〔340〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 340 - 1: Đ𝓲𝓮̣̂𝓷 𝓬𝓪̣𝓷𝓱 đ𝓪̣𝓲 𝓽𝓱𝓪̂̀𝓷, đ𝓾̛̀𝓷𝓰 𝓽𝓾̛̣ 𝓫𝓮̂́ (12).~

Cũng là kỳ quái, kẹo sữa kia, không có nhãn hiệu, cái gì cũng không có.

Vỏ bao bên ngoài chỉ là hình dâu tây nhỏ cùng một con bò sữa.

Hắn tìm mãi cũng không thấy nhãn hiệu nào tương tự.

Kết quả là, lăn lộn thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới Hà Phương Xử Nữ.

Liền vội vàng gọi điện thoại hỏi.

Lúc này mới có một màn hiện tại này.

Hà Phương Xử Nữ nghe Kỷ Dương Thiên Bình tự thuật một lần, trầm mặc trong chốc lát, nói

"Hắn vẫn luôn uống thuốc an thần?"

Kỷ Tinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bác sĩ Trương.

Bác sĩ Trương lúc này đây rốt cuộc mới nói:

"Đúng vậy."

Hà Phương Xử Nữ cùng ông ta đối diện, lại lần nữa nói:

"10 năm uống thuốc an thần, trong cơ thể hẳn là đã sinh ra kháng thể, hiện tại đối với hắn, thuốc an thần có thể cho hắn ngủ trong bao lâu?"

Cô thực nghiêm túc hỏi.

Bác sĩ Trương suy nghĩ trong chốc lát

"Hai giờ, cũng có thể ba giờ."

Hà Phương Xử Nữ trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Cô không phải bác sĩ, loại sự tình này, luôn là không có cách nào hỗ trợ.

Chỉ là nhìn Kỷ Nguyên Thiên Yết bây giờ, chỉ thấy trong lòng một trận bực bội.

Mà ngay lúc này, bác sĩ Trương đẩy đẩy mắt kính:

"Hà Phương Xử Nữ tiểu thư, chúng ta...... có thể nói chuyện chút không?"

Hà Phương Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn ông.

Mười phút sau, người trong phòng khách đều rời đi.

Chỉ còn lại có Hà Phương Xử Nữ cùng bác sĩ tâm lý của Kỷ Nguyên Thiên Yết.

Nửa ngày sau, bác sĩ Trương cười ra tiếng:

"Tôi nhìn ra được, cô rất quan tâm Thiên Yết."

Hà Phương Xử Nữ nhìn ông ta, không có nói tiếp, tựa hồ là đang đợi ông nói xong.

Bác sĩ Trương nhìn cô trầm mặc, sửng sốt, nói tiếp:

"Thiên Yết có chút tự bế, không muốn cùng người xa lạ giao lưu, nhưng tôi thấy hai người hợp ý, không bằng..... ngày sau, cô có rảnh hãy lại đây nhiều chút?"

Bác sĩ Trương nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược bệnh trạng của Kỷ Nguyên Thiên Yết.

Hiển nhiên là đã quên lúc trước báo cáo bệnh trạng cho Kỷ lão gia tử, Hà Phương Xử Nữ cũng có mặt.

Cho nên cô biết bệnh của Kỷ Nguyên Thiên Yết rất rành mạch.

Bác sĩ Trương biểu hiện thực bình tĩnh.

Nhưng thật sự tới lúc nhìn thấy Hà Phương Xử Nữ gật đầu đồng ý.

Bút ký tên bị bác sĩ Trương nắm chặt trong tay, rốt cuộc được thả ra để vào trong túi áo blouse trắng.

Sau đó, bác sĩ Trương đứng lên, cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Hà Phương Xử Nữ.

"Thiên Yết ngày thường ít nói, cũng không muốn người khác chạm vào cậu ấy, điểm này còn mong Xử Nữ tiểu thư chú ý một chút."

Hà Phương Xử Nữ gật gật đầu.

Bác sĩ Trương móc ra đồng hồ, nhìn một chút thời gian, sau đó chỉ vào cửa phòng:

"Lúc này, cậu ấy chắc là đã tỉnh. Khó khăn lắm cậu ta mới có bạn bè, tôi liền không ở nơi này quấy rầy 2 người nói chuyện, tôi đi trước."

Bác sĩ Trương nói giỡn, cầm lấy túi tiền, đi ra ngoài.

Nếu chỉ nghe bác sĩ Trương miêu tả, thật đúng là sẽ cho rằng Kỷ Nguyên Thiên Yết chỉ là người tự kỷ nhẹ, an tĩnh, có điều mắc chứng sạch sẽ không muốn bị người khác chạm vào người.

Nhưng thực tế, trời mới biết bệnh của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bác sĩ Trương vừa đi ra biệt thự, sắc mặt liền khôi phục nghiêm túc, vội vã đi đến biệt thự đối diện.

Hà Phương Xử Nữ ngồi ở phòng khách, móc ra một viên kẹo, ăn luôn.

Ngồi trong chốc lát, mới đứng lên, đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.

Nghe ý tứ vị bác sĩ này, cô về sau, có thể quang minh chính đại tùy thời đều có thể tới tìm Kỷ Nguyên Thiên Yết?

Nghĩ như vậy, cô duỗi tay đẩy ra cửa phòng.

Giống như là bác sĩ Trương nói, Kỷ Nguyên Thiên Yết thật sự tỉnh.

Chỉ là khi nghe tiếng mở cửa, Kỷ Nguyên Thiên Yết lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy.

Viên kẹo đặt ở gối đầu trên giường, bị hắn nắm chặt ở trong tay.

Tô Yên đi đến trước giường, ngữ điệu mềm ấm:

"Tỉnh rồi sao?"

Kỷ Nguyên Thiên Yết không dám mở to mắt.

🍬🍬🍬

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 340 - 2: Đ𝓲𝓮̣̂𝓷 𝓬𝓪̣𝓷𝓱 đ𝓪̣𝓲 𝓽𝓱𝓪̂̀𝓷, đ𝓾̛̀𝓷𝓰 𝓽𝓾̛̣ 𝓫𝓮̂́ (13).~

Nhưng là không biết vì cái gì, gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.

Ngực phập phồng cũng lớn chút.

Kỷ Nguyên Thiên Yết không nghĩ tới, người tiến vào chính là cô.

Thế cho nên vừa nghe đến thanh âm của cô, trong đầu lập tức liền hiện lên hình ảnh cô hôn chính mình.

Vốn dĩ cho rằng cô còn muốn nói gì nữa.

Kết quả đợi cả nửa ngày, cũng không có nghe được động tĩnh.

Nghĩ đến đây, hắn mở to mắt đi xem.

Kết quả là mới mở mắt, nữ sinh kia đã lại hôn đến.

Xúc cảm mềm ấm, còn có, cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào.

Điều này làm cho trái tim hắn nhảy lên càng ngày càng kịch liệt.

Thậm chí một lần hôn qua, bởi vì bị chạm vào mà mang đến đau đớn.

Hà Phương Xử Nữ hôn một cái, nhìn thấy hắn mở to mắt, liền buông ra.

Sau đó chớp chớp mắt, thực nghiêm túc hỏi:

"Anh là đang đợi em hôn tỉnh hay sao?"

Bởi vì một câu này, Kỷ Nguyên Thiên Yết trực tiếp đỏ cả mang tai.

Cả người đều có vẻ hoảng loạn.

Bởi vì tự bế, rất ít cùng người khác giao lưu, huống chi là giải thích cãi cọ.

Thế cho nên hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói, lại một câu cũng nói không nên lời.

"Không, không phải."

Nghẹn hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu như vậy.

Nói xong, nhìn thấy Hà Phương Xử Nữ gật đầu.

Hắn lại trở nên càng hoảng loạn, lắp bắp nói:

"Tôi, tôi....."

Hà Phương Xử Nữ duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn, an ủi:

"Anh chậm rãi nói, em đang nghe."

Thanh âm mềm mỏng, thực nghiêm túc.

Kỷ Nguyên Thiên Yết hoảng loạn cả nửa ngày, mới bình phục tâm tình, môi mỏng giật giật nói:

"Tôi, không có, cảm thấy không tốt."

Hắn không hy vọng cô hiểu lầm.

Hà Phương Xử Nữ nghe hắn nói, cắn cắn môi do dự trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói:

"Cho nên, anh thích em hôn anh?"

Cô cẩn thận tổng kết lời nói của Kỷ Nguyên Thiên Yết.

Hẳn là, ý này đi?

Tiểu Hoa đối với việc ký chủ chính mình nói trắng ra, không nỡ nhìn thẳng.

Này, đây là không phải quá ngay thẳng sao?

Nó có nên download một ít tài liệu 36 chiêu thức tán giai gì đó cho ký chủ nhìn xem hay không?

Mà càng làm cho Tiểu Hoa cảm thấy quỷ dị chính là.

Lời nói ngay thẳng này, thế nhưng làm Kỷ Nguyên Thiên Yết vừa mới tiêu tán đỏ bừng, lại lần nữa hồng thấu khuôn mặt.

Chỉ nhìn vành tai hắn tái nhợt, hiện tại lại đỏ đến sắp lấy máu.

Hình ảnh ở trong mắt Hà Phương Xử Nữ, giống như là cam chịu.

Kết quả là......

Cô nghĩ, Kỷ Nguyên Thiên Yết bệnh rất nghiêm trọng, hắn muốn chính mình hôn hắn, vậy liền hôn nhiều hơn mấy cái.

Môi hắn thực lạnh, thực mềm, như là thạch trái cây vậy.

Kết quả là, đồng chí Hà Phương Xử Nữ của chúng ta, một bàn tay đè ở trên gối đầu, thân thể trực tiếp dán qua, cách tấm thảm cùng quần áo, hẳn là sẽ không đau đi?

Nghĩ như vậy, bẹp, lại lần nữa hôn lên.

Chỉ nhìn thấy Kỷ Nguyên Thiên Yết, cổ đến lỗ tai đỏ bừng a đỏ bừng.

Cô nghiêm túc chỉ đạo:

"Lúc em hôn anh, anh phải nhắm mắt lại."

Kỷ Nguyên Thiên Yết cổ đỏ bừng, thế nhưng không phản kháng, thật đúng là nghe lời nhắm mắt lại.

Rõ ràng là không biết làm sao, thế nhưng còn rất phối hợp tiếp tục.

Thế là, Hà Phương Xử Nữ cắn cắn nơi này, hôn hôn chỗ nọ, đối với đôi môi mỏng kia lặp lại chà đạp.

Theo dõi ở một bên khác.

Hai vị bác sĩ ngồi ở trước máy theo dõi, nhìn điện đồ nhịp tim của Kỷ Nguyên Thiên Yết, trực tiếp sắp đến 200.

Trong đó một người nhíu mày bất an, hỏi:

"Cứ như vậy có được không? Thân thể hắn không thể thừa sự tình quá kích thích, rất dễ dàng xảy ra chuyện."

Bác sĩ Trương uống một ngụm trà, có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

"Đối với Thiên Yết mà nói, đã không còn chưa lựa chọn. Con đường này tuy rằng không biết sẽ đến đâu, nhưng cũng may còn là một con đường."

Hiển nhiên, vị bác sĩ kia vẫn là có chút không đồng ý.

Bác sĩ Trương vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thả lỏng.

——————ʚ؋ɞ——————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Xử tỷ tỷ, tỷ có thể bình tĩnh chút được hong? Chớ tỷ cứ tiến tới bẹp bẹp như thế thì làm cho anh ấy tăng nhịp tim hoài như thế cũm không ổn lắm đâu tỷ tỷ à!!! o(≧∀≦)o

𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 340

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro