Em đây liệu có tỏ nổi tình ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tuấn ơi, tao về rồi nè!!!

Tuấn đang tưới cây đằng sau vườn, nghe tiếng í ới của ai kia thì mừng rỡ, hớt ha hớt hải chạy vọt ra ngoài. Từ xa đã thấy cái bản mặt nhơn nhơn ấy, Tuấn vội chạy lại ôm chầm lấy thằng bạn thân.

- Thằng quỷ, đi đâu mà giờ mới về thăm tao!?

Thịnh vòng tay qua ôm xiết lấy em một cái thật chặt rồi đẩy ra, hai tay áp vào hai má Tuấn làm môi hồng chu ra như đang hờn dỗi, vui vẻ cười lớn:

- Anh về với cục cưng rồi đây, hết giận anh đi màaaaaa

- Cục cưng cái đầu mày đó thằng quỷ con! Thôi vô nhà ngồi đi, tự dưng nắng chang chang hai thằng đứng chịu khổ làm gì cơ.

- Biết rồi mà, cục cưng dữ quá hà... - vừa nói, cậu Thịnh nhà ta vừa đưa tay lên bẹo ngay lên gò má hồng hào, phúng phính vì giận dỗi kia.

- Má thằng điên, lên thành phố bị nhiễm "bia đia" hay gì dậy ba?

Thiệt tình là Thịnh cũng không có muốn làm thế đâu, ai bảo sao bữa nay Tuấn đáng yêu quá làm chi chớ!

Thịnh với Tuấn cùng quê với nhau, nhà lại ngay sát vách, chơi với nhau từ cái thuở bập bẹ biết la biết cười. Năm lớp tám ba má Thịnh đón cậu chàng lên thành phố, còn Tuấn thì vẫn phải ở dưới quê, nên cả hai phải tạm chia tay. Làm cái gì cũng làm rồi, ngày nào cũng phải gặp nhau, phải hạnh họe nhau mấy câu mới chịu được, bây giờ cả năm trời mới được gặp, buồn tủi lắm chứ. Thời gian đầu Thịnh lên thành phố, chưa quen biết được ai, ba má lại bận công chuyện làm ăn, suốt ngày cậu chàng chỉ biết lủi thủi một góc ở trong lớp, chiều lại xách cặp đi học thêm mấy bận rồi tối hù mới về nhà ăn được chén cơm nguội ngắt, ngày nào cũng như ngày nào, nhàm chán không sao tả nổi. Hên sao cũng nhờ cái miệng ăn nói duyên dáng khéo léo, thời gian sau may mắn cũng làm quen được với mọi người, hoà nhập dần với lớp và môi trường xung quanh. Thịnh nhanh mồm nhanh miệng là thế, chứ Tuấn thì hiền hơn cục bột, mà lại tồ ơi là tồ, nên khi Thịnh đi lại bị bọn chăn trâu bắt nạt, tí thì bị bầm dập một trận. Không có Thịnh cũng không có ai chơi với em, ngày ngày đi học chỉ biết cắm mặt viết bài rồi lại về nhà nhóm củi tưới cây. Có mấy đêm ngồi gác tay lên trán ngắm trăng sao, Tuấn lại chợt nhớ về thằng bạn thân chí cốt, nghĩ miên man, đủ thứ trên đời hết cả.

Nghĩ làm sao mà nó lại có cái tên đẹp như vậy. Lý Ân Thịnh, mới nghe là bao nhiêu hạnh phúc và giàu sang đều đến luôn rồi. Thằng này lại bẩm sinh thông minh, biết nhiều, mà đặc biệt là khéo miệng bậc nhất. Mấy dì, mấy cô bán chè mỗi khi được cậu khen cứ phải nói là nở hết cả mũi. Rồi Tuấn lại nghĩ làm sao một tên luôn mồm luôn miệng như nó mà lại chơi được với một đứa im thin thít như em được. Thật, câu hỏi đó cứ hoài lặp đi lặp lại trong đầu nó mãi, nhưng không cách sao có nổi câu trả lời. Thằng Thịnh giỏi giang, khéo léo, được lòng biết bao người lại chỉ chơi với mình thằng Tuấn - ma đây, đúng là một điều bất thường với bà con trong xóm. Thậm chí còn có người đồn hai đứa...thích nhau. Nghĩ đến đây Tuấn lại thấy buồn cười, đúng là mấy dì hàng xóm, cái gì cũng nghĩ ra được.

Cả năm trời xa nhau đến hè mới được gặp lại, hai đứa không giấu được sự vui mừng. Tụi nó vừa ăn cơm vừa nói năng liên thiên, trêu chọc nhau đủ kiểu. Thiệt ra năm nào cũng vậy thôi mà sao hôm nay Tuấn thấy lạ lùng quá thể, ý là Thịnh ấy, dạo này mới trổ mã nhổ giò, lớn bổng lên, lại còn vô cùng đẹp trai...Tuấn không thể nào ngừng việc lén liếc nhìn cậu, tim em cứ gióng lên từng hồi giòn giã tới mức Tuấn cảm tưởng như ai cũng đã nghe thấy rồi...Sáng nay cậu ôm em, thật ra Tuấn chỉ vờ đẩy ra vậy thôi chứ bản thân thì đã thích chết đi được. Bàn tay cậu mạnh mẽ ôm chặt em, thậm chí em còn nghe được từng sự run rẩy trong cái ôm ấy. Thịnh nhớ em, và em cũng nhớ Thịnh rất nhiều. Cả hai chẳng bao giờ nói ra như thế, nhưng trong thâm tâm, Tuấn biết rằng cậu bạn thân cũng hiểu rõ rằng mình nhớ Thịnh thế nào.

- Thằng Tuấn dọn mâm đi rồi dắt bạn vô buồng nghỉ trưa, lát khi nào bớt nắng rồi mới dắt bạn ra đồng nghe! Má nghe nói nắng trưa độc lắm, có ba cái tia U Vê U Vi gì đó làm ung thư da đó, nên lát rồi hẵng đi nha hai đứa. Thịnh vô buồng Tuấn nằm chung với bạn nha con - má Tuấn cẩn thận dặn dò rồi cũng vô buồng khoá cửa.

Tuấn dọn mâm xong, vô phòng đã thấy Thịnh ngồi xếp bằng ngay ngắn trên tấm phản gỗ, chăm chăm nhìn mình. Mặt mũi Tuấn tự dưng nóng bừng lên như có lửa hun, em toan tính giơ tay "tán" cho Thịnh một cái đã bị cậu giữ chặt tay lại. Con tim em như rơi tõm vào biển tình ý kia. Thịnh đang nhìn em, chăm chú và nâng niu, đến độ em cảm thấy hình như mọi thứ xung quanh, kể cả thời gian bây giờ cũng đã như ngưng đọng.

___

Thịnh nằm dài ra trên cánh đồng cỏ xanh mướt, nhắm mắt cảm nhận từng tia nắng cuối ngày chơi đùa trên da cậu, vàng rộm. Chợt cậu chàng quay sang Tuấn, thấy gương mặt đẹp trai mà bao lâu Thịnh đã nuôi mộng ý giờ đây đỏ ửng lên, đôi gò má hây hây. Thịnh thấy đây sao mà giống như giấc mơ buổi trưa nực trời bữa đó quá, cũng là một chiều nắng vàng, cậu và Tuấn cùng ngồi đây ngắm hoàng hôn, từng ngón tay cả hai đan xiết vào nhau. Giấc mơ ấy cứ ngày một lớn dần trong Thịnh, dường như bao lần em vô tư mà cười nói, mà dịu dàng với cậu, cũng khiến con tim ấy ngày một thổn thức xốn xang.

Thịnh thương em lâu rồi, cậu chàng biết chuyện đó mà. Thương em từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ những điều thường ngày nhất. Thương em vì những dịu dàng đáng yêu ấy, thương em vì những ánh mắt lấp lánh sáng như sao trời; thương em vì chân tâm tốt bụng thật thà đến ngốc xít, thương em, vì sao nữa thì cậu cũng chẳng tỏ nổi. Chỉ biết là, từng nhịp đập trái tim đang mách bảo Thịnh hàng ngày hàng giờ, mách bảo đoạn tình cảm ngây ngô đáng yêu ấy chính là từ những rung động thật sự từ trái tim, chứ chẳng phải là do bất kỳ điều gì khác. Cậu trai mới lớn ban đầu cũng phải vật lộn thật nhiều để làm quen được với những rung động đầu đời đó, nhưng rồi Thịnh cũng dần quen, lại còn trở nên yêu thích không thôi.

Trong vô thức, Thịnh liền đưa tay gạt tóc mái lòa xòa của em ra, rồi nhanh như chớp chồm người lên, thơm cái chóc vào vầng trán người thương.

- Nè T-Thịnh, m-mày làm c-cái gì v-vậy...? - Tuấn lúng túng chất vấn, bàn tay khi nãy còn im lìm để cậu bao trọn giờ cũng bị vì ngại ngùng mà rút ra khỏi. Bộ dáng em bây giờ đáng yêu đến mức Thịnh thật sự chỉ muốn hôn em ngay lập tức!

Cậu bỗng cười rộ lên thật lớn, chống tay ngồi dậy, ánh nhìn đầy tình ý xoáy sâu vào trong tiềm thức của Tuấn. Cậu chàng bắt lấy bàn tay em, mười ngón tay lại xiết chặt vào nhau chẳng còn một kẽ hở. Tuấn cúi gằm cả mặt xuống, mặt mũi đỏ lên tưng bừng hết cả vì ngại ngùng. Nhịp tim cả hai giờ đây như xe đạp đứt thắng, đang lao nhanh như nước rút vậy. Thịnh nâng cằm em lên, trân quý mà ngắm nhìn đôi mắt long lanh ý thơ ấy. Ôi, em của cậu, Tuấn của cậu, đẹp đẽ quá đỗi như vậy!

- Tuấn nè...tui muốn hỏi Tuấn một chuyện á?

Trời ơi, mắc cái giống gì mà thằng này lại tự dưng điên khùng lên xưng tên vậy? Lại còn vừa hỏi vừa nhìn mình chăm chăm, còn nắm lấy tay mình nữa chứ! Tuấn hoảng quá, ngại ngần hỏi lại.

- H-hả...

- Tui muốn nói là tui muốn hỏi Tuấn một chuyện á, Tuấn trả lời cho tui nghe nha.

Bây giờ thì Tuấn chính thức hoảng loạn lên hết cả rồi. Ánh nhìn quá đỗi ngọt ngào của thằng bạn thân thành phố khiến cho em vốn đã ngại nay lại càng thêm ngại, nhất là nhịp tim bây giờ dường như cũng chẳng thể ở trong tầm kiểm soát nữa.

- Ừ-ừm, mày h-hỏi đi...

- Nếu tui nói tui thương Tuấn thì Tuấn có thương tui hông?

Tuấn chưa hề rớ qua cuốn tiểu thuyết thiếu niên nào, nhưng tình tiết như thế này lâu lâu lại nghe được bọn con gái bàn tán.

Được bạn thân mình tỏ tình!

Tuấn theo bản năng tính nói "không", nhưng rồi lại chợt khựng lại. Ấm áp bao bọc bàn tay em sao mà thích đến như vậy, em lại chẳng nỡ thoát ra khỏi. Ánh nhìn của Thịnh khi ấy sao lại ngọt ngào đến như thế, khiến em luyến tiếc không thôi. Lại lần nữa Tuấn rơi vào trầm tư, em cứ hoài nghĩ về những kỷ niệm của hai đứa, rồi về những ánh nhìn sao mà quá đỗi tình tứ của Thịnh, rồi về những lần con tim mình loạn nhịp lên hết cả, về những xúc cảm ngây thơ đầu đời ấy...

- T-tao...

Tuấn lắp bắp, cà lăm cà nhắc trả lời. Ánh nhìn của Thịnh quá đỗi là dịu dàng, lại mang đầy bộ dạng chờ mong. Hình như tim Tuấn lại lệch nhịp nữa rồi.

- T-tao c-cũng th-th-thương....

- Thương ai cơ hở Tuấn? Cậu nói rõ cho tui nghe xem nào, tui nghe hổng có rõ?

Thịnh hỏi em với chất giọng không thể nào "gợi đòn" hơn. Đã thế, vừa hỏi lại còn vừa đưa mặt sát vào mặt em, chóp mũi đụng vào chóp mũi em. Tuấn nhìn sâu vào trong đôi mắt Thịnh, cố tìm ra một tia lừa lọc, nhưng sao chúng lại quá đỗi lấp lánh đến vậy?

- Tuấn, tui thương cậu! Thương cậu nhiều lắm!

Thịnh lại lần nữa tỏ bày nỗi niềm. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, mềm mại, hệt như đặt hết bao tâm tư tình cảm vào như thế khiến Tuấn không còn do dự gì nữa. Em bỗng trở nên bạo gan là thường, chu môi lên chạm khẽ vào môi Thịnh, khúc khích cười. Cậu Thịnh bây giờ lại hoá ngại ngùng, nghe tiếng em cười tự dưng lại quày quả quay đi chỗ khác, ngại ngùng lắp bắp:

- T-tui...

- Tui tui cái gì, nhiêu đó đủ chưa? Đừng nói là mày chọc tao nghe?

Bạn Tuấn ngốc này, ai đời bị chọc mà vẫn còn nắm tay chặt thế không chứ? Thịnh nghe Tuấn giãi bày như bừng tỉnh khỏi cơn mê, liền kéo vai em lại gần ôm chặt. Tuấn rúc rích cười, vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng cậu. Nắng chiều tà chơi đùa trên mái tóc cả hai, bóng cây đa già đổ xuống khuất bóng. Trên đồng cỏ xanh rì, có hai cậu trai mới lớn lần đầu cảm thấy con tim mình rung cảm mãnh liệt tới vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro