Hanahaki- Cánh hoa thủy tiên của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành cho những xúc cảm của một kẻ đơn phương. Dành cho tôi, cho bạn và cho chúng ta- những kẻ lụy tình.

Tình yêu, thứ đẹp đẽ nhưng cũng thật đớn đau. Nó sẵn sàng cứa vào tim ta một nhát dao khiến cho dòng máu của tâm hồn sẵn sàng tuôn chảy cùng với hàng nước mắt lăn dài nơi mi mắt.

Đơn phương... Đau thật. Em yêu hắn nhưng lại chẳng thể tỏ bày. Những cánh hoa thủy tiên nở rộ nơi tâm hồn của một kẻ yêu cậu hơn cả bản thân mình. Rễ cây đâm sâu vào nơi sâu thẳm của tâm hồn, bám lấy nơi đó để rồi hút lấy sinh khí. Đau thấu tâm can là có thật. Nhưng nếu cho em chọn lựa.... Em vẫn sẽ chọn hắn... Chỉ mình hắn... Với những cánh hoa thủy tiên mỏng manh ấy dẫu biết rằng sẽ đớn đau cả cuộc đời còn lại.

Mưa tí tách. Gió lung lay. Tâm dậy sóng. Có lẽ cậu đang yên giấc trong vòng tay của người cậu yêu thương. Hắn có tình yêu. Em cũng vậy. Có hắn. Trong tâm tưởng. Nhâm nhi tách trà đã nguội lạnh từ lâu. Bản nhạc đã replay không biết bao nhiêu lần. Em lại gặm nhấm nỗi nhớ về một bóng hình xa lắm. Bóng hình em chỉ có thể ôm lấy, hôn lấy, nắm lấy trong những giấc mơ và những dòng suy nghĩ vẩn vơ .

Liệu hắn có biết rằng có người đã yêu hắn, sẵn sàng vì hắn mà hi sinh mọi thứ? Liệu cậu có biết... Chợt cười.... Trà sao lại đắng vậy nhỉ? Phải chăng là vị của dòng tâm trạng đang chảy dài trên gò má, nghịch ngợm nhảy nhót nơi khóe miệng của kẻ đơn phương...

Cũng phải thôi... Là do em nhút nhát, là do em không dám đứng trước hắn tỏ bày cái tâm can của mình để rồi mất hắn, rất lâu rồi. À... Em chưa từng có hắn... Chỉ là em suy tưởng mà thôi...

Đơn phương....

Ôm lấy trái tim mình....

Em khóc vì một cuộc tình. Một cuộc tình chỉ có chính em.

Ai khóc cho em.

Cô quạnh..

Em với em

Xót thương thay

Nhớ thương thay

Hanahaki. Những bông hoa thủy tiên. Cuộc đời... Lời em hát... Trái tim em...

Những cánh hoa trào ra nơi khóe miệng. Một nụ cười đau xót. Ánh mắt hướng ra ngoài vầng trăng đang tỏa sáng. Gương mặt của người em yêu lại hiện hữu giữa ánh sáng êm ả, giữa cái nhòe đi của nước mắt, giữa những cánh hoa và nước mắt...

Em đi rồi. Ở đó với trái tim vụn vỡ. Trong một đêm trăng đẹp. Đẹp như tấm chân tình của em dành cho người em yêu. Đẹp như cánh hoa thủy tiên mong manh và thanh thoát.

Đến cuối cùng, em vẫn đi mãi với tấm chân tình không kịp hé mở. Không ra đi trong lòng của người em yêu. Em đi rồi ai sẽ nhớ đến em. Em khóc...ai nghe?









Mình chỉ muốn viết nên những dòng tâm sự sâu trong lòng mình. Cảm ơn các cậu💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#donphuong