CHƯƠNG 67: ĐỘT NHIÊN CÔ KHÔNG MUỐN NÓI GÌ CẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tử Long sững lại, gật đầu, "Được, bây giờ anh sẽ đưa em về!"

Đường Hân đã chết Mỹ! !

Âm thanh này vang lên bên tai rõ ràng, điện thoại của Thoại Mỹ trượt xuống, sắc mặt cô chợt trở nên tái nhợt.

Kim Tử Long nhìn cô đầy lo lắng, "Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Xin lỗi, em ra ngoài gọi điện thoại! !" Dứt lời, Thoại Mỹ nhặt điện thoại lên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì vội vàng muốn biết đáp án, Thoại Mỹ gần như mất tỉnh táo, bấm số điện thoại ba lần mới gọi được cho thám tử tư, "A lô. . . . . ."

"Hạ tiểu thư!" Trong điện thoại là giọng nói luôn tôn kính của thám tử tư.

Thoại Mỹ nín thở hỏi, "Tin nhắn anh vừa gửi cho tôi là sao vậy?"

Thám tử tư nói như thật, "Là thế này. . . . . . Khoảng thời gian trước cô kêu tôi điều tra tung tích của tiểu thư Đường Hân. Mặc dù không có kết quả, nhưng tôi đã nhận tiền của cô thì không thể bỏ ngỏ. Hôm qua tôi đã điều tra được một năm trước tiểu thư Đường Hân đã mắc bệnh qua đời ở Los Angeles Mỹ!"

Bàn tay cầm điện thoại của Thoại Mỹ run run, đôi mắt đau thương trợn to, không ngừng lắc đầu, "Tại sao lại như vậy? Không thể nào. . . . . . Đường Hân không thể nào. . . . . ."

"Hạ tiểu thư, đây là sự thật. Sáu năm trước, tiểu thư Đường Hân rời khỏi cha mẹ nuôi do cô ấy bị bọn buôn người bán sang Mỹ. Sau đó tiểu thư Đường Hân bị bán sang Mỹ, lưu lạc nhiều nơi tăm tối, thể xác và tinh thần bị tra tấn ba năm ròng ra. Một năm trước, tiểu thư Đường Hân nhiễm HIV không chữa được nên đã qua đời! !"

Nước mắt đã ngưng tụ nơi hốc mắt Thoại Mỹ, cô vẫn khó chấp nhận, "Anh nói bậy. . . . . . Đường Hân không thể chết được, cô ấy không thể chết được. . . . . ."

Thám tử tư nói, "Tôi đã chuyển tài liệu chi tiết cho cô rồi. . . . . . Hạ tiểu thư, tôi biết tiểu thư Đường Hân là người rất quan trọng đối với cô, nhưng không thể thay đổi sự thật, tôi hi vọng cô cố thể nén bi thương!"

. . . . . .

Sau đó vẻ mặt Thoại Mỹ dại ra, thân thể xụi lơ như thể mất hồn, may là Kim Tử Long xuất hiện kịp thời ôm lấy cô.

Kim Tử Long vô cùng lo lắng ôm cô vào lòng, "Cưng à, làm sao vậy?" Lúc này Thoại Mỹ suy sụp bất lực, ánh mắt Kim Tử Long cũng khó có thể nhìn thấu.

Thoại Mỹ đột nhiên khóc lên thất thanh.

"Anh ôm em vào xe nghỉ ngơi một chút! !" Kim Tử Long lập tức bế Thoại Mỹ lên.

Bên trong xe, dù cho Kim Tử Long lo lắng đến mức nào, Thoại Mỹ vẫn không nói một lời, nước mắt cũng rơi không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, Kim Tử Long chỉ có thể nắm chặt tay Thoại Mỹ, an ủi cô, "Không có chuyện gì, hãy nhớ rằng đã có anh."

Không biết qua bao lâu, nước mắt Thoại Mỹ không còn chảy nữa, hai mắt sưng đỏ đến không thể nào nhìn người.

Kim Tử Long vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Thoại Mỹ trong lòng bàn tay, cho đến khi tâm trạng Thoại Mỹ bình ổn lại, Kim Tử Long mới khẽ nói, "Bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, em hẹn anh ra nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đó là chuyện gì?"

Thoại Mỹ lắc nhẹ đầu, cố gắng lên tiếng trong nghẹn ngào, "Tử Long, bây giờ em không muốn nói gì cả, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, anh có thể đưa em về nhà không?"

---------------------
Tội cô ghê muốn nói mà nói k đc 😞😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro