Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



>>>>

Khi mùa thu bắt đầu phủ lên Sài Gòn những làn gió nhẹ và ánh nắng vàng, Đăng Dương và Phạm Anh Duy đang trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên gần gũi và hiểu biết hơn. Duy cảm nhận được sự chân thành và tình cảm sâu sắc từ Dương, và họ thường xuyên có những cuộc trò chuyện ý nghĩa.

Một ngày nọ, trong khi Duy đang làm việc tại quán cà phê, một tình huống bất ngờ xảy ra. Đăng Dương đã hẹn anh để cùng đi dạo quanh thành phố. Khi Duy đang chuẩn bị cho ca làm việc của mình, một cô gái trẻ đẹp, mặc một chiếc váy màu xanh nhẹ nhàng, bước vào quán. Cô gái đó là một người bạn cũ của Dương từ Hà Nội, mà Dương đã từng nhắc đến vài lần.

Khi Dương gặp lại bạn cũ, họ ôm chầm lấy nhau và trò chuyện vui vẻ. Duy đứng từ xa quan sát và cảm thấy một sự lo lắng và bất an bất ngờ. Duy cảm nhận được sự thân mật và gắn bó giữa Dương và cô gái, và sự nghi ngờ bắt đầu xuất hiện trong lòng anh. Cô gái cười đùa với Dương, và họ trò chuyện như thể không có khoảng cách thời gian, điều này khiến Duy cảm thấy khó chịu.

Vào buổi tối, khi Duy và Dương gặp nhau theo kế hoạch, Duy không thể giấu được sự lo lắng và cảm giác bất an của mình. Anh cảm thấy sự thay đổi trong cách đối xử của Dương và không hiểu lý do phía sau.

Khi họ ngồi vào quán cà phê, không khí giữa họ trở nên căng thẳng. Duy cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt bởi những suy nghĩ không mong muốn và không biết làm thế nào để diễn đạt cảm xúc của mình.

"Anh Duy, có vẻ như hôm nay anh không được vui. Có chuyện gì không ổn sao?" Dương hỏi, cảm thấy sự khác thường trong thái độ của Duy.

Duy gượng cười, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh vẫn không giấu được sự bất an.

"Không.. không có gì đâu. Chỉ là hôm nay anh cảm thấy hơi mệt. Có lẽ do công việc căng thẳng."

Dương cảm thấy điều đó không hoàn toàn thuyết phục, nhưng cậu không muốn thúc ép.

"Nếu có gì cần chia sẻ, anh có thể nói với em. Em luôn sẵn sàng lắng nghe."

Duy cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão cảm xúc, không biết làm thế nào để giải quyết tình huống. Anh cảm thấy mình nên chia sẻ những suy nghĩ của mình, nhưng lại lo lắng rằng điều đó có thể làm tổn thương Dương.

Khi Duy và Dương trải qua những ngày tháng bên nhau, tình cảm giữa họ tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Tuy nhiên, những hiểu lầm và cảm giác không chắc chắn bắt đầu xuất hiện, làm cho mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng hơn.

Cả hai đã có những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau, nhưng sự nghi ngờ của Duy ngày càng nặng nề. Khi Duy thấy Dương gặp lại cô gái cũ từ Hà Nội, sự nghi ngờ trong lòng anh ngày càng tăng. Duy cảm thấy mình không đủ can đảm để hỏi trực tiếp về mối quan hệ giữa Dương và cô gái đó, vì sợ rằng điều đó có thể làm tổn thương hoặc làm rạn nứt mối quan hệ của họ.

Những ngày sau đó, Duy bắt đầu tránh mặt Dương. Anh trở nên ít liên lạc hơn, không còn nhắn tin hay gọi điện như trước. Khi Dương cố gắng tìm anh, Duy luôn có lý do để trì hoãn hoặc từ chối các cuộc hẹn. Anh làm việc nhiều hơn, tránh các buổi gặp gỡ và thường xuyên vắng mặt trong những hoạt động mà họ đã lên kế hoạch cùng nhau.

Dương cảm thấy sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của Duy và không thể hiểu lý do. Cậu cố gắng tìm cách tiếp cận Duy, nhưng mỗi lần Duy chỉ trả lời qua loa và nhanh chóng chuyển chủ đề. Cảm giác bất an và lo lắng bắt đầu đè nặng lên Dương. Cậu không biết mình đã làm gì sai và cảm thấy hụt hẫng khi thấy Duy không còn nhiệt tình và quan tâm như trước.

Một tối, sau khi không nhận được tin nhắn trả lời từ Duy, Dương quyết định đến quán cà phê mà Duy làm việc. Cậu cảm thấy cần phải tìm hiểu nguyên nhân và làm rõ mọi chuyện. Khi đến quán, Dương thấy quán cà phê gần như vắng khách và Duy đang đứng một mình ở quầy pha chế, mệt mỏi và có vẻ như rất căng thẳng.

"Anh Duy, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Dương hỏi, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng và kiên nhẫn.

"Em đã cố gắng liên lạc với anh suốt mấy ngày qua mà không nhận được phản hồi."

Duy không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú vào công việc của mình.

"Thực ra, không có gì quan trọng đâu. Anh chỉ bận rộn và mệt mỏi thôi."

Lại nữa.

Dương cảm thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Duy và cảm giác thất vọng bắt đầu xâm chiếm.

"Có phải em đã làm điều gì đó khiến anh không hài lòng không? Nếu có, em rất mong được biết để có thể sửa chữa."

Duy vẫn giữ im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng anh mới ngẩng lên nhìn Dương.

"Em có thể cho anh một chút thời gian không? Anh cần phải suy nghĩ một số điều."

Dương cảm thấy sự ngắt quãng trong cuộc trò chuyện và không biết làm thế nào để cải thiện tình hình.

"Em không muốn làm anh khó chịu. Em chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện và không muốn mất liên lạc với anh như thế này."

Duy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

"Thực ra, anh đang cảm thấy không chắc chắn về một số điều. Anh cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình."

Dương cảm thấy đau lòng khi thấy Duy đang phải vật lộn với những cảm xúc của chính mình. Cậu hiểu rằng Duy cần thời gian và không muốn ép buộc anh phải nói ra ngay lập tức.

"Nếu đó là điều anh cần, em sẽ tôn trọng quyết định của anh. Nhưng em hy vọng rằng chúng ta có thể sớm nói chuyện và giải quyết mọi hiểu lầm."

Duy gật đầu, mặc dù anh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về cảm xúc của mình. "Cảm ơn em đã hiểu. Anh sẽ cố gắng sắp xếp lại mọi thứ và nói chuyện rõ ràng với em sớm thôi."

Khi Dương rời quán cà phê, trái tim cậu nặng trĩu với nỗi lo lắng và đau khổ. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu cảm thấy cần phải kiên nhẫn và cho Duy không gian cần thiết để làm rõ mọi chuyện.

Ngày qua ngày, Dương tiếp tục hy vọng và chờ đợi, đồng thời cố gắng giữ bình tĩnh và lạc quan. Cậu không muốn mất đi mối quan hệ quan trọng này và tin rằng với sự chân thành và kiên nhẫn, mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết.

Với anh khi lần đầu gặp Đăng Dương, Duy cảm nhận được sự tươi trẻ và nhiệt huyết từ cậu. Sự quyến rũ tự nhiên của Dương, cùng với tài năng âm nhạc nổi bật, đã tạo ấn tượng mạnh mẽ trong lòng Duy. Cậu thấy Dương như một làn sóng mới trong cuộc sống của mình, một nguồn cảm hứng và niềm vui.

Em ấy thật sự rất tài năng và cuốn hút. Từng nốt nhạc, từng cử chỉ của Dương đều thể hiện sự đam mê mãnh liệt với âm nhạc. Đôi mắt của em ấy luôn sáng lên khi nói về điều mình yêu thích, vô cùng đáng yêu và điều đó thật sự khiến mình cảm thấy yêu thương cậu nhóc này.

Cảm giác như Dương có thể làm bừng sáng cả căn phòng chỉ với sự hiện diện của mình. Mình thích cách emấy trò chuyện và cười, mọi thứ đều tự nhiên và dễ chịu.

Duy bắt đầu cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ Dương. Anh thấy Dương không chỉ là một người bạn mới, mà còn là người mà mình có thể chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống.

Dương thật sự quan tâm đến mình, rất hiếm người đối xử với mình như thế. Em ấy lắng nghe và chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình một cách chân thành.

Khi Duy thấy Dương gặp lại cô gái cũ, cảm giác nghi ngờ bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh. Duy không hiểu rõ mối quan hệ giữa Dương và cô gái đó, và sự thiếu chắc chắn đã làm tăng cảm giác không yên của anh.

Có phải Dương đã có ai đó trong đời trước khi mình xuất hiện? Cô gái đó trông có vẻ thân thiết với cậu ấy. Liệu mình có đang làm điều dư thừa, hay trở thành một sự dư thừa?

Sài Gòn vào mùa xuân, với ánh sáng dịu dàng và không khí trong lành, làm cho thành phố trở nên tươi mới và tràn đầy sức sống. Nhưng trong khi mọi thứ bên ngoài đang rực rỡ, tâm trạng của anh và cậu lại đang chìm trong sự trống rỗng và nỗi nhớ nhung.

Duy đang làm việc ở quán cà phê, nơi anh từng cùng Dương chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ. Hôm nay, mọi thứ dường như trở nên nặng nề hơn. Những ánh đèn mờ ảo và tiếng thì thầm của khách hàng không thể làm dịu đi nỗi buồn trong lòng anh. Mặc dù công việc vẫn bận rộn, nhưng sự vắng mặt của Dương khiến anh cảm thấy cô đơn. Mỗi khi nhìn thấy chiếc guitar mà Dương thường mang theo, Duy lại nhớ đến những buổi tối vui vẻ khi họ cùng nhau ca hát và trò chuyện. Anh không thể hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ đến vậy.

Dương cũng không thể tìm thấy niềm vui trong những hoạt động hàng ngày. Cậu cảm thấy nỗi nhớ Duy đang bao trùm toàn bộ tâm trạng của mình. Những lần cậu đi qua những góc quen thuộc của quán cà phê, trái tim cậu lại đau nhói vì nhớ những cuộc trò chuyện thân mật và những nụ cười của Duy. Cậu không biết làm thế nào để giải quyết sự xa cách này, và những câu hỏi không có lời đáp cứ lởn vởn trong đầu.

Một buổi tối, khi Duy đang làm việc ở quán cà phê, anh tình cờ thấy một bản tin từ một người bạn cũ. Trong hình ảnh đó, Dương đang đứng cùng một cô gái tại một sự kiện âm nhạc. Cảnh tượng vui vẻ của Dương bên cạnh người khác khiến Duy cảm thấy như một nhát dao cắt sâu vào trái tim mình. Anh không hiểu tại sao Dương lại có thể vui vẻ bên người khác trong khi họ đang xa cách. Nỗi nghi ngờ và sự ghen tuông bắt đầu xâm chiếm tâm trí Duy. Anh không nói ra điều này, nhưng sự hiểu lầm ngày càng lớn dần.

Duy bắt đầu tránh mặt Dương. Anh không còn đến những nơi mà họ từng hay đi cùng nhau, và khi Dương cố gắng liên lạc, anh lại tìm lý do để từ chối. Những cuộc gọi và tin nhắn của Dương thường bị bỏ qua hoặc không được trả lời. Duy không thể chịu đựng nổi cảm giác đau đớn và sự bất an, nên anh chọn cách im lặng để bảo vệ chính mình khỏi những tổn thương.

Dương nhận thấy sự thay đổi trong cách cư xử của Duy và cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Cậu thường xuyên đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảm giác như cả thế giới đã sụp đổ. Cậu không biết phải làm gì để cứu vãn mối quan hệ của họ, và nỗi nhớ nhung ngày càng trở nên đau đớn hơn.

Cậu nhớ anh, nhớ đến phát điên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro