Chương 96: Tiểu thiên sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu thiên sứ ?

Trình Cẩn tự hỏi có phải bản thân cậu bị ảo giác thính giác không, nếu không làm sao có thể nghe thấy Lục Đào nói những lời này.

Người đàn ông trước mặt, có thực sự là chồng của cậu không vậy ?

Trình Cẩn ngạc nhiên đến mức không thể hình dung được, hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói " Nhưng mà, nhưng mà ngay từ lúc đầu anh đã chán ghét em, trước giờ chưa từng đối xử tốt với em, lúc đó làm sao có thể thích.." Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của hai người, bản thân đối với Lục Đào là nhất kiến chung tình, sau đó cố tình liên lạc vài lần, đưa ra đề nghị kết giao, lúc sau bị từ chối lại tìm đến sự giúp đỡ của gia đình, vì vậy mới có cuộc hôn nhân cưỡng ép sau đó.

"Có cảm tình", Lục Đào bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ ngại ngùng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, "Tính cách của anh là trời sinh rồi nha, rất khó biểu lộ tâm trạng tốt, ngay từ đầu cũng không phải cố ý nhắm vào em."

Trình Cẩn càng thêm bối rối, "Nhưng em đã tỏ tình với anh, anh lại không đồng ý..."

"Tình yêu mà không có quá trình sao?", Lục Đào khẽ cau mày, "Hon nữa cách thức lúc đó của em, thực sự là tỏ tình sao? Anh chỉ nghĩ rằng em đang xuống tay với một thứ đồ vật yêu thích nào đó thôi, em đối với anh, dường như chỉ giống như những món trang trí xinh đẹp kia."

"Em, em không có...", Trình Cẩn có chút chột dạ.

Lục Đào dường như không muốn nói đến vấn đề này nữa, anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, hỏi "Em có muốn ra ngoài đi một lát không?"

"Ah? Bây giờ xuất phát sao?", Trình Cẩn không hiểu lắm.

"Không phải", Lục Đào nói rõ ràng hơn, "Đưa em ra ngoài đi dạo".

Nghe chồng thốt ra câu nói này làm Trình Cẩn chấn kinh không thôi, nhưng hôm nay cậu kinh hãi đủ rồi, cũng đã chấp nhận được những chuyện này tốt hơn so với ban đầu. Cậu nghĩ rằng cậu được nhận thưởng lớn đến nỗi choáng váng rồi, tay nắm khối tài sản lớn, nhưng vẫn cảm giác không thật cho lắm.

Mặc quần áo dày rồi ra ngoài, đã trải qua việc sống trên tình cầu địa nhiệt, Trình Cẩn biết phải làm cách nào để chống rét, cậu còn đội chiếc mũ len chính cậu đã đan, trông rất đáng yêu. Lục Đào vẫn là mặc áo khoác dày bên ngoài quân phục, bước ra ngoài đặc biệt bắt mắt.

Sau khi xuống thang máy, bọn họ cùng đi dạo phố, trận tuyết lớn đã ngừng rơi, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một mảng trắng xóa, một chân giẫm cũng có thể để lại dấu . Đi được nửa đoạn đường, Trình Cẩn mới nhận ra Lục Đào muốn đưa cậu đi đâu, không khỏi hỏi "Anh muốn đưa em đến Thủy Tinh Ốc à?"

Lục Đào liếc cậu một cái " Không phải em muốn xem à?"

Loại ' thân mật' này khiến Trình Cẩn không thích ứng kịp, cậu nhẹ giọng hỏi "Anh thực sự...là nhân cách chủ sao? Không phải nhân cách phát sinh sao?"

Lục Đào dừng lại nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Chỉ có anh thôi".

Câu nói này như đang lặp lại muốn nói với cậu nhân cách phát sinh đã biến mất rồi, Trình Cẩn có chút khó chịu, Lục Đào nhận ra điều đó, khẽ cau mày, muốn nói gì đó, lại kiềm chế mà không nói ra, nhưng bước chân đã có chút loạn hơi trước. Trình Cẩn nhận thấy sự khác biệt nhỏ của anh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng có một cảm giác không rõ lan tràn ra.

Có vẻ như chỉ khi cảm nhận được những cảm xúc bình thường của Lục Đào, cậu mới có thể cảm nhận được 'yêu thích' trong miệng đối phương.

Thủy Tinh Ốc khi nhìn gần thực sự rất đẹp, hơn nữa lại còn rất lớn, gần giống như cái tổ ong, mà các cửa hàng bên trong từng cái một đều giống như tổ ong. Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất tinh cầu băng tinh, hầu như muốn mua gì cũng có, tất nhiên bán nhiều nhất vẫn là quần áo là đố trang trí.

Trình Cẩn đã lâu không được mua sắm ở một nơi sáng sủa và đẹp đẽ như vậy, lấy tinh cầu địa nhiệt ra so sánh, thì nơi đó như một cái chợ buôn bán, tương đối mà nói, giá cả ở đây đắc hơn nhiều so với ở đó.

Trình Cẩn không biết nên mua sắm ở đâu thì mới tốt, hơn nữa cậu lại sợ người đàn ông bên cạnh mất kiên nhẫn, dù sao thì nhìn lại Lục Đào cũng không phải kiểu người sẽ cùng người khác đi mua sắm. Cậu đi qua mấy cửa rồi mà vẫn không vào, Lục Đào cuối cùng cũng lên tiếng, "Không muốn mua thứ gì hết sao?", lại nói "Em đi du lịch lâu như vậy, khi về vẫn nên mang theo chút quà chứ."

Trình Cẩn sững sờ "Đi du lịch?"

Lục Đào đáp "Nếu không thì phải giải thích với người khác như thế nào?"

Trình Cẩn vội nói, "Thì là, thì là du lịch a, vậy em thực sự nên mua quà cho bà nội và Eureka, còn có Ngải Tuyết nữa." Lần này, cậu cuối cùng cũng dám bước vào một trong số những cửa hàng phụ kiện, hăng hái chọn quà.

Sau khi đã chọn xong hai bộ đĩa và một mô hình tinh cầu băng tinh loại nhỏ, Trình Cẩn vốn dĩ định thanh toán bằng tài khoản của mình, nhưng chưa kịp nâng cổ tay lên, một cánh tay khác đã duỗi ra , trước mặt cậu đưa tay quẹt vào máy thanh toán, lại thuận tiện lấy đi túi đồ đã được nhân viên đóng gói kỹ cầm trên tay.

Trình Cẩn lại sững sờ, nhưng không biết phải nói gì.

Kỳ lạ quá đi! Người chồng này thật kỳ lạ quá a! Anh không giống với Lục Đào trước đây tí nào.

Nhưng thoáng thấy gương mặt poker của anh, Trình Cẩn biết rằng bọn họ là cùng một người, đến tính cách cũng không hề thay đổi.

Nhưng sao bây giờ lại trở nên quan tâm đến vậy? Chẳng lẽ... quả nhiên là do bản thân đang mang thai đi.

Trình Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra được một lý do phù hợp .

Họ cũng đi đến nhà hàng nổi tiếng ở đây dùng bữa. Dựa vào số lượng người dùng bữa trong nhà hàng, Trình Cẩn có thể thấy kinh tế ở nơi này thực rất tốt, bởi vì nơi có nền tinh tế thấp, hầu hết thức ăn của mọi người đều là nước dinh dưỡng, rất hiếm khi được ăn một bữa cơm bình thường, không giống như tinh cầu Đế chế, nước dinh dưỡng là thứ bị coi thường nhất, Trình Cẩn từ lúc sinh ra đến giờ cũng không phải ăn thứ đó nhiều.

Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn được dọn ra , Trình Cẩn để tránh bối rối, lật tờ báo trên bàn để khách giải trí, nhìn thấy trên trang nhất vẫn là hình ảnh của anh trai mình, điều cậu lo lắng trước đó lại trở lại. Cậu nói "Ngạn Thất dồn hết tâm trí để tìm anh em, thực sự là do thích sao? , cậu lẩm bẩm "Em hiện tại vẫn không thể tin được".

"Anh không biết", Lục Đào rót một cốc nước ấm cho Trình Cẩn.

Trình Cẩn xoa xoa trán, "Em ở tinh cầu địa nhiệt chưa từng xem qua loại báo này nên không hề biết chuyện."

Vấn đề này hình như Lục Đào có thể giải đáp cho cậu, "Tinh cầu địa nhiệt là hành tinh duy nhất trên thế giới không xuất bản loại báo này. Có ba nguyên nhân: thứ nhất, nền kinh tế kém cần phải tiết kiệm những thứ không cần thiết, thứ hai là các khu dân cư quá xa nhau, nhiều nơi là đất không người, thứ ba là giao thông quá kém. Nhưng không phải anh em đang nói về việc hợp tác với chính quyền trung ương sao? Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã đọc tờ báo này."

Trình Cẩn có chút trên mây, "Cho nên trên tinh cầu địa nhiệt mới có loại báo này..."

Lục Đào không vì cậu ngu ngốc mà tức giận, mà dùng từ ngữ đơn giản hơn để giải thích, "Có, nhưng nó chỉ được gửi cho cơ quan chính phủ, không bán cho người dân".

"Vậy anh em đã xem qua rồi, nhưng anh ấy, anh ấy... lại không hề nói với em."

Lục Đào nói, "Nói rồi thì có ích gì chứ?"

Trình Cẩn liền nản lòng, "Thực là vô dụng. Em cái gì cũng không giúp được anh trai, em bây giờ cũng không hiểu tại sao hai người họ lại vướng vào nha a. Chẳng lẽ là do em..." Loay hoay mãi thì đồ ăn cũng ra đến nơi, Lục Đào đưa chiếc nĩa sạch sẽ vào tay cậu, thờ ơ nói "Mau ăn đi, đừng khó xử nữa, Ngạn Thất vẫn chưa tìm ra được nơi này."

Trình Cẩn lập tức hỏi, "Thật sao? Cậu ta bây giờ vẫn chưa tìm được nơi này sao?"

Lục Đào đáp: "Theo anh biết, cậu ta nỗ lực tìm kiếm ở phía Nam, xung quanh tinh cầu thứ 6."

"Tinh cầu thứ 6", Trình Cẩn nghiến răng nghiến lợi, "Ngạn Tiểu Thất này thật gian xảo. Anh ta chắc chắn biết trước mục tiêu trước kia của chúng em là ở tinh cầu thứ 6 đi? Nhưng rốt cuộc sao cậu ta lại biết được chứ?" Không ai trả lời câu hỏi của cậu, mà cậu lại đói rồi, chỉ có thể ăn cơm trước.

Có lẽ chuyện của anh trai đã làm bầu không khí trở nên dễ thở hơn, ngược lại Trình Cẩn đã thoải mái hơn nhiều. Chỉ là thỉnh thoảng cậu lại cảm thấy mới lạ, cậu vậy mà thực sự cùng chồng ở bên ngoài dùng cơm, không phải là do công việc, cũng không phải do bất kỳ lý do cấp thiết nào, mà giống như bạn đời bình thường, đi dạo mệt rồi thì tìm một nơi để nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một bữa cơm.

Trình Cẩn không thể kiểm soát được bản thân, cậu không thể không nhìn người chồng ngồi đối diện mình. Động tác ăn uống của Lục Đào không khác xưa là bao, rất tao nhã, rất lịch sự, hoàn toàn không cầu kỳ chút nào, tuy động tác nhai không phải nói là nhai chậm nhưng chắc chắn không hề thô lỗ chút nào, vô cùng hoàn hảo.

Sau khi trái tim đập điên cuồng, Trình Cẩn nghĩ tới một vấn đề, không nhịn được hỏi: "Sau đó làm sao anh tìm được em?"

Vấn đề này là lần thứ hai cậu hỏi, câu trả lời của Lục Đào vẫn như trước đây, "Tìm thấy tuyến đường của không gian gấp." Thấy Trình Cẩn vẫn một thân nghi vấn, anh liền giải thích thêm một câu, "Nơi anh đến là tinh cầu địa ngục, sau đó theo dõi và hỏi thăm, tìm thấy được hướng đi của bọn em."

Trình Cẩn ngây ngốc một lúc, "Đơn giản vậy sao? Sau đó liền tìm thấy em rồi?"

Nghe cậu nói 'đơn giản', động tác của người đàn ông dừng lại chút, anh nhanh chóng thờ ơ nói: "Đúng"

"Thật trùng hợp vậy sao? Em tình cờ vừa từ nơi đăng ký kết hôn bước ra thì gặp phải anh...", Trình Cẩn vẫn có chút nghi ngờ.

Lục Đào nuốt sạch sẽ thức ăn trong miệng rồi mới nói "Thông tin thân phận của em đều bị anh theo dõi rồi, bất luận là điều tra hay đăng ký, anh đều nhận được tín hiệu, từ đó thông qua tín hiệu mà xác định vị trí." Lại nói "Em vừa tới tinh cầu địa nhiệt thì đăng ký bằng giấy, lại nhập vào kho, nếu không thì từ 30 ngày trước anh đã tìm ra em rồi."

Nghe anh nói chính xác số ngày, Trình Cẩn luôn cảm thấy có chút vi diệu, trong lòng có chút ấm lên.

Lục Đào khi nói những lời này, dường như thực sự...rất quan tâm đến cậu.

Lục Đào nói thêm "Hệ thống đăng ký của tinh cầu địa nhiệt thật sự quá lạc hậu rồi, sau khi trở về anh sẽ viết đơn xin cho họ được trang bị thiết bị mới." Hệ thống của họ lạc hậu đến mức cho dù có truy tìm cũng không tìm được dấu vết, bởi vì khi họ tra cứu, bộ đệm chưa cơ sở dữ liệu đã hết hạn. May mắn thay, hệ thống kết hôn đã được cập nhật.

Trình Cẩn nghe những lời anh nói, nghĩ đến việc anh lãng phí những ngày làm việc của mình để đi tìm kiếm cậu, cậu có chút áy náy, đột nhiên nói "Em xin lỗi, là em quá tùy hứng rồi..không nói anh biết.Em xem tin tức rồi, em với ba và anh trai đều có tên trên danh sách tử vong, vì thế nên mới nghĩ..."

"Không phải", Lục Đào nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc, "Đó là danh sách sai sót ban đầu được đưa ra, sau đó được sửa lại, hiện tại bọn em được liệt vào danh sách những người mất tích."

"Ah", Trình Cẩn liếm mối, "Nếu không có Tháp Tháp, không chừng bọn em đã..."

"Sẽ không." Như thể nhận ra những lời mình sẽ nói, giọng điệu của Lục Đào trở nên nghiêm túc hơn. Anh nhìn Trình Cẩn thật sâu và nói:" Anh sẽ cứu em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro