Đơn Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh có biết điều bi ai nhất trong tình yêu đơn phương là gì không?

Đó là đến tận lúc em buông xuôi tất cả, anh cũng không biết rằng đã từng có người yêu mình nhiều đến thế.

Thầm yêu một người là chuyện vừa đáng mừng, nhưng cũng vừa đáng để buồn. Đáng mừng vì mãi mãi không bị từ chối. Đáng buồn là vì mãi mãi cũng không được chấp nhận.

Chúng ta không có cách nào để chối bỏ tình cảm của mình đối với một người, chúng ta chỉ có thể lựa chọn việc mình biến thứ tình cảm ấy thành như thế nào mà thôi.

Dùng nó làm động lực, làm niềm vui, hay dùng nó để làm nỗi dằn vặt cho bản thân đều ở bản thân mà ra. Tình đơn phương giống như sợi dây cao su vậy, càng kéo dài càng dễ đứt. Nếu em không buông tay, người chịu đau chỉ có em mà thôi. Rõ ràng em chưa từng có được anh một giây nào cả, nhưng lại giống như đã mất đi anh hàng vạn lần. Nỗi dày vò này chỉ mình em thấu. Anh có biết cuộc sống hằng ngày của em là bắt bản thân phải tự biên, tự diễn, tự sướng tự vui, tự thương tự xót, tự làm tự chịu.

Không nỡ buông tay, nhưng cũng không thể có người khác được.

Không dám nhận lời người khác, vì sợ khi anh đột nhiên quay đầu em sẽ không kịp ở đó.

Cảm thấy mình lúc nào cũng chậm hơn người khác. Hóa ra, thời điểm xuất hiện của nhiều người tuy đơn giản nhưng lại cực kì quan trọng.

Không phải ngoài anh ra em không còn gặp được người con trai nào tốt. Mà bởi đã gặp anh trước nhất nên thờ ơ với tất cả. Nó giống như nếu từng quen thuộc với biển thì sẽ không còn thấy sự hùng vĩ của những dòng sông nữa. Chỉ bởi người đó là anh nên em mới cố chấp như thế, không cách nào buông bỏ được. Đau đớn mấy vẫn không buông được.

Cứ đợi, rồi lại buông tay, rồi lại đợi, lại buông tay...

Thứ tình cảm đơn phương âm thầm không hồi đáp này sẽ luôn quẩn quanh giằng xé tâm can em, khiến em mỏi mệt trong việc muốn thoát khỏi nó nhưng vẫn luôn nhen nhóm hy vọng ảo mộng về tình cảm của đối phương.

Đơn phương xét cho cùng là sự tự nguyện - tự nguyện yêu, tự nguyện đau, tự nguyện giữ trong lòng, để rồi chỉ có thể ngày ngày đối diện với chính mình và kết thúc mà thôi. Ở đời, chẳng ai có trách nhiệm phải yêu thương ai hết. Người luôn yêu em rồi cũng sẽ rời bỏ em khi nhẫn nại cùng tự tôn đều mất đi. Người ta đâu chỉ sống để đơn phương phía sau, mãi nhìn về một hướng.

Em rồi sẽ hiểu, từ bỏ đôi khi đồng nghĩa với thở dài, thanh thản buông tay một người để tìm kiếm cả bầu trời xanh.

Vì ai lại bên ai mãi được đâu!

Chỉ mong đến một ngày nào đó, em có thể bình thản đối diện với anh mà bảo rằng em của những năm đó đã từng thích anh nhiều như thế nào, đã vì anh làm bao nhiêu điều ngu ngốc, đã phải sống những ngày đau khổ ra sao.

Chỉ mong một ngày nào đó, em có thể thoải mái để lại tình cảm dành cho anh lại phía sau, yên bình mà sống tiếp.

Em nghe ở đâu đó người ta nói: 'Đời có trả cát xê đâu mà sống cứ phải diễn', cũng đúng thật, sống chân thành với bản thân không nhẹ nhàng hơn sao, nhưng cuộc đời có những nỗi đau không thể thốt thành lời, chỉ có màn đêm mới hiểu. Học hết trung học, em theo chân chúng bạn đến thành phố theo đuổi ước mơ của mình, những tháng ngày sống đời sinh viên thật khó quên. Hồi ấy, em nằm trong top 5 hotboy của trường, có nhiều bạn gái theo đuổi, trong đó có cô bé ấy - cô gái với nụ cười dịu dàng luôn e ấp trên môi.

Ngày tháng lặng lẽ trôi, cô bé vẫn dành cho em những tình cảm yêu thương nhất, em vẫn ngu ngốc chẳng thốt được thành lời. Cho đến một ngày, con tim em đã biết thổn thức, biết sai nhịp khi vô tình lạc vào đôi mắt của một người nhưng người đó chẳng phải là cô ta. Nhiều lần dặn lòng thôi mong nhớ, rồi chẳng thể nào lý giải được lý lẽ của con tim. Em đã yêu!

Hôm ấy, em đại diện khoa tham dự cuộc thi nam sinh thanh lịch, chẳng hiểu sao bị thu hút bởi nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, còn anh cũng muốn trò chuyện với em trong những buổi tập chương trình. Anh học khoa khác và trên em hai lớp, chúng ta nhanh chóng thân quen với nhau như có sự sắp đặt từ trước để rồi khi xa nhau em lại nhớ nhung và khao khát được ở gần. Những buổi tối rảnh rỗi, anh thường cùng em đến quán rượu gần trường, chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng cần nói gì nhưng lại thấy thanh thản và yên bình đến lạ. Em cứ ước cho thời gian ngừng lại vì sợ lắm những phút giây này sẽ trôi qua mãi mãi.

Sau đó thì em với anh lại làm cùng một công ty. Cứ ngỡ như là duyên phận. Anh có biết đau khổ nhất là gì không? Không phải vì em là gay, mà là dù hết một đời, tình yêu thầm lặng này cũng không được nói ra.

Rồi anh chuyển công tác, bỏ lại em, bỏ lại thành phố quanh năm giá lạnh để đến vùng đất mới. Khuya ấy nơi này mưa bay, em tiễn anh ra tận bến xe mà lòng trống trải đến não nề. Đứa con trai 20 tuổi với mối tình đơn phương trong ngày ly biệt, gượng cười nhìn anh mà cứ ước đây chỉ là mơ. Vòng xe lăn bánh, em lê bước trên con đường dài, mưa lạnh len vào vai áo, phố ướt, ngọn đèn khuya ướt, đêm cứ nham nhám đục ngầu, bóng đổ xuống đường cứ dài lê thê.

Những ngày sau đó em không sao gạt được hình bóng anh ra khỏi suy nghĩ, có những lần tan ca em mải bước mà chẳng biết mình đi đâu. Em như điên dại trách trời sao lại lạnh để thèm lắm một vòng tay, trách trời sao lại mưa để em nhớ anh da diết, trách đêm sao tĩnh lặng cho lòng nghẹn ngào cô đơn. 5 năm trôi qua kể từ ngày xa anh, đêm nay em trở về nơi ấy và lại lang thang với ký ức về anh. Cuộc sống em bây giờ bình yên rồi. Đúng như anh từng nói: " Một kiếp an nhiên, một đời tĩnh lặng ". Thành phố này thật lạ, dường như lưu giữ mãi những kỷ niệm của ai đó từng gắn bó với mảnh đất này để rồi khi quay lại tất cả như còn đây, cảm giác chưa bao giờ phai nhạt để rồi lại phải thốt lên trong nghẹn ngào: Em nhớ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro