Chương 15: Gặp nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Hai anh em Giai Nghi và Bình An mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau. Có nằm mơ họ cũng không thể tượng tượng được mức độ sa hoa, giàu có của chủ nhân ngôi nhà này. Dường như mọi vật trang trí trong căn biệt thự này đều được dát vàng.
Cánh cửa ngôi nhà mở rộng như đang chào đón họ, Uông Nhất bước xuống xe trước. Giai Nghi và Bình An xuống sau. Cả 3 người đi thành hàng ngang cùng tiến vào. Mỗi người mang một tâm trạng riêng. Giai Nghi đi dáng khép nép nắm lấy ống tay áo Bình An. Bình An trấn an em gái bằng cách vỗ vai cô, nhưng cậu cũng cảm thấy tim mình đang đập nhanh một cách đáng sợ.

Khi họ đặt chân lên đại sảnh căn nhà đã thấy có một người phụ nữ đứng đó. Uông Nhất khẽ nhíu mày, nhủ thầm trong bụng: Giả vờ giả vịt....
- Các con mau lại đây nào- Giọng người phụ nữ niềm nở.

Quả thật hôm nay Quách Ái Liên xuất hiện với hình ảnh người mẹ mẫu mực mà bao người hàng mong ước. Không ăn mặc rườm rà, hay trang điểm đậm. Bà giữ một vẻ đoan trang; thùy mị của phụ nữ xưa. Bộ sườn sám cực kì đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhưng khí chất cao quý thì không hề mất đi.
Bà tiến lại gần nắm lấy tay Giai Nghi nhìn với ánh mắt cực kì trìu mến:
- Hóa ra đây là cô gái con trai ta thường nhắc đến. Quả là xinh đẹp.

Giai Nghi hai má ửng hồng vì được khen.
- Cảm ơn cô đã khen cháu.
Quách Ái Liên cười lớn.
- Cháu xứng đáng được khen.
Rồi bà ta nhìn sang Bình An, lần này bà nhìn lâu hơn trước. Một ánh mắt cực kì ấm áp.
Bình An nghe thấy lồng ngực đang đập rất mạnh, sóng mũi cay cay, nước mắt muốn trào ra, một cảm giác rất lạ như khi đánh mất thứ gì đó, nay tìm lại được.
- Đây là anh trai của cháu phải không Giai Nghi.
- Dạ. Đây là anh cháu.

-Dạ.
Hai anh em đồng thanh dạ ran.

Quả thật là đẹp trai. Rất giống, rất giống........
Uông Nhất từ lúc nãy đến giờ thấy cực kì buồn nôn với không khí giả tạo này. Cậu không hiểu rõ mục đích của Quách Ái Liên là gì, tại sao lại tỏ vẻ như vậy.

Cậu khẽ ho ừm một tiếng.

Quách Ái Liên liếc mắt nhìn sang người Uông Nhất. Bà nở nụ cười, nhẹ nhàng bảo: Mau mời khách quý vào nhà, bạn của con trai ta, cũng là bạn ta..
Nghe đến từ " Con trai ta". Uông Nhất thấy lành lạnh, khó chịu như có con rắn bò dọc sống lưng. Chưa bao giờ cậu nghe thấy những lời ngon ngọt này phát ra từ miệng bà ta. Cậu hoài nghi mục đích bà ta bắt cậu dẫn Bình An và Giai Nghi đến đây là gì. Chả lẽ vì tài sản gia đình mà bà ta phải nhẫn nhục làm những việc này. Mà cũng không đúng, bà ta nắm hết quyền sinh quyền sát trong gia đình này mà.
Uông Nhất chưa kịp phản ứng thì Quách Ái Liên đã nhanh chóng kéo tay Giai Nghi vào trong phòng khách. Bình An và Uông Nhất lẳng lặng theo sau. Bà nhẹ nhàng đẩy Giai Nghi ngồi xuống ghế. Liếc mắt ra hiệu cho Bình An và Uông Nhất ngồi xuống. Tay rót trà vào ly, rồi đưa cho từng người.
- Các con uống đi.
- Hai cháu đừng khách sáo cứ tự nhiên như ở nhà.
Thấy cử chỉ ân cần lại cởi mở của chủ nhà, Giai Nghi và Bình An bớt đi sự hồi hộp, họ đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm.
Giai Nghi trong lòng không khỏi suýt soa về loại trà này vừa thơm vừa ngon. Quả là trà này chỉ hợp cho giới thượng lưu, chứ người nghèo lấy tiền đâu ra để uống.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ