch cảnh, lòng kiêu ngạo thôi thúc con người xông pha ngang dọc. Lòng kiêu ngạo mang đến dũng khí chinh phục chính bản thân mình. Doki của hai năm trước thấy rõ được điều này trong phòng, và bây giờ, cậu cũng thấy được chính mình năm xưa trên người Tiểu Kình Ngư. Nhiệt quyết sôi trào, quyết tâm sắt đá.
Doki lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng:
“Rất căng thẳng sao?”
“Ừm.” Tiểu Kình Ngư gật nhẹ đầu.
Có thể không căng thẳng sao? Đã là vòng loại cuối cùng rồi. Sau lần này, hai tuần nữa là chung kết rồi, không căng thẳng mới lạ ấy.
“Em biết gì không? Anh cũng đã từng trải qua cảm giác giống em bây giờ.”
Tiểu Kình Ngư đang cúi mặt bỗng ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà, làm như vô tâm nói:
“Em biết chứ. Doki rất giỏi. Huyền thoại trong miệng các thực tập sinh và huấn luyện viên. Một ngày tập luyện 16 tiếng, đều đặn suốt 4 tháng chưa từng ngơi nghỉ. Anh đoạn tầng xuất đạo vị trí Center, mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Đối mặt với lời khen của Tiểu Kình Ngư, Doki ngại ngần không dám nhận.
Thật ra cậu với cậu ấy khác gì nhau. Cậu tập một ngày 16 tiếng, không có nghĩa cậu tài giỏi hơn những người tập ít hơn 16 tiếng. Quyết tâm của con người, đâu thể dùng thời gian để đong đếm ai hơn ai.
“Không phải, là tâm trạng của em bây giờ cơ.”
Doki không nhìn gương nữa, cậu nhìn Tiểu Kình Ngư, nói ra điều mà hai năm trước cậu chưa từng nói với ai:
“Anh cũng từng sợ, anh cũng từng không đủ tự tin. Anh không có công ty to chống lưng, anh không có tài năng hơn những bạn cùng tham gia năm đó, anh không có gì cả. Thế nên anh phải tập luyện nhiều hơn người khác, phải nỗ lực nhiều hơn người khác.”
Ai cũng chỉ nhìn thấy cậu phong quang rực rỡ đứng trên C vị, lại chưa từng thấy cậu buồn tủi ứa nước mắt khi rớt một lần 3 hạng ở vòng loại 2, chưa từng thấy cậu thất vọng khi xếp hạng tiết mục biểu diễn gần chót show. Những mặt yếu ớt, những cảm xúc tiêu cực cậu chưa từng kể với ai. Nhưng lần này cậu kể cho thiếu niên này, với hi vọng có thể đập tan đi tự ti trong lòng cậu ấy, Năm đó không ai giúp cậu, nhưng cậu không muốn lại có thêm một người giống mình.
“Em cũng vậy…” Tiểu Kình Ngư buồn buồn nói, cậu ấy cũng đâu có khá khẩm hơn gì.
“Đi đến vòng này cũng thật chẳng dễ dàng gì. Anh cũng không định khuyên em thả lỏng, bởi trong giai đoạn quyết định này, lơi lỏng một giây là tụt xa vạn dặm. Nhưng Tiểu Kình Ngư em biết không, em thật sự đã rất giỏi rồi. Không cần phải nghi ngờ bản thân mình.”
Tiểu Kình Ngư chầm chậm quay đầu nhìn lại Doki: “Thật sao?”
“Thật mà. Đừng vội thả lỏng, nhưng cũng đừng quá căng thẳng. Phát huy tốt nhất khả năng của mình, làm điều mình thích bao giờ cũng vui vẻ mà đúng không?”
Tiểu Kình Ngư không chắc đã hiểu ra để mà bớt căng thẳng hay chưa, chỉ là nhìn thấy nét mặt cậu dãn ra đôi chút, có vẻ dễ chịu hơn.
Doki nói tiếp:
“Giờ em có muốn tập tiếp không? Hay là đi ăn?”
Tiểu Kình Ngư đứng phắt dậy, như cũ nhiệt huyết sôi trào:
“Tập tiếp!”
Doki ngỡ ngàng, ngơ ngác. Cậu vốn muốn hỏi chơi, cậu nghĩ cậu nhóc này cũng đói rồi đi, không ngờ vẫn còn đam mê như thế:
“Aaa, nhưng mà anh đói.”
Doki đói, đói thật á. Trợ giảng không báo suất cơm với phía nhà bếp chương trình nên sẽ không ăn chung với thực tập sinh. Thế nên cậu đã hẹn trước với Sa Sa đi ăn lẩu. Ban nãy kiểm tra tin nhắn, Sa Sa đợi lâu nên đã tự đi đến quán gọi đồ ăn rồi, Còn gọi một rổ rau mùi rất to đó!
Mặc dù miệng nói thế, nhưng Doki vẫn đứng dậy, vào vị trí bắt đầu tập lại lần cuối. Dẫu sao cũng không thể để thiếu niên cụt hứng được.
Tiểu Kình Ngư nhìn lời nói và hành động khác nhau hoàn toàn kia của Doki liền bật cười, Doki tự nhiên cũng cười không lí do. Bầu không khí thoải mái hơn hẳn.
Tối ngày cuối cùng trong lịch trình của Doki, buổi công diễn diễn ra thành công vượt mong đợi.
Màn kết hợp của Tiểu Kình Ngư và Doki thuận lợi đạt TOP.1 với số phiếu áp đảo, Tiểu Kình Ngư cũng vì thế mà bước lên No.1.
Thật tốt, bao công sức họ đã bỏ ra đều có thể được đền đáp xứng đáng.
Doki cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, buông xuống áp lực suốt hai ngày nay. Cậu thực sự như được trở về khoảng thời gian hai năm trước. Liều mạng tập luyện, nhiệt huyết biểu diễn, phơi bày ra những gì đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân này.
Cậu nhìn thấy tài năng của Tiểu Kình Ngư, tâm huyết cậu ấy đặt trên từng sân khấu, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công.
Doki đi về phía hậu trường, cậu muốn tìm Sa Sa để hỏi chút chuyện.
Đột nhiên, trong một khoảnh khắc lúc quay đầu rời đi, cậu cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt hướng về phía này.
Doki ngay lập tức đưa mắt xuống phía dưới sân khấu, nơi fans và khán giả vẫn đang còn hào hứng bởi dư âm của những sân khấu bùng nổ ban nãy.
Cậu thấy Key Thần.
Rõ ràng hơn bao giờ hết, gần cậu hơn bao giờ hết. Key Thần ngồi hàng ghế đầu, song song với lối vào hậu trường đang nhìn chằm chằm cậu, nở một nụ cười mỉm, đôi mắt cong cong, vẫn là cảm giác ma mị, bí ẩn ấy. Anh ta giơ tay lên, khe khẽ cử động các ngón tay, ra hiệu chào.
Doki không hiểu sao có cảm giác hơi khó chịu, liền nhíu mày. Mặc dù Key Thần còn cố ra hiệu sau đó, nhưng Doki không thèm nhìn mà quay lưng đi hẳn.
Cậu khó chịu, nụ cười ấy, thật khó chịu.

Fic được đăng duy nhất ở Blog 2408 Bức thư tình gửi em •刘宇• qua link: https://www.facebook.com/camapvietfic/
và W4ttp4d - Wordpress Gửi Ngàn Lời Yêu Đến Em, tuyệt đối không được reup dưới mọi hình thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro