#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em chợt hiện diện trong cuộc đời của tôi, em thay đổi mọi thứ trong cuộc sống của tôi..."

Tôi và em bất chợt gặp nhau trong một tiệm bánh ngọt, chỉ là một cuộc gặp gỡ quá đỗi bình thường như trong các câu truyện theo motif cũ mèm: giữa tôi bạn tôi và em, chỉ là trùng hợp, bạn của bạn tôi lại là em.

Em là đứa con của những âm hưởng du dương nhẹ nhàng, mỗi lần cất tiếng hát, em toả lên một luồng ánh sáng của nhân vật chính, còn tôi là nhân vật phụ nằm trong góc khuất của những ánh đèn- một thằng học sinh mê thích những thứ thiết bị điều chỉnh âm thanh.

Tôi từ phía sau màn kính mờ nhìn ra  bóng lưng của cô gái ấy, ngỡ thấy những giọt mồ hôi mà chẳng khán giả nào từ phía sân khấu có thể nhìn được, trước mắt họ là một cô gái tràn đầy nhiệt huyết, chỉ là cô gái bé nhỏ nhưng đã làm cả khán phòng trở thành một buổi concert của những nhóm nhạc nổi tiếng.

Em và tôi học cùng trường, chúng tôi từng bước là hai người xa lạ trở thành bạn bè. Chúng tôi thường xuyên đi với nhau đến nhà hát, em diễn, tôi ngồi đằng sau chỉnh sửa âm thanh cũng như thầm lặng cổ vũ em.

Tôi và em thường ra quán bánh, nơi đầu tiên quen biết để học chung, cũng có thể là thưởng thức những món bánh ấy vào ngày cuối tuần.

Thế rồi hoàng hôn buông xuống, dưới ánh chiều tà xuất hiện hình bóng tôi chở em trên con đường xa lạ cũng trở nên quen thuộc bởi xuất hiện thứ gì đó mà tôi cho là hơi thở ấm áp lạ lùng của em.

Tôi và em bằng một cách nào đó, cùng chơi với nhau trong một mối quan hệ có thể gọi là "bạn thân" ?. Tôi và em thường xuyên đi cùng nhau, kể cho nhau nghe về những điều thầm kín chẳng ai biết.

Em khiến tôi từ một đứa học sinh bình thường, có một công việc bán thời gian tầm thường trở thành người mà bao chàng trai ghen tị, đó là được làm bạn thân với em- một cô gái dễ thương, tài năng, hoà đồng. Cái điều chẳng một người nào biết đến khi tôi chơi thân với em, em là cô gái nội tâm, dễ tổn thương, dễ rơi lệ. Nhưng em chẳng bao giờ thể hiện ra bên ngoài, sau khi hát em mệt, rất mệt nhưng em vẫn cố gắng nở ra một nụ cười rạng rỡ, một khi em bị ai đó chê, em cố tỏ ra vẻ học hỏi nhưng sau khuôn mặt ấy là dáng vẻ yếu đuối, là những giọt nước mắt cố kìm nén.

Đến đêm hội cứ cuối đông chỗ tôi lại tổ chức một lần, tôi và em đứng cạnh nhau xem pháo hoa, đôi bàn tay tôi chẳng hiểu từ sức hút nào đó nắm lấy bàn tay giá buốt của em, hai đứa tôi chẳng nói với nhau câu nào, thầm lặng xem pháo hoa đến khi hết. Đêm hôm ấy, tôi như muốn được thổ lộ gì đó với em, nhưng chẳng biết đó là cảm giác gì.

"năm sau chúng ta cũng sẽ thế này nhé!", trước khi tạm biệt em chậm rãi nói với tôi câu đó, tim tôi như lỡ một nhịp, sao tôi lại thấy vui đến vậy nhỉ?

"Cậu sinh tháng mấy?"

Em là cô gái của mùa đông, còn tôi là chàng trai của mùa xuân. Nói ra thì tính cách khá trái ngược với mùa. Em ấm áp, hoà đồng, tôi cũng vậy nhưng đôi khi là hiện ra chút nào đó của sự thờ ơ, lạnh lùng.

Tôi và em tủm tỉm hứa hẹn mùa xuân tới sẽ cùng nhau ra bờ sông gần khu phố, ngắm hoa anh đào nở rộ, đó là ngày cuối cùng của năm. Cũng là ngày cuối tôi gặp em.

Một cuộc điện thoại đến, ngỡ chỉ là một cuộc điện bình thường. Điện thoại tôi bất chợt rơi xuống. Tôi với một khuôn mặt vô cảm lên phòng. Cả một tuần hôm đó, tôi chỉ nằm trong phòng, không đi đâu cả, không nói chuyện với ai.

Hoá ra, trong những bí mật thầm kín của em, chỉ có một bí mật to lớn nhất em chẳng hề mở lời: em mắc bệnh rối loạn nhịp tim từ nhỏ. Nhưng bởi niềm mê thích hát vô tận mà em vẫn cố đứng lên sân khấu, dù hồi hộp nhưng chẳng dám nói ra. Cuộc điện thoại hôm ấy là từ bố mẹ em, muốn thông báo với tôi. Em không cho bố mẹ nói với ai về căn bệnh của mình vì muốn những tháng ngày cuối ở bên mọi người không có nước mắt và sự buồn bã.

Tôi tưởng đã đủ thân để em nói ra mọi thứ chứ, nhưng không, em ra đi một cách thầm lặng khiến tôi bỡ ngỡ đến nỗi lặng câm, đứng hình, vô cảm, không một khuôn mặt buồn, không một giọt lệ rơi.

Cả tuần hôm ấy, mưa to chẳng ngừng. Đó là mưa hay là những giọt nước mắt chứa đựng trong tôi?

Đến khi em rời xa tôi, tôi mới chợt nhận ra em quan trọng với tôi như thế nào. Em là một phần trong cuộc sống của tôi không thể thiếu. Đến khi đó tôi mới chợt nhận ra tôi yêu em đến nhường nào. Tôi đã chìm sâu trong sự mê mẩn em từ lúc nào không hay.

Tôi, em quen biết dù không quá lâu nhưng cũng đủ để làm cho tôi yêu em. Giá như tôi có thể hiểu mình hơn, đối diện để nói lời yêu em thì có thể em và tôi sẽ ở bên nhau sớm hơn chăng?

Ở một nơi nào đó, trên một thế giới không xa, đó là nơi em vui vẻ cùng với những giấc mơ thần tiên và tiếng hát diệu kì. Tôi và em dù khác nhau về thế giới, nhưng vẫn cùng nhau nhìn ngắm chung một bầu trời, đúng không?

Tôi và em đã cùng ở bên nhau những tháng ngày dưới một mảng trời chỉ của riêng tôi và em. Thế giới ấy tạm thời đóng lại.

"Em hiện diện trước mắt tôi vào mùa đông, em đi vào mùa xuân, nhẹ nhàng, bất chợt".

Mùa xuân năm nay đào nở đẹp thật, vẫn như lời hứa, hoa anh đào và tôi vẫn ở đó, chỉ là thiếu em mà thôi. Rồi cả pháo hoa cuối năm nữa, ai sẽ là người bên cạnh ngắm cùng tôi đây. Em đúng là một đứa trẻ, hứa hẹn rồi thất hứa!...
Tôi từng bước, đi trên con phố dưới thời tiết se lạnh của đầu xuân, dù có người qua lại nhưng sao tôi thấy vắng vẻ quá.

Xuân đến đông đi... Cảm ơn em vì một mùa đông ấm áp! Chắc đó sẽ là mùa đông đặc biệt nhất trong cuộc đời của tôi: Mùa đông có em.

@digiaii.
__________________________

𝗱𝘂𝗮 𝘁𝗿𝗲̂𝗻 𝗻𝗴𝘂𝘆𝗲̂𝗻 𝘁𝗮́𝗰: 𝘠𝘰𝘶𝘳 𝘭𝘪𝘦 𝘪𝘯 𝘢𝘱𝘳𝘪𝘭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro