Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một kẻ vô tâm."

Đó là những gì Gyeon Heeseong đã nghĩ khi lần đầu tiên nhìn thấy Yoon Chi-young.

'Làm sao mà hắn ta có thể đi lại và mỉm cười như thế sau khi nghe tin cha mình đã qua đời?'

Heeseong liếc nhìn Yoon Chi-young với ánh mắt chán ghét.

Cậu vừa nghe tin tức đó đêm qua, cha của Chi-young, thủ lĩnh của tộc sói, đã qua đời. Thế mà tên Yoon Chi-young lại có thể diện một bộ vest sắc sảo, cười đùa trò chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh. Và tất cả những điều này đều diễn ra trong casino của tộc chó.

Ở ngành nghề mà Heeseong đang làm việc, tình cảm là thứ rất khan hiếm. Đó là nơi mà thú nhân phạm tội và chiến đấu vì tiền mỗi ngày. Nhưng Heeseong đã nghe nói rằng tộc sói rất coi trọng gia đình do bản chất một vợ một chồng của họ. Tuy nhiên, nhìn Yoon Chi-young bây giờ, thì trong hắn ta giống một con sư tử sẽ giết chết đàn con của mình hơn là một con sói.

Thế nhưng, Heeseong lại không thể thể hiện thái độ khinh thường ra mặt được. Cậu không phải là sư tử hay sói mà chỉ là một con chó nhỏ trong sòng bạc.

"Chúc một ngày tốt lành."

Khi Yoon Chi-young đi ngang qua, Heeseong lập tức cúi đầu chào.

Yoon Chi-young, kẻ cao hơn cậu một cái đầu đã không nghe thấy lời chào hoặc vì quá mải mê trò chuyện với một người bạn đi cùng hắn.

Khuôn mặt của Yoon Chi-young đẹp trai đúng chuẩn một con sói thuần chủng, nụ cười dịu dàng nhưng lời nói phát ra từ miệng hắn lại hoàn toàn trái ngược. Yoon Chi-young có vẻ rất thích thú khi chứng kiến ​​tai của một thành viên trong tộc bò bị cắt đi vì người đó đã thua cá cược.

'Mình sẽ không bao giờ dính líu đến gã này.'

Heeseong rùng mình và nhìn bóng lưng Yoon Chi-young với vẻ mặt không hài lòng.

Vẻ ngoài của Yoon Chi-young đẹp trai đến mức hắn dường như trở nên lạc lõng một cách kỳ lạ trong sòng bạc tồi tàn này, cũng giống như hành vi cười nói và tán gẫu vui vẻ bất chấp bi kịch gần đây của gia đình hắn.
_______
Cách đó vài bước, Yoon Chi-young uể oải lẩm bẩm.

"Xung quanh đây có phải có mùi giống như một chú cún con đúng không?"

"......"

Heeseong theo phản xạ siết chặt nắm đấm của mình lại.

Có vẻ như lời nhận xét đó là để cho cậu ấy nghe thấy. Heeseong, là một giống chó nhỏ, cậu thường duy trì hình dạng con người của mình một cách hoàn hảo nhất để tránh làm lộ mùi hương hoặc ngoại hình thật của mình. Thật kỳ lạ, trừ khi có ai đó có khứu giác cực kỳ nhạy bén, nếu không họ sẽ không thể phát hiện ra 'mùi chó con', thứ mà ngay cả hyung cũng không thể xác định được.

- 'Con sói chết tiệt.' Hee-seong

Đó hẳn là một lời nhận xét xúc phạm nhằm vào tộc chó. Người đàn ông đứng cạnh Yoon Chi-young cũng bật cười và hỏi chuyện vớ vẩn này là gì vậy.

Heeseong trừng mắt như muốn giết người của mình vào tấm lưng rộng của Yoon Chi-young mà không hề nhận ra rằng Yoon Chi-young đã quay lại và mỉm cười dịu dàng với mình.

***

...Đời không như mơ, trái ngược với những gì Hee-seong hy vong, cuối cùng cậu lại gặp lại Yoon Chi-young.

Lần thứ hai Heeseong nhìn thấy Yoon Chi-young là khi cậu bị hyung mắng.

Là thành viên nhỏ tuổi nhất của tổ chức tộc chó, Heeseong phải làm việc trong sòng bạc mà không có ngày nghỉ, thường xuyên vướng vào những sự cố, rắc rối. Trên thực tế, hầu hết những sự cố này đều là do bản tính ương bướng của Heeseong.

"Heeseong... Cậu cần phải kiềm chế tính cách của mình nếu muốn làm việc ở đây, được chứ?"

Anh trai của cậu, Park Geon-tae, người đang ngồi cùng cậu ở một chiếc bàn đặt trong góc phòng nói điều này với cậu kèm theo chút biểu cảm thất vọng. Heeseong cúi gằm mặt, dù rất chán nản nhưng vẫn không giấu được tinh thần nổi loạn, trừng mắt nhìn thứ gì đó đặt trên bàn.

Geon-tae không phải là anh ruột của cậu, nhưng anh ta là người đã nhận nuôi Heeseong khi cậu sắp chết đói. Vì lý do đó, Heeseong coi anh ta là gia đình duy nhất của cậu và thoải mái chia sẻ những rắc rối cũng như những câu chuyện mà không ai khác có thể lắng nghe.

"...Tên khốn đó cứ bắt em mút thứ đó của hắn khi hắn chơi poker."


"Đó là vì cậu xinh đẹp và họ đã bị cậu mê hoặc. Tại sao cậu lại ném khoai tây chiên vào mặt khách hàng như thế chứ?"

"Tên khốn đó nói hắn muốn nhét thứ đó vào ngực em..."

"Ôi, trời ơi... Còn có một con sói ở bàn đó nữa. Cậu không biết bản thân phải cẩn thận à?"

Geon-tae nhẹ nhàng khiển trách, rót cho cậu một ly rượu.

Được hyung an ủi, Heeseong thấy việc bày tỏ cảm xúc của mình dễ dàng hơn. Có lẽ do nỗi buồn và sự mệt mỏi tích tụ, mái tóc đen mềm mại với đôi tai cún con màu trắng cụp xuống bắt đầu lộ ra.

Sau khi uống hết nửa ly, Heeseong đặt ly xuống và nói: "hyung à, em không muốn làm việc ở đây nữa".

Geon-tae với vẻ cay đắng đã ngoảnh mặt đi. Hắn bị ràng buộc cả đời bởi các khoản nợ của tổ chức, Geon-tae không thể dễ dàng rời khỏi sòng bạc. Dù biết điều này nhưng Heeseong vẫn muốn chạy trốn, cho dù điều đó có nghĩa là bỏ trốn. Nếu không có hyung thì cậu đã bỏ trốn từ lâu rồi.

Đúng lúc đó, một câu hỏi bất ngờ phát ra từ bên cạnh.

"Tại sao cậu lại uống rượu? Đang cố gắng tự sát à?

Đó là Yoon Chi-young.

Mặc dù họ đều là những người xa lạ nhưng hắn vẫn dễ dàng bắt chuyện với Heeseong. Heeseong đã từng chào đón hắn với tư cách là một nhân viên sòng bạc trước đây, nhưng về cơ bản đây là lần gặp mặt trực diện lần đầu tiên của họ.

Yoon Chi-young đang ngồi một cách thoái mái ở bàn bên cạnh và nhìn chằm chằm vào Heeseong. Heeseong, cảm thấy khó chịu và áp lực, cậu ngả người ra sau và đáp lại hắn với giọng điệu phòng thủ.

"Anh có biết tôi không?"

"Không, vẫn chưa."

"oh Thế thì hãy tập trung vào việc của bản th... Ối!"

Đột nhiên, hyung, người ngồi trước mặt Heeseong đã giẫm lên chân cậu. Trên mặt anh ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh biểu cảm đang rất bối rối.

Đó là một lời cảnh báo thầm lặng rằng hãy cẩn thận với lời nói của cậu vì đó là khách VIP của sòng bạc.

"Ng- người phục vụ có thể uống rượu được."

"Cậu bị ép uống à?"

Tên khốn này có nghe được lời tôi nói không vậy?

"KHÔNG. Tôi, là tôi muốn."

"A, là cậu muốn..."

Yoon Chi-young mỉm cười và nghiêng đầu trước câu trả lời rất bình thường của cậu. Cử chỉ đơn giản đó giống như là một tác phẩm điêu khắc. Đường nét của hắn ta hoàn mỹ và xinh đẹp với nụ cười dịu dàng thu hút mọi người, nhưng đôi mắt xám lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, khiến hắn có vẻ ngoài có phần vô hồn. Tuy nhiên, ngay cả trong bầu không khí nguy hiểm này cũng có sức hấp dẫn kỳ lạ và liên tục thu hút sự chú ý của Heeseong.

"Hãy uống có chừng mực. Nếu không, cậu sẽ làm hại cơ thể của mình."

Sau đó Yoon Chi-young vuốt ve đầu Heeseong khi anh đi ngang qua cậu, một cử chỉ dịu dàng và trìu mến như thể hắn đang làm với người mà hắn có tình cảm.

Hơn thế nữa, hắn như cố ý chỉ lật một bên tai cún con đang gấp một nửa của Heeseong trước khi rời đi.

'Hắn ta mất trí rồi à?'

Heeseong không giấu được sự bất mãn vừa cụp đôi tai trắng nõn ra sau vừa nhe răng nanh của mình ra. Cậu muốn đối đầu trực diện nhưng Yoon Chi-young đã rời khỏi đó cùng với các thành viên trong nhóm của hắn.

"Cậu có biết Yoon Chi-young không...?"

Hyung ngập ngừng hỏi cậu. Với vẻ mặt như sắp giết ai đó, Heeseong lắc đầu.

"Em không biết, chết tiệt."

"Nhưng tại sao hắn ta lại làm như thể hắn quen biết cậu vậy?"

Đó là điều mà Heeseong cũng muốn biết.

Nhìn thấy sự khó chịu của Heeseong, hyung đã nghiêm túc cảnh báo cậu: "Hãy đặc biệt cẩn thận với Yoon Chi-young của tộc sói. Có tin đồn rằng hắn thậm chí còn ăn thịt cả đồng loại của mình."

"......"

...Gyeon Heeseong không thích Yoon Chi-young.

Nếu thông tin đến từ hyung, người quản lý sòng thì có khả năng đó chính là sự thật. Yoon Chi-young bị đồn là kẻ vô tâm, thậm chí hắn còn liên quan đến cái chết của gia đình mình, và bây giờ lại có tin đồn về việc hắn đang săn lùng đồng loại của mình. Heeseong không thể hiểu làm sao một người có khuôn mặt đẹp trai như thế lại có thể làm ra những hành động như vậy.

Và rồi, trong lần gặp thứ ba, đã có một sự cố xảy ra với Yoon Chi-young.

Heeseong phải đối mặt với sự quấy rối từ tên khốn đó—Heeseong không muốn sử dụng thuật ngữ "thằng khốn" vì bản thân cậu là một con chó, nhưng trớ trêu thay, hắn cũng là một con chó (sói).

<Này anh bạn. Sao có thể gọi đó là quấy rối được chứ? Tôi vừa khen cậu dễ ​​thương mà.>

<Tôi muốn nuốt trọn cậu vào miệng mình!>

Ngay cả hyung của cậu cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện thì Heeseong vẫn nhất quyết khẳng định đó là hành vi quấy rối.

Chuyện xảy ra thế này: Đêm hôm trước, Heeseong đã dọn dẹp căn phòng mà một khách hàng đã vứt rác bừa bãi khắp nơi và cậu đã ngủ say trên ghế sofa, trớ trêu thay cậu đã trở lại hình dạng chú cún nhỏ bé do quá mệt mỏi.

Là một chú chó nhỏ màu trắng, Heeseong có thể cuộn tròn trong chiếc áo khoác vest và bị nhầm là một đống đồ giặt và thường sẽ không bị chú ý trong một khoảng thời gian dài. Đó là một lợi thế của việc là một con chó nhỏ.

Nhưng Yoon Chi-young thì khác.

Heeseong không biết Yoon Chi-young đã ở bên cạnh cậu bao lâu, nhưng khi cậu tỉnh dậy, hắn đã ở đó đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt đen tối trong lúc Heeseong đang ngủ.

Và tên khốn điên khùng đó đang cắn vào bàn chân trước trắng trẻo của cậu!

Nhìn nó có vẻ là chuyện bình thường nhưng nỗi kinh hoàng là thật khi được trải nghiệm trực tiếp. Thú nhân dần lộ nguyên hình khi không thể kiềm chế được cảm xúc. Hãy tưởng tượng bạn thức dậy và thấy một sinh vật giống ma cà rồng có đôi tai sói đen và những chiếc răng nanh đang gặm nhấm bàn chân trước của bạn.

Arghhhh!

Heeseong giật mình cố gắng vùng vẫy. Lúc đó tiếng cười vui vẻ của Yoon Chi-young lọt vào tai cậu. Hắn ta thậm chí còn đi xa đến mức tóm lấy cơ thể của chú chó con đang cố chạy trốn bằng một tay và vùi mặt vào tấm lưng mềm mại của cậu.

Heeseong hét lên bảo hắn biến đi và cắn mạnh vào ngón tay mà Yoon Chi-young đang ôm mình, khiến tay hắn chảy máu. Tuy nhiên, Yoon Chi-young dường như không hề bối rối khi nhìn thấy những ngón tay đang chảy máu của mình, hắn tiếp tục lật cái cục màu trắng trong tay lên và vùi mặt vào cái bụng hồng hào của nó.

<À, thứ này trông ngon quá.>

Thật xấu hổ khi Heeseong cuối cùng lại sùi bọt mép và ngất đi. Đó là điều không thể tránh khỏi. Giống như trong tự nhiên, nơi một con vật có thể ngất xỉu khi bị kẻ săn mồi lớn gấp nhiều lần cắn trúng, đó là một phản xạ tự nhiên.

Kể từ ngày đó, sự hận thù của Heeseong dành cho Yoon Chi-young ngày càng lớn.

Cậu thực sự sợ hãi trước tin đồn Yoon Chi-young là kẻ ăn thịt đồng loại của mình, mặc dù hắn ta không thừa nhận điều đó. Giống như cậu sẽ không bao giờ thừa nhận vẻ ngoài cứng rắn mà cậu luôn thể hiện hoàn toàn trái ngược với hình dạng thật của cậu khi còn là một con chó nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro