〔148〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 148: 𝓗𝓸𝓪̀𝓷𝓰 𝓽𝓾̛̉ 𝓫𝓮̣̂𝓷𝓱 𝓴𝓲𝓮̂̀𝓾(73).~

Ban đêm, càng ngày càng lạnh.

Khi Đông Quách Thiên Yết xuất hiện lần nữa trước cửa Thừa Hoan Điện, mùi máu tươi đã tràn ngập.

Vốn dĩ trước cửa đã chất đầy thi thể, nay lại thêm mấy trăm cỗ thi thể khác.

Trong Thừa Hoan Điện, Đại hoàng tử đầu tóc tán loạn bị trói gô quỳ trên mặt đất.

Không ngoài dự đoán của Đông Quách Thiên Yết, Hoàng đế bệ hạ vốn còn một hơi thở mỏng manh, nay lại bị người nào đó một đao chém chết.

Khi Đại hoàng tử nhìn thấy Đông Quách Thiên Yết xuất hiện, hừ lạnh một tiếng, "Không nghĩ tới, thế nhưng lại là ngươi."

Đông Quách Thiên Yết không nói chuyện, hắn nâng con ngươi lên đảo một vòng xung quanh.

Không biết từ khi nào, những con rắn độc trước đó đã bò đi.

Trong căn phòng rộng lớn này không hề để lại chút dấu vết nào của chúng.

Chỉ một lát sau, Nam Cung Bạch Dương tiến vào, ôm quyền, "Điện hạ, Nhị hoàng tử có ý đồ mưu phản, đã chém chết tại chỗ."

Lời này không phải nói cho điện hạ nhà hắn nghe, không bằng nói chính là, cố ý muốn nói cho Đại hoàng tử nghe rõ.

Chủ ý này, từng cọc từng cọc đều do chủ tử của hắn sắp đặt.

Quả nhiên, lúc Đại hoàng tử nghe thấy Nhị hoàng tử đã chết, lập tức trố mắt lên mà nhìn.

Suy cho cùng hắn ta cũng không phải là đồ ngu, ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Nheo mắt lại, nhìn về phía Đông Quách Thiên Yết, nghiến răng ken két hộc ra từng chữ, "Thì ra ngươi là kẻ làm chủ mọi việc!"

Nghe thanh âm hận đến nghiến răng nghiến lợi của hắn ta, Đông Quách Thiên Yết chỉ liếc mắt một cái, sau đó cũng lười quan tâm.

Con ngươi sâu kín, đôi môi mỏng lạnh lẽo, "Giết."

"Tuân lệnh."

Nam Cung Bạch Dương đáp.

Đại hoàng tử vốn vẫn khí định thần nhàn ngay lập tức sừng cồ lên, "Đông Quách Thiên Yết! Ngươi dám! Ngươi giết cha hại huynh, ngươi cho rằng thiên hạ bá tánh sẽ để yên cho ngươi ngồi lên ngai vàng cửu ngũ kia? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!!"

Hắn ta tức muốn hộc máu, nhưng Đông Quách Thiên Yết vẫn không hề để tâm đến.

Ngay cả một câu đáp lại có lệ cũng không hề.

Phảng phất như tội danh giết cha hại huynh này, hắn căn bản không để bụng.

Nam Cung Bạch Dương cầm kiếm, từng bước tới gần.

Đại hoàng tử càng nóng nảy hơn, hắn ta buột miệng thốt ra, "Ta nói cho ngươi biết! Nếu ta chết! Ngươi cũng đừng hòng sống! Cổ độc trong cơ thể ngươi sẽ trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ cơ thể ngươi!"

Nhắc tới cổ độc, tay Nam Cung Bạch Dương đột nhiên dừng lại.

Đây là chuyện khiến Nam Cung Bạch Dương vẫn luôn canh cánh trong lòng, trước kia là thế bây giờ vẫn chưa thay đổi.

Nam Cung Bạch Dương không nhịn được xoay người nhìn về phía điện hạ.

Điện hạ...đang xuất thần.

Đông Quách Thiên Yết hạ mắt xuống, cân nhắc.

Nha hoàn của hắn, luôn ỷ vào mình có một đống rắn bảo vệ, lúc nào ra ngoài cũng vứt não ở nhà, chỗ nào cũng dám đi dám bò, càng ngày càng ngốc.

Nếu không giúp não nàng thêm vài nếp nhăn, nếu về sau thật sự gặp nguy hiểm, lợi hại đi nữa cũng làm được gì?

Nghĩ xong, hắn nhìn về phía Đông Quách Thiên Bình.

Trong mắt hiện lên ánh sáng..

Bộ dáng vô hại nhưng lời nói lại cực kì tàn nhẫn, "Nhốt lại, chiêu cáo thiên hạ, giết cha âm mưu mưu phản thất bại, tự tử tại chỗ."

Giọng nói lạnh nhạt, phảng phất người trước mắt, cũng chỉ là một người dưng qua đường mà thôi.

Nam Cung Bạch Dương nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, "Vâng, điện hạ!"

Sau khi đồng ý, Đông Quách Thiên Yết nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Hắn quay lại tẩm điện, bước vào trong, Hà Phương Xử Nữ ngủ rất sâu, rất an bình.

Nàng ngủ một giấc đến tận hừng đông, lại không hề biết rằng, đêm qua hoàng cung đã trải qua một lần tắm máu, triều đại này cũng đã lật sang một trang mới.

Khi nàng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có một bóng người, bộ váy đỏ hở hang trên người cũng đã thay đổi.

Nàng bước xuống giường, đã ngủ một giấc, thuốc cũng không còn tác dụng.

Vừa đi đến trước ghế dựa, đã thấy Mộng Phạn đẩy cửa đi vào, cười nói: "Xử Nữ, tỉnh rồi sao?"

Hà Phương Xử Nữ chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.

Mộng Phạn bưng đồ ăn vào, đặt lên bàn, "Điện hạ đã phân phó, ta phải nhìn ngươi ăn xong mới được lui xuống."

Đúng lúc, nàng cũng đang đói bụng.

Tất nhiên ngoan ngoãn cầm bát lên ăn cơm.

𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 148

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro