Anh chỉ quan tâm em (Đặng Lệ Quân, Trung Quân Idol Vietnamese-cover)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như anh chẳng thể bên em
Anh chẳng biết anh sẽ ở đâu
Mai sau kia rồi sẽ thế nào
Ai trao anh phút giây ngọt ngào...

Lời bài hát rất hay phải không? Đó là bài hát mà tôi đã nghe suốt kể từ khi xem bộ phim tình cảm vô cùng khô khan kia!
Sáng nào cũng thế tôi vội vã chuẩn bị tập sách và đồng phục rồi vắt máy nghe nhạc lên tai để gấp rút chạy ra khỏi nhà vì có một người đang chờ tôi ngoài cổng. Khi lên trung học nó luôn chở tôi đến trường bằng một chiếc xe vô cùng nam tính, trong khi trên xe lại là hai thằng con trai "rặt ri", mà bọn con gái luôn nhìn ngó.

Nó đã không nói gì suốt quảng đường đi, tôi nghĩ là có chuyện gì đó mà tôi chưa dám hỏi mặt khác lại là tôi mãi mê nghe nhạc, thì bỗng nó kéo phanh gấp ngay cổng trường và tôi bổ nhào đến lưng nó, cái chuyện về chiếc mũi của tôi và vùng gáy sau cổ của nó đã là muôn thuở đối với bọn con gái và cả một hiệp hội "Bóng Mén".

"Nè Cơm Chiên! Mày có thể chuẩn bị trước được không vậy, sao bắt tao phải chờ chứ!"

"Thì ra là mày đang khó chịu vì đợi tao. Ok! Kể từ ngày mai, tao sẽ không mặc gì mà đi học!"

Nó quay lại liết nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại nhắm mắt thở dài quay đi, tỏ vẻ như không muốn nói tới nữa:
"Tao không thèm đi rao bán một diễn viên JAV!"

Không hiểu thế nào mà tôi lại thích mấy câu nói cố tình vứt bỏ mà vô cùng vụng về của nó:
"Mày nói câu này là ý gì vậy hả?"

Nó không nói gì mà nghiêng xe khiến tôi chút nữa thì té sập tạ, kịp đứng vững lại được một chút, bỗng nó quay xe lại:
"Nè Cơm Chiên!"

"Cái thằng chết bằm như mày, bị bệnh ngu à?"

Nó lại vứt cặp sách đến chổ tôi:
"Mang vào lớp dùm tao đi, tao quên mua ít đồ!", rồi nó lên ga từ từ.

"Nè Đại Luân, có chở thêm cô nào thì cho tao biết để tao gỡ bùa khỏi chổ yên sau!"

"Mày nằm mơ đi!", nó vọng lại từ đằng xa.

Đúng vậy, nó cứ gọi tôi là Cơm Chiên bởi vì tên của tôi là Dương Châu và cả trường này cũng vậy, ai cũng gọi tôi như thế, nhưng không rõ điều gì tôi lại chỉ thích nghe cái tên Cơm Chiên bằng giọng nói đặc biệt của nó, Thiên Luân.

Mà không phải tôi bước vào cái trường cấp ba này thì tất cả là bạn của tôi, hết một nửa đã nhìn tôi bằng cặp mắt không vui, còn một ít nhìn đến chiếc cặp của Thiên Luân mà tôi đang ôm, vốn dĩ lúc tôi và nó vào trường thì lập tức trong vô thức chúng tôi đã có fan rồi hay đại loại như vậy và sau đó không lâu thì tôi mới ngỡ ra mình sớm đã trở thành một idol có vô số antifan, vì tôi luôn luôn kề vai sát cánh bên nó.

Đã từ nhỏ chúng tôi thân thiết với nhau, chỉ là sau này lại cùng nhau đi học thì thân càng thêm thân: học chung, vào lớp chung, ngồi chung bàn, làm bài chung, trả bài chung, kết quả kiểm tra chung, giải lao chung, ăn chung, uống chung, vệ sinh chung, chơi chung, nói chuyện vô cùng thân mật, luôn cười nói và quan tâm nhau thấy rõ, ngoài tôi ra thì Thiên Luân lâu lại đi chơi cùng với bọn con trai khác, dứt khoát lạnh lùng với nữ sinh, tính ra tôi lại được xem như là kẻ làm rào cản ngăn lối bọn họ.
Thế nhưng sự lạnh lùng đó là do nó quá tự cao với bản thân, luôn nghĩ mình là một ngôi sao, học giỏi, đẹp trai và là cầu thủ, luôn chiếm trái tim của bao nhiêu nữ sinh, để rồi bọn họ lại đổ lỗi cho tôi rằng có ý đồ muốn giành giật với chúng, đúng là thích quá hóa đần!

Và rồi bây giờ tôi chỉ còn mấy con bạn không bị ngu muội bởi cái thằng chết bằm Thiên Luân.

Vào giờ giải lao đôi khi chỉ có mình tôi, Thiên Luân cũng hay đi chơi với bọn kia, nó cũng rũ tôi nhưng tôi lười chết, với lại hay bị trêu là chàng vợ của Thiên Luân, cứ rít rít đi theo nó để giữ chồng.

Nhìn lại thân hình tôi thì thật khác bọn con trai hình thể trong lớp, tôi ít cơ hơn, da trắng và trông yếu hơn bọn chúng, có nhiều lần đùa giỡn mà tôi yếu thế, lại là nó bênh vực nên thôi cứ ở trong cung mà an phận, tu hành mà tránh mọi thị phi.

Tôi đang ngồi ở hàng ghế đá dọc theo hành lang trước dãy phòng, tiếp tục nghe lại bài hát đó, tự dưng tôi lại thích nghe giọng hát của bà ấy, rồi nhớ lại cảnh phim lúc đó, thật buồn và "đồng cảm".

"Này Châu Châu! Ăn bánh không?", đây là con bạn có vài phần trăm sáng suốt của tôi, cô ấy lại hay cùng với mấy cô kia mang cả đống đồ ăn vặt từ căn-tin lên lớp, mặc kệ là ai muốn nhắc nhở.

"Chính sách giảm cân của mày đây sao?", tôi cười nhẹ rồi nhích sang để chừa chổ cho bốn người ngồi một ghế.

"Hôm nay tao cho nghỉ phép!"

"Huh! Bừa như mày thì có mơ mới thi được Model!"

"Ê này Châu Châu, mày có nghe gì chưa?", nó cố tình đánh trống lảng đi những gì tôi muốn nói.

"Nghe gì? Tao an phận mấy ngày qua mà!"

"Tao nghe bọn con gái lớp C nói con Uyển Nhi đang quyết định nắm lấy Thiên Luân, nó đang lan tỏa oai phong là con gái nhà giàu kia kìa."

Khi nghe tin này thì cũng chưa gọi là có gì hot, chỉ là vô thức tôi có một chút khó chịu, cái đó thì ai mà để ý, giống như sắp không còn tri kỷ và vị trí yên sau đó không còn là của mình. Nhưng mà bọn nó nói chuyện đó để làm gì?

"Thì liên quan gì đến tao mà mày nói?"

"Thấy chưa? Tao biết ngay mà! Bình thường tao kể chuyện gì của Uyển Nhi là mày hỏi như muốn giết nó, giờ chuyện liên quan đến Thiên Luân thì mày tỏ vẻ không quan tâm!"

Trời ơi, ba đứa nó đang công kích tôi, tôi vào tròng của bọn nó từ khi nào?
"Mày nói vậy là ý gì? Tao vốn chỉ tò mò Uyển Nhi là để trêu Đại Luân, còn nó có quen nhau hay không thì  tao quan tâm để làm gì?"

"Kìa kìa cái gì mà Đại Luân, Đại Luân! Tao biết mày là cường thụ, nên ít người biết về mày và cũng không dám chắc về ý đồ của mày, dù là cường mà tâm lý cũng chẳng khác gì con gái đâu, máu hủ một bụng nè mày!", nó cứ luyên thuyên như rất am hiểu tôi, nhưng nó mà hiểu cái gì chứ!

"Mày bị điên à? Tao và nó không hề giống nhau, mày thấy rõ mà, tao chỉ là nắm lấy, cô nào muốn lấy thì tao đưa, chứ tao có ý muốn giành riêng của mình đâu!", sao bỗng dưng tôi lại quá khích rồi phản ứng thật dữ dội.

...Nếu như anh phải rời xa em
Khó bước tiếp những ngày ấm êm
Anh vẫn luôn tự thấy mơ hồ
Có hay không ân tình ngất ngây...

Thật đúng lúc khi tôi nói ra câu dứt khoát đó, cũng là lúc đoạn nhạc đó hát lên, từng câu hát như xoáy loạn tâm trí tôi, bỗng ngượng miệng lại không muốn nói gì nữa.

Từ đằng xa Thiên Luân bước tới cùng đám bạn của nó, tôi cũng chợt nhìn thấy, thì nó cố tình ngước mặt bước tới, trong miệng còn ngậm kẹo mút. Thôi chết, nó có nghe thấy tôi nói gì không?

Thái độ trêu chọc này nó chỉ đối với tôi, theo như tôi biết.

"Nhắm mắt lại đi!", Thiên Luân hay cốc nhẹ vào trán tôi, trước khi nó muốn yêu cầu gì đó, tôi cũng quen với hành động này, dường như tất cả những tật xấu của nó theo thời gian không còn làm tôi khó chịu nữa, còn nó thì không còn thú vui nữa nhưng mà lại trở thành thói quen.

Con nhỏ ngồi kế bên khó chịu mà nhìn cặp phu phu đang làm chuyện "bại hoại":
"Cái này còn chưa gọi là quen nhau sao?"

Tôi lại không để ý gì xung quanh chỉ nhìn mỗi Thiên Luân đang giữ gì trong tay mà giấu sau lưng.

"Mày muốn giấu cái gì đó?", mà tôi vẫn nhắm mắt, về mặt này thì Thiên Luân chưa bao giờ chọc giận tôi, nên tôi tin tưởng nó, không phải đồ vật gì đáng sợ đâu!

Chỉ có con nhỏ ngồi kế bên tôi mới chứng kiến hết sự việc, tôi còn bị một bàn tay ấm áp của nó che vào mắt, có muốn lén nhìn cũng không thể.

Bỗng dưng ở môi tôi có cảm nhận như gì đó chạm vào, mũi tôi ngửi được mùi thật thơm, đó là mùi của một loại kẹo mút mà tôi đang rất thích ăn, nhưng mà...kẹo có lẽ bị nóng chảy rồi nhỉ?

Cây kẹo bị đẩy vào miệng tôi, rồi tay che mắt lấy ra, tôi mở mắt còn chưa nhìn thấy rõ thì nó đã đi mất rồi bọn con trai đi sau lại nhìn tôi cười chế giễu.

Tôi quay sang con bạn thì nó chỉ biết ôm mặt mà không nói gì. Chợt tôi hiểu ra chuyện gì đó thật mơ hồ, rồi lấy ra cây kẹo mút, như muốn vứt đi thì nhìn thấy rõ đó chính xác là cây kẹo mà tôi thích và lần đầu biết đến nó cũng là do Thiên Luân mua cho tôi, vậy tôi thích cây kẹo là vì lý do gì?

...Mặc cho năm tháng qua đi, anh chỉ quan tâm mình em
Nguyện xin sống nương theo từng nhịp, hơi thở của em
Đời dài bao lâu
Tìm được người ta sẽ đánh đổi cuộc đời
Dù phải biến tan, anh chẳng tiếc phút giây gần em...

Giật mình nhớ lại lúc đó:
"Mang vào lớp dùm tao đi, tao quên mua ít đồ!"

Không lẽ là nó cố tình quay đi để cất công đi mua cho mình vài cây kẹo này hay sao?

Tôi vội đứng lên:
"Tao đi căn-tin mua nước uống!"

Đi đến lớp C thì giật mình nhìn thấy Uyển Nhi đứng trơ ra nhìn tôi không chớp mắt và tôi đã nghiệm ra được số phận của mình.

Đối với Thiên Luân thì nên bình thường đừng tỏ ra vẻ gì sẽ khiến nó để ý rồi nghĩ bậy thì chết, chắc chắn sẽ không được nó chở đi học nữa.

Giờ ra về tôi phải chờ nó họp ở văn phòng với các giáo viên, một mình tôi đi đi lại lại ở cổng trường mà ngó ngang ngó dọc.

Có một nhóm người đi về phía tôi, nhìn thái độ có lẽ là muốn tìm tôi, Uyển Nhi và một nhóm nam sinh khác, nhìn với lực lượng này có lẽ là tôi không thể chống cự rồi.

Nhưng đôi chân không cho tôi bỏ chạy vì tôi đã hứa với nó là tôi sẽ chờ đợi để trở nợ lúc sáng nó đợi tôi, với lại tôi mà bỏ chạy chẳng khác nào nói với thiên hạ rằng tôi có tật giật mình.

"Dương Châu! Bây giờ mày còn gì để nói với tao nữa không? Mày biện hộ với bao người rằng mày chỉ là bạn với nó thôi, thế mày đã làm gì khi tao nhìn thấy, mày đã làm gì để Thiên Luân của tao phải kè kè theo mày chứ đồ quỷ ma!"

Uyển Nhi nói từng câu rồi tiến lên từng bước trấn áp tôi, trực tiếp tát vào mặt tôi, với tình huống này tuy tôi chưa từng trải qua, nhưng với sức trai tôi vẫn có thể đứng vững, cũng vì thế mà môi tôi chảy ít máu.

"Quào! Da mặt của mày cũng mềm mịn phết đấy, chẳng khác nào con gái!"

Tôi chẳng qua đã bị dồn đến đường cùng, bị sĩ nhục từ thể xác đến tinh thần, tôi luôn điên lên khi nghe bọn kia nói đến Uyển Nhi, tôi bắt đầu ghét nó nhiều hơn khi biết nó để ý đến Thiên Luân, giờ còn to gan nói Thiên Luân là của nó, sự khó chịu cùng cực này tôi biết dồn vào ai?

"Uyển Nhi! Tao nghĩ mày đã quá ngông cuồng rồi đó-"

Tôi quả thật chưa bao giờ đánh con gái, nhưng hôm nay đúng là muốn thử cảm giác này, tôi vừa trả lời vừa tiến tới vung tay định đánh nó thì từ sau lưng có người nắm lấy tay tôi, hồng muốn ngăn cản một lần tôi bạo lực với con gái.

"Cơm Chiên! Mày định làm chuyện xấu hổ gì vậy?"

Uyển Nhi đang nhếch môi như vô cùng hả hê.

Tôi giật mình khi thấy Thiên Luân đang tỏ vẻ như không vui với tôi, lại nữa trong những tình huống này lời nói của nó vô cùng hiệu lực. Nó nhìn tôi thì mở to mắt:

"Này sao mặt mày có máu-"

Nhưng vấn đề là tôi cáu hơn nó, đá vào chân khiến Thiên Luân bán quỳ trước mặt Uyển Nhi, nó ngước mặt lên nhìn con nhỏ như hiểu được chút chuyện.

"Thiên Luân! Mày khá lắm!", rồi tôi quay đi thật nhanh, trong tâm can đang tức tối đến mức nước mặn đắng tràn lên sắp chảy thành dòng, quả bóng cảm xúc của tôi vừa bị một người đâm thủng và một người xé nát, phải chăng tôi vừa mới biết được một loại cảm xúc trong tình yêu, nên cảm giác mới đậm đà đến vậy?

Thế nên rằng
Người yêu hỡi
Đừng bắt anh phải xa rời
Vì trong tim anh chỉ có rung động dành cho em mỗi em...

Thiên Luân đứng lên nhìn Uyển Nhi rồi chỉ thẳng nói:
"Những gì xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ ghim vào trong đầu!", rồi quay lại chạy đi, "Cơm Chiên! Đợi tôi với!"

"May quá, mình đã làm đúng ý anh ấy rồi, còn nói là sẽ nhớ ơn của mình, em sẽ đòi lại sớm thôi, Luân tử của em!"

Thiên Luân vội chạy xe theo. Chắc chắn đã dỗ dành con nhỏ đó xong xuôi hết rồi mới ngó tới mình. Cốt ý kêu tôi lên xe:
"Nè! Mày đang quạo cái gì vậy hả? Mày với Uyển Nhi  đã cãi nhau cái gì, đến mức mày ra tay với cô ấy luôn vậy?"

Tưởng gì là an ủi hay xin lỗi thì nó lại hỏi mấy câu càng khiến tôi không nhìn mặt nó:
"Cái gì? Ý mày nói tao đang kiếm chuyện với nó có đúng không? Thế thì đúng như mày thấy rồi đó, tao đang phát điên lên đây này và mày đừng có dùng những lời sến súa đó công kích tao, để tao phải cự tuyệt mày?", trắng ra thì tôi không muốn nói rằng tôi đánh nhau với Uyển Nhi chỉ vì nó.

"Có cái gì mà mày nghiêm trọng đến vậy? Cái gì mà sến súa rồi công kích?

Tôi ghét cái vẻ ngây thơ không đúng lúc của nó, không muốn nói nữa, một mạch đi nhanh lên bỏ lại nó chạy xe ở phía sau, không hiểu sao nó cứ lục đục gì đó mà không chạy tới chỗ tôi.

Đợi vài phút tôi lại không chịu nỗi nữa định quay lại thì cây kẹo mút xuất hiện trước mặt tôi:
"Tao tưởng mày đã chết rồi!"

"Hehe! Cái này là tao hiểu mày nhất, nên mới rút kinh nghiệm, tao mua sẳn để trong cặp!"

"Mày...!"

"Thôi thôi, lên xe tao chở đi ăn, chắc đói rồi hả, hôm nay tao bao!"

"Hôm nay mày BAO à?"

"Thôi mày bớt nhàm đi!"

Lại tiếp tục cười cười nói nói, để đọng lại trong lòng tôi những cảm xúc và suy nghĩ không thể nào thoát được: Và rồi mày sẽ đi với nó, mày sẽ cười nói với nó, dỗ dành, chỗ yên sau tao đang ngồi,...mọi thứ rồi một ngày tao sẽ không còn nhận được nữa, vị trí đó sẽ được thay thế thành một người khác, tao phải làm quen thế nào đây?

Nếu phải có một ngày không xa
Xin nước mắt không thể giấu đi
Kiếp sống này sẽ rất buồn
Là khi em bước đi xa vời
Kỷ niệm chỉ là ngày hôm qua
Với tương lai không thể siết tay
Anh nghĩ mình sẽ sống vội
Với ký ức sót lại đánh rơi...

Vài hôm sau, giờ ra về của cuối tuần, sân trường ào ạt học sinh.

"Cơm Chiên! Mày đợi tao đi lấy xe nghe!"

"Ok!"

Vài phút sau khi nó đi thì mọi người bỗng dưng vội vả chạy xuống lầu, nghe vài lời nói rằng:

"Uyển Nhi cầu hôn Thiên Luân!"

"Còn có một bó hoa thật to!"

Tự hỏi tâm can còn có thể thảnh thơi không? Dù đó là giả hay thật là diễn hay gì đi chăng nữa thì cũng không được! Nhất định không được!

Tôi vội chạy ra đại sảnh trước sân, đứng ở đó là có thể nhìn thấy toàn cảnh dưới sân.

Sự thật đã xảy ra, không còn phải lo sợ nữa, nhưng mà tại sao? Tại sao tôi lại đứng ở đây, tôi không dám chạy đến chỗ nó, tôi không dám ngăn Uyên Nhi lại không dám khẳng định với Thiên Luân!

Mà tôi muốn khẳng định cái gì chứ?

Thiên Luân lại nhìn dáo dác khắp đám đông, tôi đang nghĩ rằng nó tìm tôi, có lẽ nó cần sự ủng hộ của tôi, rồi nó thấy tôi đứng cách nó chỉ vài met, thì cơ thể tôi như không còn nghe trái tim của mình nữa.

Tay tôi đưa lên cao như ra tín hiệu bảo rằng nhìn ở đây, rồi nắm chặt tay lại co xuống như bảo cố lên, đưa ra trước giản ngón tay cái ra như bảo rằng hãy nắm lấy cơ hội tốt.

Nó nhìn tôi mà mở mắt to, có lẽ nó chưa hiểu tôi muốn nói gì, tôi lại quát lớn:
"Thiên Luân, chịu đi!"

Bốn chữ này thoát ra khiến tôi lúng túng đến cắn phải lưỡi mình chảy máu, như lưỡi bào xé nát lưỡi tôi, cũng vì thế mà đám đông cũng ùa theo luyên thuyên bốn chữ ấy, bây giờ có lẽ là loại cảm giác khác của tình yêu.

Mặc cho năm tháng qua đi, anh chỉ quan tâm mình em
Nguyện xin sống nương theo từng nhịp hơi thở của em...

Thiên Luân bị ồn ào của đám đông làm cho bối rối, rồi lại nhìn Uyên Nhi đang cầm bó hoa chờ câu trả lời của Thiên Luân.

Khi nó nhìn trở lại chỗ đại sảnh tôi đã sớm rời khỏi, nếu so sánh với nó là một cầu thủ thì tôi cũng là một vận động viên điền kinh, tôi cố trốn thoát khỏi nơi khó chịu đó, chỉ vài phút mà khiến tôi sắp khóc, cảm giác nó còn ác liệt hơn bộ phim kia, bài hát đó.

Phải chạy thật nhanh để nó không thể thấy tôi, không thể thấy những hành động khó hiểu của tôi, không thể thấy tôi đang..rất buồn!

Nhưng văng vẳng xa xa tôi vẫn nghe thấy tiếng gọi, thật là cái thằng chết bằm, hạnh phúc ấy tại sao mày nhất định phải kêu chứng kiến toàn bộ chứ?

Đối với mày là chia sẽ niềm vui, nhưng đối với tao là tiếp nhận niềm đau, liệu mày có biết được chuyện gì đang xảy ra phía sau mày hay không?

Nếu phải có một ngày không xa
Xin nước mắt không thể giấu đi
Kiếp sống này sẽ rất buồn
Là khi em bước đi xa vời...

Tôi chạy thật nhanh mà không xác định rằng mình đi đâu, như một thằng mù đang cố tìm lại ánh sáng của mình, dù rẽ hướng nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng là chòm ánh sáng ấy, trong vô thức tôi đã đến một nơi quen thuộc nhất của nổi buồn, con đường mòn thật cao, nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ ở ngoài con sông to lớn kia.

Chiều nay hoàng hôn thật nhiều màu, trông nó thật ấm áp, phản chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng lại càng buồn bã, hay là vì lòng tôi đang rối loạn tơi bời, cảm xúc không thể tả đã khiến mọi thứ tôi nhìn thấy đều nóng ấm và rủ rượi đến thế!

Khung cảnh này lại khiến tôi càng kiệt sức và kiệt cả tâm tình!

Và trong nức nở tôi chỉ muốn hét lên cho hết nỗi lòng!

"Đại Luân! Bây giờ mày hạnh phúc lắm đúng không? Mày đã có người mạnh mẽ hơn tao giành lấy đi rồi! Mọi thứ mà từ trước đến giờ đều ở cạnh tao bây giờ đã là của người khác rồi!
Đại Luân! Cái thằng bị bệnh ngu còn chết bằm như mày thì làm sao có thể nhận ra! Tao..đã thích mày đến vô cùng! Tâm can của tao bây giờ như nóng ran còn hơn cả hoàng hôn này! Liệu mày? À mà mày đã như tao đâu, thế giới của mày ở một nơi đúng đắn hơn, mày thích con gái và mày thích người khác, không phải là một đứa thất bại như tao, tao thầm thích con trai mà còn lại đơn phương ngu muội chính mày!
Thế tại sao mày xuất hiện trước mặt tao? Tại sao mày thân với tao? Tại sao mày lại âu yếm đối với tao? Tại sao mày cho tao nhiều cảm xúc phức tạp tới như vậy? Tại sao.. Tại sao.. Tại sao.. Tạo sao mày lại đối tốt với tao?"

"Là tại vì tao yêu mày, tiểu Châu tử!"

Đời dài bao lâu
Tìm được người ta sẽ đánh đổi cuộc đời
Dù rằng biến tan anh chẳng tiếc phút giây gần em Thế nên rằng
Người yêu hỡi
Đừng bắt anh phải xa rời
Vì trong tim anh chỉ có rung độn dành cho em..mỗi em...

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói ấm áp và trìu mến phải chăng tôi buồn đến điên mất rồi!

Tôi còn không dám nhìn đi đâu nữa, đôi mắt đỏ hoe và đầy nước mắt này sẽ là minh chứng cho rất nhiều thứ, đúng rồi tôi tiếp tục chạy đi, trốn thoát nỗi xấu hổ này!

Cánh tay ai lại mạnh bạo như lúc đó, nhưng lần này ngăn cản tôi bỏ chạy, kéo lại thật mạnh rồi ôm tôi vào lòng, hãy nói tôi điên đi! Vì đây là giọng nói vô cùng thật, vòng tay mạnh mẽ siết chặc tôi, mùi hương của ai đó mà từ lâu ngồi ở yên sau tôi quen thuộc, những ký ức thực tế này lần nữa khiến tôi vỡ òa, không thể nín lại những nức nở của cõi lòng, tôi muốn khóc thật nhiều thật nhiều để chứng minh cho ai đó biết rằng tôi đã rất đau khi thấy ai đó cùng người khác hạnh phúc!

Thiên Luân mạnh tay xoay người tôi lại, đôi môi ấy lần đầu tiên chạm vào môi tôi, nó lập tức khiến tôi không thể khóc được nữa, nhưng môi tôi cũng đã nhòe vì nước mắt, mới cảm nhận được nụ hôn đầu đời và người mình yêu duy nhất, nó vừa mặn vừa đắng lại vừa ngọt ngào biết mấy. Vậy ra đây chính là cảm giác to lớn nhất của tình yêu, loại cảm giác pha lẫn biết bao nhiêu cảm xúc, đau đớn, xúc động, vui buồn và hạnh phúc!

Thế nên rằng
Người yêu hỡi
Đừng bắt anh phải xa rời
Vì trong tim anh chỉ có rung động dành cho em mỗi em...!

Tag: -hopepoh- duongtieu__anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro