CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Có người từng hỏi Bạch Hiểu Phong, ngài thấy con người Sách La Định như thế nào? Bạch Hiểu Phong nghe đồn không ít những chuyện tàn bạo của hắn, liền thuận miệng buông một câu: "Vô giáo dục".

    Thế nhưng, một truyền mười, mười truyền trăm, lại biến thành Bạch Hiểu Phong chửi Sách La Định là loại người không cha không mẹ, ngông nghênh, thô tục, vô giáo dục, ngàng tàn bạo ngược...

    Sách La Định đúng là không cha không mẹ giáo dưỡng, nhưng khi nghe những lời này cũng cảm thấy rất chướng tai, đương nhiên cũng không có thiện cảm với Bạch Hiểu Phong mà cho rằng tên này chẳng tốt đẹp gì, chuyên nói xấu sau lưng người khác.

    Cũng có người hỏi Sách La Định, ngài thấy Bạch Hiểu Phong là người thế nào? Sách La Định đâu thèm để ý tới mấy chuyện như vậy, chỉ quay đầu bước đi. Vậy mà, người ta lại đồn đại thế này, Sách La Định nói hắn chưa từng nghe danh Bạch Hiểu Phong, coi Bạch Hiểu Phong chẳng đáng một xu, cho nên không thèm quan tâm.

    Bạch Hiểu Phong nghe thấy những lời này đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì, vì vậy, hai người càng không bao giờ giao thiệp, thỉnh thoảng đụng phải nhau trên bàn tiệc hoặc trong các cuộc hội tụ cung đình thì đôi bên lại cảm thấy đối phương chướng mắt. Cứ như vậy, qua lời bàn tán của đám nha hoàn, các phiên bản được truyền đi lại càng thêm phóng tác, ở đây không tiện nói nhiều.

    Khi xe ngựa của Sách La Định đi về phía thư viện Hiểu Phong, ở trong hoàng thành lại bắt đầu dậy sống một tin đồn mới...

    "Nghe nói chưa? Hoàng thượng bắt Sách La Định đến thư viện Hiểu Phong học lễ nghi đấy!".

    "Hẳn là do chuyện hắn đánh tiểu thái giám rồi!".

    "Tên mọi rợ này, phải quản thúc thật nghiêm".

    "Không biết Bạch Hiểu Phong có thể thu phục được cái tên hở tí động thủ đánh người này không".

    "Nếu hắn dám đánh Bạch công tử, chúng ta nhất định sẽ liều mạng với hắn!".

    Lúc này, tại thư viện Hiểu Phong, Bạch Hiểu Phong đang cầm Thánh chỉ mà đau đầu suy nghĩ, Sách La Định là kẻ hay gây chuyện, để  tên lỗ mãng như vậy vào thư viện thì thật quá làm nhục tư văn.

    Hơn nữa, Bạch Hiểu Phong cũng co chút dè chừng, võ công của Sách La Định giỏi như vậy, ai có thể quản nổi hắn đây? Để đến lúc bị hắn đánh thì "lỗ" quá.

    Bạch Hiểu Phong quay đầu lại thì một gương mặt tươi cười rạng rỡ ghé vào vai hắn, đôi mắt hạnh đào cong lên thành hình bán nguyệt khiến hai lúm đồng tiền trên má càng thêm tuyệt mĩ, đẹp khôn tả, đây chính là tiểu muội của hắn, Bạch Hiểu Nguyệt.

    Bạch Hiểu Nguyệt hứng thú hỏi: "Nghe nói cái tên Sách La Định - đệ nhất cao thủ hoàng triều từng mắng đại ca - sẽ tới thư viện?".

    "Hừm...". Bạch Hiểu Phong sờ cằm, sực nhớ Sách La Định là người có tiếng là "hảo nam bất đấu nữ", hơn nữa hắn còn là một đại tướng quân, lại coi trọng thể diện như thế, chắc sẽ không đánh đàn bà con gái đâu. Ý vừa nảy ra, Bạch Hiểu Phong liền hỏi tiểu muội: "Hiểu Nguyệt, muội dạy lễ nghi cho Sách La Định kia nhé?".

    Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, vui vẻ nói: "Được!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro