Chương 9 : Giúp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình An hai tay bưng tô hủ tiếu nóng hổi lên cẩn thận mang lên cho khách.
Phù!
Anh Bình An cho em một bát mì cay! Nhanh dùm em với anh ơi- Một cô gái kêu to.
Bình An mang cho cô Tư một dĩa sườn nướng với 2 lon bia nhé.- Một khách hàng lớn tuổi khác nói.
Thậm chí một số chị gái thuộc U50 cũng gọi Bình An với một giọng điệu thân mật:
-An An đẹp trai, làm món gì ngon ngon mang lại đây nhé.
Tệ hơn, một bà già lớn tuổi, vỗ mông Bình An một cái, miệng ngã ngớn, trêu ghẹo : Con trai cưng, làm cho ta một dĩa xúc xích với một chai rượu nhé. Nhanh nhanh lên, ta đói đến mức muốn bệnh đây nè.
Bình An đã quen kiểu nói chuyện sỗ sàng như thế, ban đầu, cậu còn hơi ngượng ngùng. Thời gian trôi qua cũng phải học cách làm quen với kiểu ăn nói không biết xấu hổ như vậy nữa. Qúan của Bình An tuy nhỏ so với các qúan khác, nhưng đựơc cái nhan sắc của chủ quán luôn khiến cho những khách hàng đến mua phải gật gù khen ngợi.
Đang chăm chú vào công việc, Bình An bỗng nghe thấy tiếng xì xào, bàn tán nổi lên ở phía sau lưng. Cậu ngạc nhiên, quay đầu lại.

Là Lâm Nhất!
Bình An lẩm bẩm trong miệng:
- Cậu ta đến đây ư? Không phải đang bận ôn thi sao.
Lâm Nhất bước từ trên xe xuống, chiếc xe màu đỏ mận hôm nay đã được thay thế bằng một loại xe mới có màu vàng chanh, đây là kiểu dáng xe mới ra, thuộc hãng xe nổi tiếng của Pháp.
Lâm Nhất chợt liếc nhìn xung quanh mình, quả thật chàng trai như hoa như ngọc này đi đến đâu mang sóng gió đến đấy. Mọi cặp mặt xung quanh đều đổ dồn về phía cậu. Con gái thấy trai đẹp là muốn ngắm nhìn như muốn ngắm một tác phẩm nghệ thuật, ngắm và ca ngợi trong lòng. Cô thì dán mặt vào không dứt, cô thì liếc nhẹ vài cái, tệ hơn có người còn bình luận đủ kiểu " Ứớc gì anh ấy là người yêu mình" hay " Con nhà ai mà đẹp thế!.
Lâm Nhất nhíu mày lộ vẻ không vui, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch tối sầm lại, cực kỳ khó chịu. Cậu không ngờ rằng ngày nào Bình An cũng phải tiếp xúc với những cô nàng háo sắc như thế này. Bình An đã đẹp trai thì chớ, lại còn đang độc thân làm sao chịu nỗi với cái thái độ muốn ăn tươi nuôi sống của phái nữ ở nơi đây.

Cậu bước vào quán, chân đi nhẹ không phát ra tiếng động. Vóc dáng cao ráo kết hợp với bộ đồ cậu mặc, chẳng khác gì cảnh ngừơi mẫu đang trình diễn thời trang. Mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng trong không khí. Mùi hương đặc trưng chỉ tỏa ra từ cơ thể Lâm Nhất.
Từ lúc Lâm Nhất đi vào, Bình An vẫn lặng thinh, phân vân phải phản ứng ra làm sao.
Không nhanh không chậm, Lâm Nhất đã tiến lại phía Bình An vẫn đang lặng lẽ đứng im.Cậu mở một nụ cười thật tươi, nụ cười đem lại sức sống và thanh xuân. Môi Lâm Nhất mỏng, không bao giờ đánh son, nhưng lúc nào cũng có màu đỏ tươi . Cậu cười để lộ hàm răng đều và trắng phía trong, làm sáng bừng lên màn đêm lạnh giá. Đây là nụ cười duy nhất Lâm Nhất ban phát cho ai đó từ sau khi mẹ cậu qua đời, mà người nhận lấy nó cũng cực kỳ đặc biệt. Xưa nay, Lâm Nhất luôn lạnh lùng như tuyết đóng băng nghìn năm, ngờ đâu cười lên lại có sức sát thương mạnh đến thế.
Lâm Nhất không cho Bình An kịp mở lời đã nói ngay: - Hôm nay tôi rảnh nên muốn đến giúp cậu.
Bình An nghi ngờ.
-Giúp tôi. Phiền cậu quá.
- Đúng rồi. Tôi muốn giúp cậu một tay.
Không đựơc! Để tôi tự làm, công việc này dính đầy dầu mỡ, bẩn lắm, không hợp với ngừơi như cậu- Bình An kiên quyết từ chối.
- Cậu sợ tôi lại bắt đền bộ quần áo mới này à. Việc gì tôi cũng có thể làm được, không tin cậu cứ giao việc cho tôi đi.- Lâm Nhất trả lời một cách tự tin rồi xoè bàn tay ra.
Nhìn bàn tay 5 ngón thon dài, trắng trẻo, mịn màng như tay con gái, e rằng bàn tay này chỉ suốt đời dùng để cầm bút, chắc chưa làm việc nặng bao giờ. Bình An kiên quyết từ chối.
-Thôi cậu ngồi chơi đi. Tôi tự làm đựơc.
Nói qua nói lại một hồi cuối cùng Lâm Nhất hiểu Bình An chẳng qua là đang từ chối khéo, vì chắc mình chả làm đựơc mấy việc này. Tốt nhất là nên ngồi yên một chỗ đỡ vứơng tay vứơng chân ngừơi ta.

Cậu lặng lẽ ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn xung quanh. Mọi cô gái trong quán đều mất tập trung, đưa ánh mắt nhìn về phía cậu. Lâm Nhất để ý trong góc tủ đựng chén, có một chiếc đàn guitar. Cậu mỉm cừơi nói với Bình An, cậu cho tôi mựợn chiếc đàn kia nhá.
Bình An đang lu bu công việc, nói ngắn gọn.
- Cậu cứ tự nhiên.

Lâm Nhất cầm lấy chiếc đàn, bắt đầu đánh những nốt nhạc đầu tiên. Quán ăn đang ồn ào, bỗng im bặt hẳn. Như một ngừơi nghệ sĩ tài năng đang biểu diễn trên sân khẩu ngập tràn ánh sáng, Lâm Nhất đánh đàn cực kì điêu luyện. Mọi ngừơi trong qúan ăn đều đổ dồn ánh mắt về ngừơi chơi đàn. Lâm Nhất bắt đầu cất lên giọng hát ngọt ngào của mình ' thế giới rộng lớn này tôi đã tìm thấy em', em đã đi đâu thật lâu", đôi mắt xanh biếc, tình cảm đong đầy nhìn thẳng vào Bình An và cừơi một cái. Các cô gái ồ lên rồi vỗ tay không ngớt.

Bình An đang làm việc nghe thấy tiếng đàn da diết cũng chăm chú nhìn theo, vô tình chạm phải ánh mắt ngừơi kia, lúc này mặt cậu bỗng đỏ lên như gấc, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu giả vờ quay mặt đi. Tránh ánh mắt đang say đắm nhìn mình. Qủa thật không biết từ lúc nào, cậu lại có những rung động bất thừơng với ngừơi kia. Cảm giác cực kì khó tả. Xúc cảm này cậu chưa trải qua lần nào. Giây phút gặp gỡ Lâm Nhất lần đầu tiên, trái tim Bình An đã đập nhanh và mạnh hơn bình thừơng. Khuôn mặt trắng hồng chuyển sang màu đỏ một cách diệu kì. Cũng may là mọi ngừơi xung quanh, nhất là Lâm Nhất không nhận ra.

Lâm Nhất biểu diễn như ca sĩ chuyên nghiệp, ánh đèn chiếu sáng cùng ánh trăng đêm rọi vào lại càng làm cậu nổi lên bần bật. Nhan sắc, khí chất, tất cả đã tạo nên một con ngừơi hòan hảo. Bình An cảm thấy mình chỉ là cỏ dại ven đừơng, còn Lâm Nhất như mây xanh trên bầu trời, mà cỏ dại ven đừơng thì làm sao với đựơc mây.

Chẳng mấy chốc qúan ăn đêm của Bình An đã trở thành địa điểm hát hò. Một vài cô gái lên góp giọng mua vui. Tiếng vỗ tay ào ào không ngớt.

9 giờ đêm, khi món ăn đã hết, khách hàng cũng ra về dần. Một vài cô gái còn nán lại xin Lâm Nhất số điện thoại. Nhưng đều bị Lâm Nhất thẳng thừng từ chối. Họ bất lực đành thất vọng mà bỏ đi.
Trời về khuya, gió đêm thổi càng ngày càng mạnh, một cảm giác lạnh lẽo cắt sâu vào da thịt. Gió không ngừng rít gào, đập vào tấm bạt lớn, như muốn tốc tất cả lên một khoảng không nào đó. Ngoài đường thưa thớt người qua lại.
Giờ chỉ còn Lâm Nhất ở lại, cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, nhâm nhi tách cà phê đen không đường. Bình An không biết làm gì sau nhà, nhưng cậu dặn Lâm Nhất ngồi yên ở đó, 10 phút sau cậu sẽ có mặt.
Lâm Nhất sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cậu không ngừng lấy tay gõ lên mặt bàn, phát ra những âm thanh lạ tai.
Quả thật 10 phút sau, Bình An y lời xuất hiện. Trên tay cậu đang bê là một bát canh hầm thịt heo, mùi hương lan toả khắp quán. Bình An dịu dàng bảo:
- Hôm nay tôi mới có dịp mời cậu món này. Nhờ cậu mà qúan mới bán hết hàng nhanh như vậy.
Bình an tay vừa đặt bát canh xuống bàn vừa bảo :
- Cậu ăn đi này, chắc là đói lắm.!
Lâm Nhất ngửi mùi thơm của thịt heo xông lên cánh mũi, nó đánh thức cái bụng đang đói cồn cào của cậu, tuy vậy cậu vẫn chưa chịu ăn, ngạc nhiên hỏi Bình An:
- Sao cậu không ăn, lại để một mình tôi ăn thế này.
Bình An cười hì hì.
- Tôi ăn món này suốt đến phát ngán, này nhường cho cậu ăn một bữa có sao đâu.
Thấy LâmNhất chần chừ chưa chịu ăn, Bình An nói thêm:
- Nếu cậu không ăn thì để tôi lấy thìa đút cho cậu nhé.
- Cậu xem tôi là con nít lên ba à. Tôi tự làm đựơc.
Câu nói rõ trêu chọc nhưng khiến ai đó đỏ mặt, không lưỡng lự nữa mà lập tức ăn ngay.
Mùi hương của xương hầm thịt đi qua đầu lưỡi, nhanh chóng vào khoang miệng, rồi chạy xuống dạ dày.
Lâm Nhất mặt đầy vẻ thoả mãn, được ăn món ăn do người mình yêu nấu, còn hạnh phúc gì hơn.

Bình An từ lúc nãy vẫn chăm chú nhìn Lâm Nhất, quả thật nay có cơ hội nhìn kĩ mới thấy Lâm Nhất còn đẹp hơn cả con gái. Hào quang nam chính trong mấy cuốn tiểu thuyết sến sẩm qủa là không ngoa chút nào.
Thấy Bình An chăm chú nhìn mình, Lâm Nhất tự luyến hỏi:
- Thấy tôi đẹp trai lắm à?
Bình An lúc này đang như từ trên chín tầng mây bị kéo về với thực tại..Mặt đỏ như gấc, miệng lắp ba lắp bắp:
Tôi..... Tôi, à! Cậu xấu hoắc.
- Vậy mà sao trông cậu lại bất thường đến thế.... Cậu không được khoẻ hả ?
Lâm Nhất đưa tay sờ trán Bình An, cậu nói:
- Nhiệt độ vẫn bình thừơng mà, có ốm đau gì đâu.
Bình An lắc đầu nguầy nguậy.
- Không không, tôi vẫn bình thường mà, cậu lái vấn đề đi đâu thế?
Rồi lại tiếp tục thúc giục Lâm Nhất:
- Cậu ăn nhanh rồi về nghỉ ngơi, trời cũng khuya rồi đó. Cậu về muộn ba mẹ cậu chắc phiền lòng đấy.
Nghe đến câu nói" ba mẹ cậu chắc phiền lòng đấy." Khuôn mặt trắng bệch của Lân Nhất như bị đẩy xuống một tầng sương giá, cậu buồn bã lãng sang một vấn đề khác:
- Canh cậu nấu cũng được!
Bình An ngạc nhiên.
- Chỉ được thôi sao.....?
- Ừm! Hơi nhạt.
- Lần sau tôi sẽ chú ý.
Bình An nghĩ trong thâm tâm, chắc người kia xưa nay được ăn toàn sơn hào hải vị, nên thấy món mình nấu bình thường.
Lâm Nhất lại nói tiếp:
- Chút nữa tôi chở cậu về luôn, dù sao chúng ta cũng cùng đường.

Bình An không do dự, gật đầu đồng ý ngay, dù gì thì cũng tiện đường, lại đỡ mất một khoảng thời gian chạy xe về nhà. Hơn nữa đựơc ngồi chung xe với ngừơi mình thích còn gì sung sứơng bằng.
Dọn dẹp quán xong xuôi, Lâm Nhất chở Bình An ra về. Ngồi trong xe, Lâm Nhất như thói quen, lấy ngon tay thon dài, bật lên một bài hát quen thuộc. Giai điệu bài hát " Until you" vang lên, như cuốn lấy tâm hồn hai người. Đưa họ đến một vùng đất mới.
Hai người cố gắng giữ vẻ lặng thinh, che giấu tâm tư ở đáy lòng, tâm sự của họ chỉ bộc lộ ra sau tiếng thở dài nhè nhẹ.
Có vẻ như làm việc mệt nhọc, Bình An thiếp đi lúc nào không hay.
Nhìn qua kính ô tô, thấy người mình yêu ngủ ngon lành như một chú mèo ngoan ngoãn, Lâm Nhất dừng xe lại một góc bên vệ đường. Cậu cởi chiếc áo khoác đang mặc trên mình, rướn người về phía sau, vuốt nhẹ mái tóc người kia, rồi choàng chiếc áo lên người Bình An. Cậu lẩm nhẩm trong miệng, âm thanh không lớn khiến đánh thức người kia dậy, nhưng lại đủ làm trái tim cậu bớt đi lạnh giá:

-Cậu có biết rằng, tôi đã phải chờ đợi cậu từ rất lâu rồi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro