〔47〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 47: 𝓣𝓱𝓲𝓮̂́𝓾 𝓷𝓲𝓮̂𝓷 𝓴𝓲𝓮̣̂𝓽 𝓷𝓰𝓪̣𝓸 (46).~

Trịnh Dương Bảo Bình lớn lên từ nhỏ với hắn, vậy không hiểu Trương Phong Thiên Yết mười phần, ít nhất cũng phải 6, 7 phần.

Vừa nhìn qua...

"Ai, Thiên Yết, có chuyện gì vui vậy?"

Trương Phong Thiên Yết ngẩng đầu, nhướng mày, "Rất rõ ràng?"

"Vô nghĩa!!"

Trịnh Dương Bảo Bình tiến đến trước mặt Trương Phong Thiên Yết, nghĩ đến Hà Phương Xử Nữ vừa được Trương Phong Thiên Yết tự mình đưa về nhà, cười có hơi đê tiện, "Ai, có liên quan tới bạn học Hà Phương Xử Nữ?"

Đầy mặt bát quái.

Trương Phong Thiên Yết vừa nhấc mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cậu.

Bị nhìn chằm chằm lâu rồi, Trịnh Dương Bảo Bình có hơi e ngại, ho khan một tiếng, "Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà."

Nói rồi định rời đề tài.

Nào biết, khóe môi Khương Nhiên cong lên, dựa vào ở góc tường, tư thái lười nhác lên tiếng:

"Về sau gọi là chị dâu."

Trịnh Dương Bảo Bình trừng lớn mắt, một lúc sau đã cười ha ha, "Ha ha ha ha ha ha"

Cười ngửa tới ngửa lui, như là nhìn thấy trò cười đáng sợ nhất.

Không nghĩ tới, Trương Phong Thiên Yết cũng có hôm nay!!

Trương Phong Thiên Yết đạp cậu một chân, ngữ khí mang theo ý cười lười nhác, "Buồn cười như vậy?"

"Lão tử mong ngôi sao mong ánh trăng, rốt cuộc Trương Phong Thiên Yết cũng yêu đương."

Trịnh Dương Bảo Bình đỡ thùng rác, vừa cười vừa nói.

Đột nhiên, hình tượng của Hà Phương Xử Nữ trong lòng cậu bay lên một mảng lớn, hơn nữa phá lệ tôn sùng.

Một nữ sinh có thể chấn trụ được Trương Phong Thiên Yết, rất, cường đại.

Trương Phong Thiên Yết đứng lên, lười phản ứng cậu, đi sang bên cạnh.

Trịnh Dương Bảo Bình vừa thấy Trương Phong Thiên Yết đi, vội vàng đuổi theo, "Ai, anh đợi em chút a, dù sao cũng là anh em, nói cho em nghe nào, anh vừa ý cô ấy ở điểm nào?"

Trăng sáng sao thưa, gió lạnh đánh úp lại, bóng đêm nồng đậm.

Lại nói tới Hà Phương Xử Nữ đã về đến nhà.

Bởi vì đến giờ dì giúp việc tan làm nên trong nhà chỉ có một mình cô.

Cô ngồi trên sô pha một lát.

Đại khái là đầu hơi rối loạn, lại bởi vì dung lượng não không đủ, nghĩ sẽ đau đầu.

Từ trong túi móc ra một cái kẹo, mùi dâu tây sữa bò nhanh chóng tràn ngập trong miệng.

Một cái, lại một cái.

Mười phút sau, Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng, "Ký chủ đang nghĩ gì?"

"Trương Phong Thiên Yết."

Nói xong Hà Phương Xử Nữ lại bổ sung thêm một câu, "Tiểu Hoa, ăn kẹo cũng không có tác dụng."

Trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt của Trương Phong Thiên Yết.

Nhịn không được duỗi tay cầm một cái kẹo sữa dâu, nghĩ sẽ đau đầu.

Nhưng khuôn mặt của hắn cứ xuất hiện trong đầu mình, lại còn không thể khống chế.

Hà Phương Xử Nữ không hiểu, chỉ là đi ra ngoài cả đêm mà thôi, sao lại không giống như bình thường rồi?

Vừa nghĩ, thật sự là không vứt ra khỏi đầu được.

Đi tới phòng tắm.

Nguyên bản, cô định tắm rồi đi ngủ.

Chỉ là... ân?

Móc chìa khóa mới mua đáng lẽ ra phải ở trong túi lại không thấy đâu.

Cô tìm một lượt, cuối cùng vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng, "Có thể là lúc mở cửa lấy chìa khóa, không cẩn thận bị rơi?"

Cô nghĩ, hình như có khả năng này.

Mặc áo ngủ trắng, tóc có chút ẩm ướt hỗn độn, nhưng làn da của cô rất trắng, vậy nên có vẻ càng thêm thuần tịnh tốt đẹp.

Mở cửa, đầu tiên là tìm xung quanh.

Sau đó đi tới sân.

Hà Phương Xử Nữ cẩn thận tìm một lượt, vẫn không tìm thấy.

Đồ kia cũng không phải không thể không có.

Thôi, lại mua một cái.

Nghĩ như vậy, chuẩn bị trở về.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh ngạc, "Hà Phương Xử Nữ?"

Hà Phương Xử Nữ theo giọng nói nhìn qua.

Là một nam sinh, mặc áo sơ mi trắng.

𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 47

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro