One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đã đi ra khỏi câu chuyện của chúng mình. Mình từng nghĩ là chúng mình đã từng ở đó. Nhưng không, hình như người chưa bao giờ tồn tại trong câu chuyện này. Có chăng chỉ là những hình ảnh sắp đặt theo một bản đồ tư duy của kẻ đơn phương là mình.
Ai bảo mình ngốc nghếch, tự ban đầu đã xuất phát từ hai chữ đơn phương. Ai bảo mình cứ tin vào những điều người ta chỉ là lịch sự trong ứng xử. Rằng "Em nhớ anh", "Em ghen đấy" hay chỉ đơn giản từ những câu hỏi "Anh đang làm gì?", "Anh đã về chưa?"... là bắt đầu cho một sự quan tâm, cho một sự chú ý hay cho đó là bắt đầu hai chữ thương yêu...
Ai bảo mình ngộ nhận, chỉ là mình một mực không chấp nhận hai chữ đó tự ban đầu. Linh cảm đôi lần mách bảo cho mình làm sao người có thể thương mình khi ban đầu người đã nói tiếng "không" hoặc lặng im sau vô vàn những tin nhắn của mình đã gửi... Ai bảo mình cứ tin vào trực cảm của một kẻ dại khờ...
Rồi người cũng ra đi... Khi ra đi, người bảo rằng mình ngộ nhận thật rồi đấy. Người bảo rằng ban đầu đã không có chuyện đó thì làm sao lại có thể là như mình nghĩ.
Rồi người im lặng... Người lẳng lặng bước ra khỏi câu chuyện của chúng mình bằng sự lặng im đáng sợ...
Trong khi còn trò chuyện, trong khi mình còn ngủ mơ trong câu chuyện chúng mình, người đã từng nói "Hãy chờ em, anh nhé!". Và mình đã tin, đã chờ đến tàn phai những năm tháng thanh xuân. Khi người ra đi, mình mới nhận ra mình chỉ là một trạm dừng ngắn, trong lúc người dường như vẫn còn hoang mang không biết có ai chờ mình ở trạm kế tiếp, nên dừng tạm ở trạm của mình mà thôi. Nhưng giờ, dù người có ra đi, mình vẫn chờ như một kẻ si tình cố hủ. Có lẽ cho đến giờ, được chờ đợi là điều hạnh phúc nhất trong chuyện của chúng mình...
Ai đó đã từng nói "Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi"... Nên nói rằng triệu năm vẫn chờ, chỉ là một lời nói suông mà thôi. Nhưng mình biết, có người vẫn chờ hàng ngày, trong im lặng... Cho dù người được chờ có trở về nữa hay không?

Bởi từ đầu, người chờ đợi đã chấp nhận hai chữ đơn phương...

Người còn thương ta không
Sáng nay đông đã về
Con tim nào vẫn ấm
Những lời yêu thương xưa
Ước mơ nào trong veo
Đợi mùa xuân gõ cửa

Người còn thương ta không
Ta âm thầm ngóng đợi
Dù đông qua, hạ đến
Người đã quên đường về
Ta vẫn ngồi tựa cửa
Chờ ngày người ghé qua...

NNTr.
30/11/2018.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro