CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hai người đang đối mắt thì Bạch Hiểu Nguyệt đi đến cửa lại sực nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, đại danh ngươi là Sách La Định, vậy ngươi có tên tự không?".

    Sách La Định chỉ nhếch mép lầm bầm: "Tự cái rắm".

    Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc: "Tự là Cách Thí*?".
          * Cách Thí với "Cá thí" (cái rắm) là đồng âm, Bạch Hiểu Nguyệt nói như thế để trêu Sách La Định.

    "Ngươi mời là Cách Thí ấy!". Sách La Định trợn mắt.

    Bạch Hiểu Nguyệt sưng mặt lên nói: "Rõ ràng ngươi nói tự là Cách Thí mà".

    "Lão tử nói là tự cái rắm ấy!".

    "Vậy không phải là Cách Thí sao?!".

    Trình Tử Khiêm ghi chép toàn bộ đoạn đối đáp của hai người, không bỏ sót một chữ nào - Quá loạn!

    Sách La Định nghiến răng phun ra một chữ: "Thí!".

    Bạch Hiểu Nguyệt nhíu chặt mày, nói: "Ngươi đặt tên kiểu gì thế hả, vừa là Đĩnh* vừa là Thì, nói năng nhã nhặn chút đi".
           * Chữ Định trong tên Sách La Định có âm đọc giống với từ Đĩnh là cái mông đít, cho nên Bạch Hiểu Nguyệt mới cố ý nói như vậy.

    Sách La Định ngẫm một lúc mới hiểu ra nàng ta đang nói "Đĩnh", chính là ám chỉ tên Định của mình, lập tức gân xanh nổi đầy trán, hắn đưa tay bóp trán, tự nhắc nhở bản thân - Hảo nam bất đấu nữ!

    Sách La Định quyết định không đôi co với con nha đầu này nữa, quay đầu hỏi Trình Tử Khiêm đang ngoáy bút thành văn: "Ta ở tiểu viện nào?".

    Trình Tử Khiêm ngẩng đầu lên, chỉ về hướng tây: "Tiểu viện phía tây".

    Sách La Định cầm tay nãi có mấy bộ quần áo của mình đi về phía tây.

    "Đợi đã!". Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không chịu để yên: "Đã vài đây học, nhất định phải tôn sư trọng đạo".

    Sách La Định đưa tay lên, che mắt nhìn xung quanh: "Sư ở đâu ta?".

    Bạch Hiểu Nguyệt chỉ vào mình: "Đã nói rồi, ta chính là thầy của ngươi!".

    Sách La Định cười đểu: "Ngươi là thầy của ta chứ không phải vợ ta, ta có về tiểu viện của mình hay không ngươi cũng muốn quản ? Còn nữa, bình thường ta thích nhất là trần truồng chạy khắp nơi, nấu ngươi nhìn thấy ta thì ngươi vòng sang đường khác mà đi, nhất định không được bước chân tới sân viện của ta!". Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.

    Đôi mắt đẹp của Bạch Hiểu Nguyệt nheo lại, đứng nhìn chằm chằm bóng lưng Sách La Định đang đi xa dần - Xem ra hắn tức giận thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro