〔170〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 170: Đ𝓪̣𝓲 𝓵𝓪̃𝓸 𝓼𝓪̆́𝓹 𝓱𝓪̆́𝓬 𝓱𝓸́𝓪 (13).~

Nhưng thật ra tốc độ tiến triển nhanh như bay của hai người họ, khiến Tần Dương Nhân Mã có chút kinh ngạc.

Khi Tần Dương Nhân Mã đi vào, còn dẫn theo một đống bảo tiêu, nhanh chóng bao vây khách sạn lại.

"Ai? Cái tên muốn bắt sống cậu sau đó giết đâu rồi? Tôi sống đến từng này tuổi rồi, lần đầu tiên thấy người dám làm thế, thật là muốn xem thử."

Vừa nói, hắn vừa chạy tới đám người còn sống.

Chỉ là vừa chạy qua, đang định ngó nghiêng xem thử, lại nghe thấy giọng nói không chút để ý của Nguyên Quách Thiên Yết, "Giết hết, sau đó đút cho chó ăn."

Vừa nói xong, đạn đã bay vù vù, đoàng đoàng đoàng. Làm Tần Dương Nhân Mã sợ lùi về phía sau ba bước, vỗ bộ ngực, may mà trốn nhanh, lại chậm một chút là bị thương khuôn mặt đẹp trai của mình rồi.

Hà Phương Xử Nữ nháy mắt, hé miệng, "Anh..."

Cô không nhịn được, quay đầu lại nhìn.

Đám người duy nhất còn sống lúc nãy, bây giờ đều chết hết.

Thi thể nằm đầy sàn.

Nguyên Quách Thiên Yết tùy ý cười, cặp mắt đào hoa kia nhìn chằm chằm vào cô, "Tôi làm sao?"

Anh muốn nghe thử, gối ôm có thể nói được câu gì hay ho.

Hà Phương Xử Nữ cắn cắn môi, cô còn nói được gì nữa?

Tất cả đều chết hết rồi, giờ nói gì nữa cũng vô ích thôi.

Anh khom lưng, nhìn khóe môi hồng phấn căng bóng của cô, ánh mắt sáng tối không rõ, cúi người xuống, hôn một cái.

Ừm, rất mềm, hơi ngọt, giống như vừa ăn qua kẹo sữa vậy.

Sau đó..., anh ôm người vào trong ngực lần nữa, giây tiếp theo, há mồm ra cắn.

"A!!!"

Nửa ngày sau.

Miệng Hà Phương Xử Nữ đỏ bừng, môi dưới còn có một dấu răng in sâu, dường như bị rách, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tươi.

Nước mắt lưng tròng, cô không muốn khóc, chỉ là miệng tê rần, không thể khống chế nổi tuyến lệ.

"Anh!!"

Hà Phương Xử Nữ nhìn đầu sỏ gây tội, cánh mũi ngửi thấy mùi máu tươi, không nhịn được liếc về phía xác chết nằm đầy sàn.

Miệng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Này, nếu nói nhiều hai câu, khiến người này không vui xong rồi giết luôn cô thì sao??

Cô cúi đầu, dùng tay che miệng, chậm rãi xoa.

Nguyên Quách Thiên Yết nhìn, còn tưởng rằng mình bắt nạt người ta đến khóc, dùng ngón tay nâng cằm cô lên.

Đối diện với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn ngập nước ấy, trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Đau à?"

Vừa nói, anh vừa gỡ bàn tay trắng nõn của cô ra, nhìn dấu răng cực kì rõ ràng in trên môi.

Nhưng mà... khi nhìn vào đôi môi hồng hào mềm mại kia, anh lại không nhịn được, muốn cắn thêm một cái.

Nghĩ gì làm đó, anh lại tiến sát lần nữa.

Nụ hôn này, không chạm vào môi mà chạm trên mu bàn tay.

"Bỏ tay ra!"

"Không."

"Bỏ ra."

"Không."

Hai người chơi vui đến mức, quên mất luôn bản thân đang ở một nơi cực kì máu tanh, hôi thối.

Tần Dương Nhân Mã nhìn bầu không khí hường phấn giữa hai người, đột nhiên cảm thấy, bé bi tức giận roài nha!

Sau đó, tiếp tục chỉ huy bảo tiêu dọn đống thi thể kia ra ngoài.

Bỗng nhiên, dọn một hồi, lại nghe thấy tiếng ho khan phát ra từ cổ thi thể nào đó.,

Mọi người quay đầu nhìn qua.

Có một cô gái vẫn chưa chết, bụng bị trúng một viên đạn.

Hà Phương Xử Nữ nhìn cô gái kia, mái tóc tán loạn, cả cơ thể toàn là máu, không thể nhìn rõ được dung mạo ban đầu, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ kia cô đã nhớ ra.

Ách, hừm hừm, đây cò không phải là cô gái Hilary lúc nãy sao?

Bảo tiêu vẫn mặt không đổi tâm không động, nâng Hilary ra ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Quách Thiên Yết, "Cô ấy còn sống."

Người nào đó không chút để ý, "Ừ."

"Muốn cứu cô ấy à?"

Tần Dương Nhân Mã cười, hắn đưa tay lên, vuốt ngược tóc, ánh sáng mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp zai kia, "Hà Phương Xử Nữ nhỏ bé ơi, cô có biết đây là đâu không? Những người ở đây là ai?"

𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 170

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro