〔366〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 366 - 1: Đ𝓲𝓮̣̂𝓷 𝓬𝓪̣𝓷𝓱 đ𝓪̣𝓲 𝓽𝓱𝓪̂̀𝓷, đ𝓾̛̀𝓷𝓰 𝓽𝓾̛̣ 𝓫𝓮̂́ (39).~

Hà Phương Xử Nữ lên tiếng hỏi:

"Cô muốn đánh tôi?"

Đại tỷ kia cười kiêu ngạo:

"Đánh mày? Tao là vì tốt cho mày, cho mày nhớ kỹ, đừng nói khó nghe như vậy a."

Nói xong, đại tỷ giơ tay liền đánh tới mặt Hà Phương Xử Nữ.

Hà Phương Xử Nữ đang muốn giơ tay, chỉ là Kỷ Nguyên Thiên Yết đứng ở bên cạnh cô càng nhanh hơn, đánh lại bàn tay kia.

Hà Phương Xử Nữ sửng sốt, nhìn về phía Kỷ Nguyên Thiên Yết.

Hắn con ngươi đen nhánh, nhìn đại tỷ kia, giống như tức giận.

Hà Phương Xử Nữ nghi hoặc:

"Không đau?"

Kỷ Nguyên Thiên Yết lúc này mới phản ứng lại, sau đó nhìn về phía tay mình.

Có chút đau, nhưng là, mức độ có thể chịu đựng được.

Hắn lắc đầu:

"Không đau."

Chậm rãi nói ra.

Lúc này, đại tỷ bị hất một cái nổi giận.

"Tao đánh chết chúng mày đối cẩu nam nữ!"

Giọng nói vang lên, bảy tám nữ sinh vây xung quanh liền hướng tới hai người mà đánh.

Hà Phương Xử Nữ lên tiếng:

"Anh đừng cử động."

Kỷ Nguyên Thiên Yết đối với lời Hà Phương Xử Nữ nói, trên cơ bản đều là nghe theo.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cô dễ như trở bàn tay giải quyết xong một người.

Hắn yên lặng đứng ở chỗ đó, thật sự không nhúc nhích.

Năm phút đồng hồ sau.

Đại tỷ kia mặt mũi bầm dập bị tẩn nằm sấp xuống.

Kỷ Nguyên Thiên Yết trong mắt sáng lấp lánh, đại khái là nhìn Hà Phương Xử Nữ càng nhìn càng thích.

Mà Lâm Hạ Bạch Dương vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này, đại tỷ ngẩng đầu nhìn về phía Hà Phương Xử Nữ, duỗi tay chỉ thẳng cô:

"Khi dễ trẻ vị thành niên, là phải ngồi tù, tao nói cho mày biết, tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!"

Hà Phương Xử Nữ nghe, lắc đầu:

"Tuy rằng có Luật bảo vệ trẻ vị thành niên nhưng là cô động thủ trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng."

Nói xong, Hà Phương Xử Nữ đi đến bên người đại tỷ, ngồi xuống.

Cô duỗi tay, ấn xuống đầu vai cô ta.

Giây tiếp theo, đại tỷ kêu la thảm thiết.

Hà Phương Xử Nữ nghiêm túc nhìn:

"Đau không?"

Đại tỷ sắc trắng bệch, nhưng cắn chặt răng không nói chuyện, trong mắt tràn đầy ý không phục.

Hà Phương Xử Nữ ngón tay giật giật, tăng lớn lực đạo ấn xuống.

Giây tiếp theo, đại tỷ đau đến cả người đều run rẩy lộn xộn.

Hà Phương Xử Nữ như cũ không buông tay, chỉ là thực nghiêm túc hỏi:

"Đau không?"

Đại tỷ kêu thảm thiết, nhưng vẫn không trả lời Hà Phương Xử Nữ.

Hai người như là giằng co.

Hà Phương Xử Nữ xuống tay càng ngày càng nặng, toàn bộ cánh tay đại tỷ giống như không nghe sai sử, bày ra một cái tư thế quỷ dị.

Rốt cuộc, cô ta nhịn không được:

"Đau! Cô buông tay ra đi!!"

Lúc này, Hà Phương Xử Nữ rốt cuộc chậm rì rì dừng động tác trong tay.

Sau đó nghiêm túc nói:

"Nếu cô lại khi dễ cô ấy, sẽ đau gấp mười lần hơn lúc nãy. Giống như vậy."

Vừa nói, ngón tay Hà Phương Xử Nữ ấn ở sống lưng chỗ khớp xương đại tỷ, một tấc một tấc đi xuống.

Vừa mới bắt đầu đại tỷ còn có thể kêu to ra tiếng, đến cuối cùng, chỉ có thể run rẩy, nước miếng trong miệng chảy ra bên ngoài thật giống như là đã không còn cảm giác.

Mà bên cạnh những người đi theo đại tỷ cùng nhau làm xằng làm bậy, nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhúc nhích.

Đừng nói đại tỷ, chính là các cô nhìn, đều cảm thấy cả người đau đớn tê mỏi.

Hà Phương Xử Nữ lại cúi thấp đầu, ghé vào bên tai đại tỷ, thanh âm nghiêm túc:

"Cô đi bệnh viện sẽ không tra ra vết thương nào đâu, nhưng vẫn rất đau, đúng hay không? Nếu lại khi dễ Lâm Hạ Bạch Dương, sẽ càng đau hơn."

Thanh âm cô vẫn là mềm mại vô hại.

Nhưng lại khiến đại tỷ kia cả người cứng đờ, lúc nhìn Hà Phương Xử Nữ, không biết vì cái gì, hai mắt mang theo sợ hãi.

Một màn này, xem ở trong mắt người khác cũng là cảm xúc bất đồng.

🍬🍬🍬

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 366 - 2: Đ𝓲𝓮̣̂𝓷 𝓬𝓪̣𝓷𝓱 đ𝓪̣𝓲 𝓽𝓱𝓪̂̀𝓷, đ𝓾̛̀𝓷𝓰 𝓽𝓾̛̣ 𝓫𝓮̂́ (40).~

Đối với Lâm Hạ Bạch Dương mà nói, cô thực cảm kích Hà Phương Xử Nữ cứu mình, nhưng, nhưng thấy cái thảm trạng kia của đại tỷ, trong lòng vẫn là không thể ức chế lộp bộp một chút.

Ân, đây là phản ứng của người bình thường.

Mà trái lại Kỷ Nguyên Thiên Yết không thế nào là người bình thường được.

Mắt hắn nhìn Hà Phương Xử Nữ càng ngày càng sáng.

Ở trong mắt hắn, Hà Phương Xử Nữ làm cái gì đều đúng.

Cho dù là hiện tại trường hợp quỷ dị như vậy.

Lâm Hạ Bạch Dương trên mặt tím tím xanh xanh, Hà Phương Xử Nữ từ trong túi móc tiền ra.

Sau đó đưa tới trong tay Lâm Hạ Bạch Dương:

"Tự mình mua thuốc bôi đi."

Lâm Hạ Bạch Dương lắc đầu, muốn từ chối, nhưng Hà Phương Xử Nữ đã lui nhanh ra sau hai bước.

Quyết định sẽ không nhận lại tiền này.

Sau đó, Hà Phương Xử Nữ cùng Kỷ Nguyên Thiên Yết rời đi.

Cuối cùng, bởi vì chuyện này trì hoãn.

Hà Phương Xử Nữ không đi đến trường.

Hai người vừa đi, Hà Phương Xử Nữ nghiêng đầu.

Liền nhìn thấy Kỷ Nguyên Thiên Yết vẫn luôn không ngừng dùng một góc áo sơ mi xoa tay phải mình.

Cô nghi hoặc:

"Làm sao vậy?"

Kỷ Nguyên Thiên Yết do dự, một lát sau nhỏ giọng nói:

"Bẩn."

Hà Phương Xử Nữ nghe, chớp chớp mắt. Cô duỗi tay, kéo tay phải Kỷ Nguyên Thiên Yết qua.

Ngón tay hắn thon dài, móng tay cắt sửa chỉnh tề, hơn nữa thực trắng nõn, sạch sẽ.

Cô lên tiếng hỏi:

"Chỗ nào bẩn?"

Kỷ Nguyên Thiên Yết cúi đầu, không nói chuyện.

Hắn biết chính mình quái dị.

Nhưng chính là chịu đựng không được.

Từ sau khi gặp được Hà Phương Xử Nữ, bệnh đau của hắn giống như không còn nghiêm trọng.

Chỉ là hắn vẫn không thích cùng người khác có tiếp xúc.

Hà Phương Xử Nữ thấy hắn lại không nói lời nào trầm mặc.

Lần nữa hỏi lại:

"Chỗ nào bẩn?"

Bởi vì cô lại lần nữa dò hỏi, Kỷ Nguyên Thiên Yết trở nên bất an.

Hắn con ngươi đen nhánh nhìn Hà Phương Xử Nữ.

Sau đó, sắp xếp ngôn ngữ thật lâu, do dự thật lâu:

"Vừa mới, người kia..... đụng phải."

Hắn nói hàm hồ, Hà Phương Xử Nữ nhưng thật ra nhớ tới vừa nãy hắn vì chính mình chắn một cái tát kia.

Là bởi vì cùng người khác tiếp xúc, cho nên không thích, cho nên cảm thấy bẩn?

Hà Phương Xử Nữ không nói chuyện, nhưng vẫn lôi kéo hắn, dẹp đường hồi phủ.

Vì sao lại đột nhiên về nhà?

Về nhà rửa tay a.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn hành động của ký chủ mình.

Nhịn không được nói:

"Ký chủ, ngươi quá nuông chiều hắn rồi."

Được rồi, thân là một hệ thống, nó có điểm ghen ghét.

Đã nói rõ là một ký chủ có nguyên tắc, phân biệt đúng sai đâu?

Không phải chỉ bị người chạm vào một chút sao?

Còn không phải là chạm vào một chút???

Thật đúng là liền phải dẫn hắn về nhà?

Về nhà mục đích thế nhưng chỉ là vì phải rửa tay!!

Hà Phương Xử Nữ từ trong đầu trả lời Tiểu Hoa:

"Không sao."

Tiểu Hoa nghe nhịn không được nói:

"Kia vạn nhất đem hắn chiều đến hỏng rồi làm sao bây giờ?"

Ở trong mắt Tiểu Hoa, Kỷ Nguyên Thiên Yết này chỉ chạm vào một chút đã ghét bỏ người khác bẩn, đây là tật xấu a.

Hà Phương Xử Nữ mắt nhìn Kỷ Nguyên Thiên Yết ngồi ở trong xe trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.

Hồi phục nói với Tiểu Hoa:

"Có ta ở đây, hắn muốn thế nào cũng được."

Tiểu Hoa:

"........"

Nó còn có thể nói cái gì?

Thậm chí còn cảm thấy bị nhét cẩu lương là chuyện gì xảy ra??

Trở lại nơi ở của Hà Phương Xử Nữ, Kỷ Nguyên Thiên Yết lên tiếng:

"Anh muốn tắm rửa."

Hà Phương Xử Nữ gật đầu:

"Đi thẳng, rẻ trái."

Kỷ Nguyên Thiên Yết ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên thanh âm vòi hoa sen.

Một giờ sau.

Thanh âm vòi hoa sen ngừng lại.

Vốn dĩ cho rằng, hắn rất mau đi ra.

Chỗ nào biết cọ tới cọ lui hơn nửa giờ, cũng không thấy Kỷ Nguyên Thiên Yết xuất hiện.

Cô nghi hoặc.

Đi đến cánh cửa phòng tắm:

"Thiên Yết?"

Bên trong truyền đến thanh âm rầu rĩ:

"... Ừm."

"Không ra?"

"....... không có quần áo thay."

"Quần áo anh đâu?"

"Ướt mất rồi."

Kỷ Nguyên Thiên Yết chậm rì rì trả lời.

Hà Phương Xử Nữ nghe xong, trầm mặc cả nửa ngày.

Sau đó đi trở về phòng mình.

——————ʚ؋ɞ——————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Haizzz... u là chời lun á anh tui ơi!!! Gì đâu mà ngây ngô quá chời quá đất lun hà!!! ( •_•)

𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 366

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro