3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đáy lòng run rẩy của Jennie đến cùng cũng tan biến sau lời nói đó, Jisoo nhíu mày, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có thể vì yêu mà cố chấp như vậy. Có lẽ là cô đã sai lầm, không nên đem một quả bom có thể tuỳ lúc bùng nổ đặt ngay bên cạnh mình.


"Cô hãy từ bỏ đi." Nói xong Jisoo bỏ Jennie lại trong bữa tiệc đối diện với đủ loại ánh mắt của mọi người mà bước ra cửa chính.

“Phanh” – Cửa chính cũng bị cô làm cho chấn động, Jennie hoảng hốt, thiếu chút nữa đã té ngã, may nhờ có một bàn tay của ai đó đỡ bả vai của cô “Jennie, hãy cẩn thận.”
Trong thanh âm kia có lộ ra một chút quan tâm, nghe rất ôn nhu, giống như một dòng ấm áp chậm rãi chảy vào lòng của Jennie, cô ngẩng đầu lên, ngẩn người, bây giờ cô mới biết người đó là ai. Song Minho , con trai của Song Kangho, giữ chức vị quản lí ở tập đoàn Song thị, lần hợp tác dự án này, Song Kangho đã giao toàn bộ toàn bộ cho anh ta, sau này cũng sẽ không tránh khỏi việc qua lại với nhau.
“Cảm ơn anh, quản lí Song, tôi không sao.”
Minho cười nhạt “Tôi có thể vinh hạnh mời cô cùng khiêu vũ một bản không?”
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Jennie chậm rãi hít một hơi, vẫn còn nhiều người đang chờ cô chào hỏi mà! Cô vẫn là nên làm tròn bổn phận của một thư kí, cho dù không phải vì Jisoo, cô cũng yêu thích công việc này nhiệt tình, những người ở ngoài kia, họ đều có chức, có quyền, cô cũng chẳng phải là không phân biệt được công và tư, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.
Jisoo cho dù tìm ra được Suzu, cô ấy cũng sẽ không nói ra sự thật, trong chuyện này hãy cứ để cô đóng vai kẻ xấu, nếu đã muốn đi bước này, cô nhất định không được chùn bước.
Kẻ xấu mà, không cần học cũng biết, chưa ăn thịt heo cũng chưa thấy heo chạy sao!
Xem ra, số mệnh của cô nhất định là nữ vai phụ bất hạnh rồi.
Jennie ổn định tinh thần, khuôn mặt tái nhợt cũng tươi tỉnh lên không ít, cô cúi đầu mỉm cười.
Hơn nữa, ngoài ra cô không những phải diễn một vai nữ phụ xấu xa mà còn phải làm một thư kí đúng với chức vụ của mình.
Jisoo không nói lời nào mà đi về, để cho cô một mình tiếp xúc với những khuôn mặt dò xét, tuy nhiên thật tốt là Jennie rầt giỏi giao tiếp, khuôn mặt mỉm cười, cùng khiêu vũ vài bản với người của tập đoàn Song thị, cô đi theo Minho đến gặp những người có chức quyền cao ở tập đoàn Song thị để chào hỏi, tuỳ ý tháo bỏ đi bộ dạng khó chịu khi lừa gạt Jisoo khiến mọi người cũng không chú ý đến nữa.
Dù sao bữa tiệc này vẫn chưa là bữa tiệc chính thức, về hai trập đoàn Kim thị và Song thị mà nói, lần này cũng chỉ là mở màn cho dự án hợp tác lần này, lần tới sẽ là một trận đấu ác liệt. Đối với Jennie mà nói, dự án này là một việc lớn, nhưng còn một việc lớn hơn nữa là mai kia như thế nào để cô có thể đối mặt với Jisoo.
Thật là buổi tối đầy ưu phiền!!!
Jennie không nhớ mình đã uống hết bao nhiêu ly, đi đi lại lại trong đám người hết bao nhiêu vòng, khuôn mặt tươi cười có chút khó khăn, dường như Minho vẫn luôn để ý và đi theo bên cạnh cô, thậm chí là anh vẫn phải đích thân đưa cô về nhà.
Một đêm này, cô ngủ không được bình thản, cô nằm mơ thấy rất nhiều truyện, đó là khi cô cùng Suzu vẫn học ở trường đại học.Thời gian đó thật đẹp, đáng tiếc là đã không còn nữa.
Buổi sáng, Jennie không nhớ rõ những chuyện tối qua cho lắm, chỉ nhớ rõ cô cùng Jisoo hôn nhau... khuôn mặt của chị lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt, làm cho lòng cô như muốn đóng băng.
Jennie ở trên giường lặng lẽ thở dài, hôm nay, nhìn bộ dáng thở dài tuyệt vọng, ngay cả cô cũng thấy có chút xa lạ. Trong lòng có chút buồn bực, chỉ có thể tự mình cố gắng đứng dậy.
Cô đi đến chỗ cái gương được đặt ở trong phòng ngủ, do hậu quả của rượu mà vẻ mặt của cô đã trở nên hốc hác, tiều tụy, nhìn thật không giống Thư kí Jennie trước kia chút nào. Jenie mở tủ quần áo, một hàng quần áo hiện ra, tất cả đều là những bộ đồ để đi làm, chỉ có ba loại màu duy nhất: đen, trắng và xám. Bầu không khí yên tĩnh, cô nhìn khuôn mặt của mình ở trước gương, đừng nói là Jisoo ngay cả những người xung quanh đều có thể bị khuôn mặt của cô hù doạ.
Nếu đã quyết định theo đuổi Jisoo, như thế nào cũng phải chỉnh sửa bộ dáng một chút. Bất kể cuối cùng kết cục sẽ như thế nào, cô cũng đã cố gắng hết sức mình. Jennie là một người nóng vội, nói thì sẽ làm, cô tuỳ ý lấy một bộ mặc lên người, đeo giày cao gót đi ra ngoài.
Một đêm không ngủ ngon ngoài cô ra còn có Jisoo, sau khi rời khỏi bữa tiệc, cô vẫn luôn gọi điện cho Suzu, cô gọi đến các nhà nghỉ thậm chí gọi cho cả bố mẹ của Suzu, nhưng lại hoàn toàn không có tin tức gì!!! Trước kia, khi trong tình huống này, người thứ nhất Jisoo sẽ tìm là Jennie, nhưng bây giờ chỉ sợ cho dù cô ta biết rõ cũng sẽ không chịu nói với mình.
Jisoo đi tìm cả đêm, cả người đều mệt mỏi, không chịu nổi, cô cũng không lái xe về nhà mà chạy thẳng đến công ty, vào phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.
Trời rất nhanh đã sánh, ánh sáng từ bầu trời bao phủ khắp mọi nơi, xuyên thấu qua tấm kính, nhàn nhạt che phủ trên người Jisoo, sắc mặt của cô so với Jennie cũng không khác mấy.
Jisoo lạnh nhạt, nhắm mắt nằm nghỉ ngơi ở trên ghế. Jennie đã bày tỏ rất chân thành, không những si mê mà còn rất ôn nhu, dịu dàng. Cô lấy chính bản thân mình để đánh cược chỉ mong rằng mình có được một vị trí nào đó trong lòng Jisoo.
Chính xác mà nói, đây giống như là sự khiêu chiến, nhưng trong đó có người sẽ bị tổn thương. Đối với Jennie, Jisoo nhất định phải có một lựa chọn, phải dùng một thái độ..Suy nghĩ, thần kinh mệt mỏi của Jisoo từ từ thanh tĩnh lại. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài.
Jisoo mở mắt, liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã tới giờ làm việc, cô theo thói quen vươn tay lấy gói cafê. Thường ngày vào lúc này, Jennie sẽ đến công ty trước tiên và pha cho cô một ly cafê đen. Những năm gần đây đều như vậy, thói quen này vẫn cứ tiếp tục, cơ hồ là cô đều đến sau khi Jennie pha xong. Nhưng khi Jisoo nhìn ra phía bên ngoài thì vị trí trống không đã có người.
Thói quen thật là một điều đáng sợ, nó có thể bất tri bất giác mà dung nhập vào cuộc sống của một người, nước chảy đá mòn, cho tới một ngày nào đó, thói quen này bị phá vỡ, sẽ làm cho lòng chúng ta cảm thấy trống trải.
Trong nháy mắt, Jisoo có chút không thoải mái, nhưng mà cô chỉ liếc về phía vị trí bên cạnh, sau đó cố kìm nén mà thở dài, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, đối với người bên ngoài, phân phó nói: “Thư kí Jennie, pha cho tôi ly cafê.”
Anh có hơi chút mệt mỏi, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện kia, ngoại trừ phụ nữ, cô còn có một đống việc khác cần giải quyết, chí ít hiện tại cô vẫn cần uống một ly cafê do Jennie pha.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Jisoo cúi đầu nhìn dự án hôm qua, cũng không ngẩng đầu lên, mà nói: “Mời vào.”
Ngoài cửa rất nhanh có người đi đến, đặt một ly cafê trước bàn làm việc của cô.
“Cảm ơn” Jisoo cầm ly cafê ngẩng đầu uống một ngụm, thiếu chút nữa là muốn phun ra ngoài:
“Như thế nào lại bỏ nhiều đường như thế, Thư kí Jennie chẳng lẽ cô... tại sao lại là cô?”
Đứng trước mặt của Jisoo là trợ lý của Jennie, cô bị doạ đến mức không dám thở mạnh, khuôn mặt đỏ bừng mà trả lời: “Chị Jennie vẫn còn chưa đi làm.”
“Không đi làm” – thanh âm của Jisoo có chút phẫn nộ “Cô ấy có xin nghỉ không?”
“Không, không có...”
Người nào cũng biết Jennie từ trước tới giờ chưa bao giờ đi làm muộn, thậm chí vào mấy năm trước khi cô vẫn là nhân viên, cô vẫn luôn đi làm và làm việc rất chuẩn mực, cô đã liên tục nhiều năm được tập đoàn Kim thị bầu chọn là một nhân viên gương mẫu.
Khuôn mặt Jisoo đen lại, phất tay, ý bảo người trợ lí kia đem ly cafê ra ngoài “Nhanh chóng làm lại cho tôi một ly cà phê không bỏ đường.”
Trợ lý như được ban đặc ân, vội vã cầm lấy ly cafê đem ra ngoài, thầm nghĩ sắc mặt của tổng tài nhìn thật doạ người, giống như muốn ăn thịt người vậy. Cũng không biết chị Jennie mấy năm nay như thế nào lại chịu được một người lạnh lùng hà khắc như vậy?
“Aizzz” Bây giờ cô có chút đồng cảm với chức vụ thư kí này của Jennie.
Một thanh âm thoải mái từ phía sau cô vang lên: “Than thở cái gì?”
Cô cầm lấy ly cafê, lắc đầu mà nói: “Tôi cảm thấy chị Jennie thật đáng thương, mỗi ngày đều phải đối mặt với một người lạnh lùng,... chị ấy không sợ sao?”
Người nọ dường như suy nghĩ một chút rồi mỉm cười trả lời: “Tôi không sợ hãi, đó là do cô không nhìn thấy được mị lực của chị ấy.”
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc há miệng, kêu to: “Chị Jennie, tóc của chị, quần áo của chị...!!! Chị, chị...”
Cô mở miệng thật to, cô bây giờ không thể tin vào hai mắt của mình! Chỉ vào một buổi sáng lại phát sinh nhiều việc kinh người như vậy, mặt trời mọc từ phía Tây lên sao???
Đây đúng là Jennie! Cái đó... một thư kí luôn luôn lạnh nhạt lại hà khắc...
Bất quá đây không phải vấn đề, mái tóc dài của Jennie được cắt bớt đi, mái tóc mềm mại, áp sát vào khuôn mặt, nhìn vừa xinh đẹp lại đáng yêu. Cho tới bây giờ luôn nhìn thấy cô mặc những bộ đồng phục, chỉ có ba màu: trắng, đen và xám. Hôm nay lại mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, nụ cười của cô tung bay theo làn váy, cặp mắt kia phát sáng...
“Như thế nào, không nhận ra tôi?” Jennie nói với tiểu trợ lí này, rồi nhận lấy cái ly trong tay cô ta: “Vẫn là để tôi đi thay cô đem ly cafê này cho người lạnh lùng, mặt đen kia.”
Thấy Jennie đã đi xa, tiểu trợ lì này mới phục hồi tinh thần, trong miệng vẫn lầm bầm nói nhỏ: “Cũng chỉ có chị Jennie biết được tổng tài thích gì...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro